Bọn họ cuối cùng đã có được một căn nhà ấm áp, có thư phòng sáng sủa, trong không khí đều là nồng đậm mùi của những cuốn sách, phòng khách ấm áp,
trên vách tường treo những bức tranh chữ. Đây là ngôi nhà mà Kiều Thu Lộ tha thiết ước mơ.
Trong hôn lễ, cha của Kiều Thu Lộ vui mừng
nhìn con rể, lại nhìn bên kia giáo đường, Thẩm Cảnh Niên được mời mà
đến, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Ông nói: "Thu Lộ, ba hi vọng con sẽ không hối hận."
Kiều Thu Lộ nở nụ cười, trong mắt ánh trang ngập hạnh phúc: "Ba à, con sẽ
không hối hận, con gả cho người mình yêu, con sẽ là cô gái hạnh phúc
nhất thế giới này."
Kiều lão tiên sinh chỉ thở dài một tiếng: "Chỉ mong con được như vậy."
Phòng tân hôn của Kiều Thu Lộ cùng chồng là Kiều lão gia mua, đối mặt với sự
bài xích cùng phản đối của Đường Tử Minh, ông chỉ lắc đầu, nhàn nhạt
nói: "Nhận lấy đi, đây là quà cưới ta cho Thu Lộ. Tử Minh, hi vọng con
có thể chăm sóc, đối xử thật tốt với con gái của ta, con bé là một cô
gái tốt, nhưng cũng là đóa hoa trong nhà kính."
Đường Tử Minh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Kiều Thu Lộ, lời thề son sắt bảo đảm:
"Xin ngài yên tâm, nếu như Thu Lộ là đóa hoa, thì con chính là đại thụ
che trời, tán che nắng… con sẽ lấy tất cả nỗ lực, bảo vệ người con gái
quý giá nhất trong cuộc sống của mình.”
Kiều lão tiên sinh vẫn chỉ lắc đầu. Ông chưa bao giờ coi trọng cuộc hôn nhân này, đối mặt với người con rể anh tuấn biết ăn nói này, thậm trí ông
bắt đầu hối hận… Ông Ồn một thương nhân, nhưng lại đem Thu Lô giáo dục
thành tài nữ thanh cao không dính khói bụi trần gian.
Đây là một sai lầm.
Mấy tháng đầu sau khi kết hôn, mối lo lắng của Kiều lão tiên sinh dường như không cần thiết.
Vợ chồng Đường Tử Minh trải qua cực kỳ vui vẻ, vợ chông hòa hợp, thần tiên quyến nữ.
Kiều Thu Lộ sẽ đàn dương cầm, mỗi buổi sáng, đợi người hầu đưa bữa sáng mĩ
vị, hai vợ chồng nói nói cười cười ăn xong, Đường Tử Minh vào thư phòng
sáng tác, cô sẽ ở phòng khách đánh đàn, tiếng đàn du dương có sực mạnh
khiến lòng người yên tĩnh, đối với Đường Tử Minh múa bút thành văn càng
là một loại linh cảm dẫn dắt.
Mỗi tháng, bọn họ đều sẽ không
định kỳ tổ chức hai, ba lần tụ hội, mời bạn bè thân thiết tới, một đám
người trẻ tuổi bàn luận trên trời dưới biển, tiến hành giao lưu tư tưởng sâu sắc, học tập lẫn nhau, nhắc nhở tiến bộ.
Bình thường, Kiều
Thu Lộ thương xuyên hay đi bộ dạo phố, mua một ít đồ nho nhỏ mà cô thấy
vừa mắt, tràn ngập yêu thương cùng ôn nhu trang trí cái ngôi nhà nhỏ
này, có lúc sẽ mua cho Đường Tử Minh mấy bộ quần áo.
Ánh mắt của cô rất tốt, chọn quần áo khéo léo lại thật đẹp, đem Đường Tử Minh mặc giống như thân sĩ Phương Tây.
Đường Tử Minh không khỏi nhớ đến, trước đây A Yên chỉ biết mua vải bố, gọi
thợ may tới may đồ cho hắn, lắm lúc thậm chí tự mình làm, kiểu dáng quê
mùa cục mịch, mặc ra ngoài thật sự kiến người ta chê cười.
Nghĩ như vậy, không khỏi cảm khái, cùng người quan niêm khác nhau sinh hoạt chung một chỗ, quả nhiên sẽ không lâu dài.
Sống cùng một chỗ với Kiều Thu Lộ, đây mới là cuộc hôn nhân trong mơ của hắn.
Năm tháng yên tốt đẹp.
Mãi đến tận một ngày, quản gia nhà cũ đột nhiên chạy tới, nói là không đủ
trả tiền lương cho người làm, còn dư lại không nhiều tiền, chi phí duy
trì nhà cũ bên kia không đủ dùng.
Đường Tử Minh chưa từng gặp qua
loại chuyện này, đối với hắn mà nói, tiền tài chính là một con số,
không có ý nghĩa thực tế gì. Vì thế, hắn tìn Kiều Thu Lộ bàn bạc.
Ban đêm, hai người suy nghĩ một lúc lâu, Kiều Thu Lộ có một ý tưởng lóe
lên, nói: "Tử Minh, không bằng bán nó đi, chúng ta cũng không ở nhà bên
đó, giữ lại cũng không dùng tới."
Đường Tử Minh bỗng nhiên thông suốt: "Đúng vậy."
Ngày hôm sau, hắn gọi lão quản gia đến nói về chuyện bán nhà, đói phương vừa nghe xong, mặt sợ đến nỗi biến sắc: "Không được a! Đại thiếu gia, đây
là nhà mà tổ tiên để lại, sao có thể nói bán liền bán đây?"
Đường Tử Minh nhíu mày lại, không nhịn được nói: "Tổ tiên cái gì mà tổ tiên,
trăm nghìn năm sai đều thành tro. Để lại cũng không ai ở, ta tin rằng,
nếu như căn nhà có linh hồn, nó cũng sẽ hy vọng có thể tìm được chủ nhân mới."
Lão quản gia tận tình khuyên nhủ khuyên nửa ngày, hắn vẫn không chịu thỏa hiệp, chỉ đem ông gấp đến độ nước mắt đều rơi xuống.
Cuối cùng, nhà vẫn bán.
Vợ chồng Đường Tử Minh có thêm một khoản tiền lớn, Kiều Thu Lộ liền đi ra
ngoài, mua thật nhiều đồ dùng trong nhà đắt tiền, qua mấy ngày, lại cùng Đường Tử Minh đi ra ngoài du lịch một chuyến, hai người càng thêm ngọt
ngào.
Khoản tiền kia rất nhanh sẽ dùng hết.
Qua hơn nửa
năm, có một ngày , Kiều Thu Lộ muốn đi ra ngoài mua đồ, lật qua lật lại
ví da, phát hiện không còn lại bao nhiêu tiền. Cô cũng không chút nào để ý, đi một chuyến đến ngân hàng rút tiền, lại được nhân viên ngân hàng
nói, tiền dư trong tài khoản của bọn họ không còn mấy, không có nhiều
giống như cô muốn vậy.
Lần đầu tiên trong đời, Kiều Thu Lộ xuất hiện ý nghĩ 'Không đủ tiền tiêu'.
Cô về nhà, nói chuyện với Đường Tử Minh. Hai người đều phát sầu... không
hiểu nhiều tiền như vậy.....Đường gia, bán nhà, hơn nữa lúc kết hôn Kiều lão tiên sinh cũng cho một khoản tiền lớn, không hiểu làm sao đã không
còn.
Đương nhiên, buồn rầu thì buồn rầu, bọn họ đều là người
thanh cao, không muốn đối phương cảm thấy mình là người tục khí coi
trọng tiền bạc.
Kiều Thu Lộ nói: "Không sao đâu, Tử Minh, em có thể trở về một chuyến hỏi ba."
Đường Tử Minh đỏ mặt lên, từ chối: "Không. . . lúc trước anh đã bảo đảm với
ba, là anh có thể cho em cuộc sống mà em muốn, anh không thể để ông ấy
xem nhẹ mình được."
Kiều Thu Lộ cúi đầu trầm tư, mở miệng nói:
"Vậy trước tiền em đến hỏi mượn tiền của Cảnh Niên, tình hình kinh tế
của anh ấy luôn dư dả."
Lần nầy, Đường Tử Minh còn phản ứng mạnh
hơn, từ mặt đến mang tai đều đỏ hết lên, tức giận nói: "Thu Lộ, tại sao
em có thể nói ra câu nói như thế này? Em là đang sỉ nhục anh đúng
không!"
Kiều Thu Lộ sững sờ: "Làm sao em lại sỉ nhục anh rồi?"
Đường Tử Minh mạnh miệng, lớn tiếng nói: "Em với hắn có quan hệ, cả cái
Thượng Hải này đều biết, em lại muốn đi vay tiền của hắn ta, mọi người
sẽ dị nghị anh thế nào?"
Kiều Thu Lộ bị dọa, mím môi, có chút oan ức: "Tử Minh, em cũng chỉ vì suy nghĩ cho cái nhà này, nếu anh không
đồng ý, có thể nói nhẹ nhàng, tại sao lại tức giận với em?"
Đường Tử Minh cũng cảm thấy hối hận, ôm lấy cô vọ nhỏ của mình: "Anh xin lỗi, là anh không tốt, qua mấy ngày nữa, anh có thể nhận được tiền nhận bút
của tháng này rồi."
Kiều Thu Lộ xoa xoa nước mắt, khe khẽ ừ một tiếng.
Nhưng nhận được tiền nhuận bút, lại phải chi tiền bút tiếp theo, nhà bọn họ
giống như rơi vào nguyền rủa, đã rơi vào thì vĩnh viễn không bao giờ ra
được, ăn mặc ngủ nghỉ khắp nới đều phải dùng tới tiền, chút tiền này dù
sao cũng không đủ dùng.
Nếu như có một người làm tính toán cẩn
thận thì còn tốt, nhưng từ lão quản gia, Đường Tử Minh cùng Kiều Thu Lộ
chỉ có thể mắt to trừng mắt mắt nhỏ, đối mặt với tiền dư càng ngày càng
ít, trong lòng lo lắng không thôi.
Chuyện tính sổ như thế này, bọn họ đều một chữ cũng không biết.
Đường Tử Minh chỉ có thể càng thêm cố gắng viết văn chương.
Nhưng sáng tác cái này, cùng với những nghề bình thường khác không giống
nhau, cần linh cảm, cho dù có tài hoa như Đường Tử Minh, có lúc cũng chỉ có thể quay lưng về tờ giấy trắng đứng đờ ra, ngồi từ hừng đông tới
trời tối, ròng rã một ngày, một chữ cũng không viết ra được.
Hắn cảm thấy vô cùng thống khổ,
Tiếng đàn piano của Kiều Thu Lộ không hề khiến cho hắn vui vẻ, trái lại làm
hắn càng thêm phiền lòng hơn, hận không thể lập tức mở cửa đi ra ngoài,
bảo vợ đừng tiếp tục chơi đàn nữa, quấy rối dòng suy nghĩ cảm súc của
hắn
Có một ngày, trong lúc hắn lại bị tiếng đàn kia náo động đến
đau đầu thì hắn đột nhiên nhớ lại.... Chiếc đàn Piano này, là quà do
Thẩm Cảnh Niên tặng lúc bọn họ kết hon.
Trong lòng càng thêm khó
chịu hơn. Đường Tử Minh biết, hắn không nên trách cứ vợ mình. Chắc chắn
Kiều Thu Lộ không yêu Thẩm Cảnh Niên, đề xuất vay tiền, cũng chỉ là muốn giúp cái nhà này. Nhưng nếu Kiều Thu Lộ thật sự đi rồi, Thẩm Cảnh Niên
biết hắn thiếu tiền, tất nhiên sẽ ngấm ngầm châm biếm cảnh khốn khó của
hắn, chuyện này cũng không phải điều hắn để ý. Hắn chỉ sợ là... Thẩm
Cảnh Niên đã biết, như vậy còn A Yêu thì sao?
Hắn đã từng châm
biếm, trách cứ người phụ nữ người đầy mùi tiền tục khí kia, chỉ biết củi gạo dầu muối, luôn vì tiền bạc dung tục mà tính toán chi li, hoàn toàn
không hiểu lý tưởng cao cả mà hắn theo đuổi.
Mà lúc này, vợ của hắn, Thu Lộ của hắn lại chỉ vì tiền, lại muốn đi hỏi mượn Thẩm Cảnh Niên. Châm chọc cỡ nào.
Đường Tử Minh không cách nào nhịn được. Hắn thật sự rất chăm chỉ kiếm tiền,
vì thế từ chối rất nhiều lời mời đi xã giao, một lòng một dạ sáng tác.
Tiền vào thì ít, mà ra thì nhiều.
Rốt cục có một ngày, Kiều Thu Lộ sáng sớm đi ra ngoài, buổi tối mới trở về, mang về một túi đồ, cười hì hì gọi hắn: "Tử Minh, anh mau đến xem xem,
đây là đồ trang trí thiên sứ thủy tinh mà em mới mua, nhìn có đẹp không? Đặt trong thư phòng của anh, nhất định có thể mang đến nguồn linh cảm
dạt dào."
Đường Tử Minh chỉ liếc mắt nhìn liền biết, những thứ
đó tuyệt đối không rẻ, miễn cưỡng khuyên nhủ: "Thu Lộ, sau này,những thứ vô dụng đừng có mua."
Kiều Thu Lộ nghi hoặc nhìn hắn: "Sao lại
vô dụng? Anh không cảm thấy chúng nó rất đáng yêu sao? Đôi cánh nhỏ này, em vừa thấy đã thích rồi."
Trước đây Đường Tử Minh thích nhất
dáng vẻ lúc vợ ngây thơ, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy phiền chán, nói: "Em trưởng thành hơn một chút đi, được không? Chúng ta cần phải chi tiêu
tiết kiệm, tiêu tiền vào những thứ đồ trang trí nhỏ vô dụng này, không
bằng dùng để mua đồ ăn thì hơn."
Kiều Thu Lộ trợn to hai mắt,
không thể tin được mà trừng mắt với hắn, qua thật lâu, giật giật môi:
"Tử Minh, anh thay đổi rồi, trước đây anh không phải như thế này."
Đường Tử Minh nhắm mắt lại: "Anh đang rất cố gắng kiếm tiền, anh hi vọng mang đến cho em một cuộc sống tốt đẹp, không có những đồ trang trí nhỏ này,
mua ít vài bộ quần áo ở công ty bách hóa, chúng ta cũng vẫn có thể sống
thật tốt, Thu Lộ...."
Sắc mặt Kiều Thu Lộ tái nhợt, lắc đầu:
"Không. . . " Phun ra một chữ này, bông nhiên trong mắt nổi lên hơi
nước, khóc nói: "Em là muốn anh vui vẻ, nên mới mua đồ này về, anh...
anh lại nói đây là đồ vô dụng, anh còn bảo em phải trưởng thành lên. Anh đã sớm biết em là người như thé nào, nếu như anh ghét bỏ em ấu trĩ,
không thích em như vậy, tại sao anh còn muốn cưới với chứ?!" Cô giơ tay
lau sạch nước mắt, đỏ mắt lên chạy đi.
Đường Tử Minh cuống quít đuổi theo.
Đã quá muộn.
Lúc xuống lầu, Kiều Thu Lộ không thấy cầu thang, nước mắt mông lung, chạy
lại nhanh, ở mấy bậc cầu thang cuối cùng vấp một cái, thẳng tắp té
xuống."
"Thu Lộ --!!!" Khóe mắt Đường Tử Minh như mướn nứt ra,
vọt đi xuống, ôm lấy vợ đã hôn mê bất tỉnh, hoảng sợ nhìn thấy.... từ
dưới váy của cô, chảy ra một màu máu đỏ tươi, đem tầm mắt của hắn nhuộm
thành đỏ như máu.
Trái tim của anh run rẩy. Đưa cô tới bệnh viện, hắn đứng đợi ngoài phòng mở mấy tiếng, Kiều laox tiên sinh chạy tới,
hắn cũng không biết, chỉ nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang đóng chặt
kia, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, một bác
sĩ tóc vàng mắt xanh đi ra, lau đi mồ hôi trên trán, nhìn hai người một
già một trẻ đứng trước mặt, dùng tiếng trung mang theo khẩu âm nói:
"Tính mạng của người mẹ được an toàn, còn đứa bé thì. . . vô cùng đáng
tiếc, chúng tôi không còn cách nào."
Đường Tử Minh chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.
Kiều Thu Lộ mang thai.
Hắn không biết. . . Đứa bé kia đến vội vàng, đi càng vội vã hơn.
Đường Tử Minh không có dũng khí nhìn ba vợ bên cạnh.
Ngoài ý muốn, vị lão tiên sinh kia ở trên thương trường sát phạt quả quyết,
nhưng lại không có làm khó dễ hắn, thoạt nhìn trong nháy mắt như già nua hơn mười tuổi, tang thương mà mệt mỏi: " Đi vào thăm con bé một chút
đi."
Đường Tử Minh kinh ngạc mà nhìn ông, nước mắt yên lặng rơi xuống: "Сon. . . con rất xin lỗi."
Kiều lão tiên sinh lắc đầu: "Ta sớm biết, các con sẽ không ở bên nhau lâu dài, nhưng ta không nghĩ tới, sẽ kết cục như vậy."
Đường Tử Minh ở giường bên trông coi rất lâu, Kiều Thu Lộ rốt cục cũng từ từ tỉnh lại.
Lúc đầu, không ai nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói không may
ngã xuống cầu thang bị thương, phải làm phẫu thuật, mãi đến tận một
ngày, một y tá nhỏ nói lỡ miệng.
Kiều Thu Lộ mờ mịt nói: "Đứa bé? Tử Minh, chúng ta có con sao?" Nhìn người đàn ông tràn đầy thống khổ
cùng thương tiếc bên cạnh, cô đột nhiên hiểu rõ, bắt đầu kích động: "Em
có con, nó còn trong bụng em, có đúng hay không, Tử Minh, anh nói cho em biết, con của chúng ta đang rất khỏe mạnh đúng không?"
Đường Tử Minh cúi người, ôm lấy cô thật chặt: "Thu Lộ, ngoan, không nên nghĩ nhiều."
Nhưng trong đầu Kiều Thu Lộ đem những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua kết nói với nhau, rốt cục cũng đã hiểu rõ rồi.
Bệnh viện, phẫu thuật, ngày đó khi ngã sấp xuống thì cái bụng đau đớn. . . đứa bé.
Kiều Thu Lộ sụp đổ: "Không! Sẽ không! Tử Minh, con của em không thể rời bỏ
em đi như vậy được, em còn chưa kịp nhìn thấy nó mà, không --!"
Đường Tử Minh ôm lấy cô thật chặt. Hai người bắt đầu khóc, tuyệt vọng mà đau buồn.
Nhưng trận kiếp nạn cũng không có thể tách bọn họ ra.
Sau khi Kiều Thu Lộ về nhà, Đường Tử Minh mang theo sự áy náy cùng buồi thường trong lòng, càng thêm săn sóc đối xử tốt với cô.
Vì bắt đầu tiết kiệm, hắn thà rằng sa thải người hầu trong nhà, chính mình thà rằng mặc ít đi, cũng phải cho Kiều Thu Lộ tiền ra ngoài mua quần
áo, dạo chơi công ty bách hóa.
Vì kiếm tiền, hắn chẳng phân biệt
ngày đêm đề bút viết, mất ăn mất ngủ, nhưng tác phẩm gần đây, lại bị
người phê bình từ ngữ rườm rà chưa được chau chuốt, không đủ nội hàm
cùng linh hồn.
Cuộc đời của hắn, bốn bề khốn đốn.
Kiều Thu Lộ thường thường đi ra ngoài, có lúc rủ bạn học nữ tới nhà chơi, có lúc tham gia tiệc sinh nhật, vũ hội của phu nhân vị quan lớn nào đó.
Cô vẫn giống như trước đây, mua quần áo, mua nước hoa cùng đồ trang sức, chưa bao giờ lo lắng về giá cả.
Số tiền Đường Tử Minh cho là không đủ, cô cũng không bao giờ hỏi hắn nhiều, nhưng dáng vẻ cũng không giống là thiếu tiền dùng.
Hắn không biết, sau lưng là Kiều lão tiên trợ cấp cho cô, hoặc là cô mở miệng với Thẩm Cảnh Niên muốn.
Mất đi đứa bé kia, trách nhiệm lớn nhất là ở hắn.
Hắn không có tư cách chất vấn Thu Lộ.
Cứ như vậy trôi qua hơn một năm. Bọn họ còn ở cùng một chỗ, dần dần, nhưng cùng giường khác mộng, vợ chồng ly tâm.
Cuộc sống Kiều Thu Lộ muốn, Đường Tử Minh không có cách nào cho. Kiều Thu Lộ không muốn thỏa hiệp chất lượng sinh hoạt.
Đường Tử Minh vì một điểm tôn nghiêm cuối cùng này, không chịu nghe vợ, hai
người cùng nhau chuyển về Kiều gia ở, hắn giúp Kiều lão tiên sinh làm
việc, học kinh doanh. Bất đồng lại càng thêm nghiêm trọng.
Tối hôm đó, Kiều Thu Lộ lại đi ra ngoài.
Đường Tử Minh viết được một nửa, bỗng nhiên dạ dày có chút đau, lúc này mới
nhớ tới cả ngày nay, hắn cũng chưa ăn cái gì. Hắn đi tới nhà bếp, lạnh
nhạt nhìn đống bát đũa xoong nồi, vừa mệt vừa đói, cực kỳ xót xa.
Thật lâu trước đây, khi còn ở Đường gia, hắn chưa bao giờ phải bận tâm cần
vì những việc này. Hắn viết đến đêm khuya, sẽ luôn có một cô gái bưng
lên những món canh nóng, khuyên hắn lấp đầy bụng rồi lại viết, có đôi
khi cảm thấy phiền phức, thì sẽ bảo cô ấy đi, trước khi đi cô ấy còn
không quên nhỏ giọng dặn dò, bảo hắn đừng quên ăn.
Khi tâm trạng tốt, cô gái kia muốn ở lại, hắn cũng không quan tâm.
Hắn nằm sấp trên bàn làm việc làm, cô ấy ngồi xa xa một bên, trên tay xe
chỉ luồn kim, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn
đầy si mê cùng sùng bái.
Lúc đó chỉ coi như không.
Người con gái kia cũng sinh cho hắn một đứa bé, lúc đó hắn còn ở hải ngoài, mới quen Thu Lộ.
Còn khi đó, với cô gái kia. . . hắn vừa du học trở về, lại đề nghị ly hôn.
Cuối cùng số phận lầm lỡ người.
Đường Tử Minh mơ hồ nghĩ, nếu như có thể trở lại quá khứ, nếu là hắn bây giờ. . . có lẽ, hắn cùng Trương Yên, có thể có một kết cục khác.
Cô gái kia thật đơn giản làm sao. Cô thậm chí không cầu hắn yêu cô, chỉ cầu hắn đừng vứt bỏ cô.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đi một chuyến tới Bách Nhạc Môn.
Dưới ánh mắt ý thức tìm kiếm hình dáng quen thuộc kia. . . A Yên không hát,
hắn lại tìm, mới nhìn thấy, thì ra cô đang cùng người khác khiêu vũ.
Trên đài nhất thủ dạ lai hương.
Dưới đài, cô ôm người đàn ông kia, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, mặt
mày ẩn tình. Người kia là ai, Đường Tử Minh dĩ nhiên nhận biết.
Thẩm Cảnh Niên là ông chủ lớn của Bách Nhạc Môn, nhưng tất cả mọi người đều
biết, buổi tối Thẩm tiên sinh cực ít xuất hiện ở Bách Nhạc Môn, muốn ở
nơi đại sảnh này ngẫu nhiên gặp hắn, khả năng tương đương với không.
Đường Tử Minh nhìn bọn họ, đột nhiên cảm giác thấy thất bại.