Nguyễn Mặc suy ngẫm, chính mình nhất định là vận xui đổ máu tám đời nên mới có thể gặp phải loại chuyện nát bét này.
“A Mặc con cuối cùng cũng tỉnh, vi sư còn tưởng rằng con bị đập hỏng đầu
đâu.” Một giọng nữ nhu mị từ phía sau nàng chậm rãi vang lên, mặc dù
hiện giờ đang hãm sâu trong khốn cảnh,không thoát thân được cũng không
thay đổi ngữ điệu lười biếng hoặc nhân. Người nói chuyện chính là sư phụ của Nguyễn Mặc, cũng là môn chủ đại nhân nổi danh lừng lẫy của Hồng
Loan Môn.
Hồng Loan Môn là nơi như thế nào?
Nơi đó là Cục nhân duyên không người không hiểu trên giang hồ, tên như ý
nghĩa, là tông môn chuyên môn phụ trách thúc đẩy nhân duyên cho những
người hữu tình, tục xưng: làm mai mối.
Bất quá, năng lực của Hồng Loan môn không chỉ giới hạn trong chuyện này. Tục truyền môn
chủ đại nhân mỹ diễm vô song, thủ đoạn lợi hại, từng thu phục không ít
trái tim của nam tử phong lưu, cũng từng cam đoan rằng: chỉ cần là người muốn tìm nhân duyên, vô luận xấu đẹp, nàng đều có biện pháp làm người
đến vừa lòng quay về. Kết quả là, vị môn chủ nổi danh bên ngoài này đã
bị mấy vị hộ pháp của Ma giáo bí mật trói vào hang ổ của Ma giáo ném ở
nơi tối đến xoè tay không thấy ngón này chờ xử lí.
Mà
Nguyễn Mặc- tiểu đệ tử ở tầng chót nhất lăn lộn mấy năm, mới rốt cuộc
thăng lên làm đồ đệ thủ tịch của môn chủ …… Một bà mai nhỏ, hôm nay là
lần đầu tiên diện kiến bản tôn của môn chủ, trùng hợp đụng phải lúc môn
chủ bị trói….. Sau đó, nàng cũng bị vị hộ pháp hung thần ác sát đó tiện
tay mang theo.
Cho nên, sự thật chứng minh, nói chuyện không thể bốc phét quá mức, bằng không sớm muộn gì sẽ gặp tai ương.
“Sư phụ …” Sau lần thứ tám thử cởi dây thừng trên người mình thất bại,
Nguyễn Mặc rốt cuộc nhịn không được quay đầu, đối với … cái gáy của sư
phụ đang bị trói cùng nàng, yếu ớt hỏi một câu: “Ngài đã nghĩ ra phải
chạy trốn như thế nào chưa?”
“Sách, tiểu cô nương
chính là tiểu cô nương, quá non.” Nguyễn Mặc nghe thấy lời nói tràn đầy
kinh ngiệm này ánh mắt liền sáng lên, ngọn lửa hy vọng cũng bắt đầu nhen nhóm lên. Nhưng mà, câu nói tiếp theo của sư phụ liền như một chậu nước lạnh, nháy mắt đem ngọn lửa nho nhỏ tưới tắt. “Con nhìn chúng ta đều bị trói thành thế này, còn trốn như thế nào?”
Nguyễn Mặc vẻ mặt đưa đám: “Ngài… Ngài không phải thủ đoạn lợi hại lắm sao?”
“Đó là thủ đoạn ngự nam của ta lợi hại, còn võ công… thế thì phải nói cách khác.”
…… Nàng như thế nào lại bái một vị sư phụ không đáng tin như thế này?
“Chúng ta có thể chết ở nơi này hay không a?” Nàng vừa mới lên làm đệ tử thủ
tịch, nhiệm vụ còn chưa từng tiếp nhận cái nào, nàng còn chưa muốn chết
a…..
“Điều này thì con không cần phải lo lắng.” Ngữ
điệu của môn chủ vẫn nhàn nhã, tự tại như cũ, hoàn toàn không có chút
xíu sốt ruột nào. “Yên tĩnh chờ xem, bọn họ trói ta đến đây tất có việc
cần nhờ, chắc chắn sẽ không bỏ mặc chúng ta đói chết ở nơi này.”
….. Cho nên, hiện tại nàng còn chỉ có thể dựa vào vị sư phụ liên lụy đến
nàng này, mới có thể sống được? Ai, thật là thiên ý trêu ngươi, tạo hoá
trêu người a. Khi nàng đang thở ngắn than dài ở trong lòng, trên đỉnh
đầu bỗng vang lên tiếng “ loảng xoảng” rung trời.
“Hình như là tỉnh ….. thừa dịp giáo chủ không ở, nhanh kéo lên hỏi chuyện đi.”
“Ân, đem dây xích ném xuống.”
“Các ngươi làm đi, ta ra ngoài tiền sảnh canh chừng.”
Vài đạo giọng nam tục tằng hoặc cao hoặc thấp từ bên trên truyền xuống,
khoảng cách có chút xa, nghe không rõ ràng lắm. Nguyễn Mặc có chút sợ
hãi, dính sát vào trên lung sư phụ, thân mình cứng đờ, một cử động nhỏ
cũng không dám. Không ngờ đầu lại đột nhiên đau điếng, như là bị vật
cứng đập thật mạnh vào. Là thứ gì? Nàng nghiêng đầu nhìn về phía dừng ở
bên cạnh vòng sáng, đó là sợi xích sắt thô bằng cánh tay, không rõ đây
là muốn làm gì.
“Này, đem đầu móc cuả xích sắt gài vào nút thắt của dây thừng.”
Uy… Là đang gọi nàng sao?
Sư phụ ở phía sau không buồn phản ứng, vui vẻ thoải mái chờ nàng động thủ, Nguyễn Mặc đành phải nỗ lực xê dịch mông, duỗi ra một tay từ chỗ bị
trói, hao hết sức chín trâu hai hổ mới với tới xích sắt, dùng lực ấn
xuống nút buộc to đùng sau lung hai người. Móc sắt “bang” một tiếng, bắn ngược trở về, tay phải nàng cầm có chút bủn rủn. Nàng còn chưa kịp thở
ra, cả người đột nhiên nhẹ bẫng, bay lên trời, đầu không chịu khống chế
mà chúc xuống dưới. “A….”
Đã phát sinh chuyện gì?
Hình ảnh trước mắt toàn bộ quay cuồng, máu chảy ngược hết lên đỉnh đầu.
Nguyễn Mặc vừa mới kinh hô một tiếng liền cảm giác được chính mình hình
như đang bay lên.
“Hoảng cái gì, người ta là đang cứu chúng ta ra ngoài.” Sư phụ bị kéo ngược vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
“Nga.”
Sau đó sư đồ hai người liền giống như hai con cá khô uể oải bị lật bụng, được người lôi ra khỏi địa huyệt.
“Nhanh nhanh lên, theo chúng ta đi.”
Nhưng mà, do bị trói ngồi thật lâu, nàng tê chân đến mức không còn cảm giác,
bị đá hai cái vào lung còn ăn vạ trên mặt đất không động đậy được, cuối
cùng bị người ta thô lỗ kéo cổ áo sau, xem như con gà mà xách lên. Chờ
sau khi Nguyễn Mặc đứng vững, thấy rõ chung quang toàn là cảnh tượng
hoang thạch cùng dung nham dâng trào, nàng thiếu chút nưã lại chân mềm
ngã xuống đất, vội cúi đầu, một đường đều nhìn chằm chằm vào đôi giày
của sư phụ ở phía trước, sau đó cùng nhóm hộ pháp đi vào một chỗ bình
thường hơn chút.
Cửa khắc cao lớn, tinh xảo; thảm
nhung dày nặng, mềm mại; cùng với bài trí đẹp đẽ, quý giá tuỳ ý có thể
thấy được; so với Hoa Diễm các của sư phụ còn tráng lệ, huy hoàng hơn.
Lúc này, bọn họ không đem hai thầy trò ném xuống đất nữa mà chuyển ra
hai chiếc ghế, mời các nàng ngôì ở giữa thính đường.
***********************
Đơị trong chốc lát, rốt cuộc có một tráng hán mặt sẹo thân hình cao lớn mặc giáp đồng đi tới, hắn nện những bước chân nặng nề, ngồi trên chủ vị,
ánh mắt qua lại giữa hai người một phen, cuối cùng ngừng lại trên người
nữ nhân kiều nhu, mỹ diễm.
“Ngươi chính là môn chủ Hồng Loan môn?”
Sư phụ hơi nhấc mắt đẹp, như có như không mà nhìn hắn, thanh âm nhu mị: “Đúng thế.”
Ma giáo là nơi tụ tập một đám cuồng đồ nhiệt huyết, suốt ngày kêu đánh kêu giết, hiếm khi ngồi xuống cùng người noí giao dịch, đặc biệt đối phương còn là… nữ nhân. Bắc hộ pháp ngay thẳng ngay lập tức bị nàng nhìn đến
trong lòng rung động, ho nhẹ hai tiếng: “Lần này mời Hồng Loan môn chủ
đến là muốn nhờ môn chủ giúp đỡ.”
“Ân?” Âm cuối nâng cao, mị người đến cực điểm.
Bắc hộ pháp lại tiếp tục dừng lại, mắt hổ chợt liếc, trừng mắt nhìn Đông hộ pháp cùng Tây hộ pháp đang ẩn ẩn cười ở bên cạnh một vòng, mới tiếp tục nói: “Giáo chủ đại nhân bởi vì bề ngoài xấu xí, từ trước đến nay tính
tình nhạt nhẽo, không gần nữ sắc lại… cấm dục nhiều năm, làm cho chúng
ta lo lắng vô cùng.”
Lời này thật sự không phải bôi nhọ hay là bất kính, người vào Ma giáo đều biết, thậm chí trên giang hồ cũng sớm có lời đồn.
“Nghe nói Hồng Loan môn giỏi kết nhân duyên, chúng ta muốn thỉnh môn chủ vì Giáo chủ đại nhân tìm một mối hôn sự.”
Nguyễn Mặc nghe xong, suýt nữa kinh ngạc đến rớt cằm….
Mối… mối hôn sự ?
Nàng thật sự nhìn không ra giáo đồ Ma giáo đối với giaó chủ của bọn họ …
Ngạch, thể xác và tinh thần khoẻ mạnh, thật là quan tâm a.
“Như vậy a.” Sư phụ nhướng mày. “Vậy giáo chủ của các ngươi đâu?”
“Gíao chủ hắn không biết việc này.” Nếu dám để hắn biết được bọn họ tự chủ
trương xử lý loại sự tình này… Có còn muốn mạng nhỏ hay không? Tuy nói
hôm nay mạo hiểm hành động, suy cho cùng cũng là vì cố gắng giữ lấy mạng nhỏ của bọn họ thôi…
Là bởi vì giáo chủ thật sự vô
cùng kỳ ba, đối việc nam nữ chẳng chút hứng thú, một lòng nghiên cứu
công pháp tuyệt học, cơ hồ đạt đến cảnh giới ngày đêm lẫn lộn. Mà một
khi giáo chủ kết thúc tu luyện sẽ thừa ra rất nhiều thời gian để quản
thúc bọn họ điên cuồng tu luyện không biết giờ giấc.
Thủ pháp quản thúc trong đó, hắn không muốn noí nhiều, phàm là người đã
lĩnh giáo qua, tuyệt không muốn nếm lại lần thứ hai… Vì tránh cho điều
này phát sinh lần nữa, hắn cùng ba vị hộ pháp khác liền mưu đồ bí mật,
vì giáo chủ tìm chút việc vui giết thời gian. Tỷ như, nữ nhân.
Nhưng mà Giáo chủ đại nhân thật sự là không thông suốt, bọn họ cũng không rõ
yêu thích của giáo chủ lắm, không có can đảm mạnh mẽ nhét cô nương cho
hắn, liền cứ như vậy, mới nghĩ tìm đến môn chủ Hồng Loan môn hỗ trợ.
Còn vì sao phải trói lại…
Nếu muốn hành sự bí mật, đương nhiên là phải điệu thấp.
“Không thấy người, xin thứ cho ta khó có thể hoàn thành.” Nàng cũng là người
có nguyên tắc làm việc, muốn ngươì ta cùng ngươi kết lương duyên, lại
liền bộ dáng đều không thấy, chẳng phải là đôí người ta không tôn trọng?
Bắc hộ pháp cũng biết việc này có chút làm khó
người khác, cho nên đã sớm nghĩ tốt đối sách khác. “Kia, không biết môn
chủ có cách nào, có thể làm Giáo chủ đại nhân thể hội một chút… việc nam nữ?”
Phốc…
Nguyễn Mặc cảm giác nhận tri của chính mình lại lần nữa đã chịu đả kích to lớn.
Sư phụ tỏ vẻ hiểu rõ: “Ân, các ngươi là muốn ta cung cấp bí dược hành phòng cho giáo chủ của các ngươi.”
“Hành phòng?” Bắc hộ pháp đối loại từ chính thức này có chút ngốc.
Đông hộ pháp thầm than một hơi, ôm cánh tay tiến lên giải thích nói: “Môn
chủ hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn nói là… làm giáo chủ có thể ở trong
chuyện tình ái có điều thể hội.”
Lúc này Nguyễn Mặc rốt cuộc minh bạch. Là bởi vì giáo chủ của bọn họ đối việc cảm tình quá mức chất phác, thế cho nên mấy hộ pháp này muốn mở khiếu cho hắn.
“Naỳ…” Sư phụ có chút khó xử, chỉ nếm ngon ngọt lại không cần phụ trách, biện
pháp này thật đúng là không dễ tìm. “Nếu ta nói là không có biện pháp
thì sao?”
Đông hộ pháp lại không dễ lừa như Bắc hộ pháp, làm lơ mị nhãn cuả nàng, cươì lạnh nói: “Nếu vậy liền ở chỗ này chờ chết đi.”
“……” Sư phụ thần sắc chưa biến, sau khi trầm tư một lúc lâu, trong lòng đã có kết quả rồi. “Biện pháp, là có.”
Cám ơn trời đất, Nguyễn Mặc nhẹ nhàng thở ra dưới đáy lòng.
“Như thế nào?”
“Ta có một loại bí dược độc môn, tên là Hồng Ti đan, chỉ cần hai bên nam nữ cùng ăn vào, ta lại làm một pháp thuật nhỏ, liền có thể để hai người
ngủ say, ở trong mộng tương ngộ.”
Phải dùng thuốc?
Bắc hộ pháp là người nhíu mày đầu tiên, đưa mắt ra hiệu dò hỏi ý kiến hai
vị hộ pháp khác. Tây hộ pháp nhún vai, không tỏ ý kiến, nhưng Đông hộ
pháp lại gật đầu, nhẹ đến không thể phát hiện, cũng quét mắt cực nhanh
qua tiểu cô nương từ đầu đến cuối đều cúi đầu. Bắc hộ pháp hiểu ý, hướng môn chủ đang khí định thần nhàn ở phía dưới, gật đầu nói: “Biện pháp
này rất hay, nhưng vì đảm bảo nó không thương tổn đến giáo chủ, chúng ta muốn để đệ tử của môn chủ đi vào giấc mộng.”
“A
Mặc?” Sư phụ khinh phiêu phiêu liếc nhìn biểu tình cứng đờ của đồ nhi,
nghĩ thầm: những người Ma giáo này thật là đa nghi. “Được thôi.”
Cái… cái gì?
Nguyễn Mặc đột nhiên ngẩng đâù lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của sư phụ, không thể tin được nàng thế nhưng cứ như vậy liền… bị bán?
***********************************
“Sư phụ.” Nguyễn Mặc nhìn nam tử áo đen bị chính thuộc hạ của mình cho uống thuốc mê đang ngồi xếp bằng ở đối diện, nhịn không được có chút phát
run.
Này, đây chính là Giáo chủ Ma giáo mà ngươì trong giang hồ nghe tiếng đã sợ vỡ mật a…
“A Mặc a, con đừng sợ, chuyện naỳ đối với con chưa chắc không phải việc
tốt.” Sư phụ xoay người đóng cửa laị, ngữ điệu lười biếng hiếm khi thêm
được ba phần nghiêm túc. “Làm đệ tử của ta, quan trọng nhất chính là học được làm thế nào để nắm lấy được trái tim của nam nhân. Vi sư tin
tưởng, trải qua mấy tràng mộng này, tu vi cuả con có thể nâng cao một
bứơc.”
Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Mặc nhăn lại, nhịn xuống nước mắt: “Sư phụ, trong mộng sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Sư phụ vỗ vỗ nàng: “Khó nói. Bất quá, con không cần lo lắng, bởi vì là
mộng. cho dù bỏ mạng cũng sẽ không chết thật… Chỉ là trùng sinh một lần
thôi.”
Trọng… trùng sinh?
Nàng liếc mắt nhìn mặt của nam nhân, bị chiếc mặt nạ quỷ dị kia làm cho ngây người, nuốt nuốt nước miếng: “Kia, nếu… hắn chết thì sao?”
Sư phụ lộ ra một nụ cười thiện lương: “Giống nhau.”
“………….”
Trời ạ, kia, nàng phải mất bao lâu mới có thể rời khỏi được a…
Sư phụ không tiếp tục nhiêù lời nữa, ngồi xuống, chắp tay trước ngực,
chuẩn bị thi pháp. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu hư thực huyễn biến, ánh
sáng trắng hiện ra. Nguyễn Mặc tự biết đã vô pháp quay đầu lại, vội vàng ở trước khi đi vào giấc mộng, duỗi tay kéo xuống mặt nạ trên mặt nam
nhân. Nàng phải nhìn qua mặt cái đã, đến lúc đó, ở trong mộng mới dễ tìm ngươì a…
Rồi sau đó, bạch quang sáng ngời, tất cả thay đổi trong nhaý mắt. Nàng hoàn toàn rơi vào hỗn độn.