Lưu Phong đã đi ra từ mô phỏng khoang thuyền rùa sớm, hắn đi lên trước, khẽ kéo Lam Hiên Vũ ra từ trong mô phỏng khoang thuyền.
Sau đó ánh mắt hai người đều rơi vào đài mô phỏng khoang thuyền bên cạnh,
vì thứ bọn hắn lo lắng nhất chính là lúc này Tiền Lỗi cũng đi ra, nếu
hắn ra sẽ chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi.
"Không có
chuyện gì đâu, không cần lo lắng. Coi như là Tiền Lỗi cũng chấm dứt trận đấu thì một nửa số điểm tích lũy đó cũng đã đủ chúng ta tiến vào mười
thứ hạng đầu rồi." Lam Hiên Vũ khẽ cười với Lưu Phong.
Đúng lúc này, một tiếng thét đột nhiên truyền đến: "Lam Hiên Vũ!"
Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong ngạc nhiên quay đầu, lập tức thấy một đạo thân
ảnh chạy như bay mà đánh tới. Lưu Phong vô thức đi cản trở, nhưng người
này lại đã tới cực gần, "Phanh" một tiếng, đánh bay hắn sang một bên,
sau đó một chút liền bắt được vạt áo Lam Hiên Vũ. Người đến không phải
ai khác mà chính là Diệp Linh Đồng bị Lam Hiên Vũ ngang nhiên giết ra
khỏi trận thi đấu tuyển chọn. Lúc này, người chờ ở bên ngoài mô phỏng
khoang thuyền rất nhiều, trong đó cũng có cả lão sư, cả đệ tử.
Có vài học viên về nghỉ ngơi, nhưng có ba người còn chưa có đi, chính là Diệp Linh Đồng, Thường Kiếm Dật cùng Lữ Thiên Tầm.
Lam Hiên Vũ cũng là nghe được Diệp Linh Đồng thét lên mới ý thức được
chuyện gì xảy ra, dù sao bọn hắn đã ở bên trong đó vài ngày, cùng đối
thủ đấu trí rồi cả so dũng khí, nên cũng đã sớm quên sự tình đánh chết
Diệp Linh Đồng lúc đó, lúc này lại vừa nhìn thấy bọn hắn đi ra, Diệp
Linh Đồng sao còn nhẫn nại được, nàng liền trực tiếp nhào lên nhưng lại
bị Quý Hồng Bân ngăn cản.
Lam Hiên Vũ chăm chú nhìn lại, chỉ
thấy hai mắt Diệp Linh Đồng đã đỏ bừng, trong đôi mắt tràn đầy oán hận,
bên người nàng, Thường Kiếm Dật cùng Lữ Thiên Tầm cũng là sắc mặt xanh
mét mà trừng mắt bọn hắn.
Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Hiên Vũ, Lưu Phong. Diệp Linh Đồng nói các ngươi ở bên trong đó, vì cướp đoạt
điểm tích lũy nên đã đánh chết nàng, ta cũng cần giải thích của các
ngươi."
Vì điểm tích lũy không từ thủ đoạn, đây cũng không phải
thứ hắn nguyện ý thấy. Huống chi, Sử Lai Khắc Học Viện khảo hạch vô cùng nghiêm khắc đối với tâm tính. Nếu đúng là loại vấn đề này thì chỉ sợ
điểm tích lũy có cao hơn nữa cũng không cách nào tiến vào Sử Lai Khắc.
Đây tuyệt đối là một hành động không sáng suốt.
Cho nên, tuy ba
người Lam Hiên Vũ vẫn luôn không có chấm dứt khảo hạch, rất hiển nhiên
sẽ đạt được càng nhiều điểm tích lũy, thê nhưng mấy ngày nay tâm tình
của Quý Hồng Bân vẫn luôn vô cùng không tốt.
Lúc trước, vì sao
Ngân Thiên Phàm lại bị khai trừ? Chính là vì học viện đã cho rằng tâm
tính của hắn có vấn đề a! Lam Hiên Vũ lại là đệ tử của hắn, chẳng lẽ ở
phương diện này cũng lại xuất hiện vấn đề giống như trước?
Không có đợi Lam Hiên Vũ mở miệng, Lưu Phong đã cả giận nói: "Diệp Linh Đồng, ngươi lại là đổi trắng thay đen. Ngươi là một nữ hài tử, còn có xấu hổ
hay không hả?"
Lời vừa nói ra, toàn trường phải sợ hãi, Quý Hồng Bân cũng sững sờ, có chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Linh Đồng. Diệp
Linh Đồng vừa ly khai tuyển chọn thi đấu đã khóc kêu rằng mình bị Lam
Hiên Vũ giết, nói Lam Hiên Vũ làm như vậy là vì đoạt điểm tích lũy của
nàng, tâm tình vô cùng không ổn định mà khóc thật lâu, sau đó liền nói
cái gì cũng phải ở chỗ này đợi ba người bọn hắn đi ra, bảo là muốn một
cái công đạo.
Nhưng lúc này Lưu Phong lại phẫn nộ mà phản bác, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình?
Lam Hiên Vũ vỗ vỗ vai Lưu Phong, ý bảo hắn tỉnh táo một chút, sau đó cung
kính hướng Quý Hồng Bân hành lễ: "Lão sư, ta có thể giải thích một lát
không? Ta sẽ chịu trách nhiệm đối với mỗi câu nói của chính ta, về sau
người có thể tiến hành xác minh cùng Sử Lai Khắc Học Viện."
Quý Hồng Bân trầm giọng nói: "Ngươi nói đi."
Lam Hiên Vũ nhìn về phía Diệp Linh Đồng, ánh mắt bình tĩnh tới mức không có nửa điểm cảm tình, Diệp Linh Đồng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, đúng
là trong lòng nàng có chút run rẩy, sắc mặt khó coi, căm tức mà nhìn
hắn.
"Diệp Linh Đồng, chúng ta đối chất nhau. Ta hỏi ngươi, lúc
ấy có phải ngươi bị ba tên bên Lăng Thiên học viện đuổi giết, đã đến
ranh giới hiểm tử nhưng vẫn còn sống? Lúc đó lớp trưởng cùng Thường Kiếm Dật cũng đã bị đối phương đánh lén mà chết."
"Đúng, nhưng..."
trong lòng Diệp Linh Đồng xiết chặt, tuy trong nội tâm nàng vẫn luôn
nghĩ, vô luận như thế nào Lam Hiên Vũ cũng không nên trả lời việc hắn
động thủ đối với chính mình, nàng cũng biết thực ra chuyện này chính
mình cũng không có ưu thế gì.
"Ngươi chỉ cần trả lời ta có phải
hay không là được rồi. Ta hỏi lại ngươi, lúc đó các ngươi gặp phải tổ
kia, thực lực chỉnh thể của bọn hắn có phải càng mạnh hơn các ngươi,
chính là đoàn đội cường đại của mấy vị Lăng Thiên học viện? Nếu như lúc
ấy không có có chúng ta ra tay, ngươi có thể chạy trốn được sao? Dưới
tình huống đối phương có phi hành hồn sư?."
Diệp Linh Đồng hô hấp thoáng có chút dồn dập: "Tên phi hành hồn sư kia đã bị ta đả thương."
Lam Hiên Vũ lạnh nhạt nói: "Nhưng ngươi cũng bị đuổi kịp rồi, tên hồn sư
dùng U Minh Ma Thương đó là thứ ngươi có thể đối phó sao? Đối phương có
hai vị tam hoàn hồn tôn."
Diệp Linh Đồng nghiêng đầu đi, không có trả lời.
Lam Hiên Vũ chuyển hướng Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật: "Lớp trưởng,
Thường Kiếm Dật, lúc ấy các ngươi đã không ở đó, còn lại cũng chỉ có một mình Diệp Linh Đồng. Chúng ta trốn ở trên cây, phát hiện nàng bị đuổi
giết. Vì là đồng học nên chúng ta mới ra tay cứu viện, không thể đổ
trách nhiệm cho người khác, chẳng những giúp nàng ngăn trở đối thủ còn
hướng đối thủ triển khai phản kích. Các ngươi cũng đã giao thủ cùng đối
phương nên chắc chắn biết đối phương mạnh bao nhiêu. Chúng ta gần như đã phải lộ ra tất cả át chủ bài mới miễn cưỡng đánh tan đối phương. Mà
ngay khi chúng ta sắp giết chết một tên cuối cùng thì Diệp Linh Đồng lại đột nhiên ra tay, giết chết gã cuối cùng đó, cướp đi một nửa số điểm
của tổ kia. Loại này có thể nói là lấy oán trả ơn đi, các ngươi cho rằng ta nên làm như thế nào? Át chủ bài lớn nhất chúng ta cũng phải bỏ ra
nhưng lại không có đạt được điểm tích lũy."
"Ba người các ngươi
người là một cái đoàn đội, nàng vì muốn đoàn đội có thể ra biên nên muốn đạt được điểm tích lũy cũng là bình thường. Thế nhưng khi chúng ta
không tiếc hết thảy mà cứu nàng thì nàng lại lấy oán trả ơn, cướp đi số
chiến lợi phẩm mà chúng ta đáng phải có. Ta cũng phải chịu trách nhiệm
với đoàn đội của ta. Hơn nữa, ta không có khả năng dễ dàng tha thứ một
người như vậy để làm đồng đội với ta, bởi vì ta không biết lúc nào nàng
sẽ vì ích lợi của mình lại ra tay đối với chúng ta."
Nghe Lam
Hiên Vũ những lời này, Quý Hồng Bân không khỏi nhíu chặt lông mày, ánh
mắt Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật thì là một lát liền chuyển dời đến phía Diệp Linh Đồng, bọn hắn cũng không rõ ràng lắm, thì ra đã xảy ra
nhiều chuyện như vậy.
Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: "Trước khi
trận đấu bắt đầu ta cũng đã đáp ứng với các ngươi, nếu ở trong đó chúng
ta gặp được nhau thì mọi người có thể liên thủ. Nếu Diệp Linh Đồng không đánh một kích cuối cùng để cướp đoạt kia, thì nhất định chúng ta sẽ
mang theo nàng tiếp tục xâm nhập, cũng sẽ cho nàng một ít điểm tích lũy
dưới tình huống chúng ta đã đủ điểm. Thế nhưng ở tình huống lúc đó, ta
đã không thể nào làm như vậy được nữa."
Lữ Thiên Tầm nhịn không
được nói: "Vậy ngươi cũng có thể đuổi nàng đi, tại sao phải giết nàng?
Dù sao nàng cũng là đồng học của ngươi a!"
Lam Hiên Vũ liếc mắt
nhìn hắn: "Lớp trưởng, lời này của ngươi có chút ích kỷ a? Trên người ba gã Lăng Thiên học viện kia có bao nhiêu điểm tích lũy có lẽ trong lòng
ngươi cũng hiểu rõ. Nàng cướp đi điểm tích lũy, rồi nếu ta thả nàng đi
thì ta phải nói với đoàn đội như thế nào? Huống chi, ngươi nghĩ với cái
tình huống lúc đó ta thả nàng đi, nhưng nàng lại chỉ có một người thì có thể sống đến cuối cùng sao? Gặp được bất luận đoàn đội nào nàng cũng sẽ phải chết, rồi điểm tích lũy sẽ bị người khác cướp đi. Nếu là như vậy
thì vì sao phải để tiện nghi người khác?"
"Nhưng ta là nữ hài
tử, sao ngươi có thể hạ sát thủ đối với một nữ hài tử?" Diệp Linh Đồng
tức giận nói, những lời này vừa nói ra, không thể nghi ngờ là chính nàng cũng đã chứng minh tất cả lời nói của Lam Hiên Vũ trước đó.
Lam Hiên Vũ thản nhiên nói: "Nếu đó là thế với thực thì đương nhiên ta sẽ
không giết ngươi, ta sẽ để cho ngươi rời đi, tự sinh tự diệt. Thế nhưng
lúc đó là ở thế giới giả tưởng, ngươi lại làm ra chuyện như vậy, ta
muốn cho đoàn đội của ta một cái công đạo, không thể vì ngươi ích kỷ mà
làm cho chúng ta không cách nào thông qua tuyển chọn."
Diệp Linh Đồng tức giận đến mức song quyền nắm chặt, nhưng nàng cũng biết mình
đánh không lại Lam Hiên Vũ, nàng quay đầu nhìn về phía Quý Hồng Bân, ủy
khuất mà nói: "Quý lão sư, Lam Hiên Vũ sát hại đồng học trong trận đấu,
chẳng lẽ hắn không ích kỷ sao? Trường học phải chỉ trì công bằng vì
chúng ta." Sắc mặt Quý Hồng Bân có chút âm trầm, hắn xem một chút Lam
Hiên Vũ, lại nhìn một chút Diệp Linh Đồng rồi trầm giọng nói: "Hai người các ngươi đều làm ta rất thất vọng." Nói xong câu đó hắn liền xoay
người rời đi."