Hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng của chương trình, hai người đến sân
bay về thành phố B. Máy bay vẫn chưa cất cánh, khoang hạng nhất bị bóng
đêm che phủ nên ánh sáng lờ mờ yếu ớt, Ninh Vy Lan uống trước viên thuốc chống say, dựa vào cửa sổ mí mắt cụp xuống.
”Buồn ngủ sao?”
Ý thức đang dần chìm vào mơ hồ, Ninh Vy Lan ngơ ngác mới phản ứng lại là
anh đang hỏi cô, gật đầu xong liền nghiêng đầu ngáp một cái, lầm bầm:
“Mỗi lần uống thuốc chống say, buồn ngủ như kiểu uống thuốc an thần
vậy.”
”Thế ngủ đi, vốn dĩ quay mấy ngày liên tiếp như vậy cũng
mệt mà.” Dịch Chỉ Ngôn nói xong, vừa cúi đầu đã thấy người bên cạnh thở
đều đều rồi, mí mắt nhỏ dài nhẹ khép lại, gương mặt ngủ trông vô cùng an tĩnh. Anh quay đầu gọi tiếp viên.
Bởi vì đi chuyến bay đêm, lại
là khoang hạng nhất, vốn dĩ người rất ít, nhưng vẫn cách mấy hàng ghế
Dịch Chỉ Ngôn cũng không đeo khẩu trang đội mũ nên rất dễ bị tiếp viên
nhận ra.
”Phiền cho tôi mượn một tấm thảm, cám ơn.”
Không
uổng dày công rèn luyện, cho dù trên mặt tiếp viên hiện rõ vẻ ngạc nhiên vui mừng, nhưng vẫn đưa tấm thảm cho Dịch Chỉ Ngôn một cách rất kính
nghiệp, đợi Dịch Chỉ Ngôn đắp cho Ninh Vy Lan xong, liền lén lút đưa ra
một cuốn sổ, “Xin chào, em là fan của anh, có thể cho em xin chữ ký được không?”
Dịch Chỉ Ngôn đối với fan rất hào phóng, trừ trường hợp
không cho phép, còn không về cơ bản sẽ không từ chối, anh nhận lấy bút
ký xong rồi đưa trả về, nhớ đến gì đó lại hạ giọng: “Chúng tôi chỉ là
ghi hình xong show về cùng nhau, không hi vọng bị bao vây ở sân bay
đâu.”
Tiếp viên liền hiểu, liên tục ra dấu rằng mình sẽ không nói ra, cuối cùng đi lên phía trước, không quên để lại một câu “Chúc anh có chuyến đi vui vẻ.”
Trong hốc tai có tiếng ồn ào, Dịch Chỉ Ngôn
biết máy bay đang cất cánh, nhét lại tấm thảm lông đã trượt xuống cho
cô, anh mở sách từ từ đọc.
Đến thành phố B đã quá nửa đêm, tuy
nhiên sân bay vẫn một mảng sáng rực, Dịch Chỉ Ngôn và Ninh Vy Lan lặng
lẽ trở về, hơn nữa lưu thông trên đường VIP nên không đụng mặt bất kỳ
fan hay cẩu tử nào. Vừa ra khỏi sân bay, đã mỗi người một ngả lên xe
riêng của mình.
”Muộn thế này, chị không cần đến đón em đâu”, tài xế không đến, Trang Văn tự lái xe riêng của mình, “Em có thể tự bắt xe về mà.”
Nhìn gương chiếu hậu từ từ quay đầu, Trang Văn vừa nói vừa cười: “Em tưởng
em vẫn như trước đây đi đường không ai nhận ra sao, bây giờ danh khí của em sớm đã hơn xưa, phải tầm tuyến hai rồi, xuất hiện công khai, cho dù
nửa đêm cũng bị vây đó.”
Ninh Vy Lan im lặng, cả nửa ngày lại nhớ tới: “Thời gian này không phải chị rất bận sao? Sao bây giờ không buồn ngủ?”
”Ai nói chị rất bận?” Trang Văn kỳ quái đảo mắt, “Tổ chương trình tình nhân bảy ngày không cho mang theo người quản lý và trợ lý, chị không còn
nghệ sĩ nào kèm theo nữa, mấy ngày này chẳng có việc để làm, sắp ăn
không ngồi rỗi rồi đây, chỉ có em làm việc bán mạng...”
”Rảnh?” Ninh Vy Lan chớp mắt, “Nhưng Tề....” Tề Chiêu Viễn không phải nói gần đây Trang Văn rất bận sao?
”Cái gì?”
Trực giác mách bảo Trang Văn không nói dối, nhưng cô lại không nghĩ rằng Tề
Chiêu Viễn tại sao nói với cô như vậy, nghĩ đi nghĩ lại mà không có câu
trả lời, nên kệ, “Em đoán bừa thôi...”
”.....ờ.”
Một lúc
sau không tiếp tục chủ đề này nữa, bầu không khí liền trầm mặc, trên
đường nửa đêm không bị tắc, đi rất nhanh đã đến nhà, Ninh Vy Lan thoải
mái tắm rửa sấy tóc, chui vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Vừa chợp
mắt đã đến buổi chiều tối, Ninh Vy Lan hình như nghe thấy có chuộng điện thoại đang reo, vật vã thoát khỏi giấc mộng, thò tay từ trong chăn ra
tìm, còn bị tủ đầu giường “cốp” cho một cái, cô ti hí nhìn có rất nhiều
cuộc gọi nhỡ, đều là Trang Văn gọi, cô bấm cuộc gọi đi
Đầu dây bên kia có chút ồn ào, hình như đang ở phim trường, Ninh Vy Lan vừa ngủ dậy giọng mềm mại.
”Có việc gì thế?”
Trang Văn tìm một chỗ yên tĩnh mới nói: “Vẫn đang ngủ à? Tối qua quên không
nói cho em, tối nay đoàn phim tổ chức ăn liên hoan đấy.”
Liên hoan? Ninh Vy Lan không nghĩ ngợi gì nhiều: “Em biết rồi....”
”Em biết rồi á?” Trang Văn hỏi, “Sao em biết? Rõ ràng chị chưa có nói mà.”
Ninh Vy Lan bị mấy lời này của Trang Văn dọa cho tỉnh, bất tri bất giác mới
phản ứng lại mình vừa nói cái gì, liên tưởng đến lời nói dối của Tề
Chiêu Viễn, cô vô thức giấu giếm không muốn cho người thứ ba biết.
”à, Điệp Nghi nói đó.”
”Vậy hả, bên này kết thúc công việc rồi, em mau dậy đi chị qua đón.”
”Vâng.”
Cúp máy, Ninh Vy Lan tỉnh như sáo, trèo xuống giường đi đánh răng. Động tác của cô rất nhanh, chỉ là bữa liên hoan bình thường nên cũng lười trang
điểm, liền thoa một chút sữa dưỡng là xong.
”Tiến độ mấy ngày
quay phim này rất nhanh, biên kịch vẫn chụp mấy tấm ảnh hậu trường đăng
lên weibo tuyên truyền, bộ phim này chưa kịp phát sóng đã hot trước, phó đạo diễn vô cùng vui mừng, liền nói mời cả đoàn đi ăn.”
”Vậy
sao.” Ninh Vy Lan vẫn không để ý lắm. Đúng lúc đang giờ cao điểm tan
tầm, chiếc xe vừa ra bên ngoài tiểu khu đã bắt đầu gặp tắc đường, đáng
nhẽ chỉ đi mất ba mươi phút, nhưng phải mất bốn mươi phút mới đến nơi.
Ninh Vy Lan theo Trang Văn đi lên tầng, vừa vào liền phát hiện chỉ còn
thừa hai chỗ trống, cô bước đến rồi ngồi xuống.
Trên bàn xoay để một bình nước nóng, Ninh Vy Lan rót một chút ra bát và cốc, tỉ mỉ tráng một lượt, vừa vào phòng vệ sinh đổ xong nước, quay lại đã
thấy chỗ trống bên cạnh có người ngồi.
Anh cũng đang làm việc này, động tác không nhanh không chậm, thậm chí còn nhàn rỗi chia cho cô một ánh nhìn, “Không ngồi?”
Cô vội vã ngồi xuống, không kiểm soát lực ngồi, ghế đằng sau bị lùi ra mấy mét, quẹt trên sàn nhà phát ra âm thanh rất chói tai, cô lúng túng
không dám nhìn bất cứ ai, cúi đầu ăn cơm.
Xung quanh toàn là
người trong giới, buôn chuyện cũng quanh đi quẩn lại là mấy chuyện trong giới, Ninh Vy Lan đều nghe thấy nhưng im lặng không lên tiếng.
”Đói lắm à?” Trong mắt chỉ có cô luôn ăn ăn ăn, Tề Chiêu Viễn quay sang nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm hài hước dần dần thoáng lên một ý cười.
Ninh Vy Lan dừng đũa, túng quẫn: “Vâng, tối qua về ngủ một mạch đến chiều tối, vẫn chưa bỏ gì vào bụng.....”
Nói xong nhưng không thấy Tề Chiêu Viễn nói nữa, Ninh Vy Lan bối rối, hồi
tưởng lại lẽ nào vừa nãy mình ăn như hổ đói thế nên mới hấp dẫn sự chú ý của anh?
Thật xấu hổ........
May mà anh không hỏi kỹ, chỉ bảo một câu “ăn nhiều chút” thôi, cô tiếp tục nghe mọi người xung quanh nói chuyện, đang kể đến một chuyện hài hước thì cô không chú ý nghe
nữa, đoạn gây cười đúng lúc cô đang ăn món cay, thế là vị cay xộc lên
khí quản, cô lập tức ho sặc sụa dàn dụa nước mắt mặt đỏ hết lên.
Chỗ ngồi của Trang Văn cách không xa, nghe xong vội vã chạy đến vỗ lưng cho cô, thầm trách cô sao không cẩn thận, Ninh Vy Lan nói không ra hơi,
muốn khóc mà không khóc được,
Lúc này, người vốn đang trầm mặc đột nhiên vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, bảo lấy cho cốc nước ấm, đặt trước mặt Ninh Vy Lan.
”Uống chút nước này.”
Trong phòng lúc này rất yên lặng, sắc mặt mọi người đều rất quỷ dị, bao gồm
cả Trang Văn nhưng ngại Tề Chiêu Viễn ở đây nên không dám hỏi nhiều nghĩ nhiều. Ninh Vy Lan ho rất khó chịu, không chú ý đến vẻ mặt khác thường
của mọi người.
May không có chuyện lớn gì, chỉ một cốc nước ấm đã giải quyết êm xuôi, Ninh Vy Lan nói cám ơn xong, không dám đụng đũa vào đồ cay nữa, và chuyển sang ăn món khác.
Ăn uống xong, phó đạo diễn
tổ chức cho mọi người đi hát karaoke, một số xin về trước, cuối cùng
ngồi trong phòng cũng chỉ rải rác mười mấy người.
Đương nhiên Tề
Chiêu Viễn không mấy hứng thú với việc này, liền ngồi trong góc nhìn mọi người chơi vui vẻ. Ninh Vy Lan không biết hát, nhưng bị lôi kéo chơi
xúc xắc, thua thì phải uống rượu, cô vừa mới nhập môn kỹ thuật còn non
kém, chưa đầy mười phút đã bị rót cho mấy chén.
Đầu óc quay
cuồng, Ninh Vy Lan chơi không lại, tự giác nhường chân cho người khác,
một dãy sofa đầy người ngồi, cô ngồi bên ngoài cùng, bị chen muốn bẹp
ruột liền đến bên cạnh Tề Chiêu Viễn.
Anh đang cúi đầu xem điện
thoại, gương mặt điển trai được phản chiếu bởi ánh sáng càng ngày càng
rõ, đường nét hoàn mỹ như một họa sĩ kỹ thuật tỉ mỉ, từng nét từng nét
phác họa mà thành. Cô cứ nhìn mãi nhìn mãi, cũng không biết có phải say
rượu khiến người ta mơ hồ không, giơ tay kéo cổ tay áo anh.
Áo
anh mặc là một chiếc sơ mi, tay áo tùy ý xắn lên hai gấp, cô đụng chạm
như vậy, ngón tay ấm nóng nhấc cổ tay anh lên, nóng bỏng tiến vào lòng.
Liếc mắt nhìn xung quanh, không có ai chú ý nơi này, hay lắm!
”Sao thế?” Anh để mặc cô kéo mình, cũng không nhắc nhở, giọng nói trầm trầm ấm áp.
”Hôm đó anh gọi điện cho tôi, nói Trang Văn dạo này rất bận.” Cô quắc mắt
nhìn chằm chằm anh, ý say chầm chậm lan lên mắt, sáng chói bức người,
“Nhưng rõ ràng Trang Văn rất rất rất rảnh.........”
Anh không ngờ cô vì chuyện nhỏ này, ngược lại cũng không có lúng túng khi bị vạch
trần, nhìn cô một lúc lâu, nhàn nhạt: “ờm, tôi nhầm.”
Ninh Vy Lan: “........”
Anh trực tiếp thừa nhận như vậy, một đống bản thảo nghĩ sẵn trong đầu chuẩn bị xong của Ninh Vy Lan đã hoàn toàn mất đi công dụng, cô “ừm” một
tiếng rồi buông tay, ngồi im một chỗ không động đậy.
Buổi liên
hoan vui vẻ đến gần mười hai giờ mới kết thúc, mấy người ở lại này có
vài người có xe mà không say rượu, sắp xếp một chút là ổn, chỉ thừa lại
mỗi Tề Chiêu Viễn, Ninh Vy Lan và Trang Văn.
Trang Văn có uống chút rượu, đương nhiên không thể lái xe được, muốn đưa Ninh Vy Lan về nhà, ai ngờ vừa dìu cô đứng dậy, đã nghe thấy một câu hỏi
bâng quơ: “Hai người cùng đường à?”
Trang Văn ngơ ngác, ngốc nghếch đáp: “Không, hai người chúng tôi ngược đường........”
Tề Chiêu Viễn gật đầu, đón lấy Ninh Vy Lan đã nửa say nửa ngủ từ trong
lòng Trang Văn dìu cô ra ngoài, còn bỏ lại một câu: “Tôi tiện đường, sẽ
đưa cô ấy về.”
Trang Văn: “.......” ngổn ngang trong gió.
Cảnh đêm sâu lắng.
Lúc dìu cô lên xe, Tề Chiêu Viễn có thể xác định, cô say rồi, anh cả khi
anh thắt dây an toàn cho cô cũng nhắm mắt không có phản ứng, cả dọc
đường ngủ rất ngoan ngoãn.
Quen đường quen ngõ rẽ vào tiểu khu nhà cô, anh tìm một góc đường hẻo lánh dừng xe lại, dìu cô lên lầu.
Tầng lầu nhà cô ở ngay giữa tòa nhà, đi thang máy mấy giây đã tới nơi, lần
trước anh thấy cô lấy chìa khóa, nhớ không lầm là ở ngăn thứ nhất trong
túi xách, mở ra xem, quả nhiên ở đây.
Mở cửa và bật đèn chùm, anh dìu cô ngồi lên sofa, nhìn hàng lông mi hơi
run run biết cô sắp tỉnh lại nên vỗ vỗ mặt cô mấy cái, “Trong nhà có mật ong không?”
Cô quả nhiên trợn trừng mắt, nhìn anh mơ màng, không lên tiếng.
Anh nhẫn nại đợi một lát, cũng không thấy cô mở miệng đành tự đứng lên đi tìm.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy tiếng “phịch” ở đằng sau, anh bị dọa nhảy dựng, quay người.