Tháp Thánh Sứ là chốn linh thiêng, người viếng thăm phải nhẹ chân và
luôn tỏ lòng thành kính. Quy tắc là vậy nhưng Tiểu Hồ không quan tâm.
Giờ, ngay tại tòa tháp linh thiêng nơi cần nhẹ chân cùng lòng thành kính này, nàng muốn tiễn Hiệp Dung về Tụ Hồn Hải. Nếu việc đó làm mặt sàn
vấy máu, nàng sẽ lau chùi kì cọ; nếu vài bức tượng hay tranh vẽ nào đó
bị phá hủy, nàng sẽ đền tiền dẫu có phá sản. Nàng sẵn sàng chịu bất cứ
giá nào miễn là gã Đầu Sói phải chết.
“Chúng tôi làm ăn với Liệt
Giả, phải, Diệp quốc cần quang tố dự trữ. Không ai biết xung đột sẽ biến thành chiến tranh hay không, và nếu có sẽ kéo dài tới bao giờ.” – Vài
ngày trước Thôn Tàng trả lời nỗi bức xúc của Tiểu Hồ – “Bọn tôi không
thể tóm Hiệp Dung, đó là một phần thỏa thuận.”
“Vậy sau năm giờ chiều, tôi có thể xử lý Hiệp Dung chứ? Người Diệp quốc
không được đụng tới y chứ đâu nói người Phi Thiên quốc không được? Hiệp
Dung tới đây không giúp các cô cũng không chuyển quang tố mà ngược lại, y mò tới tòa tháp trắng. Không thấy bất thường sao? Đám khủng bố không
bao giờ có ý tốt, giờ người Diệp quốc rước hắn về đây, cô nghĩ Diệp quốc được lợi hay lợi bất cập hại? Nhân cơ hội này loại bỏ một tên đầu não
trong tập đoàn Liệt Giả, cô thấy sao?”
“Cô thật sự muốn giết y đến vậy sao? Mà việc này cũng không thuộc thẩm quyền của tôi.”
“Tùy hoàn cảnh, tôi không chắc. Nếu y ngoan hiền như con cún con, tôi sẽ bỏ
qua thậm chí mua quà. Nhưng nếu y giở bộ mặt chó sói, tôi sẽ xử lý y. Cô là Phó Tổng Lãnh đại diện giới thánh sứ Diệp quốc, địa vị ngang hàng
các bậc trưởng lão. Cô có quyền xử lý một kẻ làm ô uế Tòa Trắng mà không cần tham vấn hay hỏi ý kiến ai, phải chứ? Nếu cô cần một cái cớ, tôi sẽ cho cô.”
“Thế thì làm gọn gàng và sạch sẽ giùm tôi.” – Thôn Tàng trả lời sau một hồi suy nghĩ – “Dù sao tôi cũng không ưa quyết định của ban chiến lược. Diệp quốc cần quang tố chứ không phải thuê bọn khủng
bố. Nhưng hãy nhớ là các người trở mặt giết nhau chứ không phải Diệp
quốc bội tín. Đừng lôi tôi vào vụ này.”
“Diệt được một tên khủng
bố thì cô nhận công, không được thì cô đổ vấy lên con cáo nhỏ này. Bao
giờ cô mới chết vậy, Thôn Tàng?” – Tiểu Hồ cười mỉa.
“Khoảng tám
mươi năm nữa, khi tôi trở thành “mụ già lùn” thay vì “con lùn”. Xử lý
Hiệp Dung thế nào tùy cô, tôi không can thiệp. Nhưng nếu làm, hãy nhớ
gọn gàng và sạch sẽ.”
Đó là cuộc hội thoại trước ngày Tiểu Hồ
khởi hành đến Vọng Nhật thành. Tiểu Hồ không hành động bột phát, càng
không phải vì nỗi căm ghét Hiệp Dung mà lý trí bị che mờ. Mọi thứ đều
được nàng chuẩn bị sẵn và suy tính kĩ càng, có điều thực tế luôn khác kế hoạch. Mười phút nữa mới đến năm giờ chiều, nàng không biết người Diệp
quốc đã nhận quang tố hay chưa. Và cuộc chiến đang xảy ra ngay tại nơi
linh thiêng bất khả phạm. Nhưng sự đã rồi, Tiểu Hồ không thể dừng lại.
- Vậy ra những người giám sát tôi không bước vào đây là có lý do! – Hiệp
Dung cười mỉm trong khi bàn tay y vẫn bóp chặt lưỡi kiếm của Tiểu Hồ,
từng khớp ngón nhễu máu – Thứ lỗi vì tôi đã ba hoa với cô rằng cái gì là bạn, cái gì là thù. Cô biết điều đó rõ hơn tôi nhiều! Múa rìu qua mắt
thợ, múa rìu qua mắt thợ rồi!
Tiểu Hồ không trả lời vì nàng dồn
toàn bộ hơi sức vào tay kiếm. Nhưng thanh Cáo Lửa không hề nhúc nhích,
tên Đầu Sói khỏe hơn nhiều so với vẻ ngoài láng mượt ròm nhom. Một tay
Tiểu Hồ đương ngăn mũi kim thép đâm vào mắt, tuyệt không thể buông. Hiệp Dung thấy vậy thì cười gằn. Y duỗi cổ tay cầm kim, các ngón thả lỏng để cây kim chúc đầu xuống đâm vào cẳng tay Tiểu Hồ. Kim nhọn chọc thủng
da, Tiểu Hồ cắn răng. Tên Đầu Sói niệm chú ngữ, mũi kim tự động xoay
tròn khoan sâu vết thương sục đến tận xương. Cơn đau ban đầu chỉ nhói
lên như kiến cắn, càng lúc càng lan rộng tựa màu loang trên vải, thoáng
chốc đánh động não bộ Tiểu Hồ. Cô gái không kìm nổi, tiếng gầm gừ vô
thức thoát khỏi kẽ răng, nước bọt sủi đầu lưỡi. Kẻ địch khó chơi hơn
nàng nghĩ rất nhiều.
Nhưng bị thương cũng nằm trong chiến thuật
của Tiểu Hồ. Nàng thường để đối thủ chiếm lợi thế ban đầu, sau đó mới
phản cong mạnh mẽ. Khi chắc chắn Hiệp Dung không thể thoát, cô gái liền
niệm chú ngữ, máu đang chảy ra từ vết thương bỗng sôi sùng sục rồi hóa
thành ngọn lửa. Lửa như con mãng xà lan lên tay Hiệp Dung, trườn hơi
nóng bỏng da khắp người tên Đầu Sói. Hiệp Dung chẳng kịp trở tay, lập
tức bị khối nhiệt đỏ cam nóng rực nuốt trọn. Y gào thét đạp Tiểu Hồ ra
xa đoạn lăn lộn trên sàn như hòn than tắm lửa. Tiểu Hồ nhất thời không
thể vung kiếm đoạt mạng gã, tay nàng đang bị phép Kim niệm từ cây kim
thép kiềm tỏa, nhưng nàng chắc mẩm từng ấy lửa đủ biến tên Đầu Sói thành chó thui.
Nhưng Tiểu Hồ chợt nhận ra ngọn lửa chỉ ngốn sạch
chiếc áo khoác đẹp mã của Hiệp Dung. Lửa tàn, tên Đầu Sói vẫn nguyên da
lông lẫn bộ tóc chải ngược óng mượt. Lửa tắt, Tiểu Hồ nhận ra kẻ địch
giấu trong người áo giáp hợp kim ểm bùa chống phép thuật. Vì trúng đòn
trực diện nên áo giáp cháy sém, công năng kháng phép thuật giảm quá nửa. Cũng giống Tiểu Hồ, tên Đầu Sói không hành động cảm tính mà trù liệu
tiêu diệt nàng từ trước.
- Ngươi cũng tính giết ta ngay ở đây, đúng không mặt láng? – Tiểu Hồ nói – Thờn bơn méo miệng chê trai lệch mồm à?
Hiệp Dung cười. Y đột nhiên trở dậy, phóng ba cây kim thép vào Tiểu Hồ đoạn
tháo chạy. Cô gái né những mũi kim trong gang tấc, dùng lửa nóng bịt
miệng vết thương rồi vùng mình đuổi theo. Đôi Cáo Lửa trên tay nàng chập vào thành cung ngắn, dây kéo căng bắn vút những mũi tên xoáy tròn như
con vụ. Tên bắn sượt sườn Hiệp Dung, găm sâu, đục một lỗ hoăm hoắm cùng
vết nứt trên cột chống trần hành lang. Hiệp Dung chẳng vừa, liền phóng
kim về phía sau cản đường. Kim bay vun vút nhưng Tiểu Hồ bất chấp, cứ
lao lên mà ké dây cung. Kẻ chạy trốn vung kim thép văng vãi, người đuổi
theo bắn tên liên hồi. Mũi kim - mũi tên bay ngược chiều thay phiên phá
hoại hành lang tòa tháp hoặc đâm bổ vào nhau. Ba cây kim cứng nhọn đã
găm lên người Tiểu Hồ trong khi Hiệp Dung vẫn toàn vẹn. Nếu không vì con mắt trái bị thương, nàng đã ngắm bắn chuẩn xác hơn. Bên dưới tầng trệt, các thành viên Ẩn Lý Thị trông coi tháp hết hoảng hốt lại hô hoán ầm ĩ. Dẫu nằm mơ họ cũng không nghĩ có người dám đánh lộn bên trong Tòa
Trắng.
Tay Đầu Sói chạy đến cuối hành lang thì ngoặt hướng trở
vào phòng thư viện. Tiểu Hồ xoay ngang cung, đuôi tên đặt lệch so với
trung điểm dây cung, ngắm bắn bằng cảm nhận thay vì bằng mắt rồi thả
dây. Mũi tên bay vút, được nửa đường hốt nhiên lượn vòng sang phải, vọt
qua cửa, xuyên phập bắp chân Hiệp Dung. Tên Đầu Sói ngã chúi, lập tức
cảm giác cơn đau quẫy vào tận óc. Y không dè trên đời này còn người dùng cung tên như Tiểu Hồ, càng không biết có kỹ thuật bắn cung lượn vòng.
Nhưng y chẳng bận tâm thương thế, cố sức lết tới chiếc cặp da đặt cạnh
chân bàn. Trong khi ấy Tiểu Hồ đã đuổi tới nơi. Thấy tên Đầu Sói, nàng
liền giương cung bắn mũi tên kết liễu:
- Chết đi!
Tên rời
dây cung vừa đúng lúc Hiệp Dung vớ được quai cặp da. Những gì xảy ra kế
tiếp nhanh tới mức Tiểu Hồ chỉ có thể hình dung bằng hồi tưởng lẫn phỏng đoán. Nàng nhớ rằng khi tên Đầu Sói vừa chạm vào quai xách, chiếc cặp
rùng mình như con thú lên cơn động kinh, chỉ khâu nứt bung, khóa vỡ nát. Rồi từ bên trong chiếc cặp bất thình lình chui ra tiếng hét lẫn tiếng
gào khóc, đánh bật mũi tên và thổi bay Tiểu Hồ. Một tạo vật màu bạc xám, nồng mùi hôi hám cùng vị kim loại, có răng, có da thịt, có máu... Tiểu
Hồ không dám chắc đó là thật hay chỉ là tưởng tượng.
Giờ đầu óc
Tiểu Hồ đang lẫn lộn trăng sao. Nàng mơ hồ nhận ra mình đang ở ngoài
hành lang, xụi lơ ở góc lan can, cây cung Cáo Lửa chỏng chơ cách đó vài
bước chân. Cô gái tự vỗ đầu mình cho tỉnh, sau trông vào phòng thư viện. Ở đó, nàng thấy Hiệp Dung đang cầm trên tay một thanh kiếm méo mó nom
giống khối sáp bị nung chảy. Rất khó phân biệt đâu là đốc kiếm hay đâu
là cán, phần lưỡi lồi lõm như tổ mối và chẳng có lấy một phân ngạnh sắc. Nhưng khối kim loại nham nhở đó không đương dưng xấu xí đến thế. Bằng
mắt thường, Tiểu Hồ thấy rõ thứ gì đấy hoặc là rất nhiều “thứ gì đấy”
đang lổm ngổm bên dưới và khiến bề mặt kim loại thi thoảng phồng xẹp,
tựa thể một bầy giun dòi lúc nhúc dưới da. Dường như chúng khiến thanh
kiếm nặng nề đến nỗi Hiệp Dung phải cầm bằng hai tay, trông rất khó
nhọc. Nhớ chuyện cũ, Tiểu Hồ chợt hiểu những cảm nhận về thanh kiếm
không phải tưởng tượng mà là sự thật. Nàng nói:
- A Sạ Kiếm... là nó, phải không? Người gác đền Mộc Thần đã sửa thanh kiếm cho ngươi?
Hiệp Dung nở nụ cười méo xẹo, thanh kiếm ngốn ngấu tâm trí y nên lời nói cũng xộc xệch theo:
- Ông ta là kẻ cứng đầu... không chịu sửa... thành ra... hơi khó dùng...
nhưng đừng vội mừng, cô bé, bởi vì... có nhiều cách khống chế...
Tên Đầu Sói gắng sức cuốn một lá bùa trắng quanh cán kiếm rồi niệm chú ngữ. Ký tự Kim niệm màu vàng rực từ tay gã chạy xuống, lan vào lá bùa, thanh kiếm tức thì bớt run rẩy và ngoan ngoãn hơn. Tuy không biết loại phép
thuật đó nhưng Tiểu Hồ có thể hiểu nguyên lý hoạt động. Vật chất thuộc
hệ Mộc đại diện cho tự nhiên đồng thời là nơi bám trú cho oan hồn hay
các loại ma thuật trong khi vật chất hệ Kim, ngược lại, là đồ trừ tà
diệt ma hiệu quả nhất. Nhưng Tiểu Hồ nghĩ cách làm của Hiệp Dung chỉ
mang tính tạm thời. Một thứ tà dị quá mạnh như A Sạ Kiếm cần cách khống
chế khác. Rõ ràng chuyến lặn lội của Hiệp Dung đến Tây Vực Châu đã xôi
hỏng bỏng không.
- Phải dùng tới cái đó... ngươi muốn chơi tất
tay hả? – Tiểu Hồ hỏi – Có vẻ chúng ta đều biết về một thứ mà sẽ dẫn cả
hai tới cửa tử. Đừng lo, ta không chạy trốn, vì ta phải ở đây xử lý
ngươi.
- Tôi từng thấy cô ở chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Lũ Chó Hoang nói về cô rất nhiều. – Hiệp Dung nói – Một cô gái bé nhỏ, xinh
xắn, sở hữu đôi mắt tròng nâu đỏ của dân sơn cước xứ Hoa Thổ, bắn cung
thiện xạ, sử dụng hai thanh đoản kiếm rực lửa như múa lên những vũ điệu
mê đắm của Hỏa Thần. Tôi từng đọc thông tin về cô, từ lúc cô rời khỏi cô nhi viện, được một pháp sư nhận nuôi rồi trở thành con gái của đại
thánh sứ Tây Minh. Những thành tích, những việc làm, các trận đấu ở Kỳ
Thi Tổng Lãnh năm ngoái, kể cả mấy vụ thách đấu của cô, tôi đều đọc hết. Một cô gái tài năng nhưng nóng tính, thường bị cảm xúc chi phối... tôi
đã hình dung cô như vậy. Nhưng giờ hoàn toàn khác. “Tiểu Hồ” mà tôi đang thấy ở đây hoàn toàn khác. Ngọn lửa đang bùng cháy trong đôi mắt màu đỏ nâu kia không phải cảm xúc mà hoàn toàn lý trí. Lý trí tiêu diệt tôi,
lý trí ngăn chặn Liệt Giả thực hiện kế hoạch của ông ấy, lý trí bất chấp tất cả để thực hiện mục đích. Cái gì đã thay đổi cô vậy, Tiểu Hồ?
- Ít lời thôi, mặt láng... – Tiểu Hồ chống gối đứng dậy –...kẻo tẹo nữa
không nói được nhiều. Lúc chết, cổ họng con người hoạt động không tốt
lắm đâu.
- Chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, phải không? – Hiệp Dung phớt lờ cảnh báo và tiếp tục lảm nhảm – Nhưng không phải tất cả, còn
một thứ hơn thế khiến cô phải dùng lý trí để đối phó tôi...
Y
chưa dứt lời thì Tiểu Hồ đã lao đến, vừa chạy vừa bắn cung. Tên Đầu Sói
giương kiếm đỡ đòn, động tác vụng về bởi y không phải kiếm sĩ. Nhưng
lưỡi kiếm đột nhiên trào lên mảng kim loại che chắn mũi tên. Dưới mảng
kim loại đó là một đống bùi nhùi cơ thịt dính bết, kéo dãn dài ngoằng
như đống phô mai nóng chảy. Tiểu Hồ hoảng hồn khi nhận ra mớ bùi nhùi nọ có mắt, mũi, miệng, tai, răng, lưỡi... mọi bộ phận khuôn mặt nằm lẫn
lộn nhau. Mất vài phút đờ người trước thanh kiếm kinh dị, Tiểu Hồ vội
giương cung bắn tiếp. Tên xoáy gió vun vút nhưng mớ cơ thịt của thanh
kiếm nhanh hơn thế. Chúng hoặc vươn lên dùng kim loại che chắn, hoặc tự
dùng chính mình ngăn chặn các mũi tên. Vừa trúng đòn, đống thịt gào lên
bằng những cái mồm đầy răng hoặc không có răng, sau đó ngốn ngấu nuốt
lấy mũi tên. Thanh A Sạ Kiếm giờ bửa ra thành những tảng thịt che chắn
cho Hiệp Dung, mùi hôi thối đồng thời bốc lên nồng nặc, máu từ thịt rỏ
ròng ròng xuống nền đá Tòa Trắng thánh khiết. Suốt lịch sử hàng nghìn
năm, đây hẳn là lần đầu tiên khi một tạo vật kinh tởm như thế xuất hiện
ngay trong tòa tháp trắng.
Không còn cách nào khác, Tiểu Hồ buộc
phải cận chiến. Cung thu dây rồi tách đôi thành đoản kiếm, thoáng chốc
đâm vút tới theo tốc độ của cô gái. Nhưng vẫn như lần trước, A Sạ Kiếm
tiếp tục bảo vệ kẻ điều khiển nó. Hai thanh Cáo Lửa bị đống thịt nhầy
nhụa chặn lại, hoàn toàn không tiến thêm được một phân nào. Chẳng những
vậy, mớ thịt còn tràn lên nuốt trọn thanh Cáo Lửa và ngoạm lấy cánh tay
của Tiểu Hồ. Cô gái cảm giác rõ mớ thịt sống ấy sắp sửa ăn sống mình.
Thực sự là ăn sống. Những cái miệng, lưỡi, răng từ A Sạ Kiếm đang liếm
láp rồi cắn xé tay Tiểu Hồ khiến nàng đau đớn khôn tả. Đây không phải
thú vật ăn thịt, mà là người ăn thịt người. Những thai phụ lẫn đứa trẻ
trong bụng họ đang ăn thịt Tiểu Hồ để hả nỗi đau không thể siêu thoát.
Tiểu Hồ cố gắng niệm chú ngữ Hỏa niệm nhưng đôi đoản kiếm chẳng thể phát lửa. Hiệp Dung cười:
- A Sạ Kiếm ăn tất cả những gì bày ra trước mắt nó. Nhưng nó thích nhất thịt người. Thịt người giúp nó mạnh hơn và
duy trì sức mạnh. Miếng thịt nguyên con như cô là nguồn dinh dưỡng tốt!
Tiểu Hồ nghiến răng chửi thề đoạn vận nội lực, chú ngữ Hỏa niệm tụ tập quanh chiếc dây chuyền đeo cổ và phát nổ. Áp khí như bão lốc thổi phăng đám
thịt nhầy nhụa, hất tung cả Hiệp Dung lẫn A Sạ Kiếm. Tên Đầu Sói văng
đi, húc đổ mấy chồng giá sách. Tiểu Hồ thở hồng hộc, tay bầm tím vô số
lốt răng, vài mảng da thịt sắp sửa đứt toác. Hiệp Dung bò dậy từ đống
sách vở lộm nhộm, cười:
- Xin phép cho tôi phỏng đoán. Cô làm tất cả chuyện này vì muốn sự bình yên cho cô và... tên tóc đỏ? Ồ, nếu vậy
thì quả là lý tưởng! Rất đáng ngưỡng mộ! Thời nay, ở cái thế giới mà mọi thứ bị cào bằng này, lý tưởng là một thứ đắt đỏ để thúc đẩy động lực
trong khi hận thù lại rẻ hơn, dễ kiếm hơn, phổ biến hơn. Cô phức tạp hơn tôi tưởng! Và cả vũ khí bí mật trên cổ cô nữa, rất bất ngờ. Cô khiến
tôi bất ngờ nhiều đấy, Tiểu Hồ!
Bên ngoài phòng thư viện, tiếng
bước chân rầm rập dội tới. Đội bảo vệ Ẩn Lý Thị cùng thánh sứ đang tràn
lên tầng. Nhưng họ bị chặn lại bởi những đám dây tơ thép tựa mạng nhện
chắn hai đầu hành lang. Các đại thánh sứ dùng cánh bay lên nhưng bất
thành vì một tấm lưới thép khác đã căng ngang không trung, dẫn điện và
làm bất tỉnh bất cứ ai chạm phải. Hiệp Dung như con nhện giăng tơ từ
sớm, chỉ đợi thời khắc thích hợp là bộc lộ toàn bộ những tấm lưới bắt
mồi. Ngay cả Tiểu Hồ cũng không còn lối thoát vì một tấm lưới thép đã
giăng kín cửa thư viện. Nàng biết kẻ địch ra tay từ lúc nào hay như thế
nào. Và giờ nàng không còn vũ khí. Đôi Cáo Lửa giờ đang nằm trong mớ
thịt đói ăn A Sạ Kiếm. Cô gái niệm chú ngữ, thanh Cáo Lửa chưa bị A Sạ
Kiếm tiêu hóa hết bỗng bùng lên ngọn lửa nhưng tắt ngúm ngay lập tức.
Hiệp Dung lắc đầu cười:
- Vô ích thôi, cô bé. Trong A Sạ Kiếm, mọi phép thuật đều vô nghĩa.
- Ai nói đó là phép thuật? – Tiểu Hồ đáp.
Hiệp Dung ngẩn mặt. Tới lúc y kịp hiểu vấn đề thì thanh Cáo Lửa bên trong A
Sạ Kiếm bất ngờ phát nổ. Sức nổ lớn phá tan lớp cơ thịt lẫn kim loại của A Sạ Kiếm, thanh âm lẫn áp khí công phá phòng thư viện, kệ sách đổ rạp, đèn trần vỡ toang. Đôi đoản kiếm không chỉ là kiếm, cung mà còn là bộ
thuốc nổ di động. Cáo Lửa đã mất nhưng đó chỉ là một trong số những “con cáo lửa” mà Tiểu Hồ mang theo. Cô gái lần túi hông lôi ra đôi kiếm mới y hệt bộ kiếm cũ. Sau chiến tranh, Tiểu Hồ đã thay đổi lối đánh. Nàng
mang nhiều đồ đạc hơn và nhiều phương án tác chiến hơn.
Không
ngoài dự liệu của Tiểu Hồ, tên Đầu Sói vẫn sống. A Sạ Kiếm đã thế mạng
cho y, nó hứng chịu vụ nổ và tan nát thành mảnh vụn, chỉ trơ lại một lõi kim loại thẳng đuột màu xám. Hiệp Dung lồm cồm một đống dưới sách vở,
mái tóc mượt hất ngược giờ xổ tung xõa xượi, nom rất khó coi với một kẻ
chải chuốt như y. Không chút chần chừ, Tiểu Hồ niệm chú ngữ đoạn vung
kiếm. Hiệp Dung vội xua tay:
- Cô bé, cô bé! Nào, nào! Đừng tàn
nhẫn vậy chứ?! Ít nhất thì cô cũng nên tỏ vẻ đắc thắng, nói vài câu thật ngầu, hoặc tra hỏi tôi cái gì chứ? Mọi câu chuyện đều diễn biến như vậy mà! Đừng phá hỏng kịch bản! Ít nhất... khục... cô nên hỏi tôi vài điều
chứ?!
Hiệp Dung ho sù sụ vì lồng ngực đau nhói do dư chấn vụ nổ.
Dù vậy, bộ mặt nhăn nhó đau đớn của y vẫn nặn ra được nụ cười. Tên Đầu
Sói không cười gượng hay cố ra vẻ cười, mà bởi y đã trông thấy đối
phương thoáng ngập ngừng. Trong lĩnh vực nắm bắt yếu điểm của người
khác, y là kẻ nhanh nhạy nhất.
Quả thực Tiểu Hồ đang lừng khừng
giữa ngã ba. Chẳng còn cơ hội nào tốt hơn lúc này để xử lý Hiệp Dung,
nhưng nàng cũng muốn biết Liệt Giả đang âm mưu cái gì và như thế nào.
Đứng trước ngưỡng cửa bí mật, con người không thể làm chủ mình, Tiểu Hồ
chẳng phải ngoại lệ. Nếu có một điều ước trở thành hiện thực, người ta
sẵn sàng ước biết tất cả mọi thứ trên đời hơn là tiền bạc hay những mong muốn tầm thường khác. Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tiểu Hồ liền đặt kiếm lên cổ
Hiệp Dung đoạn xẵng giọng:
- Nói, Liệt Giả định làm gì với mấy
tòa tháp? Mở cổng không gian phải không? Ông ta định làm gì với tòa tháp này? Những tòa tháp khác nữa? Kế hoạch của ông ta là gì?
Tên Đầu Sói khẽ đẩy lưỡi kiếm ra. Tiểu Hồ trừng mắt, siết kiếm mạnh hơn, lưỡi
kim loại chẻ từng lớp mô biểu bì đầu tiên, máu bắt đầu rỉ. Hiệp Dung
cười rồi hất ngược mái tóc rũ rượi:
- Chà... chà... thế này nhé,
tôi nghĩ mọi việc sẽ vui hơn nếu chúng ta đặt vấn đề dưới nhiều hình
thức ẩn dụ. Đùa thôi, đùa thôi, đừng nghiến kiếm như thế, tôi chết thật
đấy! Được rồi, chắc cô đã đoán ra tại sao Liệt Giả gây chiến. Phải, ông
ấy cần sự hỗn loạn. Ba trong số năm tòa tháp đã nằm trong khu vực bất ổn là tòa tháp này, tòa tháp ở Băng Thổ và tòa tháp ở Sơ Khởi quốc phía
đông nam lục địa Thượng Cổ. Nhưng hai tòa tháp còn lại, một ở tây nam
Thượng Cổ, một ở Vinh Môn quốc của lục địa Hoa Thổ lại ít sóng gió hơn.
Liệt Giả đang cần sóng, những cơn sóng đủ lớn và lay chuyển hai vùng đất còn lại.
- Các người định làm gì? – Tiểu Hồ gắt – Các người sẽ châm ngòi cuộc chiến như đã làm với Diệp quốc và Bắc Thần?
- Không, nó bắt đầu từ lâu rồi, cô bé. – Hiệp Dung lắc đầu – Cơ mà bắt
đầu từ đâu thì cô phải tự tìm hiểu. Hai tòa tháp còn lại sẽ sớm nằm
trong tay Liệt Giả. Hãy hỏi cô công chúa bé nhỏ đang tham gia tranh cử,
có lẽ cô ta sẽ giải đáp nhiều thứ đấy! Hi hi! Nhưng tiết lộ cho cô một
việc nhé: khi năm tòa tháp sụp đổ, cổng không gian sẽ mở và Liệt Giả sẽ
đưa một con quái vật đến thế giới này. Với con quái vật đó, ông ta sẽ
làm được điều mà nhiều năm trước ông ta đã thất bại. Phải, ông ta sẽ lật đổ Vạn Thế, thế giới Tâm Mộng mà chúng ta từng biết sẽ thay đổi vĩnh
viễn. Về chuyện ở Diệp quốc, Liệt Giả đã sắp xếp rồi, cô không thể thay
đổi được gì đâu, cô bé. Tòa Trắng đây sẽ rung chuyển thêm một lần nữa và đúng lúc đó, lần thứ một trăm mười bảy, cổng không gian sẽ mở.
Tiểu Hồ thẫn thờ mông lung, cảm giác bị xoáy vào một cung đường không có chỗ quay đầu. Nhưng nàng nhanh chóng định thần rồi nói:
- Con quái vật đó là gì? Nói! Ông ta sẽ tấn công vào lúc nào?
- Liệt Giả gọi nó là “Khổng Thú”. – Hiệp Dung đáp – Còn tấn công lúc nào
ấy à? Chà, tôi muốn kể cho cô lắm, nhưng hết giờ rồi, cô bé.
Tên
Đầu Sói cười hềnh hệch. Trông bản mặt vênh váo của y, Tiểu Hồ chợt hiểu y đang kéo dài thời gian. Cô gái lập tức vung kiếm. Nhưng kiếm chưa kịp
cắt cổ Hiệp Dung thì cửa sổ thư viện vỡ toang, một cái bóng lao đến tông vào Tiểu Hồ. Cô gái vội giương kiếm đỡ đòn, toàn thân bị đẩy văng cả
mét, lưng áo miết sàn đá trầy da. Đó là một cú đâm kiếm chính diện và
khốc liệt, hung bạo như thú vật. Tiểu Hồ bất giác cảm thấy tay mình run
rẩy vì hứng chịu cú đánh quá mạnh, nhưng một phần khác vì sợ. Nàng đang
sợ hãi.
Phía trước Tiểu Hồ, Hiệp Dung được dìu bởi một chú hề vẽ
mặt trắng sơn đỏ. Có điều gã hề bóp tay Hiệp Dung quá mạnh làm tên này
nhăn nhó không thôi. Cánh tay máy móc của gã hề chẳng biết phân biệt
nặng nhẹ mà hoạt động theo cách vô cảm nhất. Lục lọi trí nhớ một ngày
bận rộn, Tiểu Hồ chợt nhớ đây chính là gã hề phát bóng bay cho trẻ con
dưới quảng trường Vọng Nhật thành. Hiệp Dung vẫy tay:
- Duy chỉ
có một điều mà cô không thay đổi, Tiểu Hồ, đó là cô không bao giờ thua
một trận đánh tay đôi. Thế nên tôi phải chuẩn bị nhiều phương án. Tôi
không nói lời tạm biệt đâu vì chúng ta sẽ tái ngộ sớm thôi!
Tên
Đầu Sói cúi đầu chào một cách lịch sự rồi nhảy qua ô cửa sổ vỡ nát.
Trong khi đó gã hề sơn mặt cười khành khạch nhe răng với Tiểu Hồ:
- Mày, con bé ở chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành. Hà hà! Lần tới tao sẽ ăn thịt mày!
Gã hề sơn mặt nhưng Tiểu Hồ nhận ra gã. Nàng vô thức khuỵu chân, gương mặt đờ đẫn. Trong chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, cuộc chiến ở nửa sau quận
Tây Chinh Kiếm đẫm máu nhất. Ở nơi ấy có một tên tóc đỏ ngoại quốc lãnh
đạo người Tuyệt Tưởng chiến đấu. Và cũng nơi ấy có một con quỷ khát máu
thường một mình đâm bổ vào quân Tuyệt Tưởng Thành để chém giết, thậm chí suýt lấy mạng công chúa Lục Châu dù nó chỉ có một cánh tay. Tới giờ
Tiểu Hồ vẫn chưa thể xóa bỏ ác mộng về con quỷ một tay đó.
Hệ Tôn đã đến Diệp quốc. Tiểu Hồ biết rằng mình không thể tự thân chống lại
con quái vật này. Hiệp Dung không nói bừa, nàng quả thực đang làm chuyện thừa thãi ở đây.
Gã hề Hệ Tôn chui qua cửa sổ và biến mất. Tiểu
Hồ ngồi thụp xuống sàn, cảm xúc hỗn loạn. Bất lực, rối trí, sốt ruột...
đủ thứ hầm bà lằng xáo xào trong đầu nàng. Bộ não cô gái đang quá tải.
Nó không cảm nhận được những vết thương trên cánh tay đang ngả màu tím
ngắt lan tràn khắp cơ thể. Ngay cả lúc đổ gục thì nó vẫn ong ong những
kế hoạch, những phương án, những cách giải quyết khả dĩ. Phải tìm
cách... phải tìm cách... – Tiểu Hồ tự nhủ.
...
Trong cơn
mê man bất tỉnh, Tiểu Hồ sực nhớ cuộc trò chuyện với Thôn Tàng. “Gọn
gàng và sạch sẽ”, cô ả thánh sứ Diệp quốc đã yêu cầu như vậy. Vậy là
trong cơn mê đó, Tiểu Hồ cố gắng xua đuổi cô ả. Nàng không muốn gặp ác
mộng. Trớ trêu thay, khi tỉnh dậy trên giường cứu thương, thứ đập vào
mắt nàng không ai khác ngoài Thôn Tàng. Cô ả thánh sứ nhìn Tiểu Hồ chằm
chặp, đôi mắt sắc như dao cạo lướt vài đường săm soi bén ngọt. Rồi cô ta đưa cho Tiểu Hồ quả bóng bay, ngữ khí đầy mỉa mai châm chọc:
- Quà của người ta tặng, cô quên à?
Tiểu Hồ chẳng buồn nhận, đôi mắt đăm chiêu vào cánh tay băng bó lẫn bùa ếm
của mình. Các pháp sư đã dùng bùa ngăn chặn chất độc từ A Sạ Kiếm ăn sâu vào cơ thể Tiểu Hồ. Thôn Tàng thở dài chán ngán đoạn quăng quả bóng bay ra chỗ khác, tiếp lời:
- Ẩn Lý Thị đang làm ầm lên. Nhược bằng
không phải tôi lựa lời thì giờ này cô đã ở sở cảnh binh chứ không phải
bệnh viện dân sự thế này. Tôi đã nói thế nào, Tiểu Hồ? Gọn gàng, sạch
sẽ. Tôi chỉ yêu cầu vậy thôi, giờ thì sao? Cô muốn xem Tòa Trắng của
chúng tôi trở thành chuồng heo thế nào không? Heo vào đó ở vô tư rồi
đấy! Cô phá sản, Tiểu Hồ ạ. Vét hết tài sản của cô cũng không thể trả
thiệt hại cho Tòa Trắng. Cô muốn biến tôi thành cựu Phó Tổng Lãnh, đúng
không?
- Tôi sẽ trả, không thiếu một đồng. – Tiểu Hồ đáp – Còn
vấn đề khác quan trọng hơn. Nếu cô vẫn quan tâm vị trí Phó Tổng Lãnh và
sự an toàn của Diệp quốc thì cô phải nghe lời tôi...
Sau đó Tiểu
Hồ thuật lại sự tình. Nàng kể không sót chi tiết nào, kèm theo đấy là
những phỏng đoán cá nhân về kế hoạch to lớn của Liệt Giả. Tới đây, cả
hai người mới vỡ lẽ rằng Diệp quốc chỉ thỏa thuận rằng Hiệp Dung là
người duy nhất được nhập cảnh chứ không hề đề cập Hệ Tôn. Và họ không
dám chắc ngoài Hệ Tôn còn những kẻ nguy hiểm nào đang đi lại trên đất
nước này. Thôn Tàng lắc đầu:
- Ban chiến lược rặt một lũ đàn ông
đầu hói, da đầu láng o nhưng thiếu các nếp nhăn cần thiết. Lẽ ra tôi nên phản đối mạnh hơn ở cuộc họp.
- Cô phải triệu tập hội nghị ở
Thánh Vực. Cô có quyền. – Tiểu Hồ nói – Hãy cảnh báo cho toàn thể Thánh
Vực về Khổng Thú. Năm tòa tháp là chìa khóa mở cổng cho con quái vật đến thế giới này.
- Vậy cô biết gì về Khổng Thú? Con quái vật ấy trông thế nào, cô biết không? Và cô lấy gì đảm bảo rằng Hiệp Dung nói thật?!
Tiểu Hồ toan trả lời nhưng cứng họng. Hiệp Dung gian xảo thành tính, họa may Vạn Thế mới chứng thực được y đang thành thật hay trí trá. Thôn Tàng
chặc lưỡi:
- Không phải tôi nghi ngờ cô nhưng mọi sự cần có bằng
chứng. Trên hết, ở Thánh Vực, cô cần tiếng nói đủ lớn để làm mọi người
lắng nghe. Và kể cả khi tiếng nói đủ lớn, chưa chắc kết quả đã như cô
mong muốn. Chắc cô vẫn nhớ đại thánh sứ Tây Minh bất lực thế nào chứ? Cô cần những đại thánh sứ ủng hộ mình, những đại thánh sứ uy tín, sở hữu
kiến thức rộng lớn về thế giới Tâm Mộng, quan trọng hơn cả là họ xác
nhận rằng con quái vật Khổng Thú có thật.
- Vậy hãy giúp tôi gặp những người đó! – Tiểu Hồ vồn vã – Chúng ta phải nhanh lên, không kịp mất!
- Cô như bà hoàng vậy. – Thôn Tàng lắc đầu thở dài – Từ bao giờ tôi trở
thành nô tì của cô thế? Này, bao giờ cô mới chết vậy, Tiểu Hồ?
Tiểu Hồ nhoẻn miệng cười tươi. Cô ả thánh sứ bỏ đi, lầm bầm điều chi không
rõ. Tiểu Hồ dự định sẽ viện thêm sự trợ giúp từ công chúa Lục Châu. Nàng tin chắc công chúa sẽ giúp mình dù bận rộn bầu cử thế nào chăng nữa.
Nửa giờ sau, Thôn Tàng trở lại cùng một tập danh sách, sắc mặt trầm tư như
gặp chuyện không ổn. Tiểu Hồ thấy vậy bèn đọc qua danh sánh một lượt,
sau nói:
- Bốn mươi tuổi... ba mươi tám tuổi... hai mươi bảy
tuổi... tại sao các thánh sứ nghiên cứu dữ liệu ở Thánh Vực lại trẻ thế
này? Những người nắm giữ kho tri thức Tâm Mộng đây sao?
- Họ được thuyên chuyển do thiếu hụt nhân lực ở khu nghiên cứu. – Thôn Tàng trả
lời – Thậm chí họ còn chưa thể tiếp cận kho dữ liệu hạn chế vì chưa đủ
tuổi. Ở Thánh Vực, các thánh sứ nghiên cứu phải trên năm mươi tuổi và
trải qua sát hạch gắt gao mới được tiếp cận các tài liệu hạn chế.
- Thế họ đâu? Những ông già tóc bạc phơ, đầy uy tín, đầy hiểu biết mà chúng ta cần đâu? Lẽ nào không có?
- Đã từng nhưng họ không còn nữa. – Thôn Tàng trả lời – Cô nhớ hai mươi
năm trước, Liệt Giả đã khủng bố thế giới bằng cách nào không? Ông ta cắt cổ và giết các đại thánh sứ[1]. Tệ thay, các đại thánh sứ bị giết đều
là người nắm kho dữ liệu. Không một ai sống sót cả.
Nghe thế,
Tiểu Hồ vội vã lật hồ sơ và tìm được danh sách các thánh sứ từng làm
việc tại khu nghiên cứu Thánh Vực. Tổng cộng bốn đại thánh sứ và ba mươi thánh sứ học việc. Hai mươi năm trước, bốn người họ là các đại thánh sứ thông tuệ nhất, uy tín nhất, danh vọng chẳng hề kém đại thánh sứ Tây
Minh. Nhưng Liệt Giả đã giết tất cả. Khu nghiên cứu bị hổng, buộc Thánh
Vực phải điều động những người mới trám chỗ. Giờ đây, đám người mới lại
chẳng có tiếng nói như các bậc tiền bối. Mà khốn thay, Thánh Vực lại là
nơi cần tiếng nói. Tiểu Hồ vô thức đánh rớt tập hồ sơ.
Hai mươi năm trước, Liệt Giả giết người để chuẩn bị cho kế hoạch hai mươi năm sau.
Giờ đây, kế hoạch ấy như bức tường thành cao ngất. Tiểu Hồ chỉ biết đứng
dưới chân bức tường, ngước nhìn lên trên trong tuyệt vọng.