Một đường hỏi thăm,
cuối cùng hỏi được đến nhà tộc trưởng, cửa viện mở rộng, hoàn toàn hỗn
độn, rồi lại lạnh tanh đáng sợ. Xuyên qua mấy cánh cửa, mới nhìn thấy
một vị đại thúc cao tuổi, cầm cây chổi quét sân.
“Đại thúc, xin hỏi một chút ––”
“Mọi người đi hết rồi, ở đây không có người ngươi muốn tìm.” Đại thúc không ngẩng đầu, tiếp tục quét.
“Đại thúc, ta là Liễu Tứ nương, thê chủ của Lam Lăng, đại thúc chắc từng nghe nói chứ?” Ta kiên nhẫn hỏi, một chút phó thác của tộc trưởng, như
thế nào cũng phải hoàn thành mới đúng.
Đại thúc nghe vậy cuối cùng dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn ta: “Ngươi không phải nên ở trong tù à, sao lại ra ngoài được? Này những người
khác đâu?”
“Phía trên tra rõ a Lăng đã sớm không phải người của Lam gia, liền thả
chúng ta. Những người khác vẫn còn ở bên trong, ta cũng không biết như
thế nào.” Nhất định là dữ nhiều lành ít, chỉ có điều ta không dám nói.
“Vậy ––” Đại thúc cuối cùng lộ ra vẻ mặt nghi vấn, kể từ sau chuyện năm
ấy, mọi người đã cả đời không qua lại với nhau, lúc này tới làm chi?
“Các ngươi đến xem chuyện tiếu lâm?”
Ta lắc đầu một cái, ta có ác liệt như vậy sao? Cẩn thận nói lại một lần phó thác của tộc trưởng ở trong tù.
Đại thúc nghe xong lại do dự một chút, cuối cùng tin chúng ta.
“Nhân công tử ở hậu viện, ta sẽ mang mọi người qua.” Đại thúc bỏ lại cây chổi trong tay, mang theo chúng ta đi hậu viện, “Kể từ sau khi trong
tộc xảy ra chuyện, quan phủ còn nói muốn tịch thu tòa nhà, hơi lớn một
chút đều mang tiền tài chạy, người làm trong nhà cũng đều đi hết, chỉ
còn sót lại Nhân công tử quá nhỏ, lại không ai quản, không thể làm gì
khác hơn là ngây ngô trước.”
“Vậy sao đại thúc ngươi không đi?” Chẳng lẽ là trung bộc trong