Trà còn hơi
nóng, một vài phiến lá xanh dập dềnh lên xuống theo sóng nước rồi dần
dần chìm xuống. Ninh Triệu Hoa muốn đợi Tề Chiêu Viễn mở miệng trước,
nhưng đợi rất lâu cũng không thấy anh có vẻ sẽ nói nên trong lòng có
chút gấp gáp.
”Tề tổng thực sự trẻ và đầy
hứa hẹn, tuổi còn trẻ như vậy không những đoạt được danh hiệu ảnh đế mà
sự nghiệp cũng có thành tựu nữa”, Ninh Triệu Hoa cười nói, “Vy Lan đi
theo Tề tổng đúng là tiền đồ vô lượng.”
”Ninh tổng quá khen rồi.” Không quan tâm những nịnh nọt trong câu chữ của Ninh Triệu Hoa, Tề Chiêu Viễn vẫn lãnh đạm như cũ.
Ninh Triệu Hoa rốt cuộc lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cho dù không
nắm chắc suy nghĩ của đổi thủ trên mặt vẫn cười mỉm như cũ: “Không quá
khen, Vy Lan có thành tựu như hiện tại đều dựa vào sự dìu dắt và con mắt nhìn người của Tề tổng, tôi muốn thay Vy Lan cám ơn anh.”
Tề Chiêu Viễn ngước mắt biết trọng tâm câu chuyện đã đến, quả nhiên....
”Không biết Vy Lan đã nói với Tề tổng chưa, thực ra Vy Lan là con gái lớn của
tôi, nhiều năm trước tôi và mẹ con bé đã ly hôn vì một số chuyện, con bé ở cùng với mẹ của nó.”
Tề Chiêu Viễn không phủ nhận: “Có biết sơ sơ.”
Lời vừa nói ra, Ninh Triệu Hoa biết thăm dò của bản thân đã có kết quả, tuy không rõ quan hệ của hai người cụ thể như nào, nhưng nhìn thấy mối quan hệ che giấu này Tề Chiêu Viễn đều hiểu tất cả, nghĩ đến chắc sẽ không
xa lánh.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ninh Triệu Hoa lộ ra một nét cười buồn bã: “Đối với Vy Lan, tôi luôn tồn tại một khoản nợ với con bé,
thấy nó hiện tại sống rất tốt, là một người bố thất bại trong lòng tôi
cũng được an ủi không ít.”
”Kể từ sau khi ly hôn, tôi và Vy Lan
với mẹ nó qua lại rất ít, đến nay con mình tiến vào giới giải trí cũng
không thể cho nó một sự giúp đỡ nào, nói ra thì người bố như tôi quá bất tài.” Ninh Triệu Hoa cười khổ nghĩ đến điều gì đó, lời nói hơi dừng
lại: “Chỉ có điều.......”
Ánh mắt quan sát tỉ mỉ biểu cảm nhỏ của người đàn ống đối diện, Ninh Triệu Hoa thở dài: “Chỉ có điều gần đây
công ty xảy ra mấy vấn đề không nhỏ, chỉ sợ là tôi muốn giúp Vy Lan cũng lực bất tòng tâm.”
Thấy đối phương đã mắc câu, Ninh Triệu Hoa đỡ trán, mượn ngón tay che đáy mắt để né tránh ánh mắt lạnh lẽo kia.
”Nói ra cũng không sợ Tề tổng chê cười, thực ra đó là một số cạnh tranh trên thương trường, công ty đối phương có lòng muốn mua lại”, đến nay lại
càng cấp bách hơn, tư thế không đạt được mục đích thì không từ bỏ “Tôi
tay trắng dựng cơ đồ từ khi còn trẻ, vì công ty mà bỏ ra không ít ngày
đêm, cho dù hiện tại công ty chưa sa sút hẳn cũng không đồng ý chuyển
nhượng sang tay người khác.”
Tề Chiêu Viễn vẫn không đáp lời, mặc dù trong lòng sớm đã đoán ra ý đồ của Ninh Triệu Hoa nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra một chút biểu cảm nào.
Ninh Triệu Hoa dẫn dắt
vào sâu chủ đề: “Cạnh tranh kinh tế ấy à, coi như là có thắng có thua,
tôi cũng không phải là kẻ thua cuộc, chỉ là không muốn bỏ phí tâm huyết
hai mươi mấy năm này mà thôi, may mà khoảng thời gian trước được
biết........” Ninh Triệu Hoa cố tình ngừng lại, giọng điệu chậm hơn:
“Được biết công ty đối phương là do bố của Tề tổng chưởng làm chủ, không biết Tề tổng có thể nể mặt Vy Lan mà nói giúp không mua lại công ty nhà tôi được không?”
Nếu không phải bị ép đi đến đường cùng thì Ninh Triệu Hoa chưa từng nghĩ đến phương thức phải hạ mình như vậy, ông
không thể nhận định được cách này có hữu dụng hay không, chỉ là muốn dựa vào suy đoán để thử một lần.
Ổng cho rằng phòng làm việc chỉ ký với một nghệ sĩ Ninh Vy Lan, nghĩ ra chắc là vô cùng coi trọng, hoặc nói........
”Tôi rất hiểu Vy Lan, nó trước nay luôn là người dũng cảm”, Ninh Triệu Hoa
nhìn thẳng vào đối diện, “nhưng Tề tổng cũng là người trong giới, chắc
là cũng hiểu trong giới cần cái gì, không cần cái gì, nếu Vy Lan có hậu
đài chống lưng con đường sau này đi sẽ không quá vất vả, mà là bố của
con bé tôi chính hậu đài vững chắc nhất.”
Lời nói vừa dứt cũng không lên tiếng thêm nữa.
Cạnh tranh với công ty đối phương trong sáng trong tối cũng non nửa năm lần
nào cũng thua. Hiện nay ngân sách công ty cạn kiệt, nếu đối phương không thu tay phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà ông không thể để tâm huyết cả đời bị hủy hoại trong phút chốc được.
Trong phòng họp vẫn tĩnh lặng như cũ, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe
thấy, Tề Chiêu Viễn hơi cúi đầu gõ ngón tay dài trên đùi lúc có lúc
không, tư thế thảnh thơi. Nhưng Ninh Triệu Hoa không có loại tâm tình
này, dường như tất cả các hơi thở đều bị một tay bóp chặt, không nghe
được đáp án muốn nghe thì không buông tay.
Rất lâu sau....
”Vô cùng xin lỗi Ninh tổng, tôi nghĩ có lẽ không giúp nổi việc này rồi”, Tề Chiêu Viễn nhàn nhạt, “Bố tôi luôn có quyết sách của riêng mình mà tôi
không nhúng tay vào được.” Ngừng lại một lát, anh ngắt những lời Ninh
Triệu Hoa muốn nói: “Nếu không có chuyện gì khác thứ cho tôi không thể
tiếp tục được.”
Ninh Triệu Hoa trơ mắt ra nhìn Tề Chiêu Viễn đứng dậy muốn đi, lập tức cũng đứng lên: “Tề.......”
”Lâm Dịch”, lời chưa nói xong đã bị Tề Chiêu Viễn lạnh lùng chặn họng, “tiễn Ninh tổng xuống lầu.”
Lâm Dịch luôn đứng đợi ở cửa phòng họp, nghe thấy liền đi vào giơ tay: “Ninh tổng, mời.”
Ninh Triệu Hoa vẫn muốn nói gì đó, không biết làm thế nào thì Tề Chiêu Viễn
đã bỏ đi, ánh mắt ông trầm xuống vung tay đi ra ngoài.
Tề Chiêu Viễn không trở về văn phòng mà đi thẳng đến
phòng nghỉ, trên sofa đắp chiếc áo khoác của cô, anh một tay xách lên
sải bước đi vào phòng thông bên đó.
Cô đang ngủ, nhẹ nghiêng
người hít thở đều đều, lòng bàn tay còn nắm chặt điện thoại, chắc là
đang chơi thì ngủ quên mất. Sợ đánh thức cô, anh không ngồi xuống mà cúi người lấy điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường, đang muốn nhét lại
góc chăn thì cô chợt mở mắt.
”Tỉnh rồi à?”
Ninh Vy Lan
nheo mắt ngơ ngác một lúc mới phản ứng được nơi mình đang ở, cô a lên
một tiếng rồi cầm tay anh dán vào má xoa xoa không nói chuyện.
Tề Chiêu Viễn vốn định qua ngắm cô một cái rồi đi ra ngoài, nhưng không
ngờ cô đã tỉnh...cởi chiếc áo khoác đã nhuốm hơi lạnh ra, anh tung chăn
rồi chui vào ôm cô ấn vào ngực mình.
Không quên sự mất kiểm soát đêm qua, anh đặt tay sau lưng cô dần dần trượt xuống rơi đến giữa eo.
”Còn đau không?”
Ninh Vy Lan lúc này đã tỉnh táo, nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của anh vành
tay lập tức nóng đỏ, cô không trả lời mà vươn tay vòng ra sau lưng anh
vùi đầu vào bên cô.
Mặc dù cô im lặng nhưng anh có vẻ như đã nghe được đáp án tay càng lúc càng bóp mạnh hơn: “Anh phải ra ngoài một
chuyến, em ở đây đợi anh nhé?”
Ninh Vy Lan liếc mắt: “Đi đâu?”
”Phim trường”, anh đáp, “hồi trước có đầu tư một bộ điện ảnh cần phải đến xem tiến trình quay như nào.”
Điện ảnh....
”Tìm được những gì đã đánh mất”? Ninh Vy Lan nhớ lại, “lần trước có nghe
Trang Văn nói qua.” Nhân vật nam chính là minh tinh tuyến hai, nữ chính
xuất thân từ sao nhí cũng tính là có chút danh khí nhất định, đạo diễn
không phải quá nổi tiếng nhưng thủ pháp quay phim tinh tế độc đáo, hai
năm trở lại đây có xu thế đi lên ổn định, một phát hồng luôn cũng không
phải không có khả năng.
Tề Chiêu Viễn đáp một tiếng. So với những người khác, “tìm được những gì đã đánh mất” quả thực tương đối ít được
chú ý, không chỉ là đề tài mà còn có rất nhiều phương diện, nhưng anh
luôn tin con mắt nhìn của mình, trong giới không phải không có tiền lệ
phim điện ảnh chi phí nhỏ lợi nhuận lớn, anh có dự cảm, “tìm được những
gì đã đánh mất” cũng có thể làm được.
”Vậy anh mau đi đi, em ở đây đợi anh.”
”Ừm.”
Tề Chiêu Viễn rất nhanh rời đi, trong chăn thiếu một người, ngay cả khi
phần hơi ấm đó bị lấy đi thì Ninh Vy Lan vẫn trằn trọc khó nhắm mắt,
đành dựa vào đầu giường dở mail ra đọc kịch bản.
Địa điểm lấy
cảnh tiếp theo của đoàn phim là một cảnh khu nhỏ vẫn chưa khai phá ở
thành phố B gọi là Long Đằng cốc, phân cảnh Ninh Vy Lan cần hoàn thành ở đây là sau khi Lan Ninh rơi xuống vách núi, ngày đêm bên cạnh Vân Đình ở dưới núi có thể được coi là phần ngọt ngào nhất của cả bộ phim. Cô là
nữ chính nên lời thoại rất nhiều, cứ đọc như vậy không biết đã trôi qua
mấy giờ.
Mắt có chút đau mỏi, chưa kịp khép lại đã có một tầng
sương mỏng bao phủ, Ninh Vy Lan ngẩng đầu để tản đi trận ướt át này, đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng, là tin nhắn anh gửi đến.
”Khoảng mười lăm phút sau anh đến công ty, chìa khóa xe ở trên bàn, vào trong xe đợi anh trước đi.”
Ninh Vy Lan hiểu, trả lời một chữ được rồi rời giường xuống lầu.
Cô bùm bịt rất kín kẽ, mũ kính khẩu trang đều đủ cả, tìm đến xe anh đỗ,
Ninh Vy Lan cần thận quan sát xung quanh xác định không có cẩu tử mới
chui vào.
Trong xe kín mịt có chút ngột ngạt, cô vẫn đeo khẩu
trang lại càng thở không ra hơi. Lẳng lặng kéo khẩu trang xuống, cô dở
điện thoại định lướt weibo, còn chưa đăng nhập đột nhiên cửa sổ bên phải xe có bóng đen ập đến sau đó vang lên tiếng gõ cửa.
Đến quá bất
ngờ không một chút chuẩn bị, Ninh Vy Lan bị dọa toàn thân run rẩy, vô
thức quay đầu lại nhìn, đập vào tầm mắt là gương mặt càng ngày càng già
nua quen thuộc kia khiến trái tim cô như mắc phải tảng đá lớn.
”Vy Lan, bố có chuyện muốn nói với con, con xuống đây chúng ta nói chuyện.”
Cách một lớp cửa kính, giọng nói không mấy rõ ràng, Ninh Vy Lan quay mặt đi thờ ơ.
Nhưng Ninh Triệu Hoa không từ bỏ, tiếp tục vỗ vào cửa xe: “Vy Lan, là bố đây, hồi nhỏ con thích nhất được bố ôm, con quên rồi sao? Mau mở cửa bố muốn nói chuyện với con.”
Có vẻ như sợ cách một lớp cửa cô không nghe thấy, giọng của Ninh Triệu Hoa càng ngày càng lớn hơn, dư âm còn văng
vẳng trong bãi đỗ xe trống rỗng, Ninh Vy Lan cau mày lo lắng ông mà gọi
thêm như vậy sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có liền hạ cửa xe
một đoạn nhỏ không nhìn ông, giọng nói lạnh lẽo như băng.
”Ninh tiên sinh, nếu tôi nhớ không nhầm thì lần trước chúng ta đã nói rõ với nhau rồi nên không nhất thiết phải nói lại nữa.”
”Vy Lan, lần trước bố nói sai rồi, con mới là con gái lớn của bố, tất cả
đều lấy con làm trọng nhưng công ty của bố hiện giờ xảy ra vấn đề rất
lớn, không phải con là nghệ sĩ dưới trướng Tề Chiêu Viễn sao? Con đi nói khéo anh ta để anh ta thu tay đi, sau này bố chính là hậu đài của con
muốn tài nguyên gì bố cũng đều đi tranh giúp có được không?”
Công ty? Công ty nào?
Chưa đợi Ninh Vy Lan nghĩ kỹ, Ninh Triệu Hoa lại nói: “Bố biết con rất hận
bố nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, con sẽ không nhẫn tâm mà bỏ
mặc bố chứ? Con và Tế Ngâm mềm lòng giống nhau, nếu bà ấy còn tại thế
khẳng định sẽ giúp bố.......”
Đối với Ninh Vy Lan mà nói, vết
thương không thể chạm vào nhất chính là mẹ. Cô có thể nhịn Ninh Triệu
Hoa nói không tốt về mình, có thể nhịn Ninh Triệu Hoa xem nhẹ mình thích Ninh Nhất Thuần hơn, có thể coi như không có bố nhưng ông muốn lấy mẹ
ra để uy hiếp mình thì cô không nhịn nổi nữa.
”Im mồm!”
Cô đột nhiên lên tiếng, Ninh Triệu Hoa ngừng lại, sắc mặt dần thay đổi.
”Con nói cái gì?”
Ninh Vy Lan trợn mắt hung dữ với ông lặp lại: “Tôi bảo ông im mồm, ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi, ông không xứng!”
Sự nôn nóng mờ dần khỏi khuôn mặt thay vào đó là sự lạnh nhạt âm u, Ninh Triệu Hoa cười lạnh lùng: “Bố không có tư cách à?”
”Hai người đã ly hôn rồi, ông lấy thân phận gì ra để quan tâm bà ấy và tôi,
lấy thân phận gì để yêu cầu tôi giúp ông? Ông làm sao đấy là việc của
ông, đừng hòng lấy được cái gì từ tôi, chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì rồi!”
Không phát giác bản thân quá kích động, Ninh Vy Lan
nhắm mắt bình phục hơi thở đang hỗn loạn, ngón tay chạm lên nút ấn cửa
xe định nói xong câu này sẽ nâng cửa xe lên.
”Ninh tiên sinh,
nhiều năm như vậy rồi, ông có cuộc sống của ông, tôi và mẹ cũng có cuộc
sống của riêng mình, đề nghị ông đừng làm phiền chúng tôi nữa.”
Cô mệt rồi, những quá khứ cuối cùng cũng được chôn giấu và đóng kín, cô
không muốn chìm đắm vào nữa.
Sự tĩnh lặng lan tràn, Ninh Vy Lan cắn môi bừng tỉnh, cô hít thở thật sâu ấn ngón tay hạ cửa xuống.
Nhưng ngay lúc này, tiếng gõ cực lớn cùng tiếng vỡ vụn vang lên bên tai, kèm
theo những mảnh thủy tinh bắn ra bốn phía như một vụ nổi lao về phía cô, cô hét lên theo bản năng rồi né tránh sang bên cạnh, còn chưa kịp hoàn
hồn cánh tay đã bị một người dùng lực kéo ra.