Cả hai đều mặc trang phục cổ trang, rõ ràng cách mấy lớp vải, mà nhiệt
độ cơ thể cứ nóng hầm hập như thiêu như đốt, nó đốt cháy thẳng vào trong lòng của cô, cuộn lên thành những ngọn lửa đỏ rực.
Anh vẫn đang thoại đoạn tiếp theo, nhưng Ninh Vy Lan nghe không rõ nữa,
trong đầu tràn ngập căng thẳng như súng đã lên nòng, vừa đợi phó đạo
diễn hô cắt lại như lò xo bật ra khỏi cái ôm của anh.
Mắt thấy cô như con thỏ sợ hãi chạy xa mấy bước, sắc mặt Tề Chiêu Viễn không có gì
khác thường, bước đến bên phó đạo diễn ngồi xuống vớ lấy chai nước tu
ừng ực.
Vì lúc quay cảnh ban nãy, góc hôn của anh rất tiểu xảo,
hầu như không ai có thể nhìn thấy, do đó phó đạo diễn hoàn toàn không
phát hiện có gì bất thường, tua lại cảnh kính nghiệp ban nãy một lần,
bất ngờ cau mày chỉ một điểm nào đó nói:
”Đoạn này có thể phải quay lại thêm lần nữa.”
Anh nhìn theo.
Ninh Vy Lan đã về chỗ ngồi, cô sợ mình nhớ nhầm, nên đặc biệt dở cuốn kịch
bản đến cảnh đó, tỉ mỉ cẩn thận xem lại từng chữ từng chữ.
Nhưng không có, thật sự không có.
Trong kịch bản không miêu tả động tác đó.
Thực ra Ninh Vy Lan biết trong quá trình biểu diễn, có những lúc diễn viên
nhất thời nhập vai, sẽ đích thân thêm một vài động tác mong muốn, chỉ
cần không ảnh hưởng thì sẽ không vấn đề gì, nhưng cô và Tề Chiêu Viễn
hợp tác đến nay, hai người đều luôn nghiêm túc y theo kịch bản, chưa
từng sửa động tác bao giờ.
Hơn nữa, máy quay ban nãy quay ở phía
bên phải hai người, theo góc độ lúc đó mà nói, cảnh hôn bên cổ đó, thực
ra không bị quay đến....
Ninh Vy Lan đột nhiên có chút mơ màng, dường như lờ mờ cảm nhận được có gì đó, nhưng chỉ nghĩ là thế mà không nói rõ được.
Nghĩ linh tinh một đống hỗn độn, cũng chẳng tìm ra bất cứ đầu mối nào nên Ninh Vy Lan từ bỏ, không thèm nghĩ nữa.
Toàn bộ phim trường rất thoải mái, duy chỉ có Tề Chiêu Viễn đang thấp giọng
bàn bạc với phó đạo diễn, Ninh Vy Lan thu lại ánh mắt, cảm thấy đằng sau có âm thanh gì đó, cô vừa quay đầu đã thấy Lý Hiểu Lâm dẫn Dịch Chỉ
Ngôn đi đến.
”Vy Lan”, Lý Hiểu Lâm đi lên ôm một cái ôm gấu, “Thế nào? Quay phim có mệt không?”
”Vẫn ổn”, Ánh mắt liếc Lý Hiểu Lâm và Dịch Chỉ Ngôn một vòng, Ninh Vy Lan hỏi, “Hai người sao lại đến đây?”
Ra hiệu cho trợ lý đi theo chia hoa quả, Lý Hiểu Lâm giảo mồm về phía phó
đạo diễn: “Qua đây thăm phó đạo, định cho Chỉ Ngôn thử nghề diễn viên,
bây giờ ca sĩ solo không đủ đa nguyên hóa, phát triển toàn diện mới là
đạo lý.
”Thế thì tốt quá.” Ninh Vy Lan cười cười. Danh tiếng phó
đạo diễn tuy không được tính là cao nhưng kinh nghiệm phong phú, bắt đầu từ đây sẽ tốt hơn nhiều so với việc khởi điểm từ con số không.
Hiển nhiên Lý Hiểu Lâm cũng nghĩ như vậy: “Mọi người đang nghỉ giải lao à?”
”ừm.”
”Vậy thôi, chị đưa Chỉ Ngôn đi xem thử, có mang chút hoa quả cho em, ăn nhiều vào!”
”Cám ơn chị Hiểu Lâm.”
Lý Hiểu Lâm xua xua tay: “Còn khách khí với chị cái gì!” nói xong dẫn Dịch Chỉ Ngôn đến chỗ phó đạo diễn.
Tề Chiêu Viễn đang nói chuyện cùng phó đạo, đập vào trong mắt là bóng dáng quen thuộc, anh liếc mắt, là Dịch Chỉ Ngôn.
Phó đạo quen biết với Lý Hiểu Lâm, vì là chuyện riêng tư nên phải tìm một
nơi kín đáo, liền đứng dậy dẫn đường vào phòng nghỉ. Dịch Chỉ Ngôn trước khi đi, còn quay đầu nhìn Tề Chiêu Viễn, đôi môi mấp máy muốn nói gì
đó, vẫn là nhìn xuống rồi theo hai người đi đằng trước rời đi.
Trên camera còn đang phát lại cảnh quay trước, đúng chỗ anh ấn cô vào cánh
cửa, anh vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy, thân thể cô rất mềm mại như khảm
nạm vào lòng anh, mỗi một góc độ, mỗi một đường nét đều không thể thích
hợp hơn.
Lẳng lặng một lúc, Tề Chiêu Viễn mới đứng lên đi về phía Ninh Vy Lan.
Cô vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, thì nghe thấy đầu ngón tay gõ nhẹ sau lưng ghế, cô nheo mắt mở ra, Tề Chiêu Viễn trước mặt hơi cúi người đang nhìn cô,
cô hơi giật mình hỏi: “Sao thế?”
”Đi theo tôi.”
Cả nửa ngày cô mới đáp ứng, đi theo rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh không nói chuyện chỉ chuyên chú xem camera, động tác rất nhanh điều chỉ tốc độ tua lại, Ninh Vy Lan xem mãi xem mãi có chút thấp thỏm không
yên, lẽ nào trong cảnh quay vừa nãy cô mải thất thần mà vô thức làm
chuyện gì sai rồi sao, nên bây giờ bị phát hiện?
Không phải chứ.........
”Xem chỗ này”, Tề Chiêu Viễn tua lại một cảnh, anh chỉ vào camera, sau đó,
mô phỏng động tác, “Cô trong trạng thái cảm xúc đặc biệt này, sẽ có thói quen móc ngón giữa của mình, các cảnh quay sau này hoặc nhiều hoặc ít
đều do vấn đề góc quay không tới, nhưng lần này vô cùng rõ.”
Tề Chiêu Viễn dựa ra sau, một vài điều chỉnh làm camera dừng hình ở cảnh
này, anh không nhìn màn hình mà nhìn cô thâm trầm bình lặng, nửa ngày
mới nhàn nhạt hỏi: “Cô rất hồi hộp?”
Ninh Vy Lan lập tức nghẹn
lời, không biết tại sao, loại che chấu cẩn thận từng li từng tí, không
giống với tâm tư của anh bị anh nhìn thấu toàn bộ. Nhưng cuối cùng cô
không dám xác định, chỉ có thể bĩu môi đánh thái cực bốn lạng đẩy ngàn
cân: “Ừm, đoạn thoại đó tôi chưa thuộc hẳn, sợ quên nên rất hồi hộp lo
lắng.”
Lúc cô trả lời không nhìn anh, Tề Chiêu Viễn biết cô nói
dối cũng không vạch trần, chỉ lặng nhìn cô một lúc rồi đột nhiên mở
miệng: “nếu đã không thuộc, vậy chúng ta tìm chỗ nào không người làm lại lần nữa.”
Ninh Vy Lan: “......được.” Tại sao cô lại tự đào hố chôn mình!
Tìm một căn phòng trống, không có người vây quanh xem, không có phó đạo diễn, không có camera di động, chỉ có anh và cô.
Bỏ qua đoạn dài phức tạp đằng trước, vào thẳng phần ấn vào cánh cửa, anh
vừa thoại, vừa chú ý đến sắc mặt và động tác của cô, hơn cả lúc quay
chính thức, động tác anh làm rất tự nhiên, những cử chỉ đều mang đến sự
dịu dạng phóng khoáng của Tiêu Trần Uyên, thật sự khiến cô suýt nữa thì
tưởng rằng đó là anh.
Đang thất thần, anh
đã cúi đầu và đỡ lấy đầu cô, nhận thấy cô không chuyên tâm, bàn tay nắm
chặt vào eo cô rất nhẹ hơi nheo nhéo, vô tình chạm vào chỗ ngứa của cô,
Ninh Vy Lan bỗng bật cười, vốn đã chuẩn bị xong xuôi lời thoại giờ lại
quên quá nửa.
Cô thực sự có máu buồn, chạm nhẹ như vậy thôi đã
cười chảy cả nước mắt rồi, hai người đang ôm nhau, thấy cô cười như vậy, cộng hưởng lồng ngực vô cùng rõ rệt, anh cúi xuống nhìn ánh mắt của cô
mang theo chút phức tạp khó đoán.
May mà cô nhanh chóng ngừng
lại, bây giờ hai người ở trong hoàn cảnh, muốn vùng ra mà anh lại siết
chặt tay lần nữa, không có ý để cô thoát ra ngoài, cô không biết phải
đối mặt với anh như thế nào thì đã nghe thấy: “Còn nhớ lời thoại đoạn
tiếp không?”
”.......nhớ.”
”Vậy tiếp tục đi.”
Có lẽ
giọng nói trầm thấp của anh mang theo sự ấm áp, có lẽ anh thấy ánh mắt
cô có sự mê hoặc, cũng có lẽ bản thân cô tham lam cái ôm này của anh mà
chỉ có quay phim mới có, nên cũng không ngọ nguậy nữa, theo kịch bản túm lấy cổ áo sau anh rồi bị năm ngón tay chụp lại, gối đầu vào vai anh, ấp úng:
”Ta hiểu, trái tim chàng phải bảo quản cho tốt, nó là của ta, ai cũng không được cướp đi.”
Theo như trên kịch bản viết, sau đó không có thoại nữa, hai người chỉ ôm
nhau tĩnh lặng như vậy rồi máy quay sẽ chầm chậm quay xa hơn, xong đến
đây là kết thúc. Ninh Vy Lan để mặc anh ôm, lúc hai cổ giao nhau lại
không có nụ hôn bên cổ như lúc quay, cô hạ tầm mắt, cảm thấy có chút mất mát.
Anh rất nhanh buông cô ra lùi một bước, “Lát nữa cứ theo như vậy mà làm.”
Ninh Vy Lan đáp ứng.
”Đoạn trước cô rất thuần thục đấy.” anh thấp giọng nói, “đoạn sau cần phải chú ý hơn, thả lỏng mình.”
”.......vâng.”
Bầu không khí trầm mặc, Ninh Vy lan cũng không biết nên nói cái gì để phá
tan nó, đang vắt óc suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng Trang Văn đang đôn đáo tìm mình, cô thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại hiện lên ý cười.
”Trang Văn đang tìm tôi, tôi đi trước nhé.”
Tề Chiêu Viễn gật đầu, mắt dõi theo bóng lưng cô biến mất, mới chầm chậm
đi ra khỏi phòng, chưa được hai bước, bên ngoài đã có người chặn lại,
anh đoán anh ta vì chuyện nào đó nên mới nhẫn nại đợi đối phương mở
miệng.
Dịch Chỉ Ngôn tận mắt nhìn Ninh Vy Lan từ trong phòng này
đi ra, mà bên trong chỉ có hai người cô và Tề Chiêu Viễn, anh đoán không ra và cũng không nghĩ rằng hai người ở bên trong làm những chuyện gì,
trầm tư một lúc, không vòng vo với người thông minh, gọn gàng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề.
”Tôi đã từ bỏ rồi, tình cảm với Vy Lan đó”, Dịch Chỉ Ngôn nói, “Không phải vì bất kỳ ai.”
Tề Chiêu Viễn có chút ngoài ý muốn, lông mày hơi nhướng lên không tiếp lời.
”Từ nhỏ Vy Lan gặp phải biến cố gia đình, bao gồm cả việc mẹ cô ấy, đã để
lại một ám ảnh sâu sắc trong lòng, cô ấy nhìn thì rất bình thường nhưng
sợ hãi tình yêu lắm, cô ấy luôn sợ dẫm phải vết xe đổ của bố mẹ.”
”Trước đây tôi luôn cảm thấy, tôi ở bên cô ấy lâu như vậy, thời gian sẽ làm
thay đổi tất cả”, nhưng thực tế phũ phàng đã tát thẳng vào mặt anh,
“Thực ra tôi nói một thôi một hồi như vậy không phải muốn chứng minh
tình cảm tôi đối với cô ấy, mà là muốn nói cho anh biết, cô ấy rất thích anh, tôi không biết anh có......”
”Tôi biết.”
Dịch Chỉ
Ngôn sững sờ, đang định hỏi “Vậy anh thì sao”, đành nghĩ thôi bỏ đi. Anh không có lập trường đó, cũng không có tư cách hỏi, hơn nữa cô ấy khẳng
định sẽ không hi vọng anh đi hỏi trực tiếp như vậy, mặc kệ bọn họ đi!
”Tôi còn có chuyện đi trước”, rất lâu, Dịch Chỉ Ngôn mới ngẩng đầu cười nhẹ nhõm, “Tạm biệt.”
Sau khi Dịch Chỉ Ngôn đi, Tề Chiêu Viễn liền quay về phim trường, ánh mắt
nhìn ra xung quanh, cô rất an tĩnh ngồi nhẩm lời thoại, mi thanh mục tú
như tô vẽ thêm cho ánh mặt trời vàng ấm áp, anh nhìn chằm chằm mấy giây, mới chớp mắt chuyển đi nơi khác, dường như có suy nghĩ gì đó.
Tình cảm của cô, quá khứ của cô, anh sao không biết chứ.
Chình vì biết, nên mới không muốn tấn công quá nhanh, sợ dọa cô bỏ chạy, càng sợ đánh mất cô.
Anh đang đợi một thời cơ thích hợp, đợi đến lúc đó anh sẽ không cần chậm chạp nữa.
*** ***
Quay lại một lần nữa, quả nhiên một phát ăn ngay, Ninh Vy Lan vẫn còn quay
cảnh đêm, hoàn thành xong mọi công việc vừa đúng tám giờ, cô và Tạ Điệp
Nghi đều không ăn tối, mà cùng nhau đi ăn đêm, sau đó ai về nhà nấy.
Tắm rửa sấy tóc xong xuôi, nhìn đồng hồ
đã sắp mười giờ, khi cô không có cảnh đêm và hoạt động gì khác, theo
thói quen sẽ đi ngủ sớm, nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, lật đi
lật lại mãi không buồn ngủ.
Cô lại nghiêng người, đúng lúc này
trong đầu chợt lóe lên, nhớ tới nội dung hơ khô thẻ tre cuối cùng ngày
mai quay, đột nhiên ngồi thẳng dậy.