Vì bộ quần áo ăn mày rất mỏng, bên trong cô không dán thêm một miếng dán giữ nhiệt, bị kéo như vậy, trong nháy mắt gió lạnh trượt qua buốt thấu
xương, cô thầm run cầm cập.
Một giây sau
liền kéo luôn áo lên, thì nghe thấy đạo diễn hô lên một câu “tạm dừng
năm phút”, Trang Văn vội vàng chạy tới trùm một chiếc áo bông dày từ
trên đầu xuống chân cho Ninh Vy Lan, còn chưa kịp xoay người bước đi ,
thì đằng trước đã bị chặn bởi một người.
”Xin lỗi nhé, vừa nãy
chỉ là lỡ tay”, Lý Chính cười hi hi xin lỗi, nhưng trong mắt không hề có ý hổ thẹn nào, “có phải rất lạnh không?”
Cho dù khoác áo kịp
thời, nhưng sắc mặt sớm đã trắng bệch cả, đôi môi không chút huyết sắc.
Ninh Vy Lan không muốn nhìn anh ta tí nào cả liền lạnh lùng buông một
câu “Không sao”, rồi kéo Trang Văn bỏ đi.
Lòng bàn tay ôm cốc
nước ở trước mặt, nước nóng xua tan đi sự lạnh lẽo khắp thân thể cô,
khói trắng lượn lờ, miệng cô hơi mím, khóe mắt đã chú ý đến ánh mắt đang tức giận của Dịch Chỉ Ngôn ở phía không xa kia, cái lắc đầu vô hình để
anh không cần phải lo lắng.
Trang Văn cầm một túi nước nóng lại
đây, đặt trên bụng Ninh Vy Lan cách một tấm thảm, sau đó sờ tay cô, may
mà đã ấm trở lại rồi.
”Còn lạnh không?”
”Không lạnh nữa.”
Trang Văn thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt đầu làm dáng vẻ thổ tào: “Hắn ta
chắc chắn là cố ý, rõ ràng biết em chỉ có một lớp áo mỏng như vậy, còn
cố tình kéo, chị ở bên cạnh xem mà bị dọa muốn chết,
Ninh Vy Lan không dám tưởng tượng trường hợp này, càng chán ghét ghê tởm Lý Chính thêm vài phần.
”Sớm nghe nói hắn ta là kiểu playboy, Vy Lan à, trong thời gian quay phim
này em phải bảo vệ mình cho thật tốt, đương nhiên chị sẽ luôn ở cạnh em
quan sát, nếu hắn ta quá đáng quá, thì cùng lắm chúng ta không diễn nữa, vai nữ chính này chọn ai cũng được”, nói đến đây Trang Văn dí sát vào
bên tai Ninh Vy Lan thì thầm, “Phòng công tác sẽ không phải trả phí vi
phạm hợp đồng, tin sếp nhất định cũng nghĩ như chị.”
Nghe thấy
Ninh Vy Lan nhịn không được cười lên một tiếng, vỗ vỗ tay Trang Văn ra
hiệu cho cô bớt sầu đi: “Biết rồi, chúng ta cứ xem diễn biến như nào
đã.”
Trang Văn gật đầu thật mạnh.
Bên đạo diễn sắp có chút việc, nên hơn mười phút sau mới quay trở lại, Ninh Vy Lan nhân lúc này
ngồi nhẩm lại lời thoại, lúc ngước mắt lên bất ngờ chạm phải ánh mắt Lý
Chính đang từ xa nhìn đến, cô thấy mắt phải anh ta đang ném về phía
mình, trong lòng liền nổi lên một trận cười cạnh rồi ném sang một bên
Tuy bên Lý Chính có hơi không hài lòng, nhưng niềm hứng thú đã được gợi
lên, anh không tin, trên đời này còn có người phụ nữ anh không chinh
phục được!
Quay lại một lần nữa, tiến triển rất thuận lợi, lúc
hoàn tất xong công việc mới có mười giờ, đoàn phim giục giã mọi người đi ăn đêm, Ninh Vy Lan không đói, hơn nữa cô còn có chút việc riêng liền
trở về khách sạn trước.
Tắm rửa qua loa rồi nằm bò trên giường,
cô nghĩ anh vẫn còn chưa ngủ nên gửi một icon thăm dò, một giây sau đã
nhận được yêu cầu gọi video.
Vừa tiếp nhận, trong màn hình ngoài
một cái giường ra thì không có người nào cả, cô đang ngơ ngẩn thì đã
nghe thấy: “Đang mặc quần áo.”
“……”
Tề Chiêu Viễn vừa mới tắm xong, liền mặc luôn quần áo ngủ, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, anh cầm
chiếc khăn bông lúc lau lúc ngừng ngồi xuống trước máy tính.
”Bận không?” Cô giơ điện thoại ra xa ngọt ngào.
Anh không đáp, chỉ đặt máy tính lên đùi thoải mái dựa vào giường mới nói: “Vẫn ổn.”
Ninh Vy Lan im lặng, rõ ràng thấy sự mệt mỏi nơi khóe mắt anh, cũng không
xoắn xuýt anh chuyện này nữa, liền chuyển sang chuyện thú vị khác.
Anh luôn ít chuyện, chỉ yên lặng nghe cô nói, tuy cách một màn hình, nhưng
vẫn giống như cô ở bên cạnh, chỉ cần vươn tay là chạm đến được,
”Trước lúc đến đây vẫn là mùa hè, ai ngờ mùa đông bên này lạnh thế không
biết”, cô nói rồi liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Bên anh thì sao?”
Nói xong mới giật mình nhận ra mình hỏi câu hỏi cực ngu, anh ở Đài Loan,
nhiệt độ thấp nhất cũng trên dưới mười độ, căn bản không thể so được với chỗ cô.
”Hai hôm nay đều có nắng.” Vì thế nhiệt độ tương đối cao. Ninh Vy Lan ừm một tiếng rồi không tiếp lời.
Lúc hai người đang im lặng, thì truyền đến một tiếng gõ cửa nhẹ, Tề Chiêu
Viễn nhíu mày, ngón tay liền đưa lên môi ra hiệu cô đừng lên tiếng, và
gấp máy tính đi ra mở cửa.
Trực giác Ninh Vy Lan mách bảo có cái gì đó, điện thoại đã đưa sát bên tai nghe ngóng tin tức.
Chắc là cách hơi xa nên Ninh Vy Lan nghe không rõ, chỉ có thể lờ mờ đoán
được là tiếng của phụ nữ thôi, nhưng cô chưa kịp nghe thì tiếng đóng cửa đã vang lên rất nhanh rồi, cô hơi giật mình, nghe thấy anh gọi tên mới
vội vàng cầm điện thoại ra.
Màn hình dần hiện ra gương mặt của
cô, Tề Chiêu Viễn không cần nghĩ cũng biết cô đang làm gì, đáy mắt bất
ngờ hiện lên ý cười, anh nhàn nhạt nói: “Có bên hợp tác uống say, vợ anh ta đang dìu anh ta về phòng, đúng lúc đi ngang qua phòng anh, bảo thư
ký đi báo với anh sáng ngày mai họp trễ một tiếng.”
”.......Như vậy sao!”
Tề Chiêu Viễn gật đầu, đột nhiên, anh nén giọng gọi tên cô, giọng anh luôn rất trầm, lại thêm sự mệt mỏi rã rời giống như một bãi cát....
”Vy Lan.”
Cô vô thức đáp một tiếng, ngữ điệu hơi giương lên như móng vuốt non nớt
của con mèo nhỏ đang cào một đường không sâu không nông trong trái tim
anh.
Anh định thần: “Em tưởng là gì?”
Ninh Vy Lan nghe
xong lúng túng lắm, đương nhiên sẽ không nói cho anh trong đầu đã hình
dung ra một đống trường hợp có thể xảy ra, cô hơi ho nhẹ: “Không có, em
không tưởng gì cả.” Nói xong cô thực sự muốn tát chết mình, nói cái gì
cái gì mà không tưởng, cô đang ghen, cho nên trường hợp nào cũng nghĩ
đến.....
Tề Chiêu Viễn hiểu liền nhại theo: “Chà, em không tưởng gì cả.”
Ninh Vy Lan: “........”
Hai người đều không nói tiếp, vì bên anh còn có chút việc cần xử lý, nên
Ninh Vy Lan cũng chủ động tắt cuộc gọi rồi vùi mặt vào trong chăn mềm
hít một hơi thật sâu. Lúc này điện thoại hiện lên một tin nhắn gửi đến,
cô giở ra đọc.
”Sẽ không như em nghĩ, ngủ sớm đi.”
Cô cắn
môi dưới, rất nhẹ nhàng mỉm cười và đôi mắt trong veo được phủ bởi ánh
sáng dịu dàng, lóng lánh bức người. Gửi lại một tin “Chúc ngủ ngon”, cô
kéo chăn đắp lên đầu trái tim mềm nhũn.
Không biết qua bao lâu,
bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng chuông điện thoại, là
Trang Văn gửi đến bảo cô ra mở cửa, Ninh Vy Lan liền xuống giường, vừa
mở cửa đã thấy chiếc cốc thủy tinh trong tay cô, bên trong chứa đầy chất lỏng màu nâu.
”Đây là nước vỏ cam, chị đặc biệt làm cho em đấy, phòng cảm cúm, em mau uống đi.”
Ninh Vy Lan nhận lấy, ngẩng đầu uống sạch.
”Có gọi điện cho sếp không?”
Ninh Vy Lan gật đầu, cổ họng khô ráo đã tốt hơn nhiều sau khi được uống nước.
”Chuyện của Lý Chính kia, em không nói cho sếp chứ?”
”Không có.” Cô vừa mới nhớ ra chuyện này, cho dù lúc đó có nhớ cũng sẽ không nói cho anh biết.
”Chị biết rồi”, Trang Văn trợn mắt nhìn cô, “Tại sao không nói cho sếp?”
”Anh ấy bận lắm.” Tuy cô rất phản cảm với Lý Chính, nhưng suy cho cùng cũng
chưa làm việc gì quá đáng, cô có thể tự mình xử lý được, không muốn vì
chuyện lông gà vỏ tỏi này mà khiến anh lo lắng.
Trang Văn bó tay, lấy lại cốc nước: “Ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm đấy, chị cũng về ngủ đây.”
Ninh Vy Lan vẫy tay tiễn cô, rồi tắt đèn phòng, chìm vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức reo lên đánh thức người đang chìm trong mộng, Ninh Vy Lan đẩy chăn ra, lập tức bị gió lạnh làm thanh tỉnh, không muốn rời giường chút nào, nhưng vật vã một lúc vẫn chấp nhận bò dậy đánh
răng rửa mặt ăn sáng, lúc cô đến phim trường, vừa đúng thấy trợ lý của
Lý Chính đang pha trà gừng.
Cô chỉ nhìn một cái, liền xoay người
đến phòng thay đồ, hôm nay đổi bộ quần áo khác, mấy lớp phức tạp không
được tính là ấm, nhưng ít nhất bên trong vẫn còn dán miếng giữ nhiệt, cô mặc xong, vừa mới ngồi xuống ghế, Lý Chính đã tự mình đem trà gừng qua
đây.
”Tôi để trợ lý đi mua đấy, nhân lúc còn nóng uống luôn đi!”
”Cô từ chối: “Tôi không lạnh, cám ơn nhé.”
Lý Chính bỏ ngoài tai trực tiếp nhét vào tay cô, phớt lờ đôi lông mày đang nhíu chặt, cố làm ra vẻ dịu dàng: “Đừng khách sáo với tôi như vậy, tôi
biết hôm qua cô bị lạnh, nên đặc biệt mua trà gừng để tạ lỗi.”
Không ra tay đánh người tươi cười, đặc biệt còn là người hợp tác quay phim ba tháng, Ninh Vy Lan nhịn không nổi, liền đặt chiếc cốc trên bàn bên
cạnh, “Vậy cám ơn Lý tiên sinh.” Nói xong rồi lấy kịch bản từ trong túi
xách, có ý nhắc nhở Lý Chính rằng cô phải bắt đầu học lời thoại không hi vọng có người quấy rầy bên cạnh, ai ngờ Lý Chính đã tự nhiên như ruồi
ngồi xuống nói: “Chúng ta đến diễn thử đi!”
Ninh Vy Lan vẫn không trả lời, anh ta vẫn cứ nói tự nhiên: “Thực ra có thể hợp tác với cô là điều vô cùng vui mừng, thật đó!”
Nói lưu loát một thôi một hồi, Ninh Vy Lan sớm đã không muốn nghe rồi, vào
tai trái ra tai phải, trong lòng đang phiền muốn chết thì Trang Văn chạy tới cầm tay Ninh Vy Lan thì thầm: “Vào phòng nghỉ tránh một lúc trước
đi.” Rồi chuyển sang Lý Chính cười không tự nhiên: “Thật ngại quá Lý
tiên sinh, tôi tìm Vy Lan có việc, anh cứ tự nhiên.”
Vừa nói xong đã kéo Ninh Vy Lan bỏ đi, Lý Chính ở đằng sau nhìn bóng lưng hai người
càng đi càng xa ánh mắt hung ác nham hiểm.
Hai mươi phút sau chính thức bắt đầu công việc, vừa bắt đầu còn chưa tới
phân cảnh của cô, Ninh Vy Lan ngồi vào vị trí của mình xem kịch bản, chỉ cần là diễn tay đôi với Lý Chính, cô hoàn toàn nghĩ đến một trường hợp.
Thật đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, càng muốn một lần là xong
nhưng hỏng cảnh những mười mấy lần, cứ dày vò như vậy, thật không dễ
dàng gì để kết thúc cảnh này, Ninh Vy Lan mệt mỏi cả về thể xác và tinh
thần.
Trang Văn nhìn ra sự sốt ruột của cô, liền vỗ vai an ủi:
“Em đừng nóng ruột, nóng lòng không ăn được đậu phụ nóng, tâm thái phải
thả lỏng giống như trước đây không phải rất tốt sao?”
”Em biết rồi”, cô vỗ trán, “Em sẽ điều chỉnh lại tâm trạng.”
Trang Văn đáp một tiếng, ánh mắt liếc sang Lý Chính bên kia, cúi người xuống: “Chị nói cho em, giờ không làm được vẫn còn một cách khác, chính là em
tưởng tượng Lý Chính thành cà rốt, rau cải thì sẽ không thấy ghét như
vậy nữa.”
Nghe xong Ninh Vy Lan bị chọc cười: “Vậy em đợi để thử cách làm như chị nói, có điều em phải thay quần áo đã.”
”Có cần giúp đỡ không?”
”Không cần đâu.”
Đi đến phòng thay đồ một mình, vào bên trong khóa trái cửa lại, Ninh Vy
Lan đứng trước gương sửa sang thay quần áo, đang định mở cửa đi ra, thì
nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ sau vọng lại, như ma xui quỷ khiến, mí mắt cô nặng trĩu, như nhận ra điều gì đó muốn chạy đi nhưng không
kịp, người đến tiến lên trước một bước rồi bịt chặt miệng cô lại từ phía sau, tay còn lại ôm lấy eo cô, tư thế bị kìm hãm.