Cho dù không có kinh nghiệm nhưng Ninh Vy Lan rất nhanh phản ứng được đó là cái gì, cô không dám động đậy nữa, cũng chẳng dám nhìn vào mắt anh,
liền lén lút thu tay đang vòng trên eo anh về muốn tìm một cơ hội thoát
thân.
Nhưng Tề Chiêu Viễn nào có cho cơ
hội này, cánh tay dài đang ôm đã ép cô trở lại dưới thân mình. Trán anh
chạm vào trán cô, lòng bàn tay phải đã che chỗ lõm sau lưng lúc xoa lúc
ngừng.
Anh không lên tiếng, cô cũng không đoán được ý đồ của anh, trong lòng chầm chậm ý thức được có cái gì đó, nhưng lại hoảng loạn sợ
hãi, chỉ có thể gọi tên anh một cách đáng thương, “Chiêu Viễn.......”
Lời nói vừa dứt, đôi môi bất ngờ bị hôn ngấu nghiến ngăn không cho cô nói câu tiếp theo.
”Đừng nói gì cả..........” Giọng anh khàn đục trầm thấp vì hôn cô mà càng trở nên mơ hồ không rõ, đầu lưỡi đã thâm nhập được một lúc quyến rũ cô phải đáp lại, tay Tề Chiêu Viễn đưa lên vùng bụng cô lồng ngực phập phồng
căng thẳng, không dừng lại mà tiếp tục phủ lên đôi mắt ướt của cô che đi tất cả ánh mắt.
Trước mắt là một mảng tối om, các giác quan khác đã trở nên nhạy cảm hơn, cô cảm thấy môi của anh dần dần rời khỏi môi
mình, từ trên trán trượt xuống chóp mũi rồi đến cằm đi dọc theo chiếc cổ trắng thon rồi dừng lại ở xương quai xanh.
Rõ ràng là mùa đông
giá lạnh, trong phòng cũng không mở lò sưởi, thậm chí cửa sổ phòng khách cũng chỉ mở he hé, nhưng cả người lại nóng như thiêu như đốt.
Tuy trước đây cũng đã từng trải qua cảm giác này, nhưng anh luôn có điểm
dừng, mà hôm nay lại không như vậy, vô hình chung có được sự đồng ý ngầm của cô, anh càng lấn tới không ngừng, giống như kéo tơ lột kén cô chỉ
còn chừa lại một lớp quần áo mỏng manh, đường cong tinh tế không thể che lấp được.
Hơi thở không biết từ khi nào trở nên gấp gáp, gió
lạnh từ cửa sổ thủy tinh xuyên vào trong chốc lát khiến đầu óc anh thanh tỉnh lấy lại được lý trí cuối cùng của mình.
Mặc lại quần áo cho cô, cài cúc kéo khóa cẩn thận xong Tề Chiêu Viễn mới lật người ngồi
thẳng dậy, ôm cô ngồi trên đùi mình, cằm dán vào bên má mềm mại khàn
giọng nói: “Dọa em rồi à?”
Trong đầu vẫn còn có chút ngơ ngẩn, Ninh Vy Lan lắc đầu vùi mặt vào vai anh.
Hai người ôm nhau tĩnh lặng một lúc, Tề Chiêu Viễn mới đi đến bàn thức ăn,
đồ ăn đều đã nguội cả, anh hơi nhíu mày sắp xếp các món ăn theo phân
loại, một phần bỏ vào lò vi sóng hâm lại, một phần đổ vào chảo làm nóng.
Trong phòng bếp rất nhanh vang lên âm thanh xào nấu, Ninh Vy Lan dựa vào
khung cửa nhìn anh mặc tạp dề xào nấu điêu luyện, bộ dạng nội trợ này vô cùng vui tai vui mắt.
Mà cũng chỉ có cô mới được nhìn thấy.
Anh ở trong bận rộn hâm lại thức ăn, còn cô đi kiểm tra hẹn giờ lò vi sóng, thức ăn hai bên đều nóng xêm xêm nhau, cả hai ngồi đối diện ăn cơm
không lên tiếng.
Các món ăn trong đêm giao thừa luôn làm nhiều,
Ninh Vy Lan dùng màng bọc đậy thức ăn thừa lại rồi bỏ vào tủ lạnh, vừa
rửa xong bát đũa đi vào phòng ngủ đã thấy anh đang lau tóc từ phòng tắm
đi ra toàn thân mang hơi nước mông lung, làm mờ đi gương mặt tuấn tú của anh, cô ngắm một lúc rồi lôi từ trong hành lý ra một bộ quần áo ngủ
cũng đi vào phòng tắm.
Anh vừa tắm xong, bên trong nhiệt độ vẫn
còn cao lắm, và có hơi nước ướt át lượn lờ vấn vít, cô treo quần áo trên móc rồi xoay người khóa trái cửa lại điều chỉnh nước ấm.
Lúc đi
ra anh dựa vào giường trông khá khoan khoái và đang gõ chữ, Ninh Vy Lan
sợ làm ồn đến anh, nên đã cầm máy sấy ra phòng khách sấy đầu xong trở về ngả người vào anh lướt weibo.
Cô đã rất lâu rồi không phát bô,
phần lớn đều xem tin tức phim ảnh, có loại cảm giác sắp giống như anh,
lúc này cô nghĩ nghì rồi đăng lên bốn chữ, không quên kèm theo một icon.
Ninh Vy Lan: Năm mới vui vẻ [icon đáng yêu]
Fan trên weibo của cô sớm đã không giống như ban đầu, số lượng cũng gần đến ngưỡng mười hai triệu lượt theo dõi, vừa mới đăng weibo lập tức đã xuất hiện hàng loạt bình luận, chia sẻ và inbox, cô vẫn chưa kịp nhấn vào
xem, thì đã nhận được liên tiếp hai ba tin wechat chúc phúc của người
trong giới.
Trả lời từng cái một xong, Ninh Vy Lan mới kích vào
của Trang Văn, vừa về đã nhận được yêu cầu gọi video của Trang Văn,
tiếng chuông vang lên bất ngờ doạ cô tay run lẩy bẩy liền từ chối thẳng
thừng.
Trang Văn ngay lập tức gửi đến một
nùi icon khóc tu tu kèm theo dòng chữ: “Vy Lan cư nhiên lại từ chối
video call của tôi, người tachỉ là muốn xem mặt và chúc mừng năm mới em
mà thôi!”
Ninh Vy Lan nheo mắt nhìn trộm người nào đó gõ dòng chữ: “Gọi thoại được không? Anh ấy đang làm việc em sợ quấy rầy anh ấy.”
Trang Văn lập tức biểu thị OK
Trên tủ đầu giường có tai nghe, Ninh Vy Lan nằm nghiêng người chỉ đeo một
bên tai phải, nghe thấy Trang Văn kinh ngạc: “Đêm giao thừa còn bận công việc có phải kính nghiệp quá rồi không?”
Tâm tư Ninh Vy Lan có
lúc cất giấu rất sâu, tỉ như bây giờ, trong lòng vô cùng hi vọng anh có
thể chơi với mình nhưng trên mặt lại không bộc lộ ra. Cô không muốn can
thiệp quấy nhiễu anh liền trả lời: “Đâu phải mới biết đâu.”
Trang Văn đành bó tay chuyển sang chủ đề khác: “Em xem xuân vãn chưa? Hai
tiết mục trước là tiểu phẩm đó, cười đau cả ruột suýt chút nữa phun hết
nước vào màn hình.”
“Chưa….” Ninh Vy Lan còn chưa gõ chữ xong
bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng động, cô liền ngoảnh đầu nhìn, thì ra
là Tề Chiêu Viễn đang cất máy tính, cánh tay dài kéo cô vào trong lồng
ngực.
“Em làm ồn đến anh rồi hả?”
“Không có”, Tề Chiêu
Viễn bật ti vi, chuyển đến kênh đang chiếu xuân vãn của CCTV, anh liếc
mắt nhìn lòng bàn tay cô hiển nhiên vẫncầm điện thoại đang trong cuộc
gọi thoại,nhàn nhạt, “Là anh muốn dành thời gian choem.”
Ninh Vy Lan cắn môi, vui mừng chồng lên tầng tầng lớp lớp, cô ở trong ngực anh
cựa quậy điện thoại trong tay rung lên cô mới phát hiện tin nhắn thoại
đã bị Trang Vănngắt quãng, trên màn hình liền nhảy ra một hàng chữ lớn.
Trang Văn: A a a a ân ái đêm giao thừa các người thật đáng ghét, tôi phảiăn cẩu lương của hai người tiếp tục xem xuân vãn, hừm!
Cách một màn hình cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm kiêu ngạo lúc này của
Trang Văn, khoé môi cong lên thành một nụ cười, cô không trả lời nữa rồi vứt điện thoại lên tủ đầu giường dựa vào ngực anh xem ti vi.
Từ trước đến nay chẳng bao giờ cô xem xuân vãn cũng không biết thời gian
phát sóng bao lâu nên cứ ngồi xem như vậy, kiên trì không được bao lâu
đã buồn ngủ díp cả mắt, nhưng cô không muốn ngủ sớm như vậy đành tự cắn
lưỡi mình, đau nhức trong nháy mắt đã lan ra khắp nơi, cô mở to mắt thì
phát hiện anh đang nhìn mình.
“Buồn ngủ rồi à?” Vươn tay chỉnh volumn ti vi nhỏ xuống anh hỏi.
Cô đáp lại dụi dụi mắt.
“Nhưng em vẫn muốn xem thêm một lúc nữa.” Công việc hai người đều bận nên hiếm lắm mới có khoảng thời gian như vậy vì thế cô không muốn lãng phí.
Tề Chiêu Viễn không tiếp lời mà cầm điện thoại lên xem giờ, mới chín giờ
hơn, còn hơn ba tiếng nữa chương trình mới kết thúc nên cũng chẳng có
hứng xem tiếp, anh quả quyết tắt ti vi tắt đèn tường rồi ôm cô nằm đối
mặt với mình.
Cô ngơ ngác, thật sự nằm xuống như vậy trái lại cô không còn buồn ngủ nữa, lẩm bẩm: “Nhớ ngày xưa, tết đến có thể đốt pháo dây, bên ngoài đều là tiếng đì đùng khói bay rợp trời, náo nhiệt hơn
bây giờ bao nhiêu.”
“Em thích hả?”
“Có một chút”, cô thầm
thì, “lúc nhỏ em sợ tiếng pháo nổ lắm, trước khi ăn cơm tất niên không
phải muốn đốt pháo sao, đều do mẹ đi châm lửa đó còn em ở trên tầng bịt
tai xem….”
Lúc đó cô và mẹ đã dọn ra ở riêng rồi, cũng không biết tại sao hàng xóm quanh đó đều biết mẹ cô là vợ cả bị chồng ruồng bỏ
phải mang con tới đây, mỗi lần nhìn thấy cô ánh mắt luôn mang theo tia
đồng cảm cùng đáng thương,
tâm tư cô mẫn cảm tinh tế, mỏng manh như một tờ giấy chỉ cần giáng một đòn là có thể khiến cô vỡ vụn.
“Em cũng không thích pháo nhiều cho lắm”, cô ngước mắt lên nhìn anh, “chỉ
là cảm thấy, đó đều là những hồi ức thuở nhỏ mà trưởng thành đã đánh mất mà thôi.”
Tề Chiêu Viễn cúi đầu hôn triền miên trên đôi môi cô: “Trưởng thành rồi thì sẽ có được những thứ khác.”
Hàm ý không rõ ràng nhưng cô vẫn hiểu, tay bám dọc theo cổ anh đáp lại nụ hôn nóng bỏng đó
Phải, cô trưởng thành rồi.
Cho nên bây giờ cô đã có được anh.
*** ***
Sáng sớm ngày đông, mặt trời ló rạng rất chậm, phải gần tám giờ mới có ánh
mặt trời ấm áp xuyên qua khe cửa sổ lọt vào, cô trở mình liền nhận ra có người đang ôm rất nhanh đã tỉnh dậy.
Anh vẫn nhắm mắt, không biết là đang ngủ ngon hay là nhắm mắt dưỡng thần nữa.
Nhớ ra đây vẫn là lần đầu tiên cô thực sự tỉnh dậy trong lồng ngực anh,
khóe môi Ninh Vy Lan hơi mỉm cười đang muốn xuống giường đi nấu bữa sáng thì cánh tay giữa eo đột nhiên thu lại dọa cô hết hồn.
“Chúc
mừng năm mới.” Anh mở to mắt, trong đáy mắt chỉ có sự thư thái vô tận,
Ninh Vy Lan ngẩng đầu cắn xuống cằm của anh, mơ hồ nói: “Chúc mừng năm
mới.”
Cả hai đều không phải là người thích ngủ nướng chỉ nằm một lúc ở trên giường cho qua cơn ngái ngủ mới tỉnh hẳn, Tề Chiêu Viễn đi
đánh răng rửa mặt trước, Ninh Vy Lan đợi anh xong việc mới đi vào, khi
đi ra đúng lúc nghe thấy anh ở trong bếp vừa gắp bánh bao đã hấp xong từ nồi cơm điện ra vừa nghe điện thoại.
Cô lại gần giúp đỡ anh, vô tình nghe được mấy câu lập tức đoán ra là bố
anh nên cô yên lặng không dám ho he. Tề Chiêu Viễn trông cô nhanh nhẹn
xếp chỉnh tề lên đĩa, đang lúc ôm eo của cô đi ra ngoài thì nghe được ba chữ “Ninh Triệu Hoa” từ miệng của bố, ánh mắt của anh vô thức rơi trên
người cô.
“Vâng, con biết rồi ạ.” Anh nhàn nhạt đáp.
Cuộc gọi bắt đầu chưa lâu đã gác máy, Tề Chiêu Viễn quăng điện thoại lên bàn trà cầm hai cốc đôi đi vào trong bếp lấy nước tiện thể pha một cốc sữa
bò cho cô.
“Ăn bánh bao trước đi, bụng rỗng không nên uống sữa.”
Ninh Vy Lan gật đầu, thực ra cô cũng không muốn hỏi quá nhiều, ai ngờ anh
lại tự mình nói cho cô biết.
“Người vừa gọi điện cho anh là bố anh.” Anh nhìn cô, chầm chậm nói.
Ba Tề kinh doanh công ty quản lý lớn nhất trong nước, mẹ Tề là biên kịch
nhưng mấy năm trở lại đây chỉ chuyên tâm viết kịch bản thôi, đã không
còn bay nhảy khắp nơi nữa, huống hồ vợ chồng hai người quanh năm định cư bên Mỹ, nhà này đều có công việc xêm xêm nhau nên tết đến trừ gọi điện
thoại ra thì rất ít khi gặp mặt.
“Công ty quản lý của bố tạm thời anh vẫn chưa quản hoàn toàn, chỉ thầm tiếp tay một số nghiệp vụ thôi”,
đây chính là nguyên nhân tại sao hai tháng gần đây anh bận tối mắt tối
mũi. Tề Chiêu Viễn lách qua bàn ăn nắm lấy tay cô đặt trong lòng bàn tay chơi đùa, “thế nên phim Một đời Yên Ly đóng với em có lẽ sẽ là bộ phim
cuối cùng của anh, từ nay về sau anh sẽ không tham gia diễn xuất nữa.”
Cổ họng có chút khô khan, cô cầm cốc thuỷ tinh uống một hơi sữa thật mạnh: “Thật đấy?” Cô vốn muốn sau này có cơ hội sẽ lại được đóng cặp cùng
anh.
Tề Chiêu Viễn mỉm cười ánh mắt mềm mại ấm áp: “Sau này tính
tiếp, nếu nữ chính là em có thể anh sẽ đưa vào trong phạm vi xem xét
nhật trình.”
Ninh Vy Lan không lên tiếng, ánh mắt mềm mại như nước đang lo âu nhìn anh. Tề Chiêu Viễn vờ như không thấy thu lại nét cười:
“Hơn nữa em này, cho dù trước đây có diễn dạng nhân vật nào thì mai sau cũng phải trở về bản sắc vốn có thôi.”
Mà bản sắc của anh, chính là làm chồng của cô, có một không hai.