Thân thể bất chợt phát nóng, vô cùng khó chịu, vai trái lại càng thêm nóng
bỏng như bị lửa đốt, khổ nỗi mí mắt lại nặng như đeo đá, không thể mở
được.
Hắn nhớ rõ, chính mình bị tiêu sư đâm một nhát, sau đó liền mất đi ý thức…..?
Đúng rồi, hắn nhớ ra rồi.
Thân là đầu lĩnh của đám sơn tặc, hắn cũng không trực tiếp tham dự vào việc
cướp tiêu mà chỉ ở một nơi nào đó chỉ huy bọn họ hành động, hết thảy đều tiến hành thuận lợi, thoả đáng, duy nhất không ngờ tới chính là tiểu cô nương ngày thường nhìn cơ linh nhanh nhẹn, giờ phút này lại quên mất
phải rời khỏi tiêu đội, lại còn ngây ngốc trốn ở chỗ tưởng rằng không ai nhìn thấy nhưng thật ra laị là nơi dễ bị phát hiện nhất, hắn nhìn thấy
rõ vô cùng.
Nhưng mà tình thế hai bên giao chiến không thể coi
thường, bọn họ thậm chí còn từng lâm vào hoàn cảnh xấu, hắn căn bản
không rảnh bận tâm an nguy của riêng nàng, đợi đến khi quay đầu nhìn về
phía nàng, đã thấy tên tiêu sư kia đứng ở sau lưng nàng, tay cầm trường
kiếm, chớp mắt liền thấy hắn đâm xuống.
Trong giây phút đó, hắn
ngay lập tức phi thân tới chỗ nàng, liền nghĩ cũng không nghĩ, thân thể
đã chắn ở trước mặt nàng, vào khoảnh khắc hắn rút kiếm cắt qua động mạch ở cổ đối phương, cũng đồng thời bị hắn đâm một kiếm.
Rồi sau đó, đau đớn từ vết thương kịch liệt truyền đến khiến hắn mất đi ý thức, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Vậy… Nàng thì sao?
Có còn bình yên vô sự không?
…………
Nguyễn Mặc giơ chân khẽ đá cửa, trên tay bưng một chậu nước trong đi vào
phòng, khinh thủ khinh cước* đi tới bên giường, thả bồn gỗ xuống, tiếp
tục công việc lúc trước, lien tục làm ướt khăn, vắt hơi khô, gấp lại phủ lên trán của nam nhân, giúp hắn hạ nhiệt.
“Nếu không vết thương trên vai này mà nhiễm trùng, không chữa khỏi được thì làm sao bây giờ…?”
……….
“Ồn ào quá .”
“Cũng không biết đến khi nào huynh mới…” Nguyễn Mặc đang nói chợt dừng lại,
ánh mắt dời về phía gương mặt của nam nhân đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt không chút cảm xúc, ngơ ngác có chút không dám tin:
“Huynh…Huynh tỉnh rồi?”
Nam nhân vẫn không mở mắt ra như cũ, môi mỏng lại khẽ mở, giọng nói khàn khàn: “Ồn chết đi được.”
Vừa dứt lời, hắn liền cảm nhận được bàn tay đột nhiên được một đôi tay mềm
mại bao lấy, bên tai xuất hiện thanh âm mềm mại hơi trầm, mang theo chút nức nở: “Huynh, huynh rốt cuộc cũng tỉnh rồi… Ta lo lắng thật lâu, thật lâu, còn tưởng rằng, tưởng rằng huynh sẽ cứ ngủ như chết như vậy…..”
Tiểu cô nương đang khóc?
Đan Dật Trần cố hết sức để mở mắt, cúi mắt nhìn người đang ngồi ở mép
giường, đem cả khuôn mặt nhỏ đều vùi vào lòng bàn tay của hắn, một lúc
lâu mới lên tiếng: “….. Muội lo cho ta?”
Tiểu cô nương vẫn chon mặt như cũ, lại dùng sức gật gật đầu.
“Muội lo cái gì?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Từ này đối với hắn có chút mới lạ, đây là lần đầu tiên có người nói với hắn từ này.
Nguyễn Mặc hít hít cái mũi, nói một cách đương nhiên: “Ta sợ huynh có việc gì…. Sợ huynh sẽ không tỉnh lại a….”
Dù sao thì hắn cũng là vì cứu nàng mới bị thương….
Hơn nữa ở chung nhiều ngày như vậy, cho dù là con chó, con mèo cũng sẽ có
tình cảm, huống chi là con người, nàng đương nhiên sẽ lo lắng.
Đan
Dật Trần là người duy nhất nàng có thể dựa vào ở nơi này, hắn lại mãi
vẫn không tỉnh lại, nằm ở trên giường không chút sinh khí, nàng liền cảm thấy chính mình lẻ loi một mình ở trong sơn trại này, trong lòng có
chút run, tự dưng thấy sợ, cũng không dám ra khỏi nhà, nếu cần thứ gì,
đều là nhờ Lục Vọng đưa tới.
Lại nói, nếu như hắn chết thật, giấc mộng này lại phải bắt đầu lại lần nữa… Nhưng hiện tai nàng lại không
muốn quay về khởi điểm.
Khi đó lúc nàng bị tiêu sư đánh lén, Đan
Dật Trần có thể đúng lúc chạy tới cứu nàng, còn vì nàng mà bị thương,
nàng tin tưởng, người nam nhân này chắc chắn có chút cảm tình khác với
nàng, không cần biết là bao nhiêu nhưng nàng cũng không muốn bỏ dở giữa
chừng.
Hắn không hiểu việc này thì có gì mà phải lo lắng.
Mặc dù lúc ấy hắn chẳng thèm suy tư liền theo bản năng đỡ lấy một kiếm
nhưng hắn cũng đã cố tình tránh đi chỗ yếu hại, hắn chưa bao giờ cảm
thấy chính mình sẽ vì thế mà mất mạng, cùng lắm thì cũng chỉ là thời
gian dưỡng thương dài hơn mà thôi.
Nhưng kỳ quái chính là, khi
hắn nghe thấy nàng nói lo cho hắn, trong lòng hắn thế nhưng lại nổi lên
từng đợt gợn sóng nhỏ đến khó có thể phát hiện, giống như có thứ gì đó
khác thường lặng lẽ sinh ra, hay là nó nguyên bản đã ẩn núp thật lâu,
bây giờ bắt đầu thức tỉnh, giống như giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào
lòng bàn tay, chậm chạp lăn qua, ấm áp bắt đầu sinh trưởng.
Điều
này khiến cho hắn không nhịn được hơi giật giật tay, khi nàng nâng mặt
lên, một tay xoay lại bao lấy cả đôi tay của nàng, nhìn lông mi còn dính chút nước mắt của nàng khẽ chớp, lại cảm thấy đáy lòng co lại một chút, nhịn không được muốn vươn tay lau nước mắt cho nàng.
“Ngô….” Ai
dè, hắn vừa nghiêng người, vai trái bị thương liền bị đè lên, đau đớn từ miệng vết thương khiến hắn không chịu nổi phải nằm trở về, ngay cả tay
phải cũng nện xuống giường, làm cho Nguyễn Mặc hoảng sợ. Nàng vội hồi
phục tinh thần, xoa xoa mặt, liền khẩn trương tiến lên kiểm tra.
“… Có phaỉ rất đau không?” Nàng cúi người kéo vạt áo cuar hắn, muốn nhìn
trên băng vải có bị thấm máu ra hay không , “Khó lắm vết thương mới có
chút dấu hiệu khép lại, động một chút, vết thương chắc lại vỡ ra rồi….”
Trên người tiểu cô nương toả ra thanh hương nhàn nhạt sạch sẽ dễ ngửi, cùng
với mùi hương quanh quẩn bên mũi trong giấc mơ mấy ngày nay giống nhau,
ánh mắt của hắn trầm xuống, bỗng nhiên nắm bàn tay xoa loạn ở trước
ngực, kéo về phía mình, trầm giọng nói: “Muội đang làm cái gì?”
Cái, cái gì…… Làm cái gì?
Nguyễn Mặc suýt nữa liền ngã nhào vào người hắn, lại sợ đụng phải miệng vết
thương của hắn, chỉ có thể dựa vào chỗ hắn nắm tay nàng để chống đỡ. Hô
hấp sâu nặng, nóng cháy của nam nhân ập vào mặt, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia lạnh như băng sương, nàng lại cảm thấy mặt mình nóng đến sắp
bốc cháy.
“Ta… Ta muốn xem một chút…. A!” Hắn chợt buông tay,
nàng không kịp phòng bị liền chúi xuống, lập tức cách hắn gần hơn mấy
phần, chỉ cần mở miệng nói chuyện liền giống như có thể chạm vào môi
hắn, “Huynh…”
Đan Dật Trần híp mắt, ung dung nhàn nhã thưởng
thức thần sắc quẫn bách, gương mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, hắn thế mà lại cảm thấy có vài phần đáng yêu, tựa tiếu phi tiếu khoé môi hơi cong, thanh âm trầm thấp: “Nói tiếp đi.”
“……” Nguyễn Mặc mím chặt môi.
Loại tư thế này khiến nàng sắp không thở nổi, làm sao nói tiếp được a!
Hắn ngó lơ cái trừng mắt không hề có lực công kích của tiểu cô nương, cũng
không biết là cố ý vẫn là vô tình, hắn tiếp tục giữ nguyên tư thế sắp kề sát: “Ân? Muốn xem cái gì?”
Nguyễn Mặc bị hắn bức đến một cử
động nhỏ cũng không dám, sợ đụng phải caí gì không nên đụng hoặc là…
chạm vào chỗ không nên chạm, ngửa cổ, không dám nhìn hắn, chỉ nhìn chằm
chằm vào cái cằm sạch sẽ, trắng nõn của nam nhân: “Ta nhìn…… nhìn miệng
vết thương……”
“Thật không?” Đan Dật Trần không chớp mắt nhìn nàng chăm chú, tận đến khi vành tai nàng đều đỏ bừng, mới thả tay nàng ra,
nằm thẳng trở lại, thấy nàng còn ngơ ngác không biết làm sao mới giật
giật chân, uốn gối khẽ đụng nàng một cái, cong môi hỏi: “Không đi xuống
à?”
Hình như đụng phải cái gì, Nguyễn Mặc chớp mắt cả ngươì cứng
đờ, sau đó vội vàng tụt xuống, chạy trối chết ra khỏi phòng, liền ngay
cả cửa cũng quên đóng lại.
Hắn nghiêng đầu, nhìn bóng dáng nhỏ
xinh kia hoảng hốt, luống cuống biến mất sau cánh cửa, thật lâu sau, ám
trầm nơi đáy mắt mới dần dần tan biến.
Hắn chưa bao giờ là người lạm tình, cũng chưa từng nổi lên loại ý niệm này đối với người khác. Vì thế, trong chớp mắt lòng hắn sinh ra niệm tưởng mãnh liệt đối với nàng, hắn liền minh bạch chính mình yêu cầu cái gì, không có chút nghi ngờ
nào.
Hắn thích tiểu cô nương này.
Hắn muốn nàng.
ღღღღღ Ta là đường phân cách Giáo chủ động tâm rồi ღღღღღ
Xôn xao −̶−̶−
Một vốc nước hắt lên khuôn mặt nhỏ hồng thấu, lạnh lẽo thấu triệt, đem độ
ấm nóng bừng hơi hơi hạ xuống, lại vô pháp để trái tim thôi đập nhanh.
“Hô…… Nguyễn Mặc, ngươi phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, hắn biêủ hiện như thế chính là chuyện tốt, cho thấy hắn đối vơí ngươi cũng có chút tình cảm.
Ngàn vạn lần không được để sắc đẹp của hắn câu mất hồn, để hắn thích
ngươi thôi là được rồi, hiểu không?”
Nguyễn Mặc ngồi xổm bên
dòng suối, nhìn bóng của mình trên mặt nước tự nhủ, còn sợ mình không
nhớ kỹ, chụp mạnh vài cái vào mặt mình, một bên hít sâu, một bên tự an
ủi mình: “Hôn… Cũng đã hôn qua rồi, này, còn không phải chỉ là dựa gần
chút thôi sao. Không có gì ghê gớm cả, ân, chớ có nghĩ nhiều.”
Nàng còn đang mải nói chuyện một mình, bả vai bỗng nhiên bị người ta vỗ nhẹ
vài cái, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ kiều tiếu nhiều ngày
không thấy, lập tức liền cười tươi : “Chỉ Chỉ? Lại đây, để ta nhìn một
cái, sao mới có mấy ngày không thấy, trông muội ngày càng xinh rồi.”
Tô Chỉ để nàng nắm tay, ngượng ngùng cười cười: “Làm gì có? Nguyễn tỷ tỷ cứ nói đùa.”
“Ta có nói đùa đâu, rõ ràng là đang nói thật.” Nguyễn Mặc đem nàng kéo đến
dưới bóng cây, trong lúc lơ đãng nhìn thấy trong tay nàng còn đang cầm
một cái túi giấy dầu sạch sẽ, hiếu kỳ nói: “Đây là cái gì nha?”
“Nga, đúng rồi, đây là bánh đào phiến ta học làm cùng mẫu thân.” Tô Chỉ như
hiến vật quý đưa cho nàng, mi mắt cong cong: “Có lẽ ta làm cũng không
tốt lắm, bất quá ta vẫn muốn mang đến cho Nguyễn tỷ tỷ ăn thử.”
Tay ngề của Nghiêm thị vẫn luôn có tiếng trong sơn trại, nữ nhi của nàng
đương nhiên sẽ không có khả năng kém hơn bao nhiêu, Nguyễn Mặc bỗng có
chút thèm, lập tức liền nhận lấy: “Chỉ Chỉ là chắc chắn ăn rất ngon, chờ lát nữa ta mang về, từ từ nhấm nháp.”
“Ân, được.” Tô Chỉ gật gật đầu, lại cúi đầu khẽ vặn ngón tay, nhor giọng bồi thêm một câu: “Nếu
như có thể… Có thể mời cả trại chủ nếm thử được không?”
Nguyễn
Mặc dù chưa từng trải qua chuyện tình cảm nhưng rốt cuộc cũng lớn hơn
tiểu nha đầu mấy tuổi, làm gì có chuyện nhìn không ra chút ngượng ngùng
trong giọng nói của tiểu cô nương được. Trong lòng nàng cười thầm, ở
trong mộng cũng có thể gặp tình địch cơ đấy, tuy vậy, trên mặt lại vẫn
cươì tươi đáp ứng, đảm bảo chắc chắn sẽ để hắn ăn thử.
Sau khi nhìn tiểu nha đầu rời đi, nàng cầm theo túi giấy dầu trở về nhà, đặt ở trên bàn, rôì đi vào phòng bếp nấu cơm.
Bởi vì hắn bị thương, cần ăn đồ thanh đạm nên Nguyễn Mặc chỉ nấu cháo
trắng, làm mấy món đơn giản liền bưng lên lầu….. Kèm theo một đĩa bánh
đào phiến độc đáo.
Ân… Tuy rằng đó cũng được coi là tình địch đi
nhưng tiểu nha đầu mới 12-13 tuổi, nếu nàng thật sự so đo cùng người ta
thì có vẻ quá hẹp hòi rồi. Hơn nữa, nàng mới vừa nếm thử một miếng, ngọt mà không ngấy, trơn mềm ngon miệng, thật sự là không tồi.
Ai,
nếu là nàng có thể có tay nghề như vậy, cần gì phải phí tâm tư đi quấn
lấy Đan Dật Trần không buông, trực tiếp trói chặt dạ dày của hắn, sợ gì
hắn không quỳ gối dưới váy vải bố của nàng?
Bất quá lời nói cuồng vọng, vô sỉ bực này nàng cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng. Sau khi bưng
đồ ăn lên lầu, nàng lại điều chỉnh thành bộ dáng dịu ngoan, cười khẽ:
“Đan Dật……”
Chữ “Trần” nàng còn chưa noí ra đã thấy nam nhân sớm
ngồi vào bàn, tay phải không bị thương gác ở mép bàn, biểu tình nhàn
nhạt nhưng ánh mắt rõ ràng là ghét bỏ nàng động tác qúa chậm.
Nghĩ đến việc mấy hôm nay hắn hôn mê chưa ăn cơm, cả người cũng gầy đi không ít, nhìn có chút đáng thương, Nguyễn Mặc quyết định tha thứ cho hành vi kiêu ngạo vô lễ của hắn (Tình, liếc mắt: Thật không? A Mặc: Đương nhiên Tình: Oh, để ta đi mách Gíao chủ. A Mặc: Ê, đứng lại, ai cho ngươi
điiiiii.), cúi đầu yên lặng bày đồ ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện với hắn.
Đan Dật Trần nhìn lướt qua bàn cơm, bưng bát lên
bắt đầu ăn cơm, tốc độ cùng mọi khi không khác biệt lắm nhưng lượng cơm
ăn lại lớn hơn gấp đôi, thậm chí ngay cả đĩa điểm tâm không biết tên ăn
ngọt lè kia cũng gắp hai khối.
Dù sao nàng từng nói qua không thích lãng phí, chỉ cần không phải quá khó nuốt hắn đều sẽ tận lực ăn một ít.
~~~~~~Gíao chủ thật nghe lời nha~~~~~~
Sau khi ăn no, người cũng có chút lười biếng, Nguyễn Mặc thu dọn chén đũa,
tắm gội xong liền vào phòng hắn nhìn một cái, Lục Vọng đã lau người, đổi thuốc cho hắn rồi cho nên liền thanh thản ổn định về phòng ngủ.
Khổ nỗi hôm nay nàng lại ngủ không ngon, nửa đêm tỉnh dậy mấy lần, nàng
không nhịn được xuống lầu đi phương tiện, trước khi về phòng liền ghé
qua chỗ Đan Dật Trần nhìn một cái.
Ngọn nến đã bị thổi tắt từ
lâu, cũng may nàng đã sớm quen với bài trí trong phòng, sờ soạng đi tới
bên mép giường, cũng không phát ra âm thanh gì, chỉ là… Sao tiếng hít
thở của hắn lại có chút kỳ quái, thô nặng, dồn dập, cảm giác tựa hồ vô
cùng thống khổ?
Nguyễn Mặc cả kinh, cảm thấy không thể qua loa được, vội bưng gía cắm nến lên để thắp sáng.
Nương theo ánh lửa, khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ một cách dị thường, trên trán dính đầy mồ hôi, nàng duỗi tay kiểm tra, độ ấm vô cùng cao, ngay
cả bả vai bị thương cũng có trạng huống như thế…
Trời ạ, đây là như thế nào?
Ban ngày hắn đã hạ sốt rồi cơ mà, tình trạng cơ thể cũng không tệ, mới qua một đêm……