Đại khái Ninh Triệu Hoa đã có căn dặn, Ninh Vy Lan vừa đi vào đã có phục vụ dẫn đường đằng trước.
”Ninh tiểu thư, mời cô vào.”
Ninh Vy Lan gật đầu nói cám ơn.
Nhân viên phục vụ vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, lui ra hai bước rồi cúi người: “Chúc cô dùng bữa vui vẻ.”
Sau nhân viên phục vụ rời đi, cả hành lang trống trải tĩnh lặng, Ninh Vy
Lan đứng ở cửa phòng, ngón tay đặt trên cửa đang định ấn một cái, đột
nhiên dừng lại có chút do dự.
Từ khi mẹ mất cô chưa từng một mình đi gặp “bố” riêng tư như này.
Lúc đầu là vì bản thân mắc bệnh cơ bản không có tâm tư quan tâm ông, sau này là vì quên lãng.
Trong lòng cô, sự ỷ lại và cảm tình dành cho bố sớm đã cạn kiệt từ khi gia đình tan vỡ rồi.
Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra từ bên trong khiến Ninh Vy Lan giật mình
hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn Ninh Triệu Hoa đang muốn đi ra, mím chặt
môi không lên tiếng.
”Đến rồi à”, Ninh Triệu Hoa cười cười
nghiêng người để cô đi vào trước, “Bố nói hình như nghe thấy ngoài cửa
có tiếng động, sao đến rồi lại không vào?”
Ninh Vy Lan không muốn trả lời, mượn kẽ hở đi vào bên trong, gian phòng rất lớn, bên cạnh bàn
ăn là một cửa sổ sát sàn, ánh hoàng hôn chưa tàn nghiêng nghiêng chiếu
vào bên trong nhuốm đầy một mảng vàng kim trên mặt đất.
Dăn dò
nhân viên phục vụ chuẩn bị bưng đồ lên, Ninh Triệu Hoa xoa hai tay chủ
động mở lời: “Bố nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn khoai tây nên đặc biệt gọi cho con món khoai tây miếng áp chảo.......”
Ninh Vy Lan một chút cũng không muốn nghe thấy bất kỳ câu chữ, hồi ức nào liên quan đến hồi
nhỏ từ miệng ông, không nhìn ông, giọng nói lạnh lùng: “Ninh tiên sinh
có chuyện gì muốn nói sao, bây giờ có thể bắt đầu rồi.”
Ninh Triệu Hoa bất ngờ bị tạt cho một gáo nước lạnh cũng không tức giận: “Gần đây thế nào rồi?”
Gần đây?
Ninh Vy Lan cười cười, ánh mắt hơi chuyển nhưng đáy mắt không hề có một tia
ấm áp: “Tôi gần đây thế nào, Ninh Nhất Thuần không nói cho Ninh tiên
sinh sao?”
Cô nghĩ không thể nào, theo tính cách của Ninh Nhất
Thuần, buổi họp báo lần này được cô bố trí lớn như vậy sao có thể không
tìm người chửi bới kể khổ được, mà vị bố đẻ mở công ty quản lý tay nắm
thực quyền này chính là lựa chọn tốt nhất.
Ví dụ xui ông lợi dụng tất cả các nhân mạch để báo thù, hay là mua chuộc cẩu tử và thủy quân
để nắm được sơ hở dí cho cô một cái tội không có căn cứ, chẳng hạn
như....
”Lời Nhất Thuần nói chung quy không bằng con tự mình nói cho bố có phải là thật không?”
Nghe xong Ninh Vy Lan liếc mắt nhìn Ninh Triệu Hoa, định thần lại một lúc
sau đó thấy sự nghi hoặc dần hiện lên trong mắt ông mới cong môi nở một
nụ cười: “Vậy có lẽ Ninh tiên sinh phải thất vọng rồi, vì lời nói của
Ninh Nhất Thuần không sai, chính xác là tôi đã đẩy cô ta vào nơi không
thể quay đầu đấy.”
Phủ nhận? Cô đây không thèm, càng huống hồ
không cảm thấy bản thân có chỗ nào làm sai, Ninh Nhất Thuần hung hăng
ngang ngược ý thế hiếp người như vậy sớm nhận được một bài học mới
phải.
Có lẽ là giọng điệu của Ninh Vy Lan quá lạnh lùng và cao
ngạo nên đã phá vỡ vẻ mặt cố tỏ ra bình tĩnh của Ninh Triệu Hoa, một vài vết rạn bắt đầu xuất hiện, cuộc trò chuyện của hai người càng kéo dài
hơn.
”Bây giờ bên ngoài đều là tin đồn bất lợi liên quan đến Ninh Nhất Thuần, Vy Lan, con không biết nó vì địa vị hôm nay mà bỏ ra bao
nhiêu cố gắng đâu, lần này đều trôi theo nước hết rồi........”
Ninh Triệu Hoa càng nói càng kích động, nhưng Ninh Vy Lan vẫn không nói một
lời, cô cứ im lặng nhìn vào nước trong cốc trà trước mặt hoàn toàn không động đậy.
Ninh Triệu Hoa nói rất lâu còn Ninh Vy Lan luôn im bặt, cuối cùng nắm quyền hắng giọng tổng kết: “Vy
Lan, bố biết những chuyện này không phải do con làm, bản thân bố cũng mở công ty quản lý, biết rõ những hoạt động này là quyết định hàng đầu,
con ở dưới trướng Tề Chiêu Viễn lại từng hợp tác một bộ phim truyền hình với anh ta, nghĩ ra thì quan hệ cũng không tồi, giúp bố nói với Tề
Chiêu Viễn một chút, Nhất Thuần biết bản thân nó sai rồi tha cho nó một
con đường sống có được không?”
Sợ Ninh Vy Lan từ chối, Ninh Triệu Hoa tiếp tục khuyên nhủ: “Vy Lan, con và Nhất Thuần đều là cốt nhục của bố, bố không hi vọng các con bị tổn thương hoặc con chừa mặt mũi cho
bố, sau này có khó khăn gì chỉ cần nói với bố chắc chắn sẽ giải quyết
giúp con.”
Sau khi Ninh Triệu Hoa nói xong càng nhìn chằm chằm
không rời vào Ninh Vy Lan, trên thực tế không căn bản không rõ làm như
vậy có tác dụng hay không, chỉ là đang đánh cược, cược rằng con gái của
vợ cũ có còn tình cảm với mình hay không.
Rất đáng tiếc, ông thất bại rồi.
”Ninh tiên sinh có lẽ ông tìm nhầm người rồi.”
Trong lòng Ninh Triệu Hoa vang lên tiếng lộp cộp
”Đầu tiên, quả thực tôi dưới trướng phòng làm việc Tề Chiêu Viễn cũng từng
hợp tác với anh ấy trong một bộ phim truyền hình, nhưng điều này không
có nghĩa là tôi có thể vượt cấp đi nói chuyện làm ăn với anh ấy”, Ninh
Vy Lan thản nhiên, “thứ hai, việc có liên quan đến buổi họp báo bên trên không có bất cứ tham dự nào, là do một mình tôi quyết định không liên
quan đến Tề tổng.”
”Vy Lan, con.....”
”Cuối cùng, nếu Ninh tiên sinh muốn bàn chuyện này, xin thứ tôi vô năng bất tài, tôi còn có chút việc xin đi trước một bước.”
Lời vừa dứt, Ninh Vy Lan trực tiếp đứng dậy lách qua bàn đi thẳng ra ngoài
cửa, nhưng chưa đợi cô mở cửa giọng nói hổn hển của Ninh Triệu Hoa từ
sau truyền lại.
”Vy Lan, con sao có thể đối xử như vậy với em gái ruột, con đường sự nghiệp còn dài con nhẫn tâm phá hoại sao?”
Bước chân dừng lại.
Ninh Triệu Hoa nhìn cô bất động tưởng sự tình có thể cứu vãn giọng điệu liền chậm lại: “Con và Nhất Thuần đều là người trong giới, nhất là hiểu rõ
trèo được lên địa vị ngày hôm nay không hề dễ dàng, nếu nó đã thành tâm
nhận sai chúng ta cho nó một cơ hội thì có gì khó?”
Nếu cuộc trò
chuyện trước đó Ninh Vy Lan còn có thể duy trì bình tĩnh thì câu nói này đã phá vỡ mọi thứ, lửa giận bùng bùng bốc lên từ lồng ngực rồi lan ra
khắp cơ thể, cô không quay đầu, nắm chặt lòng bàn tay.
”Theo ý
của Ninh tiên sinh, cô ta làm sai thì chúng tôi nhất định phải tha cho
cô ta một còn đường sống à, vậy tôi bị cô ta hắt nước bẩn chính là đáng
đời?”
Ninh Triệu Hoa ngơ ngác.
”Cho nên không có tha thứ
gì hết, cô ta có thành tâm nhận sai hay không trong lòng mọi người đều
rõ”, Ninh Vy Lan cười khẩy, giơ tay nắm lấy tay cửa, “còn có, ông sớm đã ngoại tình, từ khi ly hôn với mẹ tôi ông không còn là bố của tôi nữa,
vì thế đừng có tự một điều bố hai điều con hết lần này đến lần khác nữa, nghe nó buồn cười lắm!”
Cửa bị đóng thật mạnh, một tiếng “rầm”
vang lên đã kéo Ninh Triệu Hoa đang ngơ ngác trở về, ông nhìn chằm chằm
lên những đĩa đồ ăn chưa chút động đũa trước mặt, rất lâu sau mới đấm
một quyền lên.
……
Ninh Vy Lan ra khỏi nhà hàng đã thấy xe bảo mẫu đậu trong bóng râm vệ đường, cô nhìn xung quanh bốn phía rồi nhanh
chóng đi đến kéo cửa sau.
Tài xế có việc tạm thời không lái nên Trang Văn đã lái đến đây.
“Xong rồi à?” Trang Văn nhìn sắc mặt cô không tốt, dè dặt hỏi: “Vậy chúng ta về khách sạn nhé?”
Ninh Vy Lan gật đầu, đáp ứng.
Xe nhập làn chính, dải đèn đường phía trước ….., Trang Văn liếc vào gương
chiếu hậu thấy cô đã nhắm mắt nghỉ ngơi mới nhớ tới lúc nãy nhận được
tin nhắn của cô.
“Em đến một nơi gặp Ninh Triệu Hoa, khoảng một giờ sau đến đón em nhé!” bên dưới là một dãy địa chỉ.
Ninh Triệu Hoa, cái tên này Trang Văn cũng không lạ lẫm gì, không nói ông ta là bố của Ninh Nhất Thuần đáng ghét, trong việc tranh cướp tài nguyên
bình thường ít nhiều cũng nhúng tay vào một chút.
Nhưng Vy Lan muốn đi gặp ông ta?
Lại còn một mình.
Điều này khiến Trang Văn bắt đầu suy nghĩ rộng hơn, từ khi tiếp xúc với Ninh Nhất Thuần đến cuộc gặp mặt riêng tư bây giờ, một quá trình hoàn chỉnh
bất ngờ được xâu chuỗi lại.
Một khả năng cực lớn đang luẩn quẩn trong đầu cô, Trang Văn trợn trừng mắt bắt tay vào kiểm tra, quả nhiên đúng như dự đoán.
Chẳng trách lần gặp đầu tiên Vy Lan và Ninh Nhất Thuần đã không ưa nhau,
chẳng trách họ đều giống nhau, chẳng trách trừ mẹ mình Ninh Vy Lan chưa
từng đề cập đến người thân nào khác……
Thì ra chính là nguyên nhân này.
Sau khi nghĩ thông, Trang Văn trong tình thế hiện tại đại khái đoán ra được Ninh Triệu Hoa tìm Vy Lan có ý đồ bàn chuyện, bây giờ nhìn sắc mặt cô
ấy mới nghĩ tới là cô đã đoán đúng.
Có điều đoán đúng thì đoán
đúng, cô sẽ không nói ra trước mặt Vy Lan, sau khi đưa cô ấy về khách
sạn thì cũng về phòng nghỉ ngơi.
Trên bàn ăn chỉ uống mấy hớp
nước không đụng đũa vào đồ gì khác, nhưng Ninh Vy Lan không đói, cũng
không suy nghĩ đến bữa tối. Cô chỉ tắm rửa qua loa rồi nằm xuống, điện
thoại tiện tay vất bừa sang một bên giường, không bao lâu sau đã chìm
vào giấc mộng.
Trước mắt vốn là một tầng sương trắng, sau mấy
giây trôi qua, từng cảnh từng cuộc nói chuyện quen thuộc hiện ra trước
mắt chân thực giống như thời gian chảy ngược.
Cô nghe thấy tiếng
chìa khóa mở cửa rồi vui vẻ nhào vào lòng bố; cô ngồi ở trên đùi mẹ xem
ti vi, khi nhận được một cuộc gọi thì thấy sắc mặt mẹ càng ngày càng âm
u, cuối cùng gượng cười nói “Ừm anh cứ làm việc đi”, cô không hỏi cũng
không biết là bố không quay lại; hay mẹ dẫn cô đi công viên chơi bất ngờ nhìn thấy một người trông rất giống bố đang đi mua sắm cùng một người
phụ nữ khác, cô muốn chạy lại nhìn cho kỹ nhưng bị mẹ kéo bỏ đi.........
Lúc đó cô không hiểu, cho đến khi bố ký đơn ly hôn với mẹ trước mặt cô, cô mới ngờ ngợ biết, cô đã mất bố rồi.
Bố cô bị người phụ nữ khác cướp đi rồi.
Hồi mới bắt đầu còn khóc nháo nhào hỏi mẹ tại sao phải xa cách bố, thậm chí còn muốn giúp đỡ họ, chỉ cần tái hợp nhà cô vẫn có cơ hội trở về như
xưa.
Đáng tiếc tuổi quá nhỏ không thể làm gì được.
Cũng đáng tiếc vì quá muộn để hiểu.
Sau trận động đất không còn chút lưu luyến, cho dù đã trải qua bao nhiêu năm thì cũng đều là ác mộng sâu sắc nhất trong lòng cô
Trong mông lung, cảm giác có người đang gọi tên mình giọng nói rất quen
thuộc, không đợi cô nghĩ nhiều đã nắm lấy vai lắc lắc, cô nhíu mày từ từ thoát ra khỏi giấc mộng đau khổ.
Mắt mới hé được một đường đã
nhìn thấy Trang Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sự căng thẳng mờ dần trên khuôn mặt lập tức ôm lấy mình kinh hồn bạt vía, giọng nói nghẹn ngào.
“Ngủ gì mà như chết vậy, doạ chết chị rồi đấy có biết không hả? Điện thoại
không nghe, gõ cửa hết hơi không ai mở, chị thật sự tưởng em xảy ra
chuyện gì ở trong phòng đó!”
Sương mù tan đi, mọi thứ trước mắt
dần dần hiện rõ, Ninh Vy Lan quay đầu thấy cô lễ tân đang nhìn mình đầy
thiện ý, cô gật đầu rồi đợi cô ấy đi ra mới đóng cửa.
“Em không sao.” Cô không muốn kêt mình đã mơ thấy gì, im lặng một lúc mới hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì?”
Trang Văn vừa mới bị doạ mất hồn mất vía mãi mới trả lời: “Không phải chị tìm em, mà là sếp tìm, gọi cho em rất nhiều cuộc mãi không ai nhấc máy cho
nên đã gọi đến chỗ chị.”
Tiếp theo phát hiện cái gì Ninh Vy Lan cũng rõ rồi mới cỗ vai an ủi cô: “Được rồi em không sao, chị mau về ngủ đi.”
Trang Văn đáp một tiếng, quan sát cô một lượt rồi xác định: “Vậy chị đi đây, em nhớ gọi lại cho sếp nhé.”
“Ừm.”
Vừa nãy không có cảm giác, tĩnh lặng một lúc mới phát hiện trên trán mình
ướt đẫm mồ hôi, cco vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa quay lại đã thấy trên
màn hình quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cô lập tức gọi gọi.
Điện thoại chỉ vang lên một lúc rồi có người nghe máy, cô thấp giọng: “Anh
tìm em à, lúc nãy em đang ngủ không nghe thấy đổ chuông.”
Tề
Chiêu Viễn không biết cảnh hốt hoảng ban nãy chỉ nhẹ giọng đáp một
tiếng, sau khi hỏi thăm về tình hình gần đây mới chuyển đề tài: “Hôm nay đi gặp người nào à?”
Nghe xong Ninh Vy Lan hơi ngẩn người, cô vốn dĩ không muốn kể chuyện này ra nhưng chưa gì anh đã nhắc đến….
“Trang Văn nói cho anh hả?”
Tề Chiêu Viễn không trả lời, hỏi ngược lại: “Nói những cái gì?”
Ninh Vy Lan cụp mắt, ngón tay di di nghịch ngợm ga trải giường nửa ngày mới nói: “Nói về chuyện của Ninh Nhất Thuần.”
Cô kể tóm tắt nhưng anh vừa nghe đã đoán ra được đại khái hai người sẽ có đối thoại gì đó.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó á? Sau đó em mặc kệ ông ta.”
Sớm đoán được đáp án này nhưng tận tai nghe từ trong miệng cô nói ra vẫn
không giống nhau. Tề Chiêu Viễn cười nhẹ: “Ừm, không cần để ý đến ông
ta.”
Rõ ràng câu trả lời rất đơn giản, đúng ý của cô nhưng lại
xua tan đi những âm u còn sót lại từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, Ninh
Vy Lan mỉm cười theo tâm tình tốt lên không ít.
Hai người không
nói tiếp nữa, bầu không khí lập tức chìm vào im lặng, hơi thở giao thoa
vào nhau đều cảm thấy lồng ngực chứa đầy sự dịu dàng. Tề Chiêu Viễn cầm
điện thoại đi đến phòng khách rót nước nhấp một ngụm mới đặt trên tủ đầu giường.
“Vy Lan.”
Cô nghe thấy đáp một tiếng.
“Sau này còn gặp phải những chuyện như vậy nữa thì cứ nói với anh.” Ánh sáng ấm áp của đèn tường vương trên mi khiến biểu cảm lạnh lùng cũng ôn hòa
đi mấy phần, Tề Chiêu Viễn nhìn thẳng về phía trước hời hợt nói: “Không
muốn đi hoặc không thể không đi đều chẳng sao cả, cứ nói trước với anh
anh đến xử lý.”
Anh rất hiểu cô, nếu không phải Ninh Triệu Hoa
dùng thủ đoạn hoặc uy hiếp gì thì không bao giờ cô sẽ đi gặp, vậy nên
cho dù là kiểu nào cô đều có thể tùy ý bàng quan, yên tâm giao cho anh
làm là xong.
Ninh Vy Lan mím môi thì thầm: “Anh ở bên ngoài muốn xử lý như nào….”
Giọng cô tuy nhỏ nhưng không có nghĩa anh không nghe thấy, Tề Chiêu Viễn biết cô đang nghĩ cái gì: “Cho dù anh ở đâu, chuyện liên quan đến em đều
quan trọng, Vy Lan, anh tự có cách của mình, em phải tin anh.”
Anh cực ít nói những lời như vậy, Ninh Vy Lan còn tưởng sẽ không bao giờ
được nghe từ chính miệng anh, nhưng không ngờ người luôn lạnh lùng lại
nói ra những câu tình ý như vậy, không thua kém hơn bất cứ người nào.
Trong chốc lát khóe mắt cô cong lên, sự dịu dàng quyến luyến trong tim gần như tràn đầy: “Em biết rồi.”
Anh không nói thêm nữa.
Sau đó Ninh Vy Lan cũng không tiếp tục chủ đề này mà nói sang mấy chuyện
thú vị đã xảy ra ở phim trường cho đến khi ánh mắt vô ý liếc qua màn
hình điện thoại phát hiện đã mười hai giờ đêm mới chủ động dừng lại.
Nói chúc ngủ ngon anh, Ninh Vy Lan gác máy trước, nhìn cái tên đang sáng biến thành xám xịt mới kéo chăn ra nằm xuống.
Đêm hôm khuya khoắt không chút mộng mị.
“Phong quang nguyệt tễ” quay được hơn nửa, phần quay ở phim trường kết thúc,
hai ngày gần đây nhiệt độ đã ấm hơn, Ninh Vy Lan kết thúc cảnh quay cuối cùng của mình, sau khi xem lại cảm thấy vô cùng vừa ý đã đi lên trước
bắt tay với nam chính tiền bối Chung Lục.
“Định về thành phố B à? Mấy giờ bay?”
“Ba giờ.” Cô tính toán, hôm nay chỉ có quay nửa ngày nên mua vé ba giờ khoảng tối có mặt ở nhà là vừa đẹp.
Chung Lục gật đầu: “Vậy chúc cô thượng lộ bình an, chúng ta sẽ gặp lại ở thành phố B.”
“Được, cám ơn sự chăm sóc của Chung tiền bối, tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Xe bảo mẫu dừng ở chỗ không xa đợi đã lâu, Ninh Vy Lan ngồi lên xe liền
khởi động đi ra khỏi phim trường lớn, còn chạm mặt fan đến đây tham ban, cả đoàn vây lấy xe, tài xế không dám đi tiếp sợ chèn phải mọi người,
Ninh Vy Lan nghĩ một chút rồi hạ cửa kính xuống chào hỏi bọn họ.
Nó khác hoàn toàn với lúc vừa tái xuất, nhờ vào biểu hiện vượt trội trong
“Cửu trùng cung lãnh” bắt đầu đi lên, sau khi phát sóng “Một đời Yên Ly” chính thức đại bạo, sau đó chính là “Phong quang nguyệt tễ” mới hoàn
thành chưa lâu, hai bộ cô nhận lại là hai bộ nổi bật trong đó, cộng thêm với sự cố gắng của bản thân mà lúc này đã đẩy cô lên đến địa vị tuyến
một, lượng người hâm mộ càng ngày. càng nhiều
Có điều mọi người
đều biết, tuy cô nổi nhanh nhưng rốt cuộc chân vẫn chưa đứng vững, chỉ
có làm đến nơi đến chốn đi về phía trước mới có thể có con đường thuận
lợi càng đi càng cao được.
Fan của Ninh Vy Lan hầu hết là con gái, cô chào hỏi bọn họ ấm áp dịu dàng để họ tránh ra một chút ròi đẩy cửa xe lên.
Máy bay rất đúng giờ, năm giờ mười phút đã hạ cánh xuống sân bay thành phố
B, xe bảo mẫu đi trên đường về nhà cô, Ninh Vy Lan dựa vào cửa sổ muốn
ngày kia anh quay về, bây giờ cô về nhà thu dọn đồ đạc ngày mai tự
chuyển đến trước, nhân tiện còn có thể quét dọn vệ sinh, anh quay lại
chính là một nhà sạch sẽ gọn gàng.
Nghĩ như vậy, xe bảo mẫu chầm
chậm dừng ở hầm gửi xe, từ chối sự giúp đỡ của Trang Văn, Ninh Vy Lan
một mình kéo hành lý đi vào thang máy. Khi thang máy dừng lại, cô một
tay vừa cầm cán vali, một tay vừa móc chìa khóa từ trong túi, vừa móc
mấy giây đột nhiên trước cửa có âm thanh lạ lẫm.