Nam nhân kia không ngước mắt lên, ánh mắt vẫn dừng trên trang sách như cũ: "Nói dối, ngươi cứ tiếp tục nói dối đi."
A Mộc nở nụ cười, ném túi hạt dẻ trong tay sang bên cạnh hắn nói: "Sao
thế tử Điện hạ có thể nghi ngờ ta như vậy đây? Điều này tổn thương tấm
lòng của ta đấy, mỗi ngày khó khăn lắm mới có thể đi ra ngoài đi dạo còn nhớ mua hạt dẻ cho Điện hạ, có trời đất chứng giám, phần tâm ý này của
ta đối với điện hạ chân thật cỡ nào, còn thật hơn cả ánh sáng của dạ
minh châu, còn sâu hơn cả đáy biển ngoài kia nữa!"
Lý Dục cười nhạo một tiếng, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện.
A Mộc ngẩng mặt lên, chìa tay ra trước mặt hắn nói: "Thử nghĩ xem trên
đời này còn có bao nhiêu người thật lòng với Điện hạ đây, cho nên A Mộc
cảm thấy mình chẳng những không sai, Điện hạ hẳn nên tưởng thưởng cho ta nữa, ngươi nói có đúng không?"
Nam nhân kia khép sách lại, yên
lặng nhìn vào mắt người kia: "Ở phía Nam có nạn úng, mưa to mấy ngày
liền đã phá hủy đập nước lớn, dân chúng vùng hạ du khổ sở không thể tả,
quả thật nên để người hộ tống ngươi tới đó trị thủy mới được."
A Mộc cười nói: "Thế sao được ạ? Ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy chứ?"
Lý Dục nghiêm trang gật đầu: "Mặt của ngươi lớn như vậy mới có thể lấp được lỗ hổng lớn trên đập nước được."
Hắn nói xong thì vươn tay vẽ một vòng lớn, mặt A Mộc dại ra: "..."
Lý Dục vốn đang ngồi dựa ở bên giường, thuận tiện ngả thấp đầu nằm xuống
giường, hắn để Trường Lộ lấy cái khay đặt ở bên cạnh, sau đó để túi hạt
dẻ lên trên mặt cái khay: "Về sau nếu không có lệnh của ta mà xuất phủ
một mình nữa thì khi trở về sẽ bị ăn đòn."
A Mộc mếu máo: "Điện
hạ thiếu gì cách khiến ta không thể ra khỏi phủ Tấn Vương, nếu không
muốn thì cứ nói một câu không cho ta ra ngoài là được, tại sao còn phải
vì chuyện này mà phạt ta nữa?"
Lý Dục nghiêng người nằm xuống
nói: "Bên ngoài sao không có động tĩnh gì vậy? Trước kia đã nói như thế
nào, nếu A Mộc còn biến mất một lần nữa thì sẽ bị phạt mà."
Hắn vừa nói dứt lời, giọng nói của Đằng Lan ở bên ngoài vang lên: "Đằng Lan lĩnh tội."
A Mộc lập tức ngước mắt lên, tiến lên phía trước chộp lấy tay của nam
nhân đang nằm trên giường: "Điện hạ, A Mộc biết sai, sau này sẽ không
xuất phủ không lừa gạt Điện hạ nữa."
Nam nhân phất tay áo hất, lập tức hất tay của nàng ra.
Những ngón tay kia cực kì mềm mại, không biết vì sao mặc dù trên khuôn mặt
nàng luôn nở nụ cười, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy nụ cười này của nàng
đều cảm thấy không hề thật lòng chút nào, có lẽ cũng vì lây nhiễm tính
cách của dân chợ búa nơi phố phường, lại là con trai của Hàn Tương Tử,
vừa xuất hiện trước mặt hắn thì hắn có cảm giác chán ghét, nhưng không
biết vì sao Trọng Gia lại thích nàng như vậy, rõ ràng trước kia chỉ có
suy nghĩ muốn giết nàng thôi.
Người có thể dỗ dành được hắn không nhiều, Lý Dục cụp mắt: "Biết sai rồi?"
A Mộc chỉ tay lên trời thề thốt: "Biết sai rồi, biết sai rồi ạ, A Mộc
không bao giờ lừa gạt Điện hạ nữa, nếu còn lừa gạt Điện hạ nữa thì A Mộc sẽ không được chết tử tế!"
Lời thề này xem như quá nặng rồi,
namnhana gõ hai ngón tay ở bên thành giường: "Ngươi cũng xem như là
người trọng tình trọng nghĩa. Được rồi, thấy ngươi tuổi còn nhỏ, lần này sẽ không truy cứu nữa." Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng, không nhìn thiếu
niên trước mặt thêm lần nào nữa: "Nếu đã mua hạt dẻ cho ta, vậy ngươi
đến bóc đi."
Hắn nói xong thì phất tay để Trường Lộ ra ngoài.
Trường Lộ vội vàng cáo lui đi ra gian ngoài, dẫn theo những người khác
lui xuống.
A Mộc đành phải ngồi lên chiếc ghế gỗ bên cạnh, bắt đầu nghiêm túc bóc vỏ hạt dẻ cho Lý Dục.
Lý Dục không ăn một miếng nào, chỉ vẻn vẹn nhìn nàng: "Chỉ cần Trọng Gia
xuất hiện trước mặt ngươi một lần nữa, sau này ngươi phải cố gắng để cho hắn nhanh chóng ngủ đi, nếu không mệt mỏi quá sợ rằng thân thể chịu
không nổi."
A Mộc âm thầm lườm hắn một cái, Trọng Gia còn dễ dụ
hơn hắn nhiều. Nàng lại bóc một viên hạt dẻ, cố ý ném vào trong khay
vang lên những tiếng lạch cạch, nam nhân bên cạnh mới vừa nhắm mắt lại
thì lập tức mở hai mắt ra.
A Mộc mỉm cười nói: "Điện hạ ăn hạt dẻ ạ!"
Nam nhân ném một quyển sách sang: "Biết chữ không, đọc trang ba mươi hai."
Cuốn sách rơi vào trong ngực A Mộc, trên mặt cuốn sách đề hai chữ "Trị
quốc". Nàng nhanh chóng cầm cuốn sách lên lật đến trang ba mươi hai,
ngước mắt nhìn thấy Lý Dục đang nhìn mình nở nụ cười nhạo báng. Mặc dù
nàng sống cuộc sống loạn lạc ở trong ngõ số chín, nhưng tốt xấu gì nàng
cũng đã từng sống trong nhà Hàn Tương Tử được một thời gian dài, nào
được thư giãn dù chỉ một ngày chứ, Hàn Tương Tử vốn chính là một lão sư
đấy.
Loại sách này nàng đã được đọc từ khi còn nhỏ cho đến trưởng thành, chưa xét tới việc có thuộc lòng hay không, nhưng cuốn này đã
được đọc nhiều, thuận miệng là có thể đọc thành văn: "Khai sơ, Trịnh Vũ
Công cưới Vu Thân, viết Võ Khương, sinh Trang Công và Cộng Thúc Đoạn.
Trang Công Ngụ Sinh, sợ Khương thị, tên cổ Ngự Sinh, bị ghét. Thích Cộng Thúc Đoạn, muốn lập vị. Nhiều lần khuyên Vũ Công bỏ Sinh lập Đoạn.
Cập Trang Công lên ngôi, vi chi thỉnh chế. Công viết: "Chế, nham ấp dã.
Quắc thúc tử yên, tha ấp duy mệnh." Thỉnh kinh, sử cư chi, vị chi kinh
thành đại thúc. Tế Trọng viết: "Đô thành hơn trăm trượng, quốc chi hại
dã. Tiên vương chi chế, đại đô bất quá tham quốc chi nhất, trung ngũ chi nhất, tiểu cửu chi nhất. Kim kinh bất độ, phi chế dã, quân tương bất
kham." Công viết: "Khương thị muốn, yên ích hại." Đối viết: "Khương thị
hà yếm chi hữu? Bất như tảo vi chi sở, vô sử tư mạn, mạn nan đồ dã. Mạn
thảo do bất khả trừ, huống quân chi sủng đệ hồ?" Công viết: "Đa hành bất nghĩa, tất tự tễ, tử cô đãi chi*..."
(* đoạn đầu dịch được sơ sơ vì mấy vị vua này có viết lại trong Wikipedia, dịch chết ghép lại, còn
đoạn sau hoàn toàn tìm không ra, đọc không hiểu nên để nguyên hán việt,
m.ng có thể lướt qua đoạn này)
Lý Dục giơ tay nhặt một viên hạt dẻ bỏ vào trong miệng, còn A Mộc bắt đầu đọc rõ từng chữ một cho hắn nghe.
Không bao lâu thì đọc xong, Lý Dục gõ nhịp hai ngón tay lên mặt giường: "Có hiểu gì không?"
A Mộc nghẹn lời: "Cái này có gì không thể hiểu sao?"
Lý Dục: "Vậy ngươi thử nói xem đoạn mà ngươi vừa đọc có ý nghĩa là gì?"
A Mộc nói: "Tất cả chư hầu của một quốc gia cùng diễn kịch, câu chuyện
này có nói Trịnh Trang Công và đệ đệ của hắn vì tranh đoạt vương vị mà
bất chấp cốt nhục tình thân trở thành kẻ thù liều chết với nhau, nói
Trịnh Trang Công cố ý hiếu thuận mẫu thân, nuôi dưỡng đệ đệ mình trở
thành kẻ kiêu ngạo tự mãn, cố ý chôn giấu họa căn để lưu lại trong sử
sách một cái tên mang tiếng xấu, Điện hạ cho là vì sao?"
Nam nhân dường như giật mình hỏi: "Ngươi cho rằng là vì sao?"
A Mộc cười nói: "Ghi bậy. Sách sử cũng do người ghi lại, loại người như
Trịnh Bá đương nhiên hiếu thuận với mẫu thân là thật lòng, yêu thương đệ đệ cũng là thật lòng. Mẫu thân mất mười tháng mới hoài thai được hai
huynh đệ tình thâm, đương nhiên cũng là người thân nhất trên đời này của mình, vì sao lại phải xây dựng nên câu chuyện xưa hoang đường như vậy.
Ta thấy câu chuyện này chính là muốn nhiễu loạn tâm của đời sau, giả
dối, giả dối."
Khuôn mặt của Lý Dục lạnh như băng nói: "Giả dối?
Tình yêu nhân gian vô cùng đơn giản. Những thứ như tình phụ tử, tình mẫu tử, tình huynh đệ, tỷ muội, nếu thật sự chỉ có một người có thể giữ lại tính mạng thì toàn bộ những thứ đó đều chỉ là gió thoảng mây bay."
Không biết A Mộc nghĩ ra cái gì mà đáy mắt xuất hiện ý cười vui vẻ: "Không,
Điện hạ, cho dù sự thật có như vậy thì có bao nhiêu người có thể từ bỏ
tính mạng của mình đây!"
Nàng vừa dứt lời, Lý Dục đã cười lạnh
vang lên thành tiếng: "Thật buồn cười, ngươi đã từng thấy qua? Rốt cuộc
Hàn Tương Tử đã cho ngươi uống thuốc gì, thật là một kẻ khờ dại."
A Mộc gật đầu: "Ừ, ta đã từng thấy qua."
Nhớ tới mẫu thân, nhớ tới a tỷ, hai mắt của A Mộc chưa bao giờ tỏa sáng như vậy, con ngươi đen nhánh tựa như những hòn ngọc được cống phẩm vào
trong cung. Có lẽ khi nói ra những lời này nàng thật sự nói ra từ đáy
lòng, hay nàng thật sự thiếu đi thứ gì đó mà một nam nhân phải có. Tóm
lại, dường như có một cục đá đã rơi vào trung tâm, làm dậy lên vô số
những con sóng trong trái tim của nàng.
A Mộc đảo mắt sau đó lại
chống cằm: "Nhưng nói thật, trước mắt cũng có một vị đấy thôi, người có
khí độ và tâm địa Bồ Tát giống như Điện hạ thật sự không nhiều lắm đâu!"
Lý Dục: "..."
A Mộc: "Hì hì..."
Đối với nhóc con vô liêm sỉ này thì không thể nhân từ, thật sự đã gặp quỷ
rồi, tên nhóc chết tiệt, thiếu chút nữa đã bị nhóc con này lừa rồi. Lý
Dục nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Đọc đến chỗ nào rồi thì tiếp tục
đi."
Hiển nhiên đối với A Mộc mà nói thì đọc sách cũng không phải là chuyện khổ sở gì: "Tuân lệnh!"
Nam nhân mím môi, thiếu niên này luôn luôn như vậy, bất kể ngươi có bắt
nàng làm chuyện gì thì nàng đều sẽ nhanh chóng tìm được niềm vui trong
đau khổ, ví dụ như ngươi giữ nàng ở lại phủ Tấn Vương, nàng lại đi lừa
mấy tiểu tư trong phủ, thắng được không ít bạc vụn, vậy mà còn nói mấy
lời hay với hắn. Hay ví dụ như phạt nàng quỳ dưới ánh nắng chói chang,
nàng sẽ giơ lá sen thoải mái vui vẻ che đầu mình. Hoặc như khi cố ý làm
khó nàng, tóm lại nàng đều có thể thích ứng được rất nhanh, sau đó lại
trưng ra khuôn mặt vui vẻ, bộ dạng như không thèm để ý chút nào vậy.
So với nhóc con luôn khoe vẻ mặt tươi cười này, Lý Dục hắn lại chưa bao
giờ từng thoải mái như vậy. Tuổi thơ của hắn chỉ có cô độc bất hạnh: mẫu thân vứt bỏ chồng con, người đệ đệ thân thiết nhất với hắn bất hạnh
chết non, vì để che giấu nhân cách thứ hai của mình mà phụ thân đã phải
hao tâm tổn sức rất nhiều. Nha hoàn và tiểu tư trong phủ Tấn Vương cũng
không biết đã thay đổi bao nhiêu người, không biết còn lại bao nhiêu
người, nhưng bề ngoài phủ Tấn Vương này vẫn rất hòa thuận vui vẻ. Hai
muội muội và đệ đệ do mẹ kế sinh ra được nuôi dưỡng trưởng thành trong
sự bao bọc và yêu thương, phụ thân và nữ nhân kia cũng ân ái, vậy nên
hai đứa nhỏ đó được cưng chiều vô tận, ngay đến cả chính bản thân hắn
vẫn phải cố gắng làm một ca ca tốt, một con trai tốt, một bề tôi trung
thành.
Từ trước tới nay, hắn đứng trong vườn hoa kia cũng chỉ cảm nhận được gió bão lạnh băng.
Hiện giờ hắn cảm nhận thêm được sự cô độc và mệt mỏi.
A, không đúng, hắn vẫn thấy hơi lạnh...
Giọng đọc thỉnh thoảng được cường điệu nghe rất xuôi tai, có thể vì đang
trong độ tuổi thay giọng nên nghe chất giọng hơi giống một cô gái dịu
dàng, hơn nữa còn mang theo tính cách có phần nghịch ngợm của một đứa
trẻ, tiếng đọc trầm thấp du dương rất có quy luật, dần dần hắn đã không
nghe thấy A Mộc đọc cái gì nữa...
Ban đầu A Mộc còn nghiêm túc
chăm chỉ đọc, sau đó lại thấy có vẻ vui lại đọc theo kiểu cứ một đoạn
đọc một đoạn ngừng, dáng vẻ trông sảng khoái lắm, cho nên nàng cũng
không biết Lý Dục đã ngủ từ bao giờ. Đến khi cái bụng trống rỗng vang
lên muốn đi tìm đồ ăn thì mới phát hiện hô hấp của nam nhân trước mặt
này đã nhẹ nhàng, chẳng biết đã say giấc nồng từ khi nào.
Nàng
xoa bụng đứng dậy định bước đi, vừa đặt quyển sách xuống thì phát hiện
người kia hơi co người lại, trên người không có cái gì đắp lên cả.
Đành nể mặt ông trời mà kéo chiếc chăn mỏng qua, nhẹ nhàng đắp lên người Lý Dục.
Thì ra nhìn kĩ thì trông mặt của Lý Dục này cũng không đến nỗi quá khó coi, lúc này nàng mới cẩn thận nhìn lại, đáy mắt của con người này trông
xanh xao, sắc mặt tái nhợt giống như một con quỷ, hai tay đang khoanh
vào với nhau giống như đang rơi vào hầm băng, dường như cơ thể còn run
rẩy, đã đắp chăn rồi mà cả người vẫn co rụt lại.
Nàng cố gắng lấy can đảm giơ tay chạm lên trán hắn, nơi lòng bàn tay cảm nhận được khí nóng lan tràn.
A Mộc khoanh hai tay âm thầm hừ trong lòng: Ngươi cũng có ngày hôm nay!
Nàng rất muốn không để ý tới hắn, nhưng rốt cuộc vẫn sợ sẽ có điều gì đó
không tốt xảy ra, cuối cùng vẫn mềm lòng chạy ra mở toang cửa phòng, lúc này hậu viện lại không có bất cứ ai cả. A Mộc vội vã chạy tới tiền
viện, không đợi đến khi tìm thấy Trường Lộ trước mà gặp ngay người khác. Ngưu Nhị đang ở trong sân làm ngựa cưỡi cho đứa con nhỏ nhất của Tấn
vương gia, thằng nhóc đó vừa cưỡi vừa cười khanh khách, Lý Mẫn giơ cây
gậy gỗ ở phía sau vừa đuổi theo vừa gào khóc.
Giọng nói của tiểu cô nương trong vắt: "Xem đệ chạy đi đâu!"
Phụ thân của bé là Tấn Vương Lý Hạo vừa ngồi xuống bên cạnh bàn đá bưng
chén trà lên nhìn cảnh tượng này, trong đáy mắt đều là cưng chiều.
A Mộc nhanh chóng tiến lên phía trước: "Vương gia mau tới xem một chút đi ạ, Thế tử Điện hạ đột nhiên phát sốt, nóng như lửa đốt vậy!"
Ngưu Nhị giậm chân, đại não bé nhỏ trong đầu hắn vang lên tiếng cảnh báo mau chạy đi, tiểu Lý Mẫn cầm theo gậy gỗ đánh vào chân của hắn. Đều là con
của hắn, nhưng dường như trong mắt Lý Hạo lại chỉ có sự tồn tại của hai
đứa nhỏ trước mắt: "Ngưu Nhị! Cẩn thận đừng để đứa bé bị ngã!"
A Mộc cho rằng hắn không nghe rõ lời mình nói nên nhanh chóng lặp lại một lần nữa.
Lý Hạo nhíu mày, nhưng chỉ hời hợt nhấp một ngụm trà: "Biết rồi, gọi người đi mời đại phu tới đây xem cho Dục Nhi là được."
Nếu như nàng không nhìn lầm, thần sắc của ông có chút mất kiên nhẫn, còn không hề có chút ân cần nào.
A Mộc cúi đầu cáo lui, đáy lòng cảm thấy lạnh buốt và trống rỗng