Trời đã rất sáng rồi, nhi tử ta đã thu xếp xong rồi, a Lăng còn trùm chăn không ra.
“A Lăng, dậy đi, mặt trời chiếu lên mông rồi!” Ta bắt đầu túm chăn, không ngột ngạt à?
“Ưmh.” Lam Lăng túm chăn thật chặt, cũng không ra ngoài. Ôi, tối ngày hôm qua
mắc cỡ chết người, giống như một dâm phu, nào còn có mặt mũi gặp người.
Tứ nương nhất định cười nhạo rồi, nữ nhân xấu!
“A Lăng, chàng
thật sự không dậy?” Ta đè lên chăn, hạ thấp giọng: “Vậy chúng ta ngủ
tiếp đi, tối ngày hôm qua thật tốt, vừa đúng ôn lại.”
A Lăng đẩy ta ra, mới vừa vén chăn lên, lại vội che, “Nàng xoay qua chỗ khác, không cho nhìn!”
Ặc, được rồi, không nhìn thì không nhìn, dù sao cũng từng nhìn không ít.
Chờ chúng ta ra ngoài, Diệp Hồng cần mẫn đã vội mở ra, ngay cả Tuyết nhi đều đã tỉnh dậy. Ôi, mặt mo đỏ bừng.
Mở cửa chính cửa tiệm ra, bắt đầu buôn bán.
Mấy năm, vẫn bán mì, mì xào, mì sốt, mì om, tuy là buôn bán vốn nhỏ, cũng
kiếm không ít. Tiền kiếm được lấy đi mua đất, sau đó cho thuê thu tô,
chờ chúng ta không muốn làm, đi về phơi nắng giày vò, sống cuộc sống bà
địa chủ.
Người bên ngoài sao đều chạy tới chạy lui, xảy ra chuyện gì sao?
Ta đưa tay chặn một nữ nhân lại: “Vị đại tỷ này, sao trên đường lại loạn như vậy?”
“Nghe nói triều đình phát bảng, Lam tướng quân trấn thủ biên thành tư thông
với địch phản quốc, nên bị giải về kinh thành đấy.” Nữ nhân nói xong
liền chạy tới chỗ nhiều người
Ta buông tay, tư thông với địch?
Phản quốc? Không phải oan uổng đi, dù sao chuyện như vậy thường thấy,
cuối cùng là tư thông với địch thật hay là công cao chấn chủ, cũng không phải là chuyện chúng ta quản. Trong tộc Lam thị cũng không nghe nói có
quan cao gì, chắc không phải người bên này, càng không liên quan đến ta. Vỗ vỗ tay, bán mì của đi, một ngày ba bữa, mới là chuyện thăng đấu tiểu dân chúng ta quan tâm.
Không tới mấy ngày nữa, chúng ta liền
phát hiện chúng ta quá ngây thơ rồi, người đang ngồi trong nhà, họa từ
trên trời rơi xuống, ngươi muốn trốn cũng trốn không được
“Phụng
thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Lam Vô Nhai tư thông với địch phản
quốc, chứng cứ phạm tội như núi, nhốt vào Thiên lao, sau thu xử trảm.
Giết tam tộc Lam thị, răn đe, người dám can đảm lẩn trốn, lại giết cả
tộc!”
Khắp nơi đều là binh mã, đầy đường bắt người. Cửa tiệm đóng cửa thật chặt, chúng ta núp ở bên trong không dám ra cửa.
A Lăng có khế ước bán thân, sớm không phải tộc
nhân Lam thị, cũng không biết những người một lòng muốn thăng quan phát
tài kia nghĩ làm sao, họ có thể thừa nhận không, hiện giờ duy nhất có
thể làm chính là nghe theo mệnh trời.
“A Lăng, không phải sợ,
chúng ta không có việc gì.” Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra,
ta đã sớm kêu Diệp Hồng cầm tất cả ngân lượng và khế đất trong nhà, mang theo Tuyết nhi và Bảo nhi đi tìm Lý Nhạc và Ngũ lang, để cho các nàng
cùng nhau đến nông thôn ngây ngô. Nếu như chúng ta thật sự tránh không
khỏi, Tuyết nhi và Bảo nhi đã ngoài tam tộc, sẽ không chịu dính líu.
“Tứ nương, đều là ta liên lụy nàng, nàng cho ta hưu thư đi, nàng cũng sẽ không có chuyện rồi.”
“Ta không đâu! Chúng ta nhất định không có chuyện, cho dù thật sự không
được, chúng ta sẽ chết ở một chỗ, xuống đất cũng không cô đơn.”
“Nàng đừng như vậy, chúng ta còn có Tuyết nhi và Bảo nhi, hai đứa nhỏ như
vậy, không có cha, lại không có nương, hai đứa làm thế nào?”
“Ta mặc kệ, ta liền muốn cùng chàng!”
“Tứ nương, nàng đừng tùy hứng ––”
Ta lắc đầu nguầy nguậy, lệ rơi đầy mặt, không có chàng, sống tiếp còn có ý tứ gì?
Chúng ta ôm nhau thật chặt, không nói thêm gì nữa, nếu như chạy không thoát, liền cười đối mặt đi!
Cúi đầu, tìm được môi a Lăng, dùng sức hôn lên, a Lăng cũng dùng sức đáp
lại, chưa bao giờ cuồng nhiệt như vậy. Ta một phát ôm lấy hắn, đè lên
trên giường, mặt chôn trong cổ hắn, trong tay cũng không nhàn rỗi xé
quần áo của hai người. Chúng ta điên cuồng lưu lại dấu vết của mình ở
trên thân nhau, nhìn a Lăng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, vừa nâng thân,
liền đè toàn bộ lên. Vừa động mấy cái, a Lăng lật người một cái, ta
liền bị đè xuống phía dưới, nước mắt a Lăng rơi trên mặt, trên cổ của
ta…
“Mở cửa mở cửa!” Bên ngoài rầm rầm đập cửa, kèm theo tiếng đá cửa.
Chúng ta nhìn nhau, bình tĩnh đứng dậy, mặc quần áo, búi tóc, thu dọn xong
giường đệm. Tay nắm tay, mở cửa phòng ra. Ánh mặt trời chiếu ngay mặt,
ta đưa tay che, thấy rõ quan binh trước mặt.
“Xích lại, đi!” Nữ nhân dẫn đầu quát lên.
“Từ đã!” Ta đưa tay ngăn lại: “A Lăng đã sớm không phải họ Lam rồi, bảy năm trước hắn đã bán thân đến nhà ta, các ngươi không thể bắt người.”
Nữ nhân kia khinh miệt liếc nhìn, xoay người rời đi, “Ngươi nói cũng không tính, dẫn đi!”
Thôi, ta im lặng, nhiều lời vô ích, mắt thấy những quan binh kia lật tung
phòng, cũng không tìm được một chút thứ đáng giá gì, hùng hùng hổ hổ kéo chúng ta đi.
Trong phòng giam âm trầm thúi hoắc, lên mùi rơm
mốc, đây chính là chỗ hiện giờ chúng ta ở lại. Tộc nhân Lam thị không
phân biệt nam nữ, toàn bộ đều bị giam ở chung một chỗ, khóc, mắng, náo
loạn, hò hét loạn lên.
Ta ôm a Lăng, vùi ở một góc phòng giam,
nhắm hai mắt, hồi tưởng lại từng sự kiện ta và a Lăng quen biết hiểu
nhau đến gần nhau, cuộc đời này có chàng, thỏa mãn.
“Lam Lăng à, ngươi không phải không mang họ Lam à, sao cũng tiến vào rồi hả ?” Lam Tam nương này đã chạy tới khiêu khích.
Ta liếc nhìn, chỉ ôm chặt a Lăng, không để ý tới bà ta, ta lười phải nói với bà ta.
“Ơ, không nói lời nào, bán thân thì thế nào, còn không phải trốn không thoát?”
“Chết đến nơi rồi, ngươi bỏ bớt sức lực đi, giữ lại lúc chặt đầu khóc đi.” Ta chỉ nghĩ nữ nhân chết bầm này biến nhanh lên một chút, không nên tới
phiền chúng ta.
“Liễu Tứ nương, ngươi ––”
“Trở lại, náo
cái gì? Tránh qua một bên đi, xem xem con trai của ngươi đi, đã bệnh
thành như vậy, còn có tâm tư náo!” Một âm thanh uy nghiêm cắt đứt Lam
Tam nương dài dòng.
Ngẩng đầu nhìn sang, a, còn có chút ấn tượng, tộc trưởng đúng không? Ta không cảm kích ngươi, ta nhớ thù lắm? d1en
d4nl 3q21y d0n
Lam Tam nương đàng hoàng lại, ôm nhi tử, không ngừng kêu, a, cuối cùng còn có chút nhân tính.
A Lăng ở trong lòng ta giật giật, lại ngủ thiếp đi, những ngày này, hắn
gầy không ít, lại cố nén, mỗi ngày đều cười, không để cho ta lo lắng,
không biết rằng ta càng đau lòng hơn.
“Tuyết nhi, Bảo nhi, đừng đi ––”
“A Lăng, mau tỉnh lại, hai đứa không có chuyện gì.” Ta lay tỉnh a Lăng,
nhất định gặp ác mộng, a Lăng luôn khóc trong mộng, ta lo lắng suông lại không có cách nào.
“Tứ nương, chúng ta còn sống?” A Lăng yếu đuối hỏi.
Ta vội vàng gật đầu, chúng ta còn sống, còn một ngày chưa đến, sẽ còn có hi vọng, cũng không được buông tha.
Thời gian đến sau thu xử trảm càng ngày càng gần, chúng ta cũng càng ngày
càng tuyệt vọng. Thỉnh thoảng có người bệnh chết, nổi điên, thậm chí tự
sát. A Lăng cũng ngã bệnh, ta chỉ có thể lo lắng suông, cho dù cầu xin
như thế nào đều vô dụng, bọn họ sẽ không để ý đến chết sống của một tử
tù.
Ta nhìn a Lăng ngày càng gầy gò, cũng bắt đầu nói mê sảng,
trừ lau nước mắt, ta cái gì cũng không làm được. Ông trời, ta van cầu
ngài, nếu ngài đã có thể để cho ta đến nơi này, hãy để cho ta mang a
Lăng trở về đi. Chỉ cần chúng ta có thể chạy thoát một kiếp này, ta tình nguyện tan thành mây khói, trọn đời không được siêu sinh!
“Tứ nương, Tứ nương, đừng đi…” A Lăng lại đang nói mê sảng.
Ta lau mặt một cái, ôm chầm a Lăng: “Ta đang ở đây, ta đang ở đây, ta không đi.”
“Tứ nương… Ta nhìn thấy nàng đi rồi, không để ý đến ta… Máu đầy đất…”
“Ta rất tốt, chàng xem, ta đang ở đây.”
A Lăng mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Tộc trưởng kia cũng không được tốt, dù sao tuổi tác quá lớn, lại bị giam
lâu như vậy. Tộc trưởng vịn tường tới đây, liếc nhìn a Lăng, mở miệng
nói: “Như vậy không được, hắn không chống đỡ được mấy ngày, vẫn phải
khám một chút mới được.”
Ta nhìn bà ta, haizzz, đều đến nông nỗi
này, hận cái gì, cũng không đáng rồi. Lắc đầu một cái, có thể nghĩ cách, ta đều suy nghĩ, còn có thể như thế nào?
Tộc trưởng sờ soạng hồi lâu trên người, móc ra một miếng ngọc, chính là người không biết cũng
có thể nhìn ra là một đồ tốt. Nhưng mà, bà ta cầm cái này ra làm gì, còn có thể có công hiệu khởi tử hồi sinh sao?
Tộc trưởng không để ý
đến ta kinh ngạc, đến cửa ngục gọi đội trưởng nhà lao tới đây, nói gì
đó, sau lại nhét món đồ kia vào trong tay đội trưởng nhà lao. Đội trưởng nhà lao này gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Một lát sau, chỉ thấy đội trưởng nhà lao này lại trở về rồi, trong tay cầm thứ gì đó.
“Ngươi, tới đây!” Đội trưởng nhà lao chỉ về phía ta.
Ta? Mặc dù kỳ quái, ta vẫn để a Lăng xuống, đi qua.
“Cho hắn uống đi, có lẽ có thể chống đỡ mấy ngày, ta có thể giúp cũng chỉ một chút như vậy thôi.”
Thì ra là thuốc! Ta thiên ân vạn tạ nhận lấy thuốc, vội đút cho a Lăng
uống. Nhưng mà trong lòng lại cảm tạ vị tộc trưởng kia, chỉ mong tất cả
mọi người không sao.