Gần nửa tháng lặn lội theo chiều ngang Bắc Thần quốc, Tiểu Hồ đã tìm
được người cần tìm nhưng nàng không thể vào việc ngay. Một trăm thùng
vàng chưa đủ dày để chẹt miệng đám trinh sát Bắc Thần quốc, một gã nào
đó trong đội đã phọt ra chuyện khi tán gẫu ở doanh trại. Sự vụ đến tai
nhân viên Đại Hội Đồng và họ lập tức tra hỏi ngọn ngành. Chỉ vài tiếng
sau, đội truy tìm hỗn hợp gồm phi thuyền Đại Hội Đồng cùng quân đội Bắc
Thần rọi đèn rảo khắp sông Vong Hà:
“Chúng tôi yêu cầu hai kẻ
giả mạo đội hỗ trợ nhân đạo Đại Hội Đồng trình diện. Các người đã vi
phạm luật lệ và làm tổn hại thanh danh Đại Hội Đồng. Thành khẩn và thành thật, các người sẽ được khoan hồng!”
Từ cấm địa Hoang Lâm hay
Rừng Bất Khả Phạm như người Diệp quốc gọi, Tiểu Hồ có thể nghe rõ lời
cảnh báo vang vọng trên tán lá và cả tiếng phi thuyền ù ù lao qua. Bọn
họ đang ở gần nàng hơn bao giờ hết. Trời mưa lâm râm nhưng chưa tệ đến
mức tầm nhìn bị che khuất, vả lại đội truy tìm có bọ thám thính. Họ rải
hàng trăm con bọ máy nom như cắt cử một đàn đom đóm xâm lược khu rừng.
Lũ bọ được điều khiển từ xa, bé bằng lòng bàn tay, khó phát hiện, dễ lẩn lút và sở hữu tầm nhìn tuyệt hảo cả ngày lẫn đêm. Bùa phép cao cấp có
thể ngăn chặn chúng nhưng Tiểu Hồ không mang theo bởi nàng chưa từng
nghĩ mình sẽ bị truy nã. Trong một thoáng, nàng hiểu cảm giác của Vô
Phong.
Nhưng dường như lũ bọ hoạt động không tốt dưới trời mưa.
Chúng là phiên bản tí hon của bọn nhện máy thiết giáp với bốn chân linh
hoạt trên mọi địa hình, chống chịu mọi thời tiết. Tiểu Hồ loáng thoáng
thấy lũ bọ màu đen với ánh đèn tím nhấp nháy ở gốc cây, trên chùm lá,
bên đá tảng hay ẩn mình dưới lớp đất mùn... Chúng ở khắp nơi. Song mỗi
lần định tiếp cận nhóm Tiểu Hồ, chúng đều quay đầu đi hướng khác. Hoặc
lũ bọ bị trục trặc hoặc cái gì đấy đã che cặp mắt điện tử của chúng.
- Chừng nào con heo này còn ngủ thì chúng ta vẫn an toàn. – Pháp sư Thôn
Cơ xoa lưng con mèo béo ú say ngủ trên vai mình – Nhưng yên tâm, nó vừa
ăn no. Cái giống này căng bụng là chùng mắt, còn khuya mới dậy.
Nữ pháp sư thản nhiên cười nói giữa khu rừng nhung nhúc bọ do thám. Nhưng
lũ máy móc vẫn cặm cụi tìm kiếm, không phản ứng cũng chẳng báo động bất
chấp có bốn người cùng một con mèo béo đang ngay trong tầm mắt. Tiểu Hồ
đoán bà pháp sư đã dùng phép thuật tàng hình, ngụy trang, bẻ méo không
gian hoặc cái gì đấy tương tự. Nàng hỏi Thôn Cơ:
- Bà dự trữ
phép thuật vào con mèo? Cháu chưa từng nghe qua. Động vật có thể làm
chất dẫn nhưng không thể chứa đựng phép thuật. Não chúng hoạt động theo
bản năng, cơ thể luôn biến đổi trong khi phép thuật cần sự ổn định. Thực vật hay đồ vật vô tri giác mới là vật chứa tốt nhất!
Vài con bọ
máy tràn qua, một trong số chúng trèo lên người Tiểu Hồ. Cô gái nín thở
mặc cho con bọ lào ngoào bốn cái chân máy mảnh dẻ trên mặt mình. Thôn Cơ liền túm con bọ đó quăng xuống đất, giẫm nó bèm bẹp rồi đá văng đi. Bản thân con bọ và đồng loại của nó vẫn không phản ứng. Thôn Cơ nói:
- Sách vở không sai nhưng lại giới hạn trong ba cạnh giấy và một cái lề.
Nếu mi nắm rõ tập tính con vật, tường tận từng thói quen và tính cách
của nó thì đó là một vật chứa tuyệt vời. Tất nhiên, mi cần hàng tá thử
nghiệm mới thành công nhưng bù lại được rất nhiều lợi ích. Di động nè,
không cần mang vác nhiều đồ ếm phép nè, rảnh tay nè, thậm chí nó sẽ trở
thành một trợ thủ đắc lực nếu mi biết cách điều khiển. Chỉ có điều mi
phải tốn công nịnh nọt chúng, giống con heo này! – Bà pháp sư nghếch đầu sang con mèo béo – Lỗi tại ta, cho nó ăn ngon quá nên giờ chẳng thèm đồ ăn cho mèo, phải đồ ăn của người mới chịu.
- Còn ai biết dùng phép thuật này không? Ý cháu là sử dụng động vật như vật chứa? – Tiểu Hồ tiếp lời.
Bà pháp sư nhướn mày về đằng sau, Tiểu Hồ ngó hướng ấy và thấy Cụ Cố Tổ
đang lèm bèm đường rừng trơn trượt khó đi, tay cầm bình rượu vơi quá nửa (nàng không hiểu tại sao lão già không bao giờ hết rượu). Thôn Cơ nói:
- Ở thời đại pháp sư du đãng, nhiều người biết dùng phép đó, thường là
đẳng cấp đại pháp sư. Thậm chí nhiều kẻ điên khùng sử dụng cả thú dữ làm vật chứa, hầu hết thất bại và bị chính con thú dữ đánh chén. Chó, mèo,
chim ưng hay các loại thú được huấn luyện là lựa chọn tốt hơn cả. Thời
đó, nếu mi gặp một người đi ngoài đường cùng một con chó không rọ mõm
hoặc không mang dây xích thì đó chắc chắn là đại pháp sư. Nhưng giờ
không còn nữa. Sau Thời Đại Thủy Triều, những người giỏi nhất hầu như đã chết, thứ phép thuật đó dần biến mất. Tất nhiên là kẻ thông thạo nhất
còn sống... – Thôn Cơ nhướn mày lần hai về cụ cố –...nhưng lão chẳng
chịu làm đâu! Lão ngại chia sẻ đồ ăn thức uống lắm, với người lão còn ki bo nói gì một con chó?
Bà pháp sư suỵt soạt thì thào mà mặt
tươi rói, chừng như rất khoái chí khi nói xấu Cụ Cố Tổ. Tiểu Hồ bật
cười. Chuyện hai người chỉ vui khi nói xấu người thứ ba. Trong lúc đó,
con mèo béo trên vai Thôn Cơ ngoác miệng ngáp dài rồi lại ngủ tiếp. Bốn
người tiếp tục băng rừng, bỏ lại đàn bọ do thám phía sau. Đội truy tìm
Đại Hội Đồng cứ ngược lên phía bắc mà chẳng hay đám Tiểu Hồ đã xuôi
xuống phía nam từ bao giờ.
Nhóm bốn người đi tới tảng sáng thì
tạm nghỉ. Tiểu Hồ thở không ra hơi còn tay chân rã rời. Tới nỗi pháp sư
Thôn Cơ đặt câu hỏi, cô nàng đáp lại bằng những câu trả lời thiếu từ
ngữ, nhầm lẫn thời gian, sai lệch địa điểm và thiếu tính liên kết. Nhưng Thôn Cơ thừa thông thuệ để ghép mớ lôm côm đó thành một thể hoàn chỉnh
rõ ràng đầu đuôi. Quan trọng hơn là bà ta không dành sự thông tuệ để
nghi ngờ bởi trước lúc bắt đầu, Tiểu Hồ đã trưng ra bức thư còn nguyên
dấu niêm phong do đại thánh sứ Tây Minh để lại[1]. Bà pháp sư vừa mở dấu niêm phong vừa nói:
- Uống sữa cho mát họng đi, bé con. Đừng
nhìn ta vậy, sữa tươi nguyên chất mát lành tốt cho da, đẹp cho mặt,
không có độc dược. Ta thề! Được rồi, vậy là bé con đã đi khắp các thư
viện phương đông để tìm hiểu cổng không gian. Diệp quốc, Bắc Thần quốc,
Khuyên quốc, Trụ Đài quốc, Cổ Bích quốc, Trì quốc... ồ, đi cả Xích Quỷ
rồi?! Và thằng nhóc Tây Minh muốn bé con đi tìm ta để nhờ giúp đỡ? Được, ta hiểu.
Bà pháp sư chậm rãi đọc thư. Tiểu Hồ nhận ra bà ta
mang hình hài một cô bé tuổi học sinh ưa nhắng nhít, mà thực tế là bà ta luôn khoái nhắng nhít, nhưng khi vào việc lại hoàn toàn khác. Giữa cánh rừng tĩnh lặng và dưới ánh sáng le lói của ngày mới, Thôn Cơ bình thản
đọc thư mà nghiêm cẩn, những ngón tay giữ mảnh giấy một cách trang nhã,
tưởng chừng không muốn bỏ sót bất cứ câu chữ nào nhưng vẫn giữ được sự
điềm đạm, không ngấu nghiến, không vồ vập. Tiểu Hồ biết một chút về phụ
nữ Diệp quốc và giờ được chứng kiến một ví dụ điển hình cho sự hiểu biết đó.
- Được rồi, ta sẽ giúp bé con. – Thôn Cơ trả lời – Không
cần nói thêm nữa, Tây Minh đã trình bày tất cả tình hình trong thư.
Chuyện Liệt Giả đang tìm cách mở cổng không gian ở Tuyệt Tưởng Thành, ta cũng biết rồi.
- Bà nhận lời ngay sao? – Tiểu Hồ ngạc nhiên.
- Mi tưởng rằng ta sẽ khó tính, mè nheo đòi cái nọ cái kia phỏng? – Thôn
Cơ mỉm cười, sau lại nhướn mày về cụ cố đầy ẩn ý – Mi nghĩ đúng đấy. Ta
chỉ làm khi ta thích và nếu phải làm thì ta sẽ đòi trả giá tương đương.
Pháp sư không phân phát từ thiện như thánh sứ. Nhưng Tây Minh khác.
Trong quá khứ, khi vẫn là một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc xoăn đen
nhánh, Tây Minh đã giúp đỡ ta và không đòi hỏi trả ơn, dù cho cậu ta đã
có cơ hội thừa hưởng một cuộc sống dài lâu và trở thành kẻ thống trị.
Nếu đó là ta, ta sẽ chớp cơ hội đó ngay! Nhưng Tây Minh không làm vậy.
Cậu ta là người duy nhất khiến ta – một pháp sư – nghĩ rằng thánh sứ đến thế giới này là có mục đích. Và lần đầu tiên ta phải đặt dấu khung tam
giác lên quan tài của cậu ta[2]. Ta quen nhiều thánh sứ, nhưng chỉ duy
nhất Tây Minh xứng đáng như thế.
- Quan tài...? Bà đã dự đám tang cha ở Phi Thiên thành? – Tiểu Hồ ngạc nhiên.
- Phải, hôm đó có hàng nghìn người dự đám tang, ta chỉ việc chen chân vào thôi. – Thôn Cơ đáp – Vì Tây Minh ngỏ lời nên ta sẽ cố hết sức giúp bé
con. Ta không đòi hỏi điều gì, bởi như vậy thật đáng hổ thẹn so với cái
ơn mà Tây Minh dành cho ta. Nhưng nếu được... chà, Tây Minh viết trong
thư rằng mi biết làm bánh, vậy hãy làm xem, ta thích đồ ngọt.
- Nếu cháu đủ dụng cụ. – Tiểu Hồ nhún vai – Nhưng kể cả đủ đồ làm bánh thì rừng này chỉ có bánh nhân đạn thôi.
Thôn Cơ mỉm cười. Con mèo trên vai bà pháp sư lúc này vừa tỉnh giấc, nó
trượt xuống một cách lười biếng, ngáp thật to rồi dụi dụi đầu xin ăn.
Không ai từ chối một con mèo béo như heo xin ăn. Tốn chút công dụi đầu
làm nũng, con mèo bắt đầu bữa sáng với món cá ngừ đóng hộp, loại dành
cho người chứ không phải cho mèo. Giống người, nó cần một chỗ ngồi thoải mái để thưởng thức bữa ăn sao cho ngon lành nhất. Và bắp chân Tiểu Hồ
được con mèo chọn làm nơi chễm chệ. Cô gái xoa lưng con mèo đoạn hỏi:
- Vậy tại sao bà biết cổng không gian? Nó có thật không? Nếu có, cháu phải làm gì?
Bà pháp sư cẩn thận rót một chén sữa cho con mèo. Tiểu Hồ nhận ra bà ta đang nuôi heo chứ không phải nuôi mèo. Thôn Cơ trả lời:
- Một sự tình cờ. Khi mới theo học pháp sư, ta có dịp theo Lục Triều du
ngoạn tới Tuyệt Tưởng Thành. Người Tuyệt Tưởng hạn chế giao thiệp với
bên ngoài nhưng luôn chào đón Ngũ Pháp Sư, đặc biệt là người chủ trì đền Mộc Thần, bởi phép liên kết với quái vật không trung của họ vốn được
Mộc Thần ban tặng. Ta cũng được diện kiến Tịnh Sa Hoa Cương, vị Ngũ Pháp Sư cuối cùng chủ trì đền Thổ Thần. Bà ấy dạy ta một vài thứ, cho ta ăn
vài món, dù trước đó ta không hề nghĩ những người phụ nữ với cơ thể đầy
máy móc và sắt thép họ Tịnh Sa lại biết “nấu ăn”. Rồi chúng ta trao đổi, giao lưu phép thuật. Có lẽ vì quá phấn khích khi lâu rồi gặp người
lạ... mi hiểu đấy, phụ nữ họ Tịnh Sa không có tự do, chuyện này chắc mi
biết... bà ấy hơi quá tay, làm Ngọn Xám khởi động. Sinh mạng họ Tịnh Sa
gắn liền với Ngọn Xám, tình cảm của họ khiến tòa tháp phản ứng theo. Kẻ
sở hữu sức mạnh Thổ niệm thường điềm tĩnh, nhưng khi họ để cảm xúc chi
phối, chà, cứ tưởng tượng như động đất vậy. Cái gì? Con ỉn này? Mi không thấy ta bận sao?
Tiểu Hồ ngó xuống thì thấy con mèo đã rời khỏi
chân nàng và đang quấn quýt bên bà pháp sư, ý chừng xin ăn thêm. Thôn Cơ hẩy nó qua một bên, kiên quyết không mủi lòng trước cục thịt tròn quay
biết dụi đầu kia. Ít nhất thì bà pháp sư cũng muốn con mèo dùng bốn chân di chuyển chứ không phải lăn bụng. Bị từ chối, con mèo cụp đuôi quay về chỗ Tiểu Hồ ra chiều giận dỗi. Thôn Cơ chẳng lý gì tới nó, liền tiếp
tục:
- Lúc đó Ngọn Xám phát năng lượng. Những luồng năng lượng
màu xanh tụ lại ở một điểm rồi xé khoảng không, giống như tờ giấy bị
cháy ở giữa vậy. Từ khoảng không bị xé đó, ta và Hoa Cương nhìn thấy một nơi kỳ lạ. Nó đen thẫm, không ánh sáng cũng chẳng có thứ gì ngoại trừ
“ù ù” giống tiếng gió thổi, nhưng bọn ta cũng không chắc nó là gió thổi
hay cái gì khác. Nhưng màu đen cùng thứ âm thanh kỳ lạ đó khiến chúng ta sợ hãi. Thử nghĩ xem, Ngũ Pháp Sư như Hoa Cương còn toát mồ hôi thì ta – lúc đó là một con bé tuổi thiếu niên – sẽ thế nào? Ngày đó, Ngọn Xám
chấn động mạnh, người Tuyệt Tưởng tưởng rằng họ bị tấn công. Rồi câu
chuyện cũng qua đi, nhưng ta vẫn nhớ rõ nơi đen thẳm đó cùng tiếng “ù ù” nọ. Bởi vì không biết nó là cái gì nên ta sợ. Con người sợ cái mà họ
không hiểu.
Phía xa, vài tiếng pháo kích dội lên mơ hồ báo hiệu
có một cuộc chiến ở đâu đó tít phía bắc, từ đây Tiểu Hồ vẫn có thể nhìn
thấy từng quầng lửa nhá lên màn trời nhập nhẹm chưa sáng hẳn. Thôn Cơ
ngoảnh về hướng đó một lúc rồi quay lại câu chuyện:
- Sau chuyến đi, ta nghĩ mãi về chuyện đó. Ta đã hỏi Lục Triều nhưng ông ta không
thể trả lời, vì bản thân ổng không biết. Bẵng đi một thời gian tới ngày
nhậm chức Ngũ Pháp Sư, ta gặp Cụ Cố Tổ. Đó là lần đầu tiên ta gặp lão dù đã nghe kể rất nhiều. Nói chung đó không hẳn là nói chuyện mà chúng ta
dành thời gian mạt sát nhau là chủ yếu. Lúc cao hứng, lão già mỉa mai ta chỉ là con bé dốt nát và chẳng hề biết bên ngoài thế giới tồn tại một
thực thể vĩ đại, vượt xa trí tưởng tượng lẫn tri thức của loài người.
“Đó là một nơi chỉ toàn màu đen, không phải sắc đen bóng tối thông
thường, mà đó là màu đen thăm thẳm không thấy đáy. Nó sẽ nuốt chửng
mày!”, lão già nói thế đấy. Thay vì cãi lại, ta nhớ chuyện cũ ở Ngọn
Xám. Cụ cố không lừa phỉnh ta, lão nói thật. Đúng là có một thứ bóng tối như thế. Mọi chuyện kết thúc ở đó, vì căm ghét lão già nên ta không hỏi nữa. Nhưng ta bắt đầu nghĩ về một thứ gọi là “cổng không gian” và các
thế giới song song, mà ví dụ điển hình nhất là đất thánh Hỗn Nguyên.
- Vậy bà còn gặp cổng không gian lần nào nữa không?
- Có, một lần. – Thôn Cơ gật đầu – Sau khi Ngũ Pháp Sư rút lui khỏi thế
giới, ta quay lại Tòa Trắng, một trong năm tòa tháp chống đỡ thế giới ở
Diệp quốc. Một chuyến đi chơi đơn thuần. Già thì nhiều thời gian nhưng
cũng dễ chán, nên ta thích đi. Hôm đó Diệp quốc xảy ra động đất, mi biết đấy, Diệp quốc tồn tại trên vùng đất đầy thực thể bóng tối nên chúng ta hay bị động đất và phải nhờ vũ nữ thần linh xoa dịu. Trận động đất rất
mạnh, cả thành phố rung lắc dữ dội thậm chí nhiều công trình sụp đổ,
ngay cả Tòa Trắng cũng lung lay dù nó là vật thể vững chắc nhất. Cũng
giống Ngọn Xám, Tòa Trắng là một khối kiến trúc chứa đầy phép thuật.
Trận động đất khiến nó phản ứng, tạo ra nhiều luồng năng lượng màu xanh
và xẻ rách không gian, hệt như Ngọn Xám. Nhưng thay vì một, ta thấy hàng chục lỗ hổng đen ngòm. Chúng đen ngòm, thăm thẳm, đầy tiếng “ù ù”. Lần
này ta nghe rõ hơn, đáng sợ hơn mà cũng tò mò hơn. Ta thử đưa tay qua lỗ hổng và cảm giác cánh tay sắp bị đóng băng, đồng thời ta hiểu rằng phần cánh tay không thuộc về thế giới thực, không thuộc về Diệp quốc giữa
mùa thu ấm áp nữa mà đang tiến vào nơi xa xôi vô cùng. Cùng lúc đó, ta
nghe thấy tiếng thét dữ dội vọng lại, giống như một thứ gì đó đang bực
mình vì bị quấy rầy. Sau rất nhiều năm, ta mới có cảm giác sợ hãi, hệt
như nỗi sợ thuở nhỏ ở Ngọn Xám.
Trận pháo kích phía bắc tạm
lắng. Mặt trời đã lên nhưng chưa kịp buông nắng thì mây đen lẫn mưa mù
che khuất. Thôn Cơ niệm chú ngữ, tán rừng chợt rung động rồi kết thành
một tấm mái kết bằng lá lẫn cành cây, nom như cái ô cỡ bự. Cái ô đó đủ
che bà pháp sư, Tiểu Hồ và con mèo béo, tuyệt nhiên không chừa ra phân
nào cho người thứ tư. Tiểu Hồ ngó qua, thấy cụ cố và Ly Đốc tự kiếm cho
mình một hốc cây trú mưa. Trông hai gã đàn ông làm bạn với kiến, gián,
rết hoặc cóc nhái trong hốc cây, Thôn Cơ rất ư khoái chí. Bà ta kể tiếp
bằng bộ mặt hớn hở, hoàn toàn lạc điệu với nội dung câu chuyện:
- Từ sự vụ đó, ta càng khẳng định chắc chắn rằng cổng không gian tồn tại. Ta đến bốn Tòa Trắng còn lại trên khắp thế giới nhưng không có chuyện
gì xảy ra hết. Sau đó, ta dành thời gian du ngoạn thế giới và cũng giống mi bây giờ, ta đến tất cả thư viện để tìm hiểu cổng không gian. Ta nhận ra mọi truyền thuyết, chuyện kể, cổ tích... đều đề cập tới một lỗ hổng
đưa con người đến vùng đất nào đó trên thế giới này nhưng được phóng đại lên, mi biết đấy, thời đó đâu có phi thuyền? Con người dễ bị hoa mắt
trước khung cảnh mới lạ.
- Vậy ngoài bà còn ai biết chuyện không? – Tiểu Hồ tiếp lời.
- Một vài, không nhiều, nhưng đủ để tạo ra những lời đồn. Rồi khoa học
phát triển, người ta nói đến cổng không gian nhiều hơn. – Thôn Cơ đáp –
Có lẽ những lời đồn ấy đã đến tai Liệt Giả, và gã đã đoán được có điều
gì đó trên thế giới này. Dường như gã mơ hồ nhận ra một sự liên kết nào
đấy giữa những câu chuyện, hoặc gã từng cất công nghiên cứu tìm hiểu
giống chúng ta lúc này. Ta biết một chút về chiến tranh Tuyệt Tưởng
Thành. Tịnh Sa Hoạt Thổ đã phản bội, cô ta làm vỡ tòa tháp và có thể, có thể thôi vì ta không dám chắc, rằng Liệt Giả khiến cô ta làm vậy. Gã
biết Ngọn Xám chính là chìa khóa mở cổng không gian.
- Ông ta
muốn tòa tháp sản sinh năng lượng? Giống như hồi bà gặp Tịnh Hoạt Hoa
Cương? – Tiểu Hồ nhíu mày – Bởi vì Ngọn Xám với pháp sư họ Tịnh Sa liên
kết với nhau?
Thôn Cơ gật đầu xác nhận. Tiểu Hồ chợt nhớ cụ cố
từng nói rằng ở Tuyệt Tưởng Thành, Liệt Giả đã dẫn dụ một thứ gì đấy rất kinh khủng tới thế giới này[2]. Tâm trí nàng nhân đó cũng dạo một vòng
về thời gian chiến tranh, hồi tưởng lại những lời cảnh báo của cha nuôi
về Liệt Giả. Chắp nối các sự kiện, nàng tin rằng Liệt Giả không đánh
Tuyệt Tưởng Thành vì muốn làm vua, chiếm lãnh thổ hay khủng bố. Ông ta
đang trù tính một kế hoạch to lớn hơn, khủng khiếp hơn và để thực hiện
nó, Liệt Giả đã dàn dựng tất cả ngay từ ngày bắt cóc pháp sư Tịnh Hoạt.
- Vậy bà nghĩ bốn Tòa Trắng còn lại có cổng không gian không? – Tiểu Hồ thắc mắc.
- Nhiều khả năng là thế. Năm tòa tháp chống đỡ vòm trời ư? – Thôn Cơ bật
cười – Không, vòm trời chẳng bao giờ sập và con người đầy những công
trình cao hơn thế. Thánh Vực luôn giấu giếm mọi chuyện, bọn họ luôn vậy
và bởi vậy mà trường tồn. Với bốn tòa tháp kia, bé con sẽ không thể biết chuyện gì đã xảy ra với chúng, đám thánh sứ sẽ không chào đón mi đâu.
Nhưng Tòa Trắng ở Diệp quốc thì khác, mi có thể hỏi. Thứ lỗi vì ta không thể công khai giúp đỡ, nhưng ta có thể sắp xếp cho mi.
- Tại sao là Tòa Trắng ở Diệp quốc? – Tiểu Hồ hỏi.
- Ở Diệp quốc chúng ta, các dòng họ mới có vai trò lớn nhất. – Thôn Cơ
trả lời – Thấy quốc kỳ Diệp quốc chứ? Nó vốn là kỳ hiệu hoàng gia, mười
sáu chiếc lá vàng kim tượng trưng cho mười sáu dòng họ dựng nên hoàng
gia. Một trong số đó là Ẩn Lý Thị, họ cai quản những công trình cổ xưa
của Diệp quốc bao gồm cả Tòa Trắng. Mi sẽ gặp họ, bé con. Nhưng trước
hết chúng ta cần đến Diệp quốc. Đi thôi, ta chán ở đây rồi. Nào, con ỉn
kia, mi định giận dỗi đến bao giờ? Lại đây!
Bà pháp sư huýt sáo, con mèo béo quay về bằng bộ mặt bất mãn. Tiểu Hồ chợt hỏi:
- Đêm qua cháu có nghe một âm thanh trong rừng, nó là cái gì?
Đương vui vẻ, Thôn Cơ chợt nghiêm mặt:
- Đừng hỏi, cũng đừng nên biết.
Tiểu Hồ nhìn chòng chọc bà pháp sư cốt chờ một cái cười khoái trá của bà ta
khi lừa được người khác. Nhưng Thôn Cơ chẳng cười, chỉ lẳng lặng bước
đi. Cụ Cố Tổ và Ly Đốc cũng rảo chân bước theo bà ta như thể muốn rời
khu rừng càng nhanh càng tốt. Tiểu Hồ bèn hỏi cụ cố:
- Âm thanh trong rừng hôm qua, ngài biết nó là gì không?
- Đừng hỏi! – Cụ cố gắt gỏng – Muốn sống thì hỏi ít thôi, con nhãi!
Tiểu Hồ không chắc tại sao hai pháp sư mạnh mẽ trả lời nhát gừng với nàng
như thế, không hề giống họ lúc bình thường. Nhưng khu cấm địa trong rừng Bắc Thần quốc có lẽ không thích hợp với người già. Nàng đoán thế. Vả
lại các ông bà già sống trên trăm tuổi sẽ dở chứng không ít thì nhiều,
Tiểu Hồ chỉ mong họ đừng giở trò là mừng lắm.
...
Giống
Cụ Cố Tổ, bà pháp sư Thôn Cơ cũng có những người giúp việc cho riêng
mình. Nhờ bà ta mà nhóm Tiểu Hồ đàng hoàng vượt sông Vong Hà, tiến vào
doanh trại Diệp quốc rồi lên phi thuyền rời khỏi vùng chiến sự. Họ thậm
chí chẳng cần cải trang hay xuất trình giấy tờ, cứ thế mà bước như thể
tản bộ giữa chốn không người. Về khoản này, Thôn Cơ hơn hẳn cụ cố.
Một ngày sau, ngày 14 tháng 3, bốn người đặt chân tới Câu Nguyệt thành, một thành phố nằm ở phía tây Diệp quốc và dựa lưng vào dải núi ngăn cách
nước này với các quốc gia láng giềng. Từ phi thuyền, Tiểu Hồ trông thấy
một thành phố nằm bên ngọn núi tuyết lặng lẽ. Ngọn núi lớn nhưng không
áp đảo, trời mùa đông nhưng không quá lạnh, vừa đủ để thổi bình yên lên
những con phố nhỏ quanh co bên các ngôi nhà thấp mái ẩn sau những vườn
hoa trà. Diệp quốc đang có chiến tranh nhưng vẻ chừng lửa chiến tranh đã bị ngọn núi tuyết đằng xa ngăn trở. Và một thành phố yên bình như thế
cũng không thể là nơi đặt Tòa Trắng, mà vốn dĩ có thể kéo hàng nghìn
người ùn ùn về đây chiêm ngưỡng mỗi năm. Cái sự đông đúc đó dành cho
Nhật Vọng thành – nơi tòa tháp trắng ngự trị và Tiểu Hồ không muốn chen
chúc vô đó. Nàng đến đây, nơi dòng họ Ẩn Lý Thị cư ngụ và là chủ nhân
thực sự của Tòa Trắng. Cô gái không thích vòng vo.
Phi thuyền hạ cánh, nhóm Tiểu Hồ nhanh chóng làm thủ tục xuất cảnh. Tại cửa xuất
cảnh, Tiểu Hồ nhận ra người quen. Một cô gái nhỏ nhắn trong áo choàng
thánh sứ màu trắng, tóc búi cao sau chỏm đầu, đôi mắt hẹp và sắc như mũi dao găm. Nàng bước tới, chìa tay:
- Thôn Tàng?! Cô đón tôi?
Thôn Tàng bắt lấy tay nàng bằng khuôn mặt không biểu cảm:
- Phải, chào mừng đến Câu Nguyệt thành. Chúng ta lại gặp nhau. Tôi nghĩ
sau chuyến đi tới thư viện quốc gia Diệp quốc, cô sẽ không quay lại đây
nữa. Nhưng cô lại tới. Cô gái rắc rối.
- Tôi làm cô vất vả? – Tiểu Hồ cười.
- Một chút. Tôi không thể kiêm nhiệm mọi thứ từ người hành pháp đến hướng dẫn viên. – Thôn Tàng trả lời – Và cô luôn đến mà chẳng báo trước. Cấp
trên ra lệnh nên tôi mới đến đây. Cô định gặp Ẩn Lý Thị vì chuyện gì?
Ồ... thú vị đấy...
Cô gái thánh sứ đương nói rồi dừng hẳn. Cụm từ “thú vị đấy” của cô ta dành cho Ly Đốc. Gã này cười toe đoạn giơ tay
chào. Thôn Tàng chẳng hữu hảo như vậy mà đưa chân trái về sau thủ thế,
tay phải nắm hờ lên cán kiếm lấp ló dưới áo choàng. Thái độ sẵn sàng
chiến đấu ngay ở nơi công cộng. Nhưng sau rốt Thôn Tàng trở lại vẻ bình
thường dù ánh mắt không rời khỏi Ly Đốc.
- Hắn là bạn đồng hành
của cô? – Nữ thánh sứ hỏi Tiểu Hồ – Tôi không nghĩ đây là lựa chọn tốt,
nhưng tùy cô thôi. Còn ai đồng hành cùng cô không?
Tiểu Hồ chưa
kịp nói thì từ phía sau nàng, Cụ Cố Tổ cùng bà pháp sư Thôn Cơ bước
ngang qua, không quay lại nhìn nàng một lần. Sau đấy mỗi người đi một
hướng. Cụ cố đã xong việc nên dành thời gian du ngoạn và tìm rượu, bà
pháp sư thì bận việc riêng. Hiểu rằng từ giờ mình phải tự thân vận động, Tiểu Hồ trả lời:
- Không, chỉ tôi và anh ta. Phiền cô giúp tôi gặp Ẩn Lý Thị.
Nữ thánh sứ gật đầu. Ba người rời phi trường rồi lên tàu điện hướng về
phía tây thành phố. Suốt quãng đường đó, Thôn Tàng chăm chăm ánh mắt dò
xét lên gã Thập Kiếm, chừng như có cả mớ kỷ niệm chẳng mấy vui vẻ với
tên này. Ngay cả khi xuống tàu, Thôn Tàng vẫn không từ bỏ thái độ thù
địch. Tiểu Hồ bèn gợi chuyện cho đỡ căng thẳng:
- Ban nãy cô nói việc hành pháp, có chuyện gì vậy?
- Xử lý bọn chống đối Thánh Vực và cả bọn phản bội. – Thôn Tàng trả lời,
ánh mắt tạm thời buông tha Ly Đốc – Sau cái chết của đại thánh sứ Tây
Minh, vài tổ chức nổi lên chống đối giáo điều Thánh Vực. Nhiều thánh sứ
lập hội nhóm riêng, thậm chí phản bội[3]. Trong Khối Ngũ Giác chúng ta
đã xuất hiện tám trường hợp phản bội. Thánh Vực lập ra đội hành pháp xử
lý chúng, tôi cũng được điều động.
- Tám người phản bội, đông vậy sao?
- Phải, vấn đề lớn, có cả đại thánh sứ. Giờ công chúa Lục Châu bận rộn
tranh cử, vị trí Phó Tổng Lãnh bị bỏ trống, tôi phải kiêm nhiệm thay. –
Thôn Tàng thở phù – Phi Thiên quốc các cô bận rộn thật đúng lúc. Nếu
ngài Tây Minh thoát khỏi chiến tranh, mọi thứ đã không rối loạn như bây
giờ. Nhưng ông ấy lựa chọn ở lại với người Tuyệt Tưởng Thành, ông ấy
không nên làm thế.
Nghe vậy, Tiểu Hồ dừng bước, xẵng giọng:
- Cha tôi làm điều đúng đắn. Ông làm tất cả vì trách nhiệm thánh sứ trong khi các người ngồi nhà, vểnh râu cáo xem ông chiến đấu đơn độc. Khi ông lên tiếng bảo vệ Tuyệt Tưởng Thành thì tất cả các người im thin thít
như thịt nấu đông. Thử nói lần nữa xem, con lùn? Tôi đấm vỡ mặt cô đấy!
Hai người mặt đối mặt nhau giữa con phố lác đác tuyết rơi. Ly Đốc đứng
ngoài đánh giá xem ai mới là thực sự là “con lùn”, sau rốt gã xác nhận
Tiểu Hồ có cơ sở vì cô gái vẫn cao hơn Thôn Tàng một chỏm tóc. Im lặng
hồi lâu, cuối cùng cô nàng thánh sứ cúi đầu thành khẩn xin lỗi. Tiểu Hồ
phẩy tay cho qua. Ba người lại tiếp tục cuốc bộ tới Ẩn Lý Thị.
Sau một chặng đường quanh co, bọn họ dừng bước trước dinh thự họ Ẩn Lý.
Dinh thự trầm mình trong cánh rừng quanh dãy núi phía tây, không quá
cách biệt với khu dân cư. Nó hiện diện trước ba người bằng tấm mái cong, phía dưới là cánh cửa gỗ đóng im lìm với dấu hiệu hình trăng lưỡi liềm
xanh ẩn sau mây trắng – gia huy của Ẩn Lý Thị. Dưới tấm mái cong treo
vài chiếc đèn lồng vẽ gia huy gắn thêm một dải băng trắng. “Có tang.” –
Tiểu Hồ phỏng đoán. Ở xứ Diệp quốc, dải băng trắng trước cửa nhà báo
hiệu gia đình vừa có người qua đời.
- Hồi đầu năm, Ẩn Lý Thị tổ
chức tang lễ. – Thôn Tàng nói – Nhưng tôi không biết họ để tang ai, chỉ
nghe rằng thành viên hoàng gia cùng tất cả đại diện dòng họ lớn tới dự.
Các dòng họ Diệp quốc luôn kín tiếng, chúng ta sẽ không bao giờ biết nếu họ không cho chúng ta biết. À, đây rồi!
Cánh cửa gỗ hé mở, người Ẩn Lý Thị xuất hiện rồi dẫn ba người vào trong. Ly Đốc và Thôn Tàng
không có việc nên đi tham quan, còn Tiểu Hồ được đưa tới phòng chờ nhà
khách. Chuỗi ngày vất vả ở chiến trường khiến Tiểu Hồ không mấy quan tâm dinh thự họ Ẩn Lý tròn méo thế nào, vừa tới nơi là úp mặt duỗi lưng
xuống bàn. Nàng chỉ nhớ mang máng rằng dinh thự nằm cạnh một dòng suối
tự nhiên chảy ra từ dãy núi, những ngôi nhà gỗ ngụ trên từng khoảnh đất
nối với nhau bằng các hành lang lợp mái xám có lan can, mấy chiếc đèn
lồng. Dù vậy, trà và bánh ngọt của họ Ẩn Lý là niềm an ủi không tệ. Chỉ
một lát, đĩa bánh của Tiểu Hồ hết nhẵn. Nàng phải chờ đợi.
Tiểu
Hồ không phải là vị khách duy nhất cần gặp Ẩn Lý Thị. Nửa tiếng sau có
người khác xuất hiện ở phòng chờ. Một người đàn ông trung tuổi béo tốt,
hai má phinh phính hồng hào, áo khoác dày to sụ không thể che đi cái
bụng nần nẫn mỡ thịt. Rõ ràng ông ta vừa trải qua một cuộc hành trình dễ chịu với rượu vang, bánh ngọt và đồ ăn ngon. Tiểu Hồ cảm giác bất công. Nàng lặn lội hết khu ô nhiễm lại tới chiến trường, gần hai tuần chưa hề biết mùi vị thức ăn đun nấu tử tế. Giờ đây nàng tự thấy mình đủ tư cách nhận sự ưu tiên. “Mấy ông béo luôn lắm chuyện!” – Nàng nghĩ bụng rồi
nằn nì vị khách cho mình gặp trước, không quên hứa tặng ông ta một hộp
bánh thật ngon. Nhưng rồi điện thoại của người đàn ông to béo reo vang,
Tiểu Hồ nghe được thế này:
- Đây... đây là Đa Lạt, xin hỏi ai...
“Ông ở đâu thế?! Tôi cần giúp đỡ!” – Đầu dây bên kia hét lên giữa những âm
thanh lạo xạo như súng bắn – “Chúng tôi bị kẹt! Bọn phiến quân đang ở
đây!”
Người đàn ông vội vã rời phòng khách. Tiểu Hồ nhìn theo,
đôi mắt không chớp. Nàng biết giọng nói đó, quen thuộc tới mức chỉ cần
nghe hơi thở là nàng cũng nhận ra.
[1]: xem lại Quyển 4: Lửa – Chương 1
[2]: dấu hiệu tam giác, xem lại Quyển 3 Chương 135