Nàng đóng cửa, chầm chậm xoay người lại, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc trong dự đoán của nàng.
Vẫn là dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân trong trí nhớ, cũng vẫn… lạnh nhạt như trong ký ức.
Di, không đúng.
Vì sao hắn lại nhìn nàng như nhìn một người xa lạ như vậy?
Chẳng lẽ hắn không nhớ tí gì về giấc mộng trước, cũng chẳng còn sót lại tí ký ức gì về nàng ư?
Nguyễn Mặc dựa lưng vào cửa há miệng thở dài, nhìn thẳng vào cặp mắt đen trầm
tĩnh như nước của hắn, hỏi thử: “Huynh… Còn nhớ… Ta là ai không?”
“Nhớ?” Nam nhân lạnh giọng lặp lại, bộ dáng giống như vừa nghe một câu chuyện
tiếu lâm, thần sắc không kiên nhẫn dần xuất hiện, giống hệt như lần đầu
tiên nàng gặp hắn ở trong núi. “Ta chưa từng gặp qua ngươi lần nào, làm
sao nhớ được?”
Cái gì?
Chưa từng gặp qua… Làm sao nhớ được…
Vì sao nàng vẫn còn nhớ rõ hết mọi chuyện mà hắn thì lại giống như bị mất trí nhớ, không nhớ được tí gì?
Thật đúng là bất công mà!
Rõ ràng là hai người cùng uống một loại đan dược, cách thi pháp cũng giống nhau…
Sai rồi, hình như sư phụ từng nói qua, Ti Hồng Đan này có hai viên tạo
thành một cặp, một viên là đan chủ và một viên là đan phó, người uống
đan phó sẽ bước vào trong giấc mộng của người uống đan chủ, tất cả mọi
chuyện phát sinh trong đó đều nằm trong giấc mộng của hắn. Bình thường
khi con người nằm mơ, sau khi tỉnh lại khỏi giấc mộng thì người uống đan chủ sẽ không còn ký ức gì về giấc mơ ấy, nhưng người còn lại thì vẫn sẽ nhớ rõ những gì đã xảy ra.
Mà nàng, rõ ràng chính là người uống đan phó.
Nguyễn Mặc thật sự khóc không ra nước mắt.
Như vậy, chẳng lẽ sau này mỗi lần bắt đầu một giấc mộng mới nàng đều phải bắt đầu lại từ đầu ư?
Sư phụ, đồ nhi không muốn sống nữa…
A, không được, nếu như nàng chết thì lại phải lặp lại một lần nữa, chứ có được rời khỏi giấc mộng này đâu…
Ai, nàng vẫn nên suy ngẫm lại xem kế tiếp nên đối phó với vị giáo chủ mặt lạnh này như thế nào thì hơn.
“Ngạch, đại nhân, ta…”
“Ra ngoài đi.”
Nguyễn Mặc còn đang cân nhắc xem nên nói chuyện với hắn như thế nào, nam nhân
đã ném ra hai chữ* lạnh băng vô tình, ánh mắt nhìn nàng càng thêm mất
kiên nhẫn, như thể nếu nàng không nghe theo hắn sẽ trực tiếp đứng dậy đá nàng ra ngoài.
(* trong tiếng Trung, ra ngoài đi là: 出去, cho nên chỉ được tính là hai chữ)
Nhưng mà nàng còn chưa biết được thân phận của hắn, nếu như bây giờ nàng đi
ra ngoài, e là sẽ không bao giờ còn gặp lại hắn nữa. Không được, tuyệt
đối không được.
“Đại…”
Chữ “nhân” còn chưa kịp nói ra thì cánh cửa sau lưng đã bắt đầu chấn động kịch liệt…
Bên ngoài có người đang lien tục đập cửa: “Này, Nguyễn cô nương đang ở bên trong phải không? Mở cửa mau!”
Nguyễn Mặc đang dựa vào trên cửa bị lắc đến mức đầu váng mắt hoa, vừa nghe
thấy giọng nói đang kêu gào ở bên ngoài, đây không phải là thanh âm của
đầy tớ… Là giọng của Phanh Thanh!
Mí mắt nàng bắt đầu giật liên
hồi, trong lòng giống như bị một cơn gió mùa đông thổi qua, lạnh buốt,
lại nhớ tới ánh mắt dâm tà của hắn, Nguyễn Mặc bỗng rùng mình một cái,
chân mềm nhũn, vội vàng quỳ xuống: “Đại nhân, nô gia bị ác bá khi dễ,
vẫn luôn đuổi theo muốn… muốn phá huỷ trong sạch của ta, đại nhân, cầu
ngài cứu ta với.”
“Xú nữ nhân, ngươi đừng có rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt, thức thời thì lập tức mở cửa ra. Nếu không, chờ tới lúc bổn thiếu gia phá cửa người đừng hy vọng có kết cục tốt.”
Tiếng kêu gào, mắng mỏ đầy thô lỗ, táo bạo ở ngoài cửa mãi không ngừng, Đan
Dật Trần khẽ nhíu mày, lại ngoài ý muốn không đuổi nàng đi ra ngoài nữa.
Tuy hắn hàng năm đều xuất chinh ở bên ngoài nhưng ở trong kinh thành kiểu
vô lại đội lốt thiếu gia nhà giàu chỉ biết ỷ thế hiếp ngươì này hắn đã
gặp qua không ít. Hơn nữa, đối với loại người không học vấn, không nghề
nghiệp, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm này hắn vô cùng không ưa.
Đặc biệt là việc bọn họ ỷ vào thân thế, địa vị của chính mình mà làm càn,
làm ra những việc xấu xa như cưỡng bức cô nương thì lại càng chán ghét.
Hắn buông ly rượu trong tay xuống, nhìn cô nương đang quỳ trên mặt đất,
giọng nói pha lẫn chút khàn khàn sau khi uống rượu, nặng nề nói: “Được.”
Trong lòng Nguyễn Mặc lập tức tràn ngập vui vẻ, lại có chút kinh ngạc với
việc hắn bỗng nhiên chuyển biến thái độ, nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn
thận thì nam nhân kia đã nói tiếp: “Nhưng mà, ngươi có cái gì đáng giá
để ta cứu?”
Nàng cúi đầu suy tư một lúc, nói ra đáp án vô cùng tiêu chuẩn: “Nô gia nguyện làm trâu ngựa báo đáp cho ngài.”
“Không cần.” Đan Dật Trần lại không vừa lòng với câu trả lời đó, “Ta không thiếu người vì ta làm trâu làm ngựa.”
Xem ra đây đúng là một đại nhân vật, nhìn lời nói của người ta xem, khí phách cỡ nào.
Nhưng mà, Nguyễn Mặc chỉ cảm thấy hắn đang soi mói thì đúng hơn, có người
nguyện làm trâu làm ngựa còn không thèm, vậy thì nàng phải làm như thế
nào đây?
Người ở bên ngoài vẫn còn đang mắng chửi liên tục: “… Hừ, lão tử tiêu một ngàn lượng tới nghe ngươi đàn đúng là lãng phí…”
Đúng rồi, sao nàng lại quên không dùng kỹ năng nàng am hiểu nhất để trả ơn kia chứ?
“Đại nhân, nô gia biết đánh đàn, không biết ngài có thích nghe khúc không?”
Đan Dật Trần nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên bàn: “Cũng được.”
“Vậy thì, chờ việc này chấm dứt, nô gia liền gảy đàn cho Đại nhân nghe được không ạ?”
Trong mắt nàng ẩn ẩn chút chờ mong, nam nhân kia lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, trên gương mặt không chút biểu cảm: “Ngươi
tránh ở đằng sau bình phong đi.”
Như vậy… Có nghĩa là hắn đồng ý cứu nàng?
Nguyễn Mặc thở phào một hơi, vội vàng dập đầu cảm tạ hắn, sau đó vội vàng trốn ra phía sau tấm bình phong, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở bên
ngoài.
Then cửa dần dần bị kéo ra, sau đó là một tiếng “Phanh”
vang dội, cánh cửa bị đẩy ra đột nhiên đụng phải một cánh cửa khác,
tiếng bước chân nặng nề dần đến gần, bộ dáng nổi giận đùng đùng vô cùng
rõ ràng: “Nữ nhân kia đâu? ”
Nàng nghe được câu này liền cảm
thấy Phan Thanh thật quá ngu ngốc, Đan Dật Trần dù sao cũng là khách quý ở tầng ba, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu thiếu gia ăn chơi ở lầu hai mà cũng dám dùng loại giọng điệu đó chất vấn người ta, không sợ đắc tội
với người sao?
Sau khi Phan Thanh hỏi xong, cả căn phòng đều rơi
vào yên tĩnh, thanh âm quen thuộc kia cũng chưa từng xuất hiện, Nguyễn
Mặc có chút vui sướng khi người gặp hoạ, đoán chắc là Đan Dật Trần đã
sớm ngó lơ hắn, cho dù khí thế của hắn vô cùng kiêu ngạo thì sao chứ,
đối phương cũng chỉ coi hắn như một con khỉ đang diễn xiếc mà thôi.
Bất quá, với tính cách mắt cao hơn đầu của Phan Thanh tuyệt đối không thể tin được có người lại dám đối đãi với hắn như thế.
Qủa nhiên, hoả khí trong tiếng hô ở bên ngoài bình phong kia ngày càng
vượng: “Bổn thiếu gia đang hỏi ngươi đó. Ngươi bị câm à? Trả lời đi a!
….. A!”
Tiếng “A” trước là để tăng thêm khí thế, mà tiếng sau thì… chính là vì đau.
“Nhị thiếu gia, ngài có sao không ạ? Tiểu nhân lập tức đi tìm đại phu…”
“Ngu xuẩn! Ngươi mau đỡ lão tử dậy!”
“Dạ dạ dạ…”
Nguyễn Mặc che miệng cười trộm, nếu như không phải nàng sợ Đan Dật Trần sẽ
ghét bỏ nàng phiền toái, chắc chắn nàng sẽ chạy ra đâm thêm một nhát nữa lên chân hắn, khiến cho hắn đau đến ngất xỉu luôn, đỡ phải đứng đây ồn
ào không biết liêm sỉ nữa.
“Ta nói cho ngươi biết, cha ta chính
là Định An Hầu, ngươi dám đắc tội ta chính là đắc tội với cha ta, chờ ta trở về nói với cha ta, ngươi chắc chắn…”
“Ai da, tổ tong của tôi ơi, sao ngài lại chạy vào trong này vậy?”
Lại có thêm một người nữa đi vào trong phòng, nghe giọng nói này, có vẻ là của Hoa mụ.
“Đại nhân, xin lỗi ngài, thật ngại quá, vị Phan thiếu gia này uống say liền
chạy tới chỗ này của ngài làm loạn, người trong lâu cũng không ngăn được hắn, nô gia vừa nghe được tin liền vội vàng chạy tới, ai dè lại vẫn tới chậm… Hy vọng không quấy rầy tới nhã hứng của đại nhân, nô gia lập tức
an bài đưa hắn đi.”
Lời nói này thật đúng là uyển chuyển lại dễ
nghe, vừa có thể giải thích rõ nguyên nhân gây ra việc này, vừa phủi
sạch được toàn bộ lỗi lầm của Tuý Hoa Lâu, còn có thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Phan Thanh, đã vậy còn lập tức mang người đi, tỏ rõ sự tôn
trọng cùng hậu đãi của nàng đối với khách quý.
Đan Dật Trần từ
đầu đến cuôí đều không nói một câu nào, chỉ liếc mắt một cái, Hoa mụ lập tức kêu người mạnh mẽ lôi Phan thiêú gia ra ngoài, nụ cươì trên mặt
chưa từng thay đổi: “Xin hỏi, đại nhân có phân phó gì thêm không ạ?”
Hắn trầm mặc không nói, chỉ nhấc vạt áo lên ngồi xuống ghế.
Sau đó, tiếng cửa gỗ khép lại vang lên truyền vào bên trong.
Gian phòng khách quý lại khôi phục lại yên tĩnh như lúc ban đầu, Nguyễn Mặc
đứng im sau tấm bình phong, nàng còn đang suy nghĩ xem chính mình tự đi
ra tốt hơn hay chờ tới lúc Đan Dật Trần gọi mơí đi ra tốt hơn thì thanh
âm trầm thấp kia đúng lúc truyền tơí: “Ngươi còn chưa đi ra à?”
Lại là kiểu giọng điệu không kiên nhẫn này… Giống hệt hồi còn ở trong núi,
khi hắn ngại nàng này kia đủ kiêủ cũng là loại giọng điệu này.
Người nam nhân này, đối với những người hắn không quá để ý, hình như vẫn luôn cực kỳ dễ mất kiên nhẫn.
Nguyễn Mặc sửa sang lại y phục, cúi đầu bước nhanh đến trước mặt hắn, khom người kính cẩn nói: “Đa tạ ân cứu giúp của đại nhân.”
Đối với những vị đại nhân quyền cao chức trọng kiểu này, tỏ ra bộ dáng
ngoan ngoãn nghe lời có khi còn khiến cho bọn họ hài lòng hơn là nịnh
nọt.
Đan Dật Trần không tỏ vẻ gì, quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó liền cầm lấy bình rượu tự rót: “Ngươi đàn hai khúc cho ta nghe đi.”
“Dạ.”
Nói thật ra thì nàng cũng chỉ là mới đến mà thôi, mặc dù đối nơi này cũng
có hiểu biết nhất định nhưng đó cũng chỉ là do ký ức còn sót lại mà
thôi. Đáng tiếc là vị nguyên chủ này rất hiếm khi đặt chân lên lầu ba,
hơn nữa trước giờ đều tự chuẩn bị sẵn nhạc cụ cho nên trong ký ức cũng
không có ấn tượng đối với nơi đặt đàn. Nàng chỉ đành tìm khắp phòng một
lượt, cuối cùng cũng tìm thấy một cây đàn cổ bình thường được đặt trên
án kỷ ở góc phòng.
Dù sao thì đa phần khách nhân đến Tuý Hoa Lâu
nghe cầm cũng chỉ là để trợ hứng mà thôi, chỉ có những cô nương dựa vào
cầm nghệ để mưu sinh như nàng mới cần một cây đàn tốt, vì thế chiếc đàn
được đặt trong gian khách quý này cũng chỉ là đàn thường mà thôi.
Bất qúa, nếu như không phải là người trong nghề thì thật ra cũng chẳng thể cảm nhận được nó khác nhau chỗ nào.
Nguyễn Mặc cẩn thận lấy đàn cổ ra, ngồi xuống chỗ trước tấm bình phong, để đàn cổ xuống, ngước mắt nhìn nam nhân đang uống rượu, thấy hắn có vẻ không
có ý định mở miệng liền bắt đầu chỉnh âm, chuẩn bị đạn tấu.
Bởi
vì lúc trước ở chỗ Phan Thanh nàng đã đàn một thời gian dài, lúc này nếu lại đàn những khúc nhạc có yêu cầu cao thì chắc chắn sẽ để lộ khuyết
điểm do lực độ không đủ. Nàng cũng có tâm tư của nàng, nàng muốn đàn một khúc có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng Đan Dật Trần về nàng. Vì thế,
tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm được, tránh để hắn cho rằng hoá ra cầm nghệ của nàng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Suy nghĩ một lúc, Nguyễn Mặc chợt nhớ tới một khúc, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gảy, âm khúc du dương chậm rãi bay xa.
Nguyễn Mặc chuyên chú đánh đàn, đến khi hết một khúc liền nhẹ nhàng thu tay lại, nín thở ngưng thần chờ đợi.
Nhưng mà, mãi vẫn không nghe thấy tiếng vỗ tay như trong mong đợi.
Không thể nào… Hắn vậy mà lại không hài lòng tới mức ngay cả vỗ tay theo phép cũng không muốn làm ư?
Tuy nàng biết hắn là người hay bắt bẻ nhưng mà cầm nghệ của nàng cũng đâu
đến nỗi nào a, cho dù là kém cỏi thì vẫn có danh tiếng trong kinh thành
kia mà, chẳng lẽ lại tệ tới mức ấy sao?
Trong lòng Nguyễn Mặc lập tức trở nên vô cùng uể oải, nàng còn đang định ném một cái ánh mắt u
oán cho nam nhân không biết nhìn hàng kia thì lại chợt phát hiện ra, hắn vậy mà lại… Ngủ?
Chén rượu nghiêng ngả ở một bên, hắn chống
khuỷu tay lên trên mặt bàn, nửa nắm tay đỡ đầu, hai mắt khẽ nhắm, khuôn
mặt tuấn mỹ, trắng nõn phiếm chút ửng đỏ do say rượu, tựa hồ đã chìm sâu vào mộng đẹp.
*Trích trong “Lý Bằng không hâù dẫn”- Lý Hạ (chữ
Hán: 李贺; 790 – 816), biểu tự Trường Cát (長吉), hiệu Lũng Tây Trường Cát
(陇西長吉) hay Bàng Mi Thư Khách(庞眉书客), là một nhà thơ nổi tiếng thời Thịnh
Đường.
Cùng với Thi Thánh Đỗ Phủ, Thi Tiên Lý Bạch, Thi Phật
Vương Duy, Lý Hạ được mệnh danh là Thi Quỷ (詩鬼) mà thiên cơ khéo sắp đặt cho bốn thiên tài Phật Tiên Thánh Quỷ cùng hội tụ trong một thời đại
cực thịnh của thi ca Trung Hoa - Đường thi. (Nguồn: Wikipedia.)