Trái ngược với gian ngoài ánh nến sáng ngời, bên trong phòng ngủ lại tối om.
Nguyễn Mặc cẩn thận bước vào, do không quá quen thuộc với cách bài trí trong
phòng, sợ đụng chạm vào chỗ nào đó, chỉ có thể từ từ dịch chuyển, hơn
nữa dù sao đây cũng không phải việc hay ho gì, cho nên vẫn có vài phần
chột dạ, vì thế chỉ cần một chút tiếng động cũng có thể khiến nàng kinh
nghi bất định một lúc lâu.
Bởi vậy, lúc nàng đến bên mép giường,
tay phải cũng đã trở lại bình thường, chuyển tay ra sau lưng trên đó đã
xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
Ai, kiểu người như nàng, trời sinh đã không có mệnh làm trộm.
Sợ kinh động đến hắn, Nguyễn Mặc không dám đến quá gần, nàng chỉ đành
chống mép giường đi thêm hai bước nhỏ về phía đầu giường, nương ánh
trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ giấy, cúi nguời nhìn mặt Đan Dật Trần.
Nàng còn chưa kịp nhìn rõ thì bàn tay đặt trên mép giường bỗng đụng tới một
vật thể có độ ấm, còn có chút mềm… chờ tới lúc nàng phản ứng lại đó là
cái gì thì đã đối diện với một đôi mắt đen sáng ngời, còn chưa kịp giãy
dụa thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, cả người bị nam nhân dùng tốc độ
cực nhanh áp đảo ở trên giường.
“A…A…!”
Tiếng trước là kinh hô do bị doạ, tiếng sau lại bởi vì đau mà hét lên.
Nguyễn Mặc nhịn không được bắt đầu khóc, cổ tay bị bóp chặt còn đau hơn lần
trước bị trặc chân nhiều, hình như còn có cả tiếng xương cổ tay bị vỡ…
Đan Dật Trần nghe nàng kêu phiền tới mức nhíu chặt mày nhưng lại không có ý định buông ra, một tay nắm lấy tay nàng, ngăn chặn thân mình của nàng,
nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ đang nhăn nhó, ánh mắt lạnh thấu xương:
“Ngươi đi vào đây làm gì?”
“Ngươi buông… Buông tay ra a…” Nàng
đau đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, nước mắt vẫn chảy
không ngừng nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ biểu tình lạnh băng đề phòng
trên mặt hắn.
Hắn nhìn những vệt nước mắt trên mặt nàng bỗng cảm
thấy thật phiền, rõ ràng là nàng không nghe lời tự tiện đi vào, không
chỉ đánh thức hắn mà còn để hắn túm được, rốt cuộc thì nàng uỷ khuất cái gì chứ, lập tức sắc mặt hắn càng thêm âm trầm: “Trả lời ta.”
Nguyễn Mặc đã đau đến mức thất thần đâu có để ý hắn đang hỏi cái gì, tất cả sự chú ý đều dồn đến trên cổ tay đáng thương của nàng, khổ hề hề nức nở
nói: “Trả lời cái… Cái gì?”
Hắn chống hai tay xuống bên người
nàng, cúi đầu đến gần nàng, thân hình cao lớn bao phủ ở bên trên giống
như một con hổ lớn đang nén giận, lạnh giọng lặp lại: “Ngươi đi vào đây
làm gì?”
“Ta… Ta đàn mệt quá… Cho nên muốn đi vào nhìn xem… Tướng quân đã… Ngủ hay chưa…”
Hừ, hắn vốn đã ngủ rồi, nhưng mà nàng vừa đi vào, hắn liền thức giấc.
Đan Dật Trần nhíu mày nhìn nàng trong chốc lát, một lúc lâu sau, coi như
tin tưởng lời của nàng, rốt cuộc cũng đại phát từ bi thả tay nàng ra,
rời khỏi chỗ đang ngồi đi tới mép giường, trầm mặc nhìn nơi nào đó.
Nguyễn Mặc cũng im lặng nằm ở trên giường, thỉnh thoảng lại khụt khịt mũi.
“Vẫn chưa đứng dậy, định chờ ta tới mời sao?” Hắn vừa nghe thấy tiếng khóc
nức nở kia, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cũng không thể nói rõ là
bực bội hay là cái gì, tóm lại chỉ muốn nàng nhanh rời đi, đừng khóc ở
trước mặt hắn.
“Tướng quân… Ta không dậy được…”
“Vì sao?”
“Tay… Tay ta hình như bị gãy rồi…”
“……”
******* Đường phân cách tay bị gãy *******
Lúc canh bốn, đại phu trong phủ tướng quân bị người ta lôi ra khỏi ổ chăn,
híp đôi mắt lão vẫn chưa thanh tỉnh hẳn, mang theo hòm thuốc đi đến nhà
chính.
Sau khi vào bên trong hạ nhân lập tức dẫn hắn đi thẳng tới bên trong phòng ngủ, vừa vào tới liền nhìn thấy một người đang ngồi
ngay ngắn bên cạnh bàn, y lập tức cung kính khom người hành lễ: “Tướng
quân.”
Nam nhân kia vẫn chưa quay người lại, nặng nề “Ân” một tiếng liền tiếp tục trầm mặc.
Tướng quân của bọn họ vốn là người ít nói, bất quá, thân là thuộc hạ, quan
trọng nhất là phải học được sát ngôn quan sắc (nhìn mặt đoán ý), đại phu vẫn luôn tự nhận bản lĩnh của mình cũng không tệ, nhưng… Chỉ nhìn phần
lưng, hắn thật sự bất lực: “Không biết tướng quân cảm thấy không khoẻ
chỗ nào?”
“Không phải ta, là nàng.”
Đại phu lúc này nhìn
sang mới thấy, hình như trên giường của tướng quân có người đang nằm,
cánh tay trái rũ ở bên người, màn giường thả xuống một nửa che khuất
gương mặt, nhìn không rõ bộ dạng, bất quá nhìn phục sức thì… Đây rõ ràng là một cô nương a!
Này… Tướng quân xưa nay không gần nữ sắc rốt cuộc cũng thông suốt rồi? Vậy mà gọi cô nương đến thị tẩm?
Haha, tên Tiểu Lục Tử kia còn mở hội đánh cược, nói rằng tướng quân mãi vẫn
không cưới vợ nạp thiếp, chắc là có Long Dương chi phích (chính là đoạn
tụ đấy ạ), may mà hắn không đặt tiền vào, nếu không tiền thưởng tháng
này chắc chắn lại thua sạch.
Đại phu đáp lời, sau đó liền đi tới bên giường.
Như thường lệ, muốn khám bệnh trước hết phải bắt mạch, hắn ngồi quỳ xuống
đất, duỗi tay ra, ai dè vừa mới chạm đến cổ tay mảnh khảnh kia cô nương
chưa từng nói một câu đột nhiên kêu lên, giọng nói khàn khàn mang theo
chút nức nở: “ Nhẹ, nhẹ một chút…”
Đại phu liếc mắt một cái liền nhận thấy được sự khác thường vô thức quay đầu lại nhìn về phía nam
nhân ngồi đằng sau, lại thấy tướng quân cũng đang mặt không chút biểu
cảm nhìn hắn, vội vàng thu hồi tầm mắt, giả vờ chuyên tâm nhìn kĩ vết
thương cho tiểu cô nương.
Hắn thả nhẹ động tác, cố gắng không
làm đau cô nương nữa, sau đó lấy thảo dược cùng dụng cụ ra khỏỉ hòm
thuốc, chỉnh lại vị trí xương cho nàng, sau khi băng bó xong lại cẩn
thận thả xuống, đứng dậy nói với Đan Dật Trần: “Cổ tay của cô nương bị
gãy xương, may mà vết thuơng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần không chạm
đến chỗ bị thương, nghỉ ngơi một khoảng thời gian liền có thể khỏi hẳn.”
Đan Dật Trần nghe vậy, hơi nhíu mày, tựa hồ so với trong tưởng của hắn tệ
hơn rất nhiều: “Sau khi khỏi hẳn, còn có thể gảy đàn không?”
Đại
phu sửng sốt, nhanh chóng đáp lại: “Có thể, nhưng trước khi vết thương
khỏi hẳn, không thể đụng đến đàn, để tránh vết thương nặng hơn.”
Đại phu mang theo hòm thuốc rời khỏi nhà chính, quay đầu, nhìn cửa lớn đã bị hạ nhân đóng lại, không nhịn được cười thầm.
Tướng quân của bọn họ thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, sao
lại… có thể bẻ gãy cổ tay của cô nương người ta chứ? Chẳng lẽ ngài ấy
cho rằng ai cũng da dày thịt béo, bị thương như cơm bữa giống quân dưới
trướng của hắn sao?
Ai, bất quá cũng đúng thôi, mới vừa khai trai xong, tóm lại có chút không biết tiết chế… chính là có chút làm khó vị
cô nương kia.
Đan Dật Trần ở trong phòng cũng không biết mình bị
người ta nghĩ thành hoàng mao tiểu tử làm càn, giờ khắc này nhìn người
đang uể oải nằm ở trên giường, trong lòng cũng có chút biệt nữu.
Dù gì người ta cũng đàn cho hắn nghe lâu như vậy, giúp hắn có thể hàng đêm ngủ ngon. Hắn vừa có chút không vui liền bẻ gãy tay nàng, còn không để ý đến giãy duạ, kháng nghị, chất vấn nàng…
Thật ra mà nói, hắn lúc ấy cũng có chút cáu kỉnh, còn tức giận vì nàng không tuân thủ quy củ,
nhưng vẫn còn giữ được lí trí, chẳng qua là muốn hỏi rõ mà thôi, lại hơi trừng phạt nàng một chút, cũng không phải cố ý muốn tổn thương nàng,
nên chỉ dùng có 5, 6 phần lực, ai ngờ…
Ai, nữ nhân… thật đúng là yếu ớt hơn hẳn so với trong tưởng tượng của hắn.
Bên ngoài trời đã nhanh sáng, người ở trên giường vẫn không có động tĩnh,
Đan Dật Trần đứng dậy đi qua định gọi nàng dậy về phòng.
Khi đến mép giường nhìn qua mới phát hiện tiểu cô nương không biết đã ngủ từ khi nào.
Mí mắt còn hơi hơi sưng đỏ, vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô hết, mấy
sợi tóc dính ở trên sườn mặt, ngủ ngon lành, hắn gọi hai lần đều không
phản ứng.
… chắc là mệt lắm rồi nhỉ?
Dù sao gần đây nàng đều thức đến canh bốn mới đi nghỉ, mấy ngày liền lặp đi lặp lại như thế, sợ là có chút không chịu được.
Ánh mắt của hắn liếc qua cánh tay bị vải trắng cuốn lấy của nàng, cuối cùng trong lòng cũng có chút áy náy, không quấy rầy nàng nữa, khoanh tay
bước đến trường kỉ ở cạnh tường, lấy tay làm gối nằm xuống nhắm mắt
dưỡng thần.
Dù sao cũng bị nàng phá hỏng giấc ngủ, hắn chắc chắn
không thể ngủ lại được nữa, cũng sắp đến giờ thượng triều, thôi thì nằm
đây nghỉ ngơi một lát.
Ánh nến mờ nhạt trong phòng yên tĩnh.
********** Ta là vạch ngăn cách thời gian **********
Hôm sau, mặt trời lên cao, người trong phòng ngủ vẫn hôn mê bất tỉnh nhân sự như cũ.
Tiểu nha hoàn chạy chậm vào, nhìn thấy cô nương mình hầu hạ vẫn còn nằm trên giường của tướng quân, ngủ say không tỉnh, nước bọt đều sắp chảy đến
trên gối đầu, vội vàng nhào qua gọi nàng: “ Nguyễn cô nương, Nguyễn cô
nương, nên dậy thôi… Tướng quân sắp trở lại rồi…”
Nguyễn Mặc còn đang mơ, chỉ nghĩ rằng tiểu nha hoàn gọi nàng dậy như bình thường, kéo chăn qua đầu, tiếp tục ngủ.
Nói đùa sao, ban đêm nàng vì phải thức khuya gảy đàn mãi mới được đi ngủ,
ban ngày lại không có việc gì để làm, đương nhiên là nên ngủ cho thật đã khi nào muốn dậy thì lúc đó dậy rồi. Tiểu nha hoàn cứ gọi làm gì chứ,
để nàng ngủ thêm lát nữa…
Tiểu nha hoàn gấp đến dậm chân, lại
phải tránh đi chỗ bị thương trên cánh tay cuả nàng, không dám dùng sức
lay nàng dậy. Tiểu nha đầu còn đang phân vân không biết có nên tiếp tục
gọi hay không thì từ đằng sau chợt xuất hiện một giọng nói trầm thấp
lạnh lung: “Còn chưa dậy à?”
Nàng cuống quít xoay người, vội vàng quỳ xuống trước mặt tướng quân: “Nô tỳ có tội, không thể gọi Nguyễn cô nương dậy…”
Chỉ cần nghe câu này của tiểu nha hoàn, Đan Dật Trần lập tức hiểu rõ nguyên do, phất tay tỏ vẻ nàng không cần giải thích: “Đi truyền thiện đi.”
Thẩm thúc dựa theo quy củ của hắn quản giáo cực kỳ nghiêm khắc, trong phủ
không có hạ nhân nào không tận trách, muốn trách thì chỉ có thể trách
Nguyễn Mặc ngủ quá say, gọi kiểu gì cũng không tỉnh, nên đến tận bây giờ mà vẫn còn nằm ở trên giường của hắn.
Nghe thấy tướng quân không định trách tội mình, tiểu nha hoàn vội vàng tuân mệnh, lại nhỏ giọng
hỏi một câu: “Vậy Nguyễn cô nương…”
“… Lấy thêm một bộ bát đũa.”
“Dạ.”
Chờ đến khi tiểu nha hoàn rời khỏi, Đan Dật Trần khoanh tay đi tới bên cửa
sổ, mở tung hai cánh cửa, ánh nắng sáng ngời chiếu thẳng vào trong
phòng, xuyên qua màn giường rơi xuống trên người của người đang ngủ say.
Còn che đầu cơ à?
Hắn nhìn chằm chằm vào đống đang phập phồng dưới chăn gấm, khoé miệng nhịn không được có chút co giật.
Thật không thể hiểu được, sao lại có người có thể ngủ nhiều như vậy?
Hắn mỗi ngày đều bận rộn xử lý công vụ từ sáng tới đêm, đến giờ Tý (23h-
1h) mới đi ngủ, hôm sau chưa tới giờ Mẹo (5h-7h) đã thức dậy mà vẫn có
thể tinh thần sáng láng đi thượng triều, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Mà theo hắn biết, cô nương này mỗi ngày ở trong Cầm Tiếu Viện của nàng
chẳng làm được bao nhiêu việc, nàng dùng hết cả nửa ngày chỉ để ngủ, vậy mà đến tối mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, mí mắt của nàng vẫn híp lại,
luôn trong tình trạng mệt mỏi buồn ngủ.
Chẳng lẽ nàng cố tình giả vờ mệt nhọc do không được nghỉ ngơi đầy đủ để hắn cảm thấy thương tiếc, cho nàng về sớm?
… Không thể nào.
Nàng cũng không biết, chỗ hắn yêu cầu nàng ngồi, vừa hay có thể để nàng
không nhìn thấy hắn nhưng hắn lại có thể quan sát được nàng vô cùng rõ
ràng, trước khi hắn ngủ, nhất cử nhất động của nàng hắn đều nhìn thấy.
Khi nàng cúi đầu nghiêm túc gảy đàn, lúc nàng bất mãn trợn trắng mắt,
khoảnh khắc nàng tranh thủ lúc hết một khúc ngáp ngủ, giây phút nàng
lặng lẽ nhìn về phía hắn,…
Dần dần, hắn hình như tạo thành thói quen mỗi đêm trước khi ngủ đều phải lẳng lặng ngắm nàng một lúc.
Nhìn lâu rồi liền phát hiện ra nàng trông thì có vẻ cơ linh thức thời nhưng
thật ra nội tâm lại vô cùng đơn thuần lương thiện, hoàn toàn không hiểu
cách che dấu suy nghĩ trong lòng.
Cũng vì thế mà khi phát hiện ra người bước vào là nàng hắn cũng chỉ là giữ chặt nàng mà không phải là
xuất thủ giết người… Tuy rằng đối với nàng có lẽ như vậy đã là ra tay
khá nặng rồi…
Bất quá… Cô nương này hình như ở trên giường của hắn ngủ ngon vô cùng?
Đan Dật Trần nhướng mày, túm một góc chăn dùng sức kéo ra, trực tiếp nhấc
chăn gấm ra khỏi người nàng, ánh sáng bị chặn lại lập tức chiếu thẳng
vào mặt nàng.