"Trông trẻ là khó nhất!” – Mộng Dụ vẫn nghe các bảo mẫu nói thế. Cô nàng cũng tin điều đó cho tới khi nhận lời trông nom Liệt Trúc. Để mắt tới
một đứa vị thành niên cũng giống như chăm chó dữ, không khéo léo, không
tâm lý là bị khợp lúc nào chẳng hay. Ít nhất thì trẻ con còn bận tâm với việc thay răng sữa, giọng nói vẫn lọng ngọng líu nghíu và chưa coi
người lớn là một sinh thể to xác chướng mắt. Đằng này Mộng Dụ phải trông một đứa trẻ con to xác tính khí thất thường, thế nên cô tin chắc các
bảo mẫu sẽ thay đổi quan điểm nếu bỏ ra một ngày trông coi Liệt Trúc. Lũ ẩm ương tuổi mơ mộng luôn khiến mọi người đau đầu vì mộng mơ của chúng! – Mộng Dụ nghĩ thầm. Vả lại cô nàng được đào tạo làm thánh sứ, không
phải bảo mẫu.
- Em muốn ăn gì, Trúc? Trứng nhé? – Mộng Dụ hỏi, cố gắng làm con bé tóc đỏ chú ý bằng cách khua khua cái chảo – Ở trường
thế nào, vui chứ? Mấy đứa con trai có làm phiền em không? Này, nếu có
vấn đề thì đừng im lặng nhé, chị sẽ giải quyết giùm em. Vậy em muốn ăn
gì nào?
Con bé tóc đỏ vẫn dán mắt vào màn hình máy chiếu, miệng
lí nhí độc một từ: “Trứng”. Đó không phải là thái độ nên có ở một đứa
trẻ được học hành đàng hoàng. Nhưng Mộng Dụ đã quen. Chí ít là cô nàng
biết rằng đôi mắt Liệt Trúc không chằm chằm vào màn hình máy chiếu mà ở
đâu đó xa tít, vượt qua cả chân trời Phi Thiên thành. Con người ta đôi
khi thờ ơ cả thế giới như thế, bất kể người học hành đàng hoàng hay tên
lưu manh mất dạy. Từ ngày tới đây, Mộng Dụ chưa một lần thấy con bé tóc
đỏ hiện diện ở thực tại, mà nếu có, chỉ là thể xác, không phải tâm trí.
- Em biết những người quan tâm em mong chờ điều gì không, Liệt Trúc? – Mộng Dụ lên tiếng.
Liệt Trúc vẫn im lặng. Tiếng trứng phồng trên dầu sôi xèo xèo lẫn âm thanh
chương trình truyền hình chưa đủ bát tai Liệt Trúc, con bé nghe rõ, chỉ
là không muốn trả lời. Mộng Dụ tiếp lời:
- Cuộc sống ngoài kia
mệt mỏi lắm, Liệt Trúc, với chiến binh càng mệt mỏi hơn. Người bình
thường lo kiếm tiền, chiến binh vừa phải kiếm tiền vừa phải giữ mình
trên lằn ranh thiện ác. Chiến binh gặp nhiều cám dỗ hơn người thường và
dễ sa ngã hơn người thường, kể cả thánh sứ. Những người chăm sóc em rất
tốt, rất dũng cảm, không bị cuốn vào mặt đen tối của thế giới chiến
binh. Nhưng họ không thể tránh khỏi những mối bận tâm, những phiền lòng. Và chỉ em mới có thể giải tỏa cho họ. Khi em vui hay đạt được thành
tích nào đó, họ sẽ bớt phiền muộn...
- Anh Phong là tội phạm bị
truy nã. – Liệt Trúc đột nhiên lên tiếng, cắt lời Mộng Dụ – Thế chị Tiểu Hồ bao giờ mới về? Chị biết không?
Mộng Dụ không thể trả lời.
Con bé tóc đỏ vẫn đặt một phần trí não vào chương trình truyền hình,
truyền hình dạy nó rằng tội phạm như Vô Phong không thể hồi hương, còn
vùng đất phương đông – nơi Tiểu Hồ đang dấn thân – ngày đêm ì xèo súng
đạn. Liệt Trúc biết câu trả lời và đang đánh đố Mộng Dụ bằng những câu
hỏi.
- Chị không rõ, cô bé. Nhưng tại sao thời gian lại quan
trọng vậy? – Mộng Dụ nhún vai – Nếu em thực sự muốn ai đó trở về, tại
sao em còn quan trọng thời gian?
- Không gì quan trọng hơn thời
gian! – Liệt Trúc khẳng định, đôi mắt xanh lá hằn rõ sự cương quyết như
con sói nhỏ – Chị đã sống và chờ đợi trong một cô nhi viện xa xôi, mãi
tận phía bắc thế giới?
Mộng Dụ á khẩu. Con bé tóc đỏ ranh mãnh
hơn cô nàng tưởng. Nó tường tận về cô, không chỉ là vẻ ngoài dễ nhận
thấy như vóc dáng thanh mảnh, mái tóc vàng cam cuộn tròn đeo trâm cài
hay nước da sạm màu do khoái tắm nắng. Nó biết cô vốn sinh trưởng từ gia đình quý tộc với tuổi thơ êm đềm, được làm mọi điều mình thích và chưa
từng phải nhọc lòng chờ đợi ai hay cái gì. Lũ ranh con thời nào cũng tai quái. Mộng Dụ thở dài. Cô nàng nhún vai:
- Chị chưa từng. Nhưng
nếu em ghét chờ đợi thì em nên làm cái gì đó thiết thực. Em chưa mười
lăm tuổi nhỉ? Nhưng từ giờ em có thể học phép thuật, ta phá luật một
chút cũng không sao. Thà vậy còn hơn ngồi một chỗ xem truyền hình hoặc
là hút thuốc. Em vẫn hút thuốc, phải không?
Liệt Trúc im lặng.
Mộng Dụ mang ra món trứng bơ nóng hổi, sau đó xòe tay trước mặt con bé.
Con bé tóc đỏ lườm lườm bàn tay đó rồi miễn cưỡng đặt vào đó một bao
thuốc lá. Nhưng thay vì tịch thu, Mộng Dụ chỉ lấy một điếu rồi trả lại
cái bao cho con bé. Cô nàng phì phèo một hơi thuốc rồi nói:
- Rồi em sẽ hút thuốc sớm mà chẳng bị ai quát nạt, cô bé. Nó chẳng tốt lành
gì cho phổi và khí quản, cơ mà nó sẽ giúp em bình tĩnh. Nhưng không phải bây giờ. Em hút càng nhiều, cơ thể em càng mệt, chẳng thể học phép
thuật hay vận động mạnh. Thánh sứ không chỉ đứng yên một chỗ niệm phép,
thuyết giảng mấy giáo điều hay dự tiệc hoàng gia sang trọng. Một thánh
sứ thực sự phải ở thế giới ngoài kia như thầy Tây Minh đã làm. Em cứ hút thuốc như vậy thì sẽ hụt hơi sớm, không đủ sức khỏe. Em mười bốn tuổi
rồi đấy, Liệt Trúc. Ở thế giới này, mười bốn tuổi là có thể cầm vũ khí
và trở thành chiến binh, tự chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Chọn đi Liệt Trúc, làm thánh sứ hay trở thành người thường?
Con bé
tóc đỏ vẫn im lặng. Mộng Dụ không mong Liệt Trúc trả lời hay tỏ thái độ
tích cực, chỉ cần nó biết suy nghĩ. Người lớn thường trông đợi quá nhiều vào lũ chíp hôi mà không biết lũ này chưa tiến hóa hết, chỉ riêng “suy
nghĩ” cũng tiêu tốn của chúng một lượng dinh dưỡng đáng kể. Mộng Dụ hiểu điều đó nên không ép buộc đứa nhỏ.
Có tiếng chuông vang lên.
Mộng Dụ để con bé tóc đỏ một mình rồi chân sáo bước ra cửa, gương mặt
đắc thắng vì làm một đứa chíp hôi phải lăn tăn suy ngẫm. Chiến thắng làm cô nàng vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ đó tụt xuống mặt đất khi Mộng Dụ mở
cửa. Đập vào mắt cô nàng là hai gã đàn ông. Một kẻ to cao ngoại cỡ như
người khổng lồ với nước da xám xịt như miếng thịt bèo nhèo để lâu, kẻ
còn lại cao nhòng với đôi mắt vàng khè như rắn. Mộng Dụ biết hai kẻ này, không phải vì ảnh chân dung cùng những tội ác của chúng ngày nào cũng
xuất hiện trong những buổi họp hội đồng thánh sứ, mà bởi cô nàng đã đụng độ chúng từ trước khi đám Lục Châu lên đường truy tìm Quỷ Vương. Chỉ là cô nàng không nghĩ chúng sẽ đứng tại đây, giữa thủ đô Phi Thiên thành
này.
- Quý cô khỏe chứ? – Gã mắt vàng giơ tay chào – Trông em
quyến rũ hơn trước! Tôi muốn trò chuyện với em. Đáng tiếc là hôm nay tôi không có thời gian, tôi đến để đưa Liệt Trúc đi.
Mộng Dụ nhìn hai gã một lượt đoạn thò cổ ra ngoài nhìn ngang ngó dọc, cười:
- Mỗi hai người các ngươi? Chỉ hai người mà đòi đánh thánh sứ? Ngươi bị
điên không, Ngũ Diệu? Tên Phổ Thành óc heo này không nhắc ngươi rằng
ngươi bị điên à?
- Làm việc khó thì không nên có nhiều người. –
Ngũ Diệu rút kiếm – Hy vọng sau chuyện này, quý cô vẫn sống và chúng ta
có thể tiếp tục trò chuyện.
Mộng Dụ nhìn đồng hồ đeo tay mạ vàng. Nửa tiếng nữa, cô nàng phải đưa Liệt Trúc đi học. Trễ giờ học là không
tốt, kiến thức và cuộc sống trường lớp vui vẻ đang đợi đứa trẻ. Mộng Dụ
bước lên rồi đóng cánh cửa sau lưng, nói:
- Sẽ giống như lần
trước, ta và ngươi trò chuyện với nhau qua song sắt nhà tù. Nhưng lần
này khác, nhà tù Phi Thiên quốc không có cái lỗ nào cho ngươi đào và
chui qua đâu, Ngũ Diệu.
Ít phút sau, hành lang trước căn hộ rung
chuyển. Một ngày cuối tháng 4, người Phi Thiên thành đón nắng ấm sau mùa đông kéo dài bất thường. Nhưng không có nghĩa họ trông đợi một cái gì
đó như là cột khói đen bốc lên từ quận Trăng Khuyết.
...
“Lúc này, có thể nhiều người chưa tin nhưng thực tế là Phi Thiên quốc đang
tranh cử. Không một thông cáo chính thức nào từ chính phủ Phi Thiên cũng không một dự báo nào từ giới bình luận, Phi Thiên quốc thực sự là đang
chạy đua tranh cử. Không đùa giỡn chút nào, thưa quý vị! Hoàng tử Lục
Thiên và công chúa Lục Châu hiện đang tới các thành phố vận động cử tri. Phi Thiên quốc sắp sửa đón Bạch Dương Đệ Thập Nhất nhưng Bạch Dương Đệ
Thập vẫn đang ở đó, hoàng đế đương nhiệm chưa thoái vị. Một sự kiện mà
không ai, kể cả người Phi Thiên quốc có thể dự đoán...”
Lục Triều nheo mắt nhìn ánh sáng xanh phát ra từ máy chiếu ba chiều. Giữa luồng
sáng, hai phát thanh viên đài truyền hình Bắc Thần quốc đang hăng say
bình luận câu chuyện bầu cử ở cách đây một nửa thế giới. Lần khân trì
hoãn cả chục năm, cuối cùng Lục Triều cũng sắm sửa máy chiếu từ cửa hàng phế liệu trong thị trấn vô danh. Thời đại của Lục Triều có máy chiếu
nhưng ông ra đi trước khi tâm hồn một đứa trẻ nhận ra truyền hình thú vị nhường nào. Sau hàng trăm năm, ông nhận ra nó thực sự thú vị, tới độ có thể ngốn con người ta vào bụng chúng và nhào nặn tâm trí họ theo ý
thích của nó. Nó tác động con người mạnh mẽ hơn Vạn Thế gấp nhiều lần.
“Tôn giáo truyền thông!” – Lục Triều bật cười. Ông không thể tin mình đã bỏ qua nó qua từng ấy năm.
“Thưa quý vị, chúng ta đều biết chính phủ nhiều năm qua đã nỗ lực cải tạo Tây Vực Châu. Hầu hết công nhân và
người dân Tây Vực Châu đã có một cuộc sống ổn định trên vùng mỏ. Tuy
nhiên, sau nhiều thập kỷ, Tây Vực Châu vẫn chưa có cây xanh. Máy lọc khí chỉ là giải pháp tình thế, thứ mà Tây Vực Châu cần là cây xanh.”
“Và theo nguồn tin từ ủy ban chính phủ, những nỗ lực đã có kết quả. Ủy ban
khẳng định rằng sau nhiều năm nghiên cứu, các nhà khoa học đã gieo trồng thành công trên nền đất Tây Vực Châu. Một giống cây có tuổi thọ cao,
chịu đựng được môi trường ô nhiễm và sinh sản trong điều kiện khắc
nghiệt nhất...”
Lục Triều chỉ nghe tới đó vì đôi tai ông bị làm
phiền bởi những tiếng huyên náo bên ngoài thị trấn. Kiễng chân nhóng mắt qua cửa sổ, ông thấy mọi người đang hò nhau kéo về cổng thị trấn, chừng như có chuyện gì đấy khác lạ. Bình thường thì Lục Triều không quan tâm. Nhưng dường như vì ảnh hưởng từ thứ tôn giáo truyền hình, ông vô thức
rời khỏi nhà và bước theo mọi người. Ông sống ở đây đã ba thế kỷ, thay
đổi nhiều cái tên lẫn thân phận, chứng kiến hàng trăm cuộc đời đến và
đi, sống và chết, nhìn thấy một thế hệ đã bước sang đời thứ sáu. Nhưng
qua ngần ấy thời gian, ông vẫn chưa một lần có cảm giác “tò mò”. Ngũ
Pháp Sư nhìn thấy tất cả, thấu hiểu tất cả. Lục Triều đã từng ở trong số đó, bởi vậy ông đã đánh mất sự hiếu kỳ nguyên thủy của loài người.
Nhưng Lục Triều hiểu ra thế giới đầy rẫy sự thú vị như thứ tôn giáo truyền hình. Chỉ là người ta sống đủ lâu để thấy hay không.
Tại cổng thị trấn vô danh, mọi người đang chỉ trỏ về hướng đông bắc. Đang
tầm chiều, trời nhá nhem tối nhưng Lục Triều vẫn nhận ra một đoàn xe
đang tiến về đây, cuốn bụi mù mịt khắp đường chân trời. Không chỉ xe cơ
giới thông thường mà xuất hiện cả xe thiết giáp lẫn binh lính Bắc Thần
quốc, và sẽ chẳng lạ nếu bên trong các xe thiết giáp chứa cả tá súng ống hạng nặng. Lục Triều chợt nhớ tháng trước khi mà ông từ chối sửa A Sạ
Kiếm cho Hiệp Dung. Gã Đầu Sói đã úp mở rằng Bắc Thần quốc trước nay vẫn luôn tìm kiếm đền Mộc Thần. Người Bắc Thần tin rằng chỉ cần tìm ra ngôi đền, cả Tây Vực Châu sẽ xanh tươi trở lại. Giờ đây, họ đang nhắm vào
cửa hàng bán nồi đất xập xệ của Lục Triều. Họ đã biết, hay đúng hơn là
được chỉ điểm vị trí ngôi đền.
Ít phút sau, đoàn xe quân đội Bắc
Thần dừng trước thị trấn. Binh lính giải tán người dân, xua họ về nhà
như lùa đàn vịt. Chỉ còn con vịt già Lục Triều ở lại. Vị pháp sư không
chạy trốn cũng không sợ hãi trước một đội quân. Ông hoàn toàn bình thản. Phía bên kia, những kẻ mang khí tài quân sự lại căng thẳng tột độ, ai
nấy đều mở chốt an toàn trên súng và luôn trực chờ bóp cò. Một người
trong số đó bước ra rồi khom lưng cúi đầu trước Lục Triều:
- Người canh đền vĩ đại! Chúng tôi muốn thưa chuyện với ngài!
Lục Triều bật cười:
- Vậy ra đây là “nỗ lực sau nhiều năm nghiên cứu” hả? Bắc Thần các ngươi
chẳng bao giờ thay đổi cái thói ăn cướp của người khác, giờ lại tiếp tục ăn cướp của thánh thần. Cách giải quyết cho Tây Vực Châu rất đơn giản
nhưng các ngươi chẳng bao giờ nhận ra mà phó mặc tất cả cho thánh thần.
Các người vẫn luôn như vậy, vẫn tin vào sự huyễn hoặc, phó thác cuộc đời cho cõi thần bí.
Kẻ đại diện quân đội vẫn cúi đầu:
-
Chúng tôi không còn cách khác. Thời đại của Ngũ Pháp Sư đã hết, hãy để
chính phủ tiếp quản đền Mộc Thần. Như ngài nói, hãy để sự huyễn hoặc và
cõi thần bí đi tới hồi kết, thánh thần cũng vậy. Giờ là thời đại của con người. Với ngôi đền, chính phủ sẽ cải tạo Tây Vực Châu và người Bắc
Thần sẽ trỗi dậy một lần nữa.
- Trỗi dậy bằng cách ăn cướp? – Lục Triều hỏi lại – Các người định ăn cướp tới bao giờ? Liệu các người ăn cướp được mãi?
Thay vì cúi đầu, kẻ đại diện ngẩng lên, tay tuốt kiếm, thái độ thành kính nay chuyển sang kiên quyết:
- Đức ngài là người Phi Thiên, không phải người Bắc Thần quốc. Phi Thiên
quốc vì đánh mà có, Bắc Thần cũng vậy, mọi quốc gia đều như vậy. Không
ai kể cả đức ngài có quyền giáo huấn một quốc gia!
Phía sau kẻ
đại diện, đám lính chĩa súng về phía Lục Triều. Ông pháp sư hiểu rằng
người Bắc Thần đã quyết tâm và chẳng ai có thể ngăn cản họ nữa. Cũng lúc ấy, ông nhận ra mình đã sống quá lâu mà chưa một lần trở về Phi Thiên
quốc. Người ta nói khi chết, linh hồn sẽ ghé thăm nhà trước khi đến Tụ
Hồn Hải.
...
Bóng tối.
Chỉ toàn là bóng tối.
Tiểu Hồ không rõ mình đã ở nơi này bao lâu. Màu đen đặc kịt không cho nàng
thấy gì ngoài thân thể mình. Thi thoảng nó cũng lóe lên vài tia sáng từ
những căn phòng đóng kín, nhưng chúng không bao giờ mở cửa đón Tiểu Hồ
bước vào. Nơi đây chỉ có hành lang với vô số cánh cửa không bao giờ mở.
Không ngày đêm, không mặt trời, không ánh trăng. Không thời gian. Nơi
đây là vô cùng tận.
Bởi sự vô cùng tận đó mà Tiểu Hồ cảm giác được sự lê thê của thời gian. Nó
dài đằng đẵng như quãng đường từ mặt đất tới bầu trời nhưng mong manh
như chỉ sợi, có thể đứt bất cứ lúc nào. Nó giúp Tiểu Hồ liên hệ với thế
giới xung quanh, giúp nàng tự nhận thức mình đang tồn tại, nhưng chính
nó cũng khiến nàng luôn tự vấn bản thân. Bao lâu rồi? Bao nhiêu lâu rồi? Bao nhiêu lâu rồi nàng chưa thấy màu đỏ? Tại sao tên tóc đỏ chưa tới
đón nàng đi?
Trong bóng tối này chẳng có việc gì để làm cũng chẳng có nơi nào để đi, càng không có người để trò chuyện. Tiểu Hồ một mình.
Suốt quãng lê thê vô tận ấy, chỉ lũ nhện chịu viếng thăm Tiểu Hồ. Một con
nhện cái ì ạch với bọc trứng rồi bỏ lại đàn con của nó, lũ nhện con phá
trứng, chạy túa xua vào bóng tối. Lúc nào cũng thế, lặp đi lặp lại cùng
một khung cảnh. Mỗi lần như thế, Tiểu Hồ chỉ biết ôm mặt để khỏi thấy lũ nhện bỏ rơi nhau, bịt tai để không phải nghe hàng vạn bước chân đang cố gắng lẩn tránh nhau. Nhưng càng lúc, âm thanh lẫn hình ảnh càng chạm
khuôn khắc hình lên tâm trí Tiểu Hồ rõ ràng hơn. Dù đóng hết năm giác
quan, nàng vẫn hình dung con nhện cái từ bỏ cái trứng thế nào, từng con
nhện con hối hả chạy trốn anh chị em mình ra sao. Từng – thứ – một.
Bao lâu rồi? – Tiểu Hồ tự hỏi.
- Hai năm rồi, Tiểu Hồ!
Một giọng nói vang lên giữa bóng tối. Sau ngần ấy thời gian, một giọng nói
con người xuất hiện. Hai năm? – Tiểu Hồ tự hỏi. Nàng chưa kịp suy nghĩ
thì giọng nói lại tiếp tục:
- Hai năm rồi, Tiểu Hồ! Đáng không,
cô gái? Đáng để chờ đợi không? Vô Phong đã bỏ rơi cô hai năm rồi. Hắn
đểu cáng vậy đấy! Hứa hẹn thật nhiều mà dối trá cũng thật nhiều. Có gã
nào để cô gái yêu mình chờ đợi hai năm ròng? Có, là lũ đểu. Nhưng ngay
cả lũ đểu cũng chẳng bằng tên tóc đỏ đâu, cô gái.
Tiểu Hồ mở
miệng nhưng không nói nổi. Cổ họng nàng khản đặc. Dường như thời gian là thật. Hai năm không trò chuyện khiến cơ hàm của nàng trệu trạo và quên
mất những ngôn từ đơn giản nhất. Khó khăn lắm, cô gái mới cất lời:
- Ai...? Ngươi là ai...? Ngươi muốn gì?
- Chìa tay ra và đến với chúng tôi! – Giọng nói tiếp tục – Chỉ chúng tôi
mới giúp cô thoát khỏi đây. Chúng tôi luôn quan tâm cô, luôn theo dõi
cô. Hai năm qua, chúng tôi đã chứng kiến cô sống thế nào, chúng tôi thấy tất cả. Đến với chúng tôi, cô gái. Đến để giải thoát.
Tiểu Hồ bịt tai nhưng giọng nói vẫn len lỏi qua từng ngóc ngách màng nhĩ. Nàng phản kháng yếu ớt:
- Phong sẽ đến... Phong sẽ đến...
- Tên tóc đỏ sẽ không đến. Hắn không bao giờ đến đón cô, giống như con
nhện cái bỏ rơi lũ con, giống như cha mẹ đã bỏ rơi cô. Cô nhớ cha mẹ bỏ
rơi mình thế nào không? Hãy để tôi cho cô thấy!
Tiểu Hồ giật
mình. Nàng vùng dậy, cố gắng mở những cánh cửa đóng kín. Nhưng chúng
vững chắc, im lìm, không nhúc nhích và không hé ra bất cứ khe hở nào cho Tiểu Hồ. Bất lực, cô gái chạy đi giữa hành lang tối om, đôi chân trần
cuống quýt như ríu vào nhau mà vốn dĩ rất thanh thoát, nhẹ nhàng. Tiểu
Hồ quá chậm chạp so với những âm thanh đang lan tràn từ phía sau. Chúng
chộp lấy, dìm nàng xuống xuống một thế giới khác sâu hơn, tối tăm hơn...
Tiểu Hồ tỉnh dậy. Nơi đây không còn bóng tối mà mịt mùng hơi ẩm lạnh giá. Đó là một ngày đông xám xịt, nàng đang trên chuyến tàu đến vùng sơn cước
phía tây bắc lục địa Hoa Thổ. Nơi đó xa xôi cách biệt, là cội nguồn đồng thời cũng là mặt đối lập của văn minh phương tây. Tiểu Hồ nghe nói con
người ở đấy vẫn sống thành từng nhóm thị tộc trên đất đồi hay sườn núi
cheo leo, nướng thịt và sưởi ấm bằng củi đá, thờ phụng những vị tà thần
không có mắt. Tiểu Hồ chẳng biết gì về họ, bởi vậy nàng được đại thánh
sứ Tây Minh dẫn đường. Ở thế giới này, đại thánh sứ vẫn sống, còn nàng
mới mười sáu tuổi.
Tàu dừng bến, nàng và đại thánh sứ xuống ga.
Họ đi bộ thêm mười cây số, sau đấy dừng chân ở một thung lũng đá. Nơi đó cằn cỗi màu xám đen của đá lẫn màu nâu sậm của những mái nhà lợp gạch
kém phẩm chất. Tiểu Hồ tới một ngôi nhà nom như bao ngôi nhà khác trong
thung lũng. Nó thấp tè, bên ngoài lợp vải dệt khâu đường diềm, bên trong nồng mùi củi quyện mùi thức ăn chuẩn bị cho bữa chiều. Bên cạnh gian
bếp ấy là gia đình năm người, họ quây quần bên ngọn lửa liu riu dưới đáy nồi súp đương sôi sùng sục như năm điểm trong Ngũ Hành. Nồi nóng. Gia
đình đầm ấm. Tiểu Hồ cảm giác mình vô duyên khi bước vào đây, nơi này
không có chỗ cho nàng. Nhưng trước khi nàng kịp xin lỗi thì đại thánh sứ mở lời:
- Xin chào. Tôi đã hẹn gặp các vị. Như nói trước, tôi
mang tới đây con gái của hai người. Cô bé cần biết rõ gia đình mình. Con người cần biết nguồn cội. Chào cha mẹ con đi, Tiểu Hồ!
Tiểu Hồ
bối rối. Người cha đầu tiên của nàng đã mất, người cha thứ hai là đại
thánh sứ Tây Minh, chỉ hai người. Cô bé mười sáu tuổi vừa lạ lẫm vừa
ngạc nhiên trước người đàn ông vùng sơn cước kia. Ông ta có mái tóc
vàng, ba đứa con trai của ông ta cũng màu tóc vàng giống Tiểu Hồ, tựa
thể chúng được nhúng vào sắc màu ấy tại cùng một thời điểm. Chẳng khó để nhận ra những nét tương đồng giữa Tiểu Hồ và cha mẹ đẻ từ ánh mắt nhiều cảm xúc, gò má hơi bầu bĩnh hay chân tóc lấm tấm tàn nhang. Nhưng chỉ
một khác biệt duy nhất là không ai trong gia đình đó sở hữu tròng mắt
nâu đỏ như Tiểu Hồ.
Một điểm khác biệt nhưng là cả bức tường ngăn cách.
Tiểu Hồ biết rõ mình không thuộc về nơi này. Nàng là kẻ vô duyên. Cha mẹ đẻ
không ôm lấy nàng. Cũng giống Tiểu Hồ, họ giờ đây bối rối vô cùng vì đứa con đẻ đột ngột xuất hiện. Cô gái chợt hỏi:
- Tên tôi là gì? Trước lúc... gửi... tôi vào cô nhi viện? Hai người đặt tên tôi không?
Chữ “gửi” chỉ là bức bình phong cho chữ “vứt” nhưng Tiểu Hồ không muốn nặng nề. Cha mẹ đẻ nhìn nhau rồi trả lời. Rốt cục họ cũng trả lời cho câu
hỏi luôn đau đáu trong Tiểu Hồ từ hồi biết nhận thức. Vì sinh ra Tiểu Hồ nên họ giống nàng ở điểm có thể bối rối, lăn tăn, nghĩ ngợi nhưng câu
trả lời luôn dứt khoát:
- Không, xin lỗi con. Chúng ta chưa hề đặt tên cho con. Xin lỗi.
Câu trả lời kết thúc cuộc gặp mặt ngắn ngủi. Đoàn tụ gia đình không đẹp như Tiểu Hồ tưởng tượng. Khi nàng và đại thánh sứ quay về, ngọn lửa trong
ngôi nhà biến mất, chỉ còn tro tàn.
Nhiều năm sau, nàng cố gắng
tìm cho mình một gia đình để quên đi mình là kẻ không có tên. Nhưng ở
thế giới này, nàng trở về hình dáng nguyên thủy. Một đứa trẻ vô thừa
nhận, không tên tuổi.
Nhện cái không bao giờ gọi con chúng, thậm chí không phát ra âm thanh để lũ con biết rằng chúng có đấng sinh thành.
*
* *
Tiểu Hồ mở mắt. Nàng không tỉnh dậy khỏi giấc ngủ mà tỉnh dậy từ cơn ác mộng chân thực nhất. Trong ảo mộng đáng sợ, Tiểu Hồ hoàn toàn tỉnh táo. Nàng nhớ rõ hành lang tăm tối cùng hàng trăm cánh cửa đóng chặt, con nhện
cái đen thùi lùi cùng bầy con nhung nhúc của nó. Thậm chí nàng nhớ từng
vết lõm hay vệt bẩn trên các cánh cửa. Phải ở đó lâu, rất lâu mới nhớ
được như vậy. Một cơn ác mộng kéo dài hai năm. Suốt hai năm với bóng tối khủng khiếp nọ, Tiểu Hồ không hề ngủ. Giờ bộ não của cô gái dẻo nhẹo,
đặc quánh như miếng phô mai bị hấp hơi. Mơ hồ, chóng mặt, buồn nôn...
mọi thứ đang ập vào tâm trí Tiểu Hồ.
Nơi đây lại không có bóng
tối. Nó sáng trưng với ánh đèn phẫu thuật cùng hàng chục cánh tay máy
mang dụng cụ cắt mổ. Chúng đang rọi thẳng mặt Tiểu Hồ. Nàng cảm giác cơ
thể mình khác, rất khác. Nàng thấy lạnh ở một số nơi nhưng vài nơi khác
lại không hề phản ứng – chúng không biết nóng lạnh, không biết một làn
gió thoảng vu vơ đâu đấy tạt qua, cứ như là chúng không tồn tại. Tiểu Hồ mở miệng:
- Hiệp Dung...? Hiệp Dung, ngươi đâu rồi? Bao lâu rồi? Ta ở đây bao lâu rồi?
Ánh đèn phẫu thuật bị một bóng đen che phủ. Dù không tỉnh táo nhưng Tiểu Hồ vẫn nhận ra đó là Hiệp Dung. Tên Đầu Sói trả lời:
- Hai năm. Cô đã ở đây hai năm rồi, Tiểu Hồ.
- Nói dối... ĐỒ CHÓ CHẾT! – Tiểu Hồ gào lên – Không thể như thế!
- Vậy cô hãy tự nhìn chính mình. – Hiệp Dung đáp – Hai năm qua, chúng tôi đã cải tạo cô rất nhiều.
Tiểu Hồ nhổm đầu nhìn xuống. Chân trái và tay phải của nàng làm bằng máy,
một ống thở cơ sinh học đặt dọc theo ngực và lộ ra như đường ống dẫn
dầu, chân phải và tay trái được cấy ghép thiết bị kim loại. Cô gái muốn
khóc. Như muốn chuyện đấy xảy ra, Hiệp Dung kéo xuống một tấm gương lớn
nằm lơ lửng ngay phía trên Tiểu Hồ. Từ đây, cô gái có thể nhìn thấy mình đã trở thành cái gì. Khắp thân thể nàng đều nổi lên những dấu vết máy
móc cơ sinh học. Ngay cả gương mặt nàng cũng bị cải tạo như một mảng kim loại nhỏ gắn dưới mắt trái nhấp nháy những tia sáng vàng cam. Không còn Tiểu Hồ nữa, giờ đây nàng chỉ thấy một cỗ máy mang hình hài con người.
Cô gái bật khóc, đôi mắt ầng ậng nước chảy tràn xuống mang tai.
- Hai năm rồi, Tiểu Hồ. – Hiệp Dung nói – Vô Phong đã bỏ rơi cô. Hắn là
thằng đểu như bao thằng đàn ông đểu cáng khác. Hắn hứa suông và bỏ rơi
cô.
Tiểu Hồ không trả lời, chỉ khóc. Chút lý trí cho nàng biết
Hiệp Dung đang cố gắng tẩy não mình. Nàng biết Hiệp Dung đã sử dụng phép thuật gì đó. Nhưng cảm giác hai năm là thật, cảm giác thời gian lê thê
chờ đợi người khác là thật. Hiệp Dung đã dựng nên dòng chảy thời gian
trong tâm trí nàng. Nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa bởi Tiểu Hồ nhận
ra mình đã trở thành con quái vật kim loại. Nếu gặp nàng bây giờ, có lẽ
Vô Phong sẽ lùi bước vì kinh sợ.
- Tại sao ngươi làm thế... –
Tiểu Hồ nói, nước mắt giàn giụa –...ngươi không có người để yêu sao? Tại sao ngươi cúi đầu trước Hệ Tôn...? Ngươi không muốn thấy ta như thế
này, phải không? Tại sao ngươi nghe lời thằng khốn đó...? Tại sao chứ?
Ngươi là Đầu Sói, ngươi là sói. Tại sao sói phải quỳ mọp trước kẻ khác
như vậy? Sói không sống như thế!
Hiệp Dung nhìn nàng bằng ánh mắt vô cảm, không bất nhẫn cũng không luyến tiếc. Rồi y đáp:
- Đi đường bằng thì thẳng chân ngẩng mặt nhưng muốn lên đỉnh núi thì phải khom lưng cúi đầu.
Tiểu Hồ bật cười đoạn gắng gượng:
- Ta sẽ không thể thoát, phải không? Vậy... giúp ta một việc... trong ba
lô của ta có nhiều thứ... đừng vứt chúng đi... hãy giữ lại... có thể ta
sẽ không nhớ ký ức, nhưng cho ta sống với ký ức... được chứ? Cầu xin
ngươi!
- Sống với ký ức làm gì khi cô không thể nhớ chúng? – Hiệp Dung vừa nói vừa chuẩn bị một ống tiêm đựng dung dịch vàng đậm – Cô sẽ
không nhớ tên tóc đỏ, không nhớ một điều gì hết.
- Nếu là vậy thì cứ như vậy. – Tiểu Hồ thở dốc, cổ họng đầy đờm dãi – Khục... ngươi có
một đứa con, phải không? Ngươi cũng muốn nó nhớ về mình? Vậy làm ơn...
hãy cho ta ở lại với ký ức... có thể ta không nhớ, nhưng chỉ cần sống
với nó cũng được... Ngươi nghe thấy không, Hiệp Dung? Ngươi nghe thấy
không?
Mặc cho Tiểu Hồ van nài, Hiệp Dung tiêm vào cơ thể nàng dung dịch vàng đậm. Cô gái lịm dần, đôi mắt mơ màng. Hiệp Dung nhìn nàng, đoán rằng cô gái
đã mất ý thức. Vừa lúc ấy, y nghe vài tiếng nổ rung chuyển lẫn âm thanh
huyên náo. Chưa kịp hiểu sự tình thì y trông thấy Hệ Tôn bước vào. Gã
tóc bờm ngựa hất hàm:
- Bỏ mẹ rồi! Cụ Cố Tổ và Ngũ Pháp Sư sắp đến đây rồi! Mày đã cải tạo con nhỏ tóc vàng xong chưa, thằng ấu dâm?
- Chưa, thưa cậu chủ. Tôi cần thêm thời gian. – Hiệp Dung cúi đầu đoạn
trưng các ống tiêm đựng dung dịch vàng đậm – Bột Khoan Não đang gây ra
ảo giác thời gian cho Tiểu Hồ, mỗi ống tiêm gây ra ảo giác một năm. Trí
não cô ta đang bị tẩy trắng. Nhưng tôi cần thêm thời gian. Sức mạnh tâm
linh của Tiểu Hồ rất lớn, cô ta không dễ bị đánh gục. Theo tính toán,
tôi cần bơm khoảng mười ống.
Hệ Tôn bước tới, tay cầm ống tiêm, hỏi:
- Mỗi ống tiêm gây ảo giác một năm? Thế thì bơm cả mười ống đi! Khẩn trương lên!
- Không được, cô ta sẽ chết! – Hiệp Dung can ngăn, lần đầu tiên gã phản
ứng cậu chủ của mình – Tiêm mười ống cùng lúc, cô ta sẽ chết vì sốc phản vệ! Cơ thể cô ta không thể chịu nổi!
- Hỏng thì vứt quách đi! –
Hệ Tôn trừng mắt – Không nhanh lên thì Cụ Cố Tổ giết cả đám, hiểu không? Tao cần mày tạo ra con chó biết nghe lời chứ không phải cung phụng nó!
Định làm không, thằng ấu dâm? Hay để tao tự tay làm?
- Tôi vẫn
làm theo ý cậu chủ. – Hiệp Dung giơ tay, cười – Nhưng để có con chó biết nghe lời thì tôi cần thực hiện đúng quy trình. Hay thế này đi, đằng nào chúng ta cũng xong việc cho ngài Liệt Giả rồi, tôi sẽ mang cô ta rời
khỏi đây. Một tháng nữa, tôi sẽ giao cô ta cho cậu chủ, được chứ?
Hệ Tôn ngẫm nghĩ nhưng tiếng nổ bên ngoài làm gã không thể nghĩ lâu hơn.
Rốt cục gã đồng ý để Hiệp Dung đi trước. Rất nhanh sau đó, Hiệp Dung rời khỏi trung tâm Rừng Bất Khả Phạm cùng vài tay súng Lực Lượng Mù Thủy,
theo sau là một chiếc quan tài thủy tinh. Những cơ thể người bị thí
nghiệm đã hết giá trị, chúng bị vứt bỏ và Tiểu Hồ thế chỗ. Cô gái giờ
nổi trôi trong dung dịch xanh nước biển, đôi mắt nhắm nghiền tưởng chừng sẽ không bao giờ tỉnh dậy lần nữa.
Bọn Hiệp Dung bỏ lại sau lưng khu cấm địa và khẩn trương di chuyển sang hướng đông bắc. Khi cả bọn
tới bờ sông Vong Hà cũng là lúc thoát khỏi phạm vi của cấm địa, các
thiết bị điện tử hoạt động trở lại. Hiệp Dung kiểm tra ba lô của Tiểu Hồ rồi moi móc ra tất cả những gì nàng mang theo, xem xét một lượt. Y đốt
sạch bản vẽ hoặc tài liệu về năm tòa tháp, ném chiếc khăn xanh thêu hình con cáo cùng ví tiền xuống sông. Chiếc ví bung khóa rơi vãi những tấm
ảnh kỷ niệm, sau chìm dần xuống lòng nước. Chỉ hai thứ mà Hiệp Dung giữ
lại là ống trụ chứa linh hồn Ratri – y cần thứ sức mạnh này, và chiếc
dây chuyền bạc hình mặt cáo – y chẳng hiểu tại sao mình không ném nó đi.
Trong khi Hiệp Dung chọn lựa đồ đạc thì Tiểu Hồ lên cơn co giật. Tâm trí cô
gái đang đấu tranh chống lại Bột Khoan Não. Cùng lúc ấy, Rừng Bất Khả
Phạm vang lên tiếng rống khủng khiếp như phát ra từ mồm quái vật khổng
lồ. “Ngáo Ộp!” – Bọn Mù Thủy bảo nhau. Hiệp Dung đăm đăm nhìn Tiểu Hồ
qua lớp kính thủy tinh, nói giọng đều đều vô cảm:
- Chẳng có ký
ức nào cho cô, Tiểu Hồ. Ký ức vô nghĩa khi cô không thể nhớ chúng. Bỏ
tất cả và sống cuộc đời mới, cô bé. Không còn là con cáo nhỏ nữa, cô bé. Về bên Hệ Tôn, cô sẽ là chó săn cho ác quỷ.
Hiệp Dung thao tác
trên bảng nút bấm quan tài. Hai ống tiêm xuất hiện bên hông quan tài rồi cắm vào người Tiểu Hồ. Cô gái mở lớn mắt, miệng há ra vì cơn đau quặn
ruột. Nhưng nàng không thể nhìn thấy gì ngoài bóng tối. Cơn đau qua đi,
Tiểu Hồ chìm vào mê man. Hiệp Dung ngắm nghía nàng như đang thưởng lãm,
chỉ khác chăng là y không tạo ra tác phẩm nghệ thuật mà tạo ra một quái
vật.
Hiệp Dung gật đầu. Y quẳng chiếc ba lô xuống sông Vong Hà đoạn cất bước. Từ
chiếc ba lô, một chiếc điện thoại rớt ra và mắc vào bãi đá gần bờ. Bị
ngấm nước, chiếc điện thoại chập mạch, chớp tắt màn hình liên hồi. Nó
hiện lên vô số tin nhắn mà Tiểu Hồ đã bỏ lỡ. Nàng cũng sẽ chẳng bao giờ
biết chúng tồn tại.
Ngày 26 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Công chúa”:
“Tiểu Hồ, chị nhận được tài liệu rồi. Nhưng tại sao em vào Rừng Bất Khả Phạm? Hãy chờ ở đó, đừng hành động một mình, Chiến Tử đang đến. Không được đi trước khi Chiến Tử đến, hiểu chưa, Tiểu Hồ? Hãy trả lời tin nhắn ngay
nhé!”
Ngày 27 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Công chúa”:
“Tiểu Hồ, em thế nào rồi? Chiến Tử nói không thấy em đâu cả? Em đang ở chỗ nào?”
Ngày 28 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
“Tôi đây, Tiểu Hồ. Tôi vừa tỉnh dậy. Có một vài phẫu thuật nhưng tôi ổn rồi. Tay trái của tôi đã bình thường, cứ như chẳng có gì xảy ra cả. Nhiều
chuyện lắm, tôi sẽ kể với em. Em sao rồi, Tiểu Hồ? Em đang ở đâu? Mọi
việc ổn chứ?”
Ngày 29 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
“Sao em không trả lời, Tiểu Hồ? Hay mọi thứ đường đột quá?! Em có thể suy
nghĩ lại, chúng ta cùng suy nghĩ lại. Thực ra tôi cũng mới nghĩ đến
thôi.”
Ngày 29 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
“Xin lỗi, không phải tôi mới nghĩ đến. Tôi nghĩ từ lâu rồi, Tiểu Hồ. Từ hồi
năm kia, khi chúng ta hẹn hò. Đó không hẳn là hẹn hò nhưng cứ cho đấy là hẹn hò đi, tôi không nghĩ được từ nào khác thích hợp hơn. Tôi đã nghĩ
về những điều em nói. Tôi không muốn bị bó buộc như em muốn, nhưng cũng
là tốt nếu tôi dừng chân ở đâu đó. Người ta không thể đi mãi, bay mãi,
phải không?”
Ngày 29 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
“Thú thực, tôi thường gọi em là tắc kè hoa. Khi đó tôi ghét em thật. Con nhỏ lắm chuyện xen vào cuộc sống của người khác và đòi tống người ta vào
tù. Tôi chưa thấy con nhỏ nào lắm chuyện thích hoạnh họe người ta như
vậy. Nhưng giờ thì tôi thích em như thế.”
Ngày 29 tháng 4 năm 7518. Tin nhắc từ “Không xác định”:
“Tôi thích em, Tiểu Hồ. Con cáo nhỏ của tôi.”
Ngày 30 tháng 4 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
“Em ở đâu, Tiểu Hồ? Tôi đang đi cùng lão già Đạn Đạo. Em đang ở đâu vậy?”
Ngày 1 tháng 5 năm 7518. Tin nhắn từ “Không xác định”:
...
Tin nhắn còn dài nhưng chiếc điện thoại tắt ngấm. Nó đã hỏng.
*
* *
Tiểu Hồ trông thấy một con quái vật bằng máy. Nó giống nàng nhưng vô hồn, vô cảm xúc. Giữa bóng tối đen đặc, nàng lại nhìn được nó một cách rõ ràng. Rủi thay, con quái vật cũng phát hiện ra Tiểu Hồ. Nó tiến đến, đôi chân dậm xuống những tiếng “thuỳnh thuỳnh” như nện vào tim. Tiểu Hồ tháo
chạy. Nàng biết nếu để con quái vật ấy bắt được, nàng sẽ chết. Nhưng
chạy đâu giữa hành lang tối tăm bất tận này? – Nàng hoảng hốt. Cô gái
gào thét, đập tay liên hồi vào những cánh cửa đóng kín nhưng vô ích.
Chẳng cánh cửa nào chịu mở.
Tiểu Hồ chạy mãi, chạy mãi, tới khi
vô tình chạm vào một cánh cửa không khóa. Nàng lao vào trong và đóng sầm lại. Vì quá sợ hãi nên nàng không nhớ cánh cửa này nằm ở đâu hay hình
dáng thế nào. Giả sử ai đấy lạc vào thế giới bóng tối này, họ sẽ chẳng
thể biết nàng đang trốn trong căn phòng nào. Quá nhiều phòng, gần như là vô tận. Nhưng Tiểu Hồ không thể mở cửa ra ngoài. Ngoài kia, một con
quái vật đang truy tìm nàng. Từ đây, Tiểu Hồ nghe rõ con quái vật rò rẫm từng căn phòng, đấm đá từng cánh cửa để tìm mình. Nàng không thể mở
cửa. Nàng cũng không biết sẽ phải ở đây tới bao giờ.
Cô gái
ngoảnh lại nhìn căn phòng. Nó trống trơn, nền đất làm bằng tuyết, thi
thoảng gợn lên vài cơn gió buốt. Chính giữa căn phòng có một đống lửa
nhỏ cháy âm ỉ. Tiểu Hồ tới bên đống lửa, ngồi co ro. Thời gian lê thê.
Nàng không thể ngủ. Tại thế giới này, nàng không thể ngủ và phải chứng
kiến thời gian kéo dãn tâm trí mình. Tại thế giới này, nàng đã chờ tên
tóc đỏ bốn năm. Nàng chẳng thể biết nó sẽ kéo dài tới bao giờ. Và kể cả
khi hắn tới đây, liệu hắn có thể tìm ra nàng?
“Phong, anh đang ở đâu? Cứu em với...”
“Em đã chờ ở đây bốn năm rồi...”
“Em phải chờ đến bao giờ? Anh có đến không, Phong?”
“Anh có đến không?”
Đống lửa nhỏ vẫn sưởi ấm Tiểu Hồ. Nhưng một ngày nào đấy, nó sẽ tắt và thành tro tàn.