Lâm bộ đầu mặt đầy
khiếp sợ chỉ vào Lâm Tuyết Nhi, thanh âm tràn ngập khó có thể tin:
"Nàng... Nàng chính là tức phụ nương ta nhìn trúng cho ta? Không được,
không thể lấy, tức phụ như vậy không thể lấy".
Thúc thúc Lâm
Tuyết Nhi, Lâm Tự có chút xấu hổ, hướng Lâm bộ đầu cười nịnh nọt, nói:
"Lâm bởi đầu, ngài đừng tức giận, chất nữ này của ta chỉ là cha mẹ đã
qua đời, trong lòng khổ sở, chứ ngày thường nàng rất hiểu chuyện".
"Vậy cũng không cần, không cần, nữ nhân như vậy ta cũng không hầu hạ nổi". Lâm bộ đầu không cần suy nghĩ liên tiếp cự tuyệt.
Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy Lâm bộ đầu ghét bỏ bản thân như vậy, trong lòng cản thấy rất không thoải mái. Nghĩ tới nàng lớn lên cũng là dung mạo như
hoa như nguyệt, điều kiện trong nhà cũng không tệ, có thể coi như là nhà giàu. Nếu không phải cha mẹ nàng qua đời sớm, còn chưa vì nàng tìm được một đường ra tốt, thì hiện tại nàng sao phải ủy thân gả cho một tên quê mùa như vậy. Kết quả không nghĩ tới người này còn chướng mắt nàng,
chuyện này sao có thể tiếp thu được.
Trong lòng nghĩ như vậy,
Lâm Tuyết Nhi đối với người xung quanh yêu kiều thi lễ: "Các vị hương
thân phụ lão, các ngươi cũng nhìn thấy được, thúc thúc của ta chính là
muốn ta gả cho một người như vậy, hắn bây giờ ghét bỏ Tuyết Nhi, như vậy chờ tới lúc ta gả qua, cũng không biết còn phải chịu khổ gì. Tuyết Nhi
cũng là không còn cách nào khác, cho nên mới nghĩ tới chủ ý bán mình".
Người chung quanh nghe xong lại gật gật đầu, một nữ tử nhu nhược như vậy gả cho Lâm bộ đầu quê mùa xác thực là không thích hợp.
Lâm bộ đầu ở một bên vò đầu bứt tai không biết làm như thế nào, ai bảo hắn
là kẻ ăn nói vụng về. Nhưng dù như thế nào, hắn đã quyết định một
chuyện, tức phụ này hắn không muốn lấy vào cửa.
Tần Tình Tình nhìn tình huống nơi này, thấy Lâm bộ đầu đang rơi vào thế hạ phong, nàng tính toán tiến lên giúp một chút.
Hôm nay, người được gọi là Khâm sai đại nhân nói mình là tiểu đệ Viên Vinh
Cẩn, nhưng Tần Tình Tình không có hoàn toàn tin tưởng hắn. Nếu muốn ở
thời đại sinh hoạt tốt, nàng phải hình thành mạng lưới nhân mạch của
mình. Mà Lâm bộ đầu là ứng cử viên rất phù hợp. Chờ về sau dù nàng nghĩ ở trấn trên mở cửa hàng hay là làm buôn bán, hắn cũng có thể trợ giúp
nàng rất nhiều. Mà bây giờ, vì để về sau hắn có thể trợ giúp mình thật
tốt, nàng sẽ xuất ra hảo ý của bản thân.
Tần Tình Tình tìm một
cái thời cơ, tiến lên nói: "Lâm bộ đầu, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng
đại tẩu, ta hôm nay liền giúp ngươi nói một câu, vị đại thúc này chắc
cũng không cí ý kiến gì, đúng không?".
"Cám ơn đại tẩu hỗ trợ, ta chính là nhìn không quen những người như vậy, thích giả mù sa mưa nói
chuyện cong cong quẹo quẹo, phiền chết người".
Tần Tình Tình cười cười, hướng Lâm Tự nói: "Vị đại thúc này, tuy ta không phải người nhà
Lâm bộ đầu, nhưng có thể tính là người vây xem, ta nghĩ muốn giúp đỡ nói một câu. Trước không nói Tuyết Nhi mới mất cha mẹ còn đang ở trong tang kỳ, nhưng Lâm Tuyết Nhi cùng Lâm bộ đầu đều là người họ Lâm, có phải có điểm không thích hợp".
Ở cổ đại, trong tiềm thức của mọi người,
người cùng họ là không thể kết hôn với nhau, một là nếu người trong nhà
hai bên cùng họ kết hôn với nhau, như vậy nên xưng hô như thế nào mới
tốt, hai là ai biết được một hai trăm năm trước hai nhà có phải đều là
người cùng một nhà, thế thì bối phận phía trên cũng rất dễ loạn. Nhưng bởi vì chuyện vừa rồi quá mức khiếp sợ,
cho nên mọi người cũng không ý thức được điểm này, bây giờ bị Tần Tình
Tình nói ra, tự nhiên nghị luận sôi nổi.
Đối với nghi vấn này,
Lâm Tự sớm đã có chuẩn bị, trấn định trả lời: "Ta biết người cùng họ kết hôn với nhau tương đối ít, nhưng cũng không phải là không có. Chúng ta
cũng không nghĩ tới mấy chuyện này, không phải là thấy Lâm bổ đầu điều
kiện khá tốt, cho nên mới đồng ý".
"Hừ! Ngươi không cần khen ta như vậy, đối với ta cũng vô dụng". Lâm bộ đầu tức giận nói.
Lâm Tuyết Nhi ở bên cạnh khóc càng thêm sướt mướt, làm cho nhóm công tử
chung quanh nhẹ giọng lên án nàng là vì cha mẹ qua đời mới bị tông tộc
tùy ý hôn phối. Nàng là như thế nào không tình nguyện không vui, nàng là như thế nào yêu cầu người khác tới an ủi trợ giúp nàng.
Tần
Tình Tình bị thanh âm lộn xộn ầm ĩ xung quanh quấy nhiễu tới phiền lòng, hừ lạnh một tiếng, hàn khí trên người tản ra. Người xung quanh đột
nhiên cảm thấy lạnh, tiếng hừ lạnh giống như vang lên ở bên tai, đột
nhiên đánh cái giật mình, xung quanh nháy mắt an tĩnh lại.
Vừa
lòng nhìn đám người xung quanh yên tĩnh, Tần Tình Tình nói: "Những việc
này chúng ta tạm thời không nói tới, nhưng ta muốn nói một chuyện, sao
chúng ta không hỏi chất nữ ngươi một câu vì cái gì lại muốn bán mình an
táng cha mẹ? Chẳng lẽ, nhà các ngươi không muốn an táng cha mẹ nàng thật tốt".
"Nói hươu nói vượn". Lâm Tự rống lên, sau ý thức được
chính mình luống cuống, vội bổ sung nói: "Chúng ta mấy ngày nay đều là
bận rộn an táng cho cha mẹ nàng, khả năng vì thế, mới vắng vẻ không quan tâm, chú ý tới chất nữ, làm nàng miên man suy nghĩ, lúc này mới làm ra
chuyện như vậy".
Lâm Tuyết Nhi vừa thấy người xung quanh không
hướng về nàng, dù sao hôm nay nàng khẳng định cùng với người nhà đã nháo căng, đơn giản hoặc là không làn, đã làm là phải làm đến cùng, quyết
tâm nói: "Không phải do Tuyết Nhi chính mình miên man suy nghĩ nhiều, mà bởi cha mẹ Tuyết Nhi chỉ có mình Tuyết Nhi là nữ nhi. Tuyết Nhi một
người huynh đệ để giúp đỡ cũng không có, tự nhiên muốn nghĩ biện pháp vì chính mình quyết định. Tuyết Nhi chỉ là không nghĩ gây thêm phiền toái
cho thúc thúc mà thôi".
Lâm Tự cũng không phải người trẻ tuổi
không hiểu việc đời, như thế nào có thể vì một hai câu của nàng lừa gạt
được, lập tức cười lạnh, nói: "Hay cho một câu vì muốn suy nghĩ cho ta,
Lâm Tự ta ngày thường cũng coi như là một thương nhân đứng đắn, cho tới
giờ cũng chưa từng làm ra chuyện lừa gạt ai. Ta tự nhận ngày thường đối
xử với ngươi rất tốt, những ngày này càng là không có thiếu của ngươi ăn mặc, còn tìm người tới hầu hạ ngươi, không nghĩ tới lại bị người chụp
mũ như vậy. Ngươi cảm thấy Lâm gia ta ngay cả một cô nương cũng không
nuôi nổi".
"Thúc thúc, Tuyết Nhi không có ý này, chỉ là ngài hấp tấp muốn định ra hôn nhân cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nghĩ còn chưa qua
hiếu kỳ của cha mẹ, làm sao có thể dễ dàng định chuyện hôn nhân. Nhưng
đây chính là một mảnh hảo tâm của thức thúc, Tuyết Nhi không nghĩ làm
ngài khó xử, cho nên rơi vào đường cùng mới ra hạ sách này".
Tần
Tình Tình ghét nhất là nhìn thấy những loại người như thế này, luôn mồm
nói là vì người khác suy xét, thật ra chỉ là lấy cớ cho sự ích kỷ của
mình mà thôi. Vì thế, nàng cười lạnh nói: "Không muốn gả thì nói không
muốn gả, ở đâu ra nhiều lý do như vậy".
Lâm Tự lúc này cũng cực
kỳ tức giận, hắn chỉ vào Lâm Tuyết Nhi, cực kỳ tức giận nói: "Hay cho
một câu không nghĩ gây thêm phiền toái cho ta, ngươi cho rằng ta thực sự muốn quản ngươi sao? Nếu không phải đại ca, đại tẩu ta đi sớm, thì ta
cần quản chuyện của ngươi sao. Ta thật không hiểu, đại ca đại tẩu ta tốt như vậy sao lại có thể nuôi dạy ra một khuê nữ như ngươi. Cả ngày khóc sướt mướt không nói, chuyện gì cũng không biết làm. Trước kia, trong nhà giới thiệu cho ngươi bao nhiêu nhà, ngươi
cũng đều từ chối, kết quả kéo dài tới ngần này tuổi. Nếu không nhân lúc
này đang mới để tang tìm cho ngươi một nhà chồng, thì chờ khi ngươi thủ
hiếu ba năm xong cũng quá tuổi. Đến lúc đó cũng chỉ có thể đi làm di
nương hay vợ kế người ta. Thật vất vả mới tìm giúp ngươi được một nhà
tốt, ngươi còn không cảm kích. Hừ! Ngươi thích làm gì thì làm đi, ta mặc kệ ngươi!".
Nói xong, Lâm Tự phất tay áo bỏ đi.
Hắn tuy
là người làm ăn buôn bán, thương nhân là thấy lợi mới làm, nhưng vẫn là
có cốt khí của chính mình. Hắn vốn là muốn giúp cháu gái mình tìm một
nhà khá giả xem như hết tâm ý, thuận tiện coi như là giúp mình, nhưng
nếu như nàng đã không cảm kích, vậy thì mặc kệ nàng đi. Chất nữ như vậy, hắn cũng không chiều nổi. Hừ!.