Đạo khả đạo,phi thường đạo,danh khả danh,phi thường danh /Vô,danh thiên
địa chi thuỷ,hữu,danh vạn vật chi mẫu/Cố thường vô,dục dĩ quan kì
diệu,thường hữu,dục dĩ quan kì khiếu/Thử lưỡng giả,đồng xuất nhi dị
danh.Đồng vi chi huyền/Huyền chi hựu huyền,chúng diệu chi môn.Các ngươi
đọc lại một lần những lời này.
Theo yêu cầu của phu tử,đám thanh
niên bên dưới lập tức cầm sách ngâm nga,cái đầu quay tít theo chiều kim
đồng hồ như thể đang say sóng:
- Đạo khả đạo,phi thường đạo,danh khả danh,phi thường danh /Vô,danh thiên địa chi thuỷ,hữu,danh vạn vật chi mẫu...
- Tiểu bảo bối,ăn nho đi.
- Cố thường vô,dục dĩ quan kì diệu...
- Cái tay con lại không thành thật,ta đánh cho bây giờ!
- Thử lưỡng giả,đồng xuất nhi dị danh...
- Này...Ân...
- Dừng lại!
Phu tử bất ngờ quát lớn khiến mấy tên học trò đang say sưa đọc giật mình
đánh rơi cả sách,lão chưa dừng ở đó mà tiếp tục xách roi chạy sầm sập
xuống chỗ của hắn:
- Tên nghiệt đồ này!Giữa ban ngày ban mặt ngươi làm vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
Mắt hắn chớp liền mấy cái,ngạc nhiên hết sức khi thấy một ông lão đã gần
tám chục tuổi bỗng nhiên chạy tới vung vẩy cây roi trước mặt mình:
- Ông bác này,ông dạy ông cứ dạy,ta học kệ ta học.Sao ông bác đột nhiên
lại hùng hổ như thế?Doạ sợ sư nương của ta thì làm sao bây giờ?
Thanh Dương nhéo vào đùi hắn một cái đau điếng,thấp giọng:
- Đứa ngốc,còn không mau xin lỗi phu tử!
Thấy bọn hắn gặp hoạ thì đám đệ tử đồng thời buông sách quăng bút quay sang
nhìn,vẻ mặt đứa nào cũng hả hê như xem chó cắn chó,duy chỉ có Minh Thần
và Ngạo Nam là bất biến giữa dòng đời vạn biến.Minh Thần đang tập trung
chữa cánh cho một con chim sẻ gã nhặt được hồi lúc sáng,còn Ngạo Nam thì đương nhiên là đang ngủ chảy dãi đầy ra bàn.
Phu tử chĩa cây roi vào mặt hắn,quát:
- Sư đồ các ngươi ở giữa ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện thương thiên
hại lý,quỷ thần công phẫn,thật không ra thể thống gì!Đâu ra cái kiểu ẽo
ợt lẳng lơ đút cho nhau ăn,lại còn uốn éo dựa dẫm vào nhau,các ngươi có
biết nam nữ thụ thụ bất thân là gì không?Cô nương,mấy lần trước lão phu
đã hết sức nhân nhượng,thế nhưng lần này thì mời cô đi ra cho,đừng làm
ảnh hưởng tới không khí trang nghiêm của lớp học!
- Trang nghiêm
cái con khỉ khô khỉ mốc khỉ gió khỉ con!Này ông bác,một cánh én không
dựng nổi mùa xuân,sức một người khó đảo điên thiên hạ.Ông bác nói sư
nương của ta ảnh hưởng tới không khí trang nghiêm,vậy thì xin hỏi trang
nghiêm là như thế nào?
Phu tử nghiêm mặt ôm quyền hướng thiên,trầm giọng nói:
- Trang nghiêm chính là tôn kính các đấng bề trên – những người đã sáng
lập ra học vấn lễ nghi,là coi trọng kiến thức đạo lý.Nhân bất ngay bất
thành quân tử,học bất nghiêm học cũng bằng không.Vậy mà sư đồ các ngươi
trong giờ học lại làm cử chỉ uốn éo lẳng lơ,còn không đáng đuổi ra sao?
- Tiểu bảo bối,ta ra ngoài là được...
Hắn chộp lấy bàn tay nhu nhuyễn không xương đang kéo tay áo hắn,lạnh lùng hừ một tiếng:
- Thế gian này chỉ ta được phép mắng nàng.Người khác,không có tư cách!
Dứt lời hắn quay sang cười lạnh nhìn phu tử:
- Nghe thật hay,thế chẳng hay sau khi thắp hương khấn vái các cụ thì ông bác có coi trọng đệ tử không?
- Không có gì,chỉ là thấy cách dạy của ông bác có chút vấn đề.Khi vui đọc năm,khi buồn đọc mười,cứ đọc ra mấy câu trong sách rồi mặc kệ học trò
hiểu sao thì hiểu,lúc phật ý thì liền nâng roi lên như đang lùa vịt,đây
là cái phương pháp đào tạo gì vậy?Giác ngộ tư tưởng “chúng sinh bình
đẳng” nên giờ ông bác coi học trò như đám gia súc à?
Phu tử còn chưa kịp phản biện thì đã bị hắn nhảy vào mồm:
- Ông bác bảo sư nương cử chỉ lẳng lơ?Ô,thế đút đồ ăn cho ta không dùng
tay thì dùng cái gì?Chẳng lẽ dùng miệng mớm như chim mẹ sao?Ừm~Cách này
cũng rất được...Ách!Sao sư nương lại nhéo ta?Còn nữa,người ngồi ghế
không hiểu kẻ đau lưng,ông bác có ghế xịn,thành ghế cao ráo sạch sẽ sang chảnh trong khi bọn đệ tử thì phải ngồi bệt dưới đất ngẩng mặt thẳng
lưng,có thể không mỏi sao?Sư nương ta mỏi lưng dựa một chút thì cả cái
phòng này bị độc chết à?Nếu sau này chẳng may nàng bị vôi hoá cột sống
thì mấy đồng lương bèo của ông bác có đền nổi không?
Phu tử thẹn quá hoá giận dứ cây roi tới trước mặt hắn,quát:
- Nghiệt đồ!Đúng là nghiệt đồ!Ngươi mau giải thích câu vừa rồi trong Đạo
Đức Kinh,không giải thích được thì cùng cái nữ nhân này cút ra ngoài!
Hắn nhíu mày,sử dụng Cách Không Ngự Vật hút quyển sách trên mặt bàn vào tay rồi dõng dạc nói:
- Đạo có thể định nghĩa thì không phải đạo,tên có thể đọc thì không phải
tên.Vạn vật vốn không tên,là con người dùng tên để định nghĩa vạn
vật.Không,là tính độc đáo vốn có của vạn vật được tạo hoá ban tặng.Có,là con người khám phá ra chức năng riêng rồi đặt tên cho.Vừa có vừa không
tạo thành sự kì diệu của vạn vật.Cũng giống như việc dùng kiếm,đặc tính
vốn có là mau lẹ uyển chuyển sắc bén,nếu được ngươi biết vận dụng cùng
chiêu thức thì sẽ gây được uy lực kinh người.Ta hiểu là như thế,còn ông
bác lí giải sao ta mặc kệ.
Phu tử trợn mắt nhìn hắn kéo tay Thanh Dương sầm sập đi ra ngoài,sau năm
giây não tích cực phân tích tình huống thì tức đến dậm chân một cái,hung hăng quát:
- Tiếp tục đọc!Nghiệt đồ!Đúng là nghiệt đồ!
Ngạo Nam chặc lưỡi mấy cái,cặp mắt lim dim nửa tỉnh nửa mơ,khoé miệng thì khẽ nhếch lên một nụ cười:
- Hắc hắc~Tận dụng đặc tính vũ khí để phối hợp cùng chiêu thức,cái này nghe có vẻ rất thú vị...Chẹp chẹp~
.............................
- Con đừng cứng đầu như vậy,nhỡ phu tử giận thì làm sao bây giờ?
Hắn gối đầu lên đùi Thanh Dương,vừa ăn nho do tay ngọc của nàng đưa tới vừa ê a nói:
- Kệ xác lão.Tối lão có ngủ với ta đâu mà ta phải quan tâm.
Thanh Dương đỏ mặt vỗ vào mông hắn một cái,sẵng giọng:
Hắn nhăn nhó ngồi dậy quan sát vẻ mặt của Thanh Dương,có vẻ như lần này
nàng giận thật,bộ ngực đầy đặn liên tục phập phồng giống như đang góp
phần khẳng định phán đoán của hắn là đúng.
- Thật sự phải đi sao?
- Đi luôn và ngay!Không học nhỡ mai này ra giang hồ bị người ta lừa gạt thì sao?
Hắn khịt mũi:
- Không đi.Chuyện gì càng ép thì ta càng không muốn làm.
Hoả kình ập vào mặt khiến hắn giật thót,chợt nhận ra trên tay Thanh Dương không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tầng lửa đỏ.
- Đứng lại!Hôm nay không thể không đánh mông con!
Hắn cuống cuồng chạy được vài bước thì đột nhiên ngã sấp xuống,mặt mày xám ngoét như vừa nhai hết một cân mướp đắng.
- Này!Con sao thế?Tiểu bảo bối...Bị đau ở đâu sao?Con đừng làm ta sợ!
Thanh Dương vội quỳ xuống vỗ lên mặt hắn mấy cái,thế nhưng chỉ thấy da thịt
hắn lạnh ngắt như người chết,lỗ chân lông rỉ ra mồ hôi lạnh khiến nàng
vừa chạm vào đã thấy rợn người.
- Không nên...Ô ô...Không nên doạ ta...Tim ta rất yếu...Ô ô...
Nàng vội đưa pháp lực vào định kiểm tra thân thể hắn thế nhưng linh khí vừa
mới truyền vào đã ngay lập tức bị một lực lượng kì quái hấp thụ sạch
sẽ.Vừa kinh vừa sợ,Thanh Dương đang định lôi mấy cái vật phẩm bảo mệnh
ra thì hắn bỗng lên tiếng:
- Nho...nho...
Thanh Dương vội gạt nước mắt,vừa đặt quả nho vào miệng hắn vừa gấp gáp nói:
- Nho đây!Nho của con đây!
- Khụ khụ~
Hắn bỗng ho khan,quả nho bị nội lực Cửu Tử Tà Công bức ra còn chưa kịp rơi
xuống đất thì đã chia năm xẻ bảy rồi nổ tung,nước nho văng tung toé trên mặt đất.
- Miệng...mớm...
Thanh Dương thở phào,tay trái nâng tay áo lau nước mắt,tay còn lại hung hăng đánh vào vai hắn một cái,sẵng giọng:
- Tiểu bại hoại...Doạ chết ta rồi...
Hắn vươn tay gạt đi nước mắt tèm lem trên má nàng,hữu khí vô lực nói:
- Câu này ta nói mới đúng.Sư nương mau mớm cho ta đi,bằng không ta sẽ cảm thấy...ặc ặc...rất thống khổ.
- Bớt giả bộ đi.Há miệng!
Thanh Dương quan sát lần cuối xem có ai xung quanh không,thậm chí thả ra thần thức quét một vòng rồi mới ngậm vào nửa quả nho vén tóc đưa tới trước
mặt hắn.
Hắn há miệng nuốt xuống,thuận tiện kéo Thanh Dương một
cái để tận hưởng cảm giác mĩ nữ ngã vào lòng mình.(Nghiêm cấm trẻ em mới tập đi và người lớn không có hộ thân kình thử dưới mọi hình thức)
Bài học rút ra:Khi bị vợ đuổi thì hãy ngã ra và giả vờ ngất.Ta đã thử và không bị đánh mà còn được ăn nho.
...........................
Nửa canh giờ sau Ngạo Nam đẩy cửa bước ra,đám đệ tử cũng lật đật theo
sau,đứa nào trông cũng suy nhược như mới cùng bạn gái đi chợ cả buổi
sáng.
Vừa ra tới nơi thì cả bọn ngạc nhiên hết mức khi thấy hắn
đang nằm lên đùi sư thúc nheo mắt tận hưởng đôi bàn tay nõn nà của nàng
dịu dàng nắn bóp khuôn mặt đê tiện.Từ trên xuống dưới,từ dưới lên
trên,toàn bộ đều là một cái bộ dáng ung dung nhàn rỗi,sung sướng dạt
dào,so với đám người không bị đuổi ra ngoài thì còn sung sướng hơn gấp
trăm lần.
Cảm nhận được vô số ánh mắt căm ghét đang ghim vào mặt,hắn không thèm mở mắt vỗ nhẹ vào tay Thanh Dương:
- Thôi được rồi,nàng trở về trước đi.Ta cùng đám đần này đi một vòng rồi sẽ về ăn cơm cùng nàng.
Thanh Dương nắm lấy tay hắn lưu luyến không rời:
- Cho ta đi cùng đi.Ta hứa sẽ không phiền phức...
- Khờ quá.Nếu nàng không về nấu cơm thì trưa biết ăn gì,hay là muốn ta ăn nàng trừ bữa?
Giọng điệu lưu manh của hắn khiến Thanh Dương ngượng ngùng thu tay lại,thanh âm bất ngờ xuất hiện một tia nũng nịu:
- Nhớ về sớm,đừng để cơm canh nguội hết...
Thanh Dương đang nói bỗng ngừng lại,cực kì xấu hổ khi nhận thấy bản thân tự
dưng lại nhu thuận như một đứa ngốc,không nhịn được quay lưng dùng Phi
Hành Thuật bay đi thật nhanh để che giấu khuôn mặt đã đỏ tới tận mang
tai.
Hắn mỉm cười dõi theo bóng lưng Thanh Dương cho tới khi thân ảnh của nàng trở thành một chấm nhỏ mới đảo cặp mắt cá chết sang lũ
huynh đệ đồng môn:
- Ta đã sẵn sàng,có thể đi nhanh về sớm được không?
Ngạo Nam chặc lưỡi một cái,vẻ mặt điềm nhiên như thể không nghe thấy hắn nói cái gì,lớn tiếng kêu lên:
- Hôm nay ta sẽ thay mặt sư phụ dẫn dắt đợt Giang Hồ Lịch Duyệt này.Nên
nhớ lần này chúng ta xuống núi học hỏi chứ không phải đi đánh nhau,ai
cầm theo kiếm hay dao găm cũng đều sẽ bị phạt.Còn nữa,tuyệt đối làm theo chỉ dẫn,bằng không bị đám bắt cóc buôn nội tạng tóm đi thì đừng có đổ
là tại xui.Đã chuẩn bị xong chưa,xong rồi thì chúng ta:Lên đường~