- Xem kìa.Hắn đang tiến thẳng vào trong.Tiểu Thanh tỷ tỷ,theo tỷ hắn có qua nổi trận pháp đó không?
- Trận pháp này bố trí rất công phu.Đừng nói là vượt qua,ngay
cả việc hắn có phát hiện bản thân đã rơi vào trong trận hay
không đã là cả một vấn đề.
Hắn đột ngột khựng lại lẩm bẩm gì đó khiến chúng nữ ngạc nhiên hết sức.Là bởi hắn đã
phát hiện bản thân đang đứng trước đầm rồng hang hổ hay vì tâm
tính trẻ con sợ những nơi tăm tối?Câu trả lời có lẽ chỉ mình
hắn biết.
Bỗng hắn ngồi bệt xuống khoảng sân phủ đầy bụi sau đó đặt túi xách sang bên cạnh và lấy ra một vật…
- Một cái bọc?Không biết bên trong có gì nhỉ?
- Suỵt!Im lặng mà xem đi.
Bốn cô gái nheo mắt nhìn vào túi của hắn.Chỉ thấy bên trong cái
bọc là lác đác vài cái đùi gà đã nguội ngắt,ngoài ra không
còn gì đặc sắc.
(Xưng là lão nương…Xem ra đã bị nói trúng tim đen a.)
Nghĩ là vậy nhưng ba cô gái không dám nói gì thêm.Một khi thẹn quá
hóa giận thì nữ tặc này vung tay đánh người là cái chắc.
Cảnh tượng tiếp theo khiến các nàng kinh ngạc đến ngây người.Không
chỉ mang theo đùi gà,hắn còn lấy ở trong túi ra một bình
trà.Nếu không phải bối cảnh là một cái trang viên nồng nặc âm
khí thì các nàng còn hoài nghi là hắn đang đi dã ngoại.
- Thật thú vị a!Để ta cho hắn một mồi lửa.Miễn cho truyện trở nên dài lê thê.
- Tiểu Tước tỷ tỷ mà làm vậy thì hết truyện luôn á!
Bạch Hổ nói vậy không phải là không có nguyên do.Thường ngày Tiểu
Vũ chỉ lẽo đẽo đi theo nhìn bọn họ diễn trò.Ngoại trừ những
tình huống bắt buộc hoặc được nhờ vả thì nhất định cô nàng
sẽ lười biếng không chịu ra tay.Nếu không phải có huyết mạch
của thánh thú Huyền Vũ thì nàng ta cũng chẳng khác gì một
tiểu nha đầu đi dạt nhà lẽo đẽo bám theo bọn họ.
- Đi thôi.
Thanh Long nhún vai.Có lẽ bản thân nàng cũng không biết nên bình luận gì trong trường hợp này.
Tiến vào trong căn nhà ba gian cũng giống như lạc vào một không gian
khác.Toàn bộ được bao phủ bởi màu đỏ và chiếu sáng bằng
những đốm lửa lơ lửng giữa không trung.Thời điểm hắn bước vào
đột nhiên sàn nhà bùng cháy ngọn lửa màu lam tạo thành một
trận đồ phức tạp.
Hắn nhìn quanh một lượt rồi cười nhạt:
- Mới vài (chục) chương đầu mà đã chơi trội quá thể.
Bốn cô gái nấp đằng sau một cái cột thấp giọng bàn tán:
- Chậc.Là bởi công pháp của ta có chút đặc biệt.Cũng một phần là do thứ vừa rồi ta ăn vào có tác dụng thu hút quỷ hồn.Nhưng phần nhiều
là nhờ công pháp.
Và Bạch Hổ làm thật.Giữa bầy quỷ quái đang bay vo ve mà nó ngồi bệt xuống sàn như thể không cần mạng.Cuối cùng chỉ khổ một
người trưởng thành sống đầy trách nhiệm và tình thương như
hắn.
Song quyền nan địch tứ thủ,lại thêm một con mèo con
không biết sống chết làm phân tâm thì sao có thể phòng thủ
tốt.Vậy nên khi hắn đánh bên trái thì chúng nhào vào từ bên
phải,đánh bên phải thì chúng bám vào từ bên trái,đánh phía
trước thì chúng túm vào từ sau lưng,còn đánh sau lưng
thì…Chịu,hắn không đánh được,hắn đâu phải là quái thai.
Thế nhưng hiệu ứng nhân vật chính không phải tầm thường.Chỉ thấy
quỷ hồn bám vào người hắn không lâu thì lập tức tan rã sau đó
bị hắn hấp thụ ngược trở lại.Ban đầu bao vây hắn có gần một
trăm linh hồn,lúc này chỉ còn lại vài ba con ráo rác chạy
trốn.
Lại nói,chỉ khi ở trong Tụ Âm Trận chúng mới hóa
thành thực thể,còn khi ra khỏi thì chúng liền trở lại là một đám sương khói quỷ dị.Xem ra ngay từ ban đầu mục đích của hắn đã không phải là đuổi tận giết tuyệt đám tàn hồn này.
Theo lẽ thường thì đám quỷ hồn một khi thất thế sẽ ngay lập tức
rời đi bởi chúng chỉ là những tàn hồn không đủ ý thức.Trí
tuệ đơn giản như những con côn trùng thấy đối phương nhỏ yếu
thì lao vào cắn xé,còn khi gặp đối thủ mạnh thì bỏ chạy chối chết.
Thế nhưng đám quỷ hồn này thì có chút kì
lạ.Chúng cứ quanh quẩn trong căn phòng giống như không dám rời
khỏi.Lúc này tuy không nhìn thấy nhưng thông qua thứ mùi tanh hôi và tiếng rít gào ghê rợn hắn biết được chúng đang hoảng loạn bay vòng vòng trên đầu.
Những ngọn lửa trong phòng đột
nhiên tắt phụt,không khí vốn đã lạnh lẽo nay lại càng thêm
buốt giá hơn.Từ trong không gian tối như hũ nút xuất hiện một
đốm lửa ma trơi to bự chảng sau đó đốm lửa lớn dần hình thành
một quả cầu với vô số khuôn mặt quái đản đang trồi ra và luôn
miệng gào thét.
- Cửu Tử...
Hắn vung vẩy đôi tay một hồi cho kinh mạch được khai thông sau đó gầm khẽ:
- …Tà Công.
Một luồng tà khí bùng nổ từ đánh tan khối cầu ma quái kia khiến
nó vỡ thành vô số mảnh vụn văng tung tóe khắp phòng.Những
khuôn mặt ma quái nằm la liệt trên mặt đất rồi từ từ tan biến
thành tro tàn.
Bạch Hổ ngẩn ngơ hồi lâu sau đó thốt lên:
- Sao dễ quá vậy?
- Chứ ngươi muốn nó khó tới mức nào?
Hắn xách cái túi dưới đất khoác lên vai và rảo bước tiến vào khoảng tối của căn nhà.
- Kì quái.Vừa rồi bọn ta cũng đi đường này a.Khi ấy đâu có thấy hành lang này.
- Quỷ dẫn lối.Chưa từng nghe sao?Chúng nằm dưới sàn và chờ
những đứa bất cẩn như ngươi đi qua sau đó đưa ngươi đi đến cùng
trời cuối đất.Sẽ rất tệ nếu như lúc đó ngươi đang tìm nhà vệ sinh.
- Ra là vậy a.
Bạch Hổ gật gù tỏ vẻ không hiểu gì rồi than thở:
- Thật lạnh a!Tại sao càng đi càng thấy lạnh như vậy?
- Với áp suất này thì có lẽ là chúng ta đang đi xuống dưới lòng đất.Hơn nữa chỗ này bị quỷ ám đã lâu.Âm khí tích tụ nhiều
năm đương nhiên sẽ có chút lạnh.Mà hậu duệ thánh thú lại không chịu được chút xíu lạnh thế này thì đúng là yếu sinh lý
quá đấy.
Bị hắn châm chọc khiến Bạch Hổ lập tức sôi
máu.Thế nhưng nó căn bản không còn tâm trạng để gây với hắn
nữa.Trong này thực sự quá lạnh a!
- Mặc đỡ đi.
Không biết là do huyết mạch co lại khiến máu không lên được não hay
là lương tâm trỗi dậy mà đột nhiên hắn cởi áo rồi trùm lên
đầu con bé.Bạch Hổ ngạc nhiên nắm lấy áo của hắn đưa lên mũi
ngửi ngửi một lúc rồi kêu lên:
Chợt nó sực nhớ ra một chuyện,bèn quay sang hỏi hắn:
- Vậy chứ ngươi không lạnh à?
- Đoán xem.
Qua cái biểu cảm lạnh như tiền kia thì có quỷ mới tin là hắn
đang lạnh.Có khi bản mặt của hắn còn lạnh hơn cả nhiệt độ
trong phòng này ấy chứ.Thế nhưng nếu hắn đã khẳng định như vậy
thì Bạch Hổ cũng không mè nheo thêm nữa.
Hắn khẽ nhắc nhở Bạch Hổ nhưng chắc là con bé cũng chẳng thèm nghe đâu.
Không ngờ ở cuối hành lang lại là một căn phòng rất rộng rãi dựng lên bởi vô số phiến đá được đẽo gọt công phu.Có lẽ trước đây
nơi này từng là mật thất hay hầm trú bom hoặc gì đó tương
tự,nói chung là đủ rộng rãi,đủ tiện nghi.
Phía cuối căn phòng là bức tượng có hình một người đàn ông mặc áo gấm
đang ngồi xếp bằng trên đài cao.Nhan sắc của bức tượng có vẻ
không bắt mắt lắm,có lẽ được đúc ra khi ông thợ điêu khắc đang
phê cần.
Dường như để tăng phần khủng bố,ở xung quanh bức tượng còn được trang trí bởi bốn cỗ quan tài bằng đá.Trong
quan tài không ngừng tỏa ra âm khí nồng nặc khiến hắn không nhìn cũng biết bên trong quan tài là người hay quỷ.
- Không khí trong này thật rùng rợn a!
Hắn làm bộ kinh ngạc nhìn Bạch Hổ:
- Cuối cùng cũng biết sợ rồi à?
Nó lập tức cãi bướng:
- Vớ vẩn!Đấy là người ta cảm thán chút thôi!
Dứt lời liền hùng hổ tiến lên hai bước,cố gắng chứng tỏ là bản
thân chẳng sợ cái cóc khô gì cả.Thế nhưng vừa đặt chân xuống
thì Bạch Hổ đột nhiên khựng lại như bị thứ gì trói chặt
xuống sàn.Nó chậm rãi quay đầu nhìn hắn,khóc không ra nước
mắt: