Thật vất vả về tới nhà, Tần Tình Tình không để ý đồ đạc trên xe, liền đi vào trong phòng xem hai tiểu bảo bối của mình.
"Tiểu đệ, bọn chúng hôm nay có ngoan không? Có ầm ĩ không? ". Tần Tình Tình
nhìn Đại bạch đang vui vẻ chơi cùng hai tiểu gia hoả, lòng có chút khó
chịu. Mẫu thân ở bên ngoài nhớ các ngươi như vậy, thế nhưng hi người các ngươi không có lương tâm cùng Đại bạch chơi vui vẻ như vậy.
"Tẩu tử, bịn chúng rất ngoan, không có ầm ĩ". Viên Vinh Dịch buông quyển
sách trên tay xuống, cười nói: "Tẩu tử, ngươi ở trên núi nhặt được con
mèo này về thật không tệ, rất có kinh tính, cũng không có làm ầm ĩ. Lúc
đầu ta còn còn sợ nó sẽ không cẩn thận cào bọn nhỏ, kết quả nó chưa từng sinh khí".
Tần Tình Tình tức giận trừng mắt nhìn Đại bạch: "Ta xem bây giờ chúng thích Đại bạch so với ta hơn".
Nghe thấy cái tên Đại bạch, Viên Vinh Dịch mặt cười cứng lại một chút: "Hoá
ra nó tên là Đại bạch. Thật đúng là....một cái tên hay. Đúng rồi, tẩu
tử, chúng ta không thể lúc nào cũng gọi chúng tiểu bảo bảo được, nhân
lúc này đặt cho hai đứa nhỏ một cái tên đi".
"Ừ. Cũng không thể
lúc nào cũng gọi bọn nhỏ như vậy được. Tuy nói tên phải đợi tới lúc một
tuổi mới được đặt, nhưng có thể đặt nhũ danh trước. Tiểu đệ, không biết
ngươi có cái kiến nghị gì không? ". Tần Tình Tình đầu tiên dò hỏi ý kiến của Viên Vinh Dịch.
Viên Vinh Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Nhũ danh
thì không cần yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần gọi thuận miệng là được. Ta
thấy vẫn là tẩu tử quyết định đi".
"Ừ. Vậy ca ca gọi Bảo Bảo, còn muội muội gọi Bối Bối". Tần Tình Tình nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, mới nói ra ý kiến của mình.
Quả nhiên....là sẽ như vậy. Viên Vinh Dịch đầy mặt hắc tuyến nghĩ, khi hắn
nghe cái tên Đại bạch là đã biết Tần Tình Tình là người không biết đặt
tên, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một chút. Hiện tại vừa nghe, cái
tên này quả thực là quá tùy tiện đi.
"Ừm, tẩu tử ngươi xem,
trong thôn nhiều nhà đều gọi hài tử nhà mình là tâm can bảo bối, chúng
ta đặt như vậy có phải có chút tùy tiện, không có chút mới mẻ. Gọi ra
như vậy chúng ta cùng bọn họ không khác nhau".
"Vậy tiểu đệ cảm thấy đặt tên nào mới tốt, nói ra một chút, có cái gì phải ngượng ngùng".
"Hai đứa nhỏ là sinh vào giờ Thìn, không sai biệt lắm chính là sinh vào buổi sáng, như vậy đặt một cái tên ý tứ gần với sáng sớm. Hơn nữa, hắn chính là đứa bé đời sau đầu tiên của Viên gia chúng ta, cũng là hy vọng về
sau của Viên gia chúng ta, cho nên gọi là Thần Hi. Còn bé gái, xem ngày thường nàng cười lên nhìn rất ngọt ngào, vậy lấy tên Đường Đường đi".
Tần Tình Tình nhìn Viên Vinh Dịch giải
thích ý nghĩa cùng nguồn gốc tên, trong lòng cảm thấy xấu hổ, xem ra cái tên mình đặt thật đáng bỏ đi, bản thân nàng chỉ nghĩ đặt một cái tên
gọi lên thật thuận miệng. Ai biết, đặt tên còn phải chú ý nhiều thứ như
vậy.
Tùy cơ, Tần Tình Tình đánh nhịp nói: "Vậy lấy tên Thần Hi
cùng Đường Đường đi". Tần Tình Tình cầm đuôi Đại bạch lúc ẩn lúc hiện
trêu đùa hai đứa nhỏ nói: "Các bảo bảo, các ngươi giờ đã có tên rồi, các ngươi có vui không? ".
Hai đứa nhỏ cũng không biết là thích cái
đuôi của Đại bạch hay là thích cái tên này, đều hướng Tần Tình Tình nở
nụ cười rạng rỡ.
Tần Tình Tình nhìn thấy hai đứa nhỏ cười, tâm đều tan chảy, cảm thấy tất cả vất vả cùng phấn đấu của bản thân đều đáng giá.
Chơi đùa với đứa nhỏ một lúc, trong viện liền truyền tới giọng của Điền đại
tẩu: "Đại muội tử, ta biết ngươi trong lòng nhớ hai đứa nhỏ, nhưng ngươi cũng không thể không cầm đồ của nhà mình về đi".
Tần Tình Tình
lúc này mới nhớ tới mình còn chưa cầm đồ đạc về, vội vàng từ trong phòng đi ra, cười xin lỗi: "Điền đại tẩu, thật làn phiền ngươi, ta chỉ lo cho đứa nhỏ, đều quên mang đồ về, cũng may có ngươi mang qua cho ta".
"Ai, không có chuyện gì, dù sao cũng tiện đường. Hai đứa nhỏ thế nào rồi,
không có làm ầm ĩ đi". Điền đại tẩu cũng quan tâm hai đứa nhỏ giống vậy.
"Không có. Bọn chúng rất ngoan, Vinh Dịch còn đặt tên cho hai
đứa nhỏ, ca ca gọi Thần Hi, muội muội gọi Đường Đường, có phải rất êm
tai không? "
Điền đại tẩu gật gật đầu, nói: "Không khổ là người
đọc sách, đặt tên so với chúng ta đều hay hơn nhiều. Được rồi, đại muội
tử, ngươi có nhiều đồ đạc cần thu thập cũng phải mất một khoảng thời
gian, ta không làm phiền ngươi nữa, ta trở về trước đây".
Tần
Tình Tình trước đem chăn mới mua phơi ở trong sân, rồi đem những đồ còn
lại dọn dẹp. Cũng may, bởi vì không gian trên xe có hạn, cho nên có rất nhiều đồ đạc nàng thỉnh chưởng quầy ngày mai đem tới. Hôm nay nàng mua cũng không ít đồ, thừa dịp hôm nay có thời
gian, Tần Tình Tình muốn sắp sếp lại đồ đạc.
Thời điểm mùa thu
chính là thời điểm nhiều cá nhất, Tần Tình Tình đã nhìn trúng con sông
phía sau nhà nàng thật lâu. Bên trong có rất nhiều cá đang khoan khoái
bơi lội, người thời đại này không ăn cá, một là ngại có mùi tanh, hai là ngại cá có nhiều xương.
Tuy cá có thể dễ dàng bắt, nhưng vì vấn đề chế biến, nên có rất ít người ăn thịt cá. Nhưng bây giờ, chỉ có thể
nói đám cá này thật xui xẻo khi đụng phải Tần Tình Tình.
Tần Tình Tình tìm một cây trúc, đem đầu phía trước tước nhọn, rồi cầm theo một cái thùng ra cửa.
Bởi vì sắp tới thời gian ăn cơm, cho nên Tần Tình Tình cũng không có chậm
trễ, đi nhanh tới bờ sông tìm một trí tốt, tay chân lanh lẹ cầm cây trúc xiên hai ba con cá rồi xách thùng trở về nhà.
Viên Vinh Dịch
cảm giác Tần Tình Tình chỉ là đi ra ngoài dạo một vòng rồi về. Trong
lòng cảm thấy buồn bực, lại nhìn thấy trong tay nàng cầm cái thùng gỗ,
hỏi: "Tẩu tử, nước trong nhà hôm nay của chúng ta dùng hết rồi sao? Ta
nhớ sáng sớm nay Điền đại ca mới gánh nước cho chúng ta mà? ".
Từ sau khi Viên Vinh Cẩn đi chiến trường, nước trong nhà đều là Điền đại
ca gánh cho bọn hắn, mỗi ngày một lu đầy, chưa bao giờ gián đoạn.
Tần Tình Tình cười nói: "Không có, tẩu tử là đi bắt cá, hôm nay tẩu tử trổ tài cho ngươi xem".
"Nhưng mà tẩu tử, không phải tất cả mọi người đều ngại thịt cá quá tanh, nên
không có ai ăn nó sao? ". Viên Vinh Dịch nghi hoặc nhìn Tần Tình Tình.
"Đó là do tay nghề của các nàng không tốt, hôm nay tẩu sẽ cho ngươi xem sự
lợi hại của tẩu". Tần Tình Tình trên mặt tràn ngập tự tin.
Tần
Tình Tình tay chân lanh lẹ cạo sạch vẩy cá, đem nội tạng bên trong lấy
ra, tiếp theo dùng muối rửa sạch mấy lần, bảo đảm tới khi ăn không còn
mùi tanh.
Tiếp theo, chặt cá ra làm mấy phần, đuôi cá và đầu cá
thì mang đi hầm canh, còn thịt cá thì cắt thành miếng mỏng. Bởi vì cá
khá lớn, Tần Tình Tình tính toán làm thêm một món khác, một nửa làm cá
hầm cải chua, một nửa làm cá phiến chua ngọt, phần lớn ở giữa mình cá
thì làm cá chiên.
Trong nhà không có dưa chua, nhưng là có rau cải trắng yêm, có thể tạm chấp nhận.
Đầu tiên là đem thịt cá nhúng vào bột mì loãng rồi thả vào chảo dầu chiên
một lát, bởi vì bên trong bột mì loãng có thả lòng trắng trứng, nên màu
sắc nhìn rất đẹp, còn làm gia tăng mùi vị, khiến thịt cá ngoài giòn
trong mềm.
Ở trong cho một chút dầu,
thêm chút ớt, hoa tiêu, gừng và hành, cho thịt cá vào xào qua, rồi cho
thêm ít nước, dưa chua, dùng lửa nhỏ đun, khoảng mười phút thì bắc nồi
xuống. Bởi vì dưa chua chưa đủ chua, cho nên Tần Tình Tình cho thêm chút dấm.
Cá phiến chua ngọt tương đối dễ làm. Điều chỉnh lượng dấm, đường, nước cho vừa miệng, tiếp cho cá phiến vào bên trong lật xào rồi
cho ra đĩa. Món này phải ăn nóng, nếu để nguội mùi vị sẽ không ngon.
Số cá còn lại xếp thành hàng ướp gia vị, chờ tới khi gia vị ngấm thì thả
vào bột mì loãng rồi cho vào chảo rán, món này phải rán lâu một chút.
Nhanh tay đem các món đều làm xong,Tần Tình Tình mỗi món chia ra một phần đưa qua nhà Điền đại tẩu, chỉ có canh cá do lửa không tới nên không có đưa
qua, hơn nữa bây giờ nàng phải uống nhiều canh cá để nhanh có sữa lại.
Điền gia đối với nhà bọn họ tốt như vậy, hiện tại có thứ tốt, đương
nhiên muốn cùng nhau chia sẻ.