Phù dung trướng
noãn độ xuân tiêu*, bực nỗi quân vương... vẫn phải lâm triều. Dương
Chiêu đã tỉnh từ sớm, định đứng dậy rời giường đi rửa mặt. Cách giờ lâm
chiều còn gần nửa canh giờ, vốn định lặng lẽ đứng dậy không quấy rầy đến người bên gối. Không ngờ hắn vừa mới động nhẹ, A Yên liền tỉnh dậy.
Nàng vươn mình nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, miệng nhỏ ngáp một cái, mở to đôi mắt nhập nhèm nước mắt, đầu ngón tay xờ loạn trên mặt hắn mấy lần: “…Bệ hạ”. Giọng nói của nàng có chút khàn khàn lại mang theo vài
phần buồn ngủ.
*Màn phù dung ấm áp đếm xuân (trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị), hình như còn có bài hát này nữa á.
Dương Chiêu để một tay sau gáy, một tay kia thưởng thức sợi tóc đen mượt của
nàng, cười khổ nói: “Nàng vĩnh viễn như thế này thì thật tốt”.
A Yên nhíu mày: “Bệ hạ thích ta không tranh không nháo, hay là thích ta ở lại trên thân thể ngươi không đứng lên?”
Dương Chiêu nhẹ một tiếng, lắc đầu. A Yên nhìn hắn. Dương Chiêu bỗng nhiên
giơ tay lên, ấn nàng vào sâu lồng ngực: “Có thể, trẫm có thể cho
nàng…Sau khi nàng đi, hậu cung liền không có chủ, sâu trong lòng trẫm
chỉ có nàng mới là người phụ nữ của trẫm”. Hắn ôm nữ nhân trong ngực
thật chặt, cánh tay như kìm sát trói nàng không cho nàng đi, giọng nói
khàn khàn: “Nếu nàng muốn nhiều hơn nữa, trẫm không cho nàng nổi. Đời
này như vậy là đủ rồi, trẫm không thể tuân thủ lời thề giữa chúng ta. Ta với nàng tính không hết món nợ này, chỉ có thể giữ lại đến cuối đời.
Kiếp sau, ta và nàng đừng sinh ở gia đình đế vương, như vậy chúng ta có
thể làm một đôi phu thê bình thường, ta liền bảo vệ nàng cả đời”. Câu
cuối cùng, hắn không xưng là trẫm mà là ta.
A Yên đối với lời nói từ đáy lòng của hắn thờ ơ không chút động lòng. Chẳng qua lại cảm thấy
mới mẻ. Giống như trong lời nói của hoàng đế, ở nơi sâu nhất đáy lòng
hắn, thật sự chỉ có một người nữ nhân kia, có thể nữ nhân kia chiếm vị
trí quá nhỏ, bị cái gọi là giang sơn xã tắc, hoàng gia huyết thống còn
có quyền lực cùng hư vinh đè ép đến không còn sức chống đỡ.
Lúc rời cung, hắn đối với Trần Yên là ghét bỏ cùng với căm hận là chân thật. Nhưng thời khắc này, hắn nói yêu cũng là chân thật.
Con người là động vật phức tạp và mâu thuẫn biết bao a.
Dương Chiêu cứ như vậy ôm nàng không hề động đậy, thời gian qua lâu, cằm của
hắn đặt ở trên đỉnh đầu nàng, mở miệng nói: “Hôm nay trẫm liền hạ chỉ,
đem danh hiệu Trang phi của nàng…”
“Ta không muốn” Dương Chiêu cúi đầu vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
A Yên khẽ cười: “Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Yên tâm, ngôi vị hoàng hậu kia ta cũng không muốn làm, ta tự nhận bản thân không có đức, gánh
không nổi cái danh mẫu nghi thiên hạ hiền tuệ”.
Dương Chiêu hỏi: “Vậy nàng muốn là gì?”
A Yên tựa vào lồng ngực của hắn, nhẹ giọng nói: “Vẫn là quý phi hay hơn, nhưng là ngàn vạn sủng ái tại một thân”.
Dương Chiêu trầm mặc không nói. A Yên ngẩng đầu lên, cánh tay chống ở bên
giường, cụp mắt nhìn hắn: “Bệ hạ, ta không thể sinh cho ngươi một đứa
bé, ngươi cũng không cho ta được lời thề một đời một kiếp một đôi người, không bằng lùi lại một bước, chấp nhận yêu cầu của ta?”
Dương Chiêu nhắm mắt, đem A Yên ôm lại vào lòng, thở dài một hơi: “Theo ý nàng”.
*
Rất nhanh, hậu cung đã vắng lặng quá lâu, sau khi nghênh đón Huệ phi có
thai, thì có một cái tin tức kinh thiên động địa hơn: Bệ hạ có chỉ,
phong Cảnh Hoa cung Trần Thị làm Trần quý phi.
Bên trong thánh
viết rất là rõ ràng, chỉ có hai chữ Trần thị, không hề có hai chữ phế
phi, dường như hai chữ đó đã bị lãng quên vậy. Cũng không hề đề cập đến
Trần thị đã lập được công lao gì, mới được phong thưởng này. Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng. Trong ngoài triều đình liền oanh động.
Trên triều cũng có rất nhiều người bẩm tấu lên, khẩn cầu bệ hạ rút ý chỉ lại nhưng đều bị hoàng đế một phen phủ định. Ý trẫm đã quyết. Ngắn gọn chỉ
có bốn chữ nhưng lại mạnh mẽ đến không thể phản bác.
Hậu cung phi tần muôn vàn ghen ghét, nhưng càng nhiều nghi hoặc. Cảnh Hoa cung phế
phi Trần thị kia mọi người đều đã gặp, ấn tượng sâu nhất đối với họ là
một thân toàn mùi thuốc, thân thể gầy yếu, dung nhan tái nhợt cùng ánh
mắt sắc bén. Mấy thứ kia gọp lại thì lại là miêu tả một nhân vật oán phụ mười phần, khiến cho người người kính sợ mà tránh xa.
Ở trong
một đám phi tần kiều mị, Trần thị bất kể là tuổi, dung mạo hay tài nghệ
cùng tính cách đều không chiếm được ưu thế. Bệ hạ đến tột cùng tại sao
lại hồi tâm chuyển ý? Mãi đến khi A Yên lộ diện lần thứ hai, mọi người
liền nhận được đáp án. Rất nhiều người thậm chí còn không nhận ra nàng,
nghĩ không biết khi nào mà lại có người mới nhập cung.
Kia là
một nữ nhân đôi môi căng mịn, làn da như tuyết, đẹp đến sáng rực rỡ.
Sóng mắt thời khắc lưu chuyển lại không nói ra được quyến rũ xinh đẹp ra sao, quyến rũ người chỉ trong một cái chớp mắt. Dáng vẻ ngây ngô của
thiếu nữ đã rút đi, mà thay vào đó là một nữ nhân đặc biệt phong tình.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chẳng trách, sau khi Trần thị khỏi bệnh,
nhìn càng thêm quốc sắc thiên hương không có gì tả nổi. Lại có mười mấy
năm ân tình phu thê với hoàng đế, làm sao không được hoàng đế đặc biệt
đế ý đây?
Ngược lại Huệ Phi...Nhóm phi tần vụng trộm đưa ánh mắt
nhìn về phía Huệ Phi Trần Vận, không khỏi mang theo cảm giác cười vui
trên sự đau khổ của người khác.
Đầu tiên quá trình được muôn vạn
sủng ái của Trần Vận không hề vẻ vang gì. Thừa dịp trưởng tỷ bệnh nặng,
sau lưng cùng tỷ phu vụng trộm, cho dù ở dân gian cũng không tính là vẻ
vang gì, suy cho cùng không lọt mắt của người khác.
Thứ hai, Trần Vận thị tẩm không lâu liền mang thai long tử, hoàng đế đối với nàng còn sủng ái gấp bội, khó mà thấy được trường hợp thứ hai trong hậu cung,
mười ngày thì có đến chín ngày tá túc trong cung của nàng. Những phi tử
trên mặt thì không dám nói gì, nhưng sau lưng đã sớm có lời oán hận. Cứ
thế lâu dần, oán hận tích đã sâu.
Bây giờ Trần Yên hồi cung liền phong quý phi, Trần Vận dằn vặt nửa ngày, nhiều hơn một cái bụng lớn,
nhưng vẫn chỉ đứng ở hàng một trong bốn phi, không phải thành chuyện
cười sao...Nếu trong bụng nàng là hoàng tử thì còn may, nếu là một tiểu
công chúa thì nàng ta sẽ thành màn kịch hay.
A Yên từ Cảnh Hoa
cung chuyển tới cung cách dưỡng tâm điện gần nhất, Hướng Hoa cung. Liên
tiếp bảy ngày, bệ hạ hễ xử lý xong chính sự, vừa đến hậu cung liền đi
đến Hương Hoa cung, cả đêm không ra ngoài. Các phi tử đối mặt với Trần
Vận đều là lười che giấu ý cười trên nỗi đau của người khác, ánh mắt rõ
ràng là xem cuộc vui. Một hồi kịch lớn, cao hứng nhất vẫn là Trần phu
nhân.
Một nữ nhi được sủng ái là việc vui, đằng này hai nữ nhi
của bà đều được sủng ái, điều này càng vui gấp bội. Mặc kệ thế nào, nàng đều vừa lòng với việc này.
Trần phu nhân vui vẻ tiến cung liền.
Nhìn thấy A Yên, nói chuyện tốt hơn một chút, nhưng thấy đối phương đều
chỉ nhàn nhạt đáp lại, tựa hồ không hề tập trung, chỉ lo nhìn chằm chằm
một chiếc gương, chỉnh trang dung nhan ở trong gương. Sau đó, Trần phu
nhân không thể làm gì khác đành phải thúc giục hai câu, gọi cung nữ
Hướng Hoa cung đi mời Trần Vận đến đây. Trần phu nhân nhìn dung mạo đẹp
hơn cả quá khứ của trưởng nữ, lại nhìn bụng bầu của con gái nhỏ, cười
như đoá hoa đang nở: “…Đến nào, chúng ta đều là người nhà, đánh gãy
xương nhưng lại liền với gân, không thể ngày ngày hận nhau được. Các con là tỷ muội, ở trong thâm cung này nên giúp đỡ lẫn nhau”.
Trần
Vận cúi đầu không nói một tiếng nào. A Yên chỉ lo soi gương, căn bản
không buồn phản ưng với lời nói của Trần phu nhân. Trần phu nhân sừng sộ lên: “A Yên, con có đang nghe ta nói không?”
A Yên cũng không bỏ gương xuống, ngay cả mắt cũng không thèm liếc đến hướng bên cạnh: “Không nghe”.
“Ngươi…” Trần phu nhân tức giận đến nỗi tay che ngực, ngón tay run rẩy chỉ vào
trưởng nữ của bà. Bực mình nửa ngày, cuối cùng bà thở ra một hơi dài: “A Yên, chúng ta là người nhà, nương cũng không cùng con vòng vo nữa. Bệ
hạ không thể không có nhi tử nối dõi. Nhưng thân thể của con…đã không
thể nào. Vận Nhi nếu có thể sinh ra hoàng tử, đó là kết quả tốt nhất cho chúng ta. Muội muội của con…muội muội của con tuổi còn nhỏ, trước có
đắc tội với con thì con cũng nên nhường cho nó một bước”.
Trần
Vận đột nhiên nâng mắt lên, quay về phía Trần Phu nhân lắc lắc đầu một
cái: “Nương, người trước tiên đi bên ngoài nghỉ ngơi, có mấy câu nói,
con muốn chính miệng cùng tỷ tỷ nói”.
Trần phu nhân không thể làm gì khác là đứng dậy, thở dài rời đi. Trong phòng chỉ còn lại một đôi tỷ muội không vừa mắt nhau. Trần Vận cầm một chén
trà, chậm rãi nhấp một ngụm, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn cùng tỷ chung sống hoà bình, dù là tỷ không muốn như thế. Hiện nay, ta có thể
bỏ qua cho các tần phi, nhưng người ta không muốn tha nhất chính là tỷ”,
Hậu cung ba ngàn mĩ nữ, chỉ có một người tỷ tỷ này là đối với bệ hạ là
không giống. Vị tỷ tỷ này của nàng là người mà bệ hạ để ý nhất. Trần Vận quay đầu nhìn về phía trưởng tỷ, biểu cảm trên mặt lại không hợp với
tuổi tác của nàng, nàng trầm ổn nói: “Mấy ngày nay khi ta nghĩ lại
chuyện cũ, tựa hồ từ khi ta có kí ức, tỷ cùng hoàng thượng là đôi phu
thê trời phối. Mười bốn năm phu thê, dù có cắt đứt, nhưng giữa hai người vẫn còn mười bốn năm ân ái đó”. Dừng một chút, Trần Vận lại nói: “Về
điểm này, ta vĩnh viễn không thể hơn tỷ”.
A Yên không tiếp lời.
Trần Vận nắm chặt chén trà trong tay, miệng nhếch lên, khuôn mặt trở nên kiêu ngạo: “Nhưng có một điều, tỷ lại vĩnh viễn không thể nào sánh được với ta!” Nàng nheo nheo mắt lại, dừng một lúc, cố ý từng chữ từng chữ
nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ, ta có thể mang thai hài tử của bệ hạ, ta cũng có
thể sinh cho bệ hạ rất nhiều tiểu công chúa đáng yêu hay là tiểu hoàng
tử thông minh. Ta có điều kiện mà nữ nhân bắt buộc phải có, một nữ nhân
hoàn mỹ. Mà tỷ…tỷ mãi mãi không thể hoài thai”. Nàng cười đứng dậy, ôn
nhu hỏi: “Một nữ nhân không thể hoài thai, vậy sống còn ý nghĩa gì đây?”
A Yên từ trong gương nhìn biểu cảm vênh váo tự đắc của tiểu muội muội,
cười như không cười nói: “Ngươi rất coi trọng việc sinh con sao? Cẩn
thận kiếp sau muội đầu thai thành heo mẹ đó”.
Trần Vận hừ một
tiếng, phảng phất như đang chìm vào suy nghĩ của chính mình, lẩm bẩm
nói: “Tỷ đấu không lại ta đâu. Tất cả hoàng tử sinh ra, bệ hạ sẽ đặt tâm của người lên chúng, tỷ lớn hơn ta tận mười tuổi, lại vừa không có hài
tử. Đến lúc đó, tỷ lấy cái gì để so với ta chứ?”
"Không sai." Sắc mặt Trần Vận lạnh lẽo.
A Yên rốt cục cũng đẻ gương xuống, ung dung đứng dậy, đôi mắt cụp xuống
lạnh lùng nhìn muội muội một chút, giơ bàn tay lên xoa xoa mặt của nữ tử kia: “Nhìn một cái, vốn là gương mặt rất dễ nhìn… Nhưng đố kị cùng oán
hận lại khiến muội trở nên xấu xí. Câu nói này đã rất hợp đối với ta,
nhưng nay lại thích hợp đối với muội hơn”. Con ngươi của Trần Vận co rút lại, muốn lên tiếng cãi lại.
A Yên lắc lắc đầu, thả tay xuống:
“Ngươi nha, một cô nương tuổi còn trẻ, lơn lên lại tự cho bản thân một
trái tim thâm trầm. Muội cảm thấy mang cái bụng lớn đến trước mặt ta, ta sẽ đố kị sao? Ngươi có thể vui sướng sao?”
Hai tay Trần Vận bảo
vệ bụng, cảnh giác nhìn nàng. A Yên mỉm cười: “Thật là một nha đầu ngốc. Ngươi không suy nghĩ một chút đi, ngươi có thai, mười tháng hoài thai,
sau khi sinh còn phải ở cữ, để điều trị thân thể. Trước sau gì cũng hết
một năm, lòng của nam nhân đã khó quản, nửa người dưới càng khó quản
hơn, đặc biệt là người ngồi trên kia, hoàng đế bệ hạ…” Nàng dừng lại.
Gương mặt Trần Vận vốn đã không dễ nhìn, nay càng trở nên ảm đạm hơn. Đôi môi nàng nhúc nhích mấy lần, tưa hồ muốn nói gì nhưng lại không phát ra
được bất cứ âm thanh gì.
“Hoàng tử tuy là quan trọng, nhưng
nương thân chưa hẳn là quan trọng. Muội năm đó chiếm được niềm vui của
hoàng thượng, không phải ỷ lại cái bụng lớn, luôn tin rằng bản thân mang thai là long tử, mà là muội có một thân thể mới mẻ của tuổi trẻ”.
Tay đặt ở bụng của Trần Vận hạ xuống, tay nắm chặt lại. A Yên nhẹ nhàng nở
nụ cười, ung dung thong thả nói: “Thời gian một năm mang thai, chính là
muội muội tốt của ta, Ngươi lấy cái gì để so với ta đây?”