Ánh mặt trời tháng
tám nóng rát chiếu trên mặt đất, một gốc cây vẫn quật cường đứng thẳng,
trên đường phố, mùi xăng dầu đều khiến người ta có cảm giác nặng nề,
chán ghét, trên khuôn mặt người qua lại đều có vẻ mất kiên nhẫn.
Cái tháng tám đáng ghét này!
Thái dương nóng rát, lóa mắt bị bức màn che ở bên ngoài, cục nóng điều hòa ở bên ngoài rung lắc kêu rè rè. Phòng bệnh cao cấp trên tầng cao nhất
cách âm rât tốt, bên trong lặng yên không một tiếng động, an tĩnh.
Đến gần liền phát hiện có một người đàn ông đang nằm trên giường, một đôi
mày kiếm thoạt nhìn có chút hung ác, đường cong khuôn mặt góc cạnh,
gương mặt tái nhợt lại lộ ra vài phần yếu ớt.
Anh chau mày, run
rẩy một chút, đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt tinh mở ra, không có thần thái như trong tưởng tượng, ngược lại lộ ra vẻ tĩnh mịch khiếp người ……
Không thể tin mở to hai mắt, trong tầm mắt, một đôi tay sạch sẽ, không có đeo nhẫn, cũng không có vết cắt, thậm chí đến cả miệng vết thương cũng
không có……
Anh còn đang ngẩn người, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tới tóc đen nhánh, dáng vẻ trung niên.
Trong tầm mắt, Diệp Thế Sâm trẻ tuổi đáng sợ, đằng sau có một cô gái ăn vận
xinh đẹp, đồng tử Diệp Cửu Chiêu co rụt lại, mang theo hận ý.
“Cửu Chiêu, con tỉnh rồi?”
“Anh Cửu....Sao lại đột nhiên hôn mê chứ?” Diệp Gia Lâm tiến lên đây, nháy đôi mắt, lấy lòng hỏi.
Diệp Cửu Chiêu nắm chặt tay, thở ra một hơi thật sâu, Diệp Gia Lâm cũng là bộ dạng lúc trẻ.
Nhéo chặt mu bàn tay, dời tầm mắt, sợ chính mình vừa lơ đãng liền ra tay với cô gái ở trước mặt này.
Diệp Cửu Chiêu không để ý tới cô ta, chỉ nhìn về phía Diệp Thế Sâm, hỏi: “Ba, ba không bận sao?”
Diệp Thế Sâm cũng không thèm để ý con trai tỏ ra lạnh lùng với Diệp Gia Lâm, chỉ cười nói: “Ngày mai là sinh nhật hai mươi hai tuổi của
con,--ll,,,,qlll,,,don,,,,,,---ba có bận thế nào cũng phải dành thời
gian ăn sinh nhật cùng con chứ.”
Hai mươi hai tuổi? Diệp Cửu Chiêu sửng sốt, mười năm trước? Anh thật sự đã trở lại?!
Diệp Gia Lâm đứng ở một bên, mắt ửng đỏ, Diệp Thế Sâm vừa nói xong, cô ta
liền muốn tiến lên, đáng tiếc Diệp Cửu Chiêu đã nằm xuống, đưa lưng về
phía bọn họ. Diệp Gia Lâm chỉ có thể bĩu môi đi ra ngoài.
Hôm nay anh Cửu bị làm sao vậy?
Bọn họ đi rồi, Diệp Cửu Chiêu đột nhiên nhảy dựng lên, đi vào toilet, nhìn
gương, đôi tay run run, nâng lên...…Vuốt mặt chàng trai trẻ tuổi trong
gương, lẩm bẩm: “Loan Loan, anh đã trở về……”
……
Hôm nay, ngày tám tháng chín.
“Anh Cửu, sao cậu lại tới đây?” Tôn Hạo Dương có chút giật mình, Diệp Cửu
Chiêu chưa bao giờ tới ký túc xá của trường cả, chiếc giường kia vẫn
luôn trống không.
Nhìn rương hành lý của cậu ta, vị nam thần này muốn trọ ở trường à? Vậy chẳng phải thời gian ở trường sẽ nhiều hơn sao?
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, nghiêm túc trải giường chiếu, Tôn Hạo Dương nhíu nhíu mày, sao anh Cửu giống như càng trầm tĩnh hơn vậy?
“Á, anh Cửu?!” Trình Trang bổ nhào qua, Diệp Cửu Chiêu né ngay, chau mày, lúc trẻ Trình Trang thật là sinh động.
Mặc kệ khuôn mặt lạnh của anh, Trình Trang nhảy dựng lên, chàng trai cao 1m8 thoạt nhìn rất tuấn lãng.
“Anh Cửu, trọ ở trường à?”
Diệp Cửu Chiêu gật đầu, Trình Trang liền hoan hô, người cuối cùng của phòng này, Lý Dịch cũg tiến vào.
“Anh Cửu, sao năm cuối lại muốn ở trọ trong trường thế?”
Thấy cậu ta, Diệp Cửu Chiêu nhất thời thất thần, -ll,,q,,,uy,,,don,,,,,anh
nhớ đời trước, khi Loan Loan vừa mất, người này đã khóc rống đến tê tâm
liệt phế.
Cậu ta cũng thích Loan Loan……
“Này, anh Cửu, cậu thu dọn trước đi, mình phải đi đón người mới đến đây.”
Sau đó đôi con ngươi của Tôn Hạo Dương đảo tròn, nói tiếp: “Xem có em gái năm dưới nào không!”
Diệp Cửu Chiêu dừng tay, ngón tay thon dài cầm góc chăn hất lên, gấp thành
hình dài ngay ngắn, xoay người lại, nói: “Mình và cậu cùng đi.”
“What?”
Diệp Cửu Chiêu nói xong bước ra ngoài trước, Trình Trang chớp chớp mắt to, huých tay Lý Dịch một cái.
“Anh Cửu đó hả?”
“Mình cũng cảm thấy cậu ấy bất bình thường……Giống như, giống như càng…… Càng……” Tôn Hạo Dương cau mày, càng không nói ra được.
“Có khí thế!” Lý Dịch tiếp lời.
Hai người gật đầu, đúng, có khí thế, thoạt nhìn có chút dọa người……
“Đi đi đi, đuổi theo, mình cũng đi!”
“Đi! Đi xem thôi.”
……
“Ơ, này này, cháu cũng đến đại học D hả?”
Bên giường đối diện, người phụ nữ trung niên to mồm hỏi, giọng điệu rất là
kích động. Con gái bà ấy xấu hổ cười cười với Cố Loan Loan, vẻ mặt rất
bất đắc dĩ.
Cố Loan Loan cười đáp lại, nếu không phải vì thân thể ba cô không tốt, người ba coi cô như cô công chúa nhỏ kia, sao có thể
để cho cô một mình tới nơi đất khách.
Thân thể ba cô không khỏe
là từ sau khi cô nhận được giấy báo trúng tuyển,--ll,,q..don,,,--- bằng
không cô nhất định sẽ không rời khỏi tỉnh S, tới một nơi khác học hành.
Lắc đầu, nâng cao tinh thần, cười nói với người phụ nữ trung niên kia: “Vâng, cháu cũng đến đại học D.”
“Ái dà, thật trùng hợp, chuyên ngành gì thế?”
“Thuỷ văn địa chất.”
“Ai da, con gái dì cũng là thuỷ văn địa chất! Thật là quá khéo.”
Nói xong vươn tay nắm chặt tay Cố Loan Loan, vẻ mặt thân mật, hỏi: “Con gái tên là gì?”
“Chào dì, cháu tên là Cố Loan Loan.”
“Loan Loan à, đây là con gái dì, Tùy Thiến!”
Hai người liếc nhau, hơi có chút bất đắc dĩ, lúc này tàu vào ga, bà dì kia
kéo rương hành lý lên, con gái bà đeo túi xách ở phía sau. Cố Loan Loan
cũng kéo hành lý của mình, theo đám người đi ra ngoài.
“Má ơi, sao thành phố W lại nóng như vậy chứ?”
Cố Loan Loan lau mồ hôi, nói: “Bốn bêp lò lớn à, vậy chẳng phải chết nóng sao!”
Đúng là rất nóng, cô mặc áo phông ngắn tay, quàn bò dài, sóng nhiệt đập vào mặt, miễn cưỡng có thể chịu được.
Nhìn bốn phía một chút, có một nhà Tây Tạng, vận áo khoác lông cừu dài tay, vẻ mặt lơ ngơ đứng ở bên ngoài cửa xe.
Đoán chừng đây cũng là đưa con đi học, lần đầu tiên tới thành phố W, bọn họ
nói ngôn ngữ địa phương,--ll..q,,,don,,,,,---Cố Loan Loan nghe mà không
hiểu, nhưng thông qua vẻ nhíu chặt mày của bọn họ, đại khái có thể đoán
được bọn họ ghét bỏ thành phố này.
Thành phố phía nam vào tháng chín đều không chào đón người mấy.
“Đến trường học thế nào đây?” Mẹ Tùy Thiến nhìn bốn phía, nơi nơi đều là người, chẳng có phương hướng nào cả.
Cố Loan Loan lấy bản đồ ra, đang xem thì nghe thấy tiếng la từ phía trước truyền đến.
“Đại học W! Có đại học W không ~”
“HK, có HK sao?”
“Đại học D, đại học D!”
……
Đôi mắt Cố Loan Loan và Tùy Thiến đồng thời sáng ngời, ở phía xa có một chàng trai đen gầy, nâng tấm biển, kêu to.
Mẹ Tùy Thiến mỉm cười bước nhanh đến, vui vẻ nói: “Ai da, là bạn học của
đại học D hả, con gái dì là tân sinh viên của năm nay. Thiến Thiến, mau
tới đây!”
Vị đồng học kia gãi gãi đầu, nhìn về phía Tùy Thiến,
ánh mắt sáng lên, rồi tầm mắt chuyển sang người Cố Loan Loan, nhất thời
có chút ngẩn ngơ.
Hai người đến gần, anh chàng đỏ ửng mặt, nói: “Hai bạn nữ theo tôi qua bên kia đi, ở đó chúng ta có chỗ đón người mới.”
Nói xong cất bước đi về phía trước, không dám nhìn các cô, chỉ bước nhanh dẫn đường, quên luôn thông lệ cầm giúp hành lý.
“Mình nói này, trường đại học Sư phạm cách vách đúng kiểu trâu bò, cậu xem
đi, gần nửa ngày đều là nữ sinh, cả buổi sáng trường chúng ta có bao
người đến chứ?”
Tôn Hạo Dương đắc ý rung đùi, tựa vào bả vai
Trình Trang. Lúc này, ở đây có khá nhiều người, vốn là bảy, tám người
trực ban, giờ còn thêm người của ký túc xá Diệp Cửu Chiêu cũng đến xem
náo nhiệt.
Thành phố W nổi danh là nhiều sinh viên, hiện tại có
năm cái lều trại, Sư phạm một cái, đại học W một cái, Khoa học và Công
nghệ một cái, còn hai trường cách nhau rất gần là đại học D và đại học
H. Hai trường này có một điểm chung là nam nhiều nữ thiếu……
Nam sinh trong hai lều đều mỏi mắt trông mong nhìn từng nữ sinh bước vào lều đại học Sư phạm ở bên cạnh.
Nằm gần sát, bên Sư phạm cũng nghe thấy rồi, một sinh viên nữ cười nhìn về
phía bọn họ, nói: “Đáng tiếc, những nữ sinh mới đến của chúng tôi đều
nhìn hết bên kia rồi!”
Trình Trang hất tóc, tỏ vẻ phong lưu, thành công khiến các em gái đỏ mặt.
“Á, đó là Diệp Cửu Chiêu của đại học D hả?” Trong lều một nữ sinh năm hai nhẹ giọng hỏi một chị năm tư.
“Là anh ấy.”
Nữ sinh tậc lưỡi, khen: “Đẹp trai quá, cũng quá yên tĩnh đi, đến nửa ngày mà chưa nói một câu.”
Sau đó cực kỳ hâm mộ nhìn điện thoại di động của anh, đầu năm nay, người có thể dùng Iphone đều không tầm thường.
“Nói xem, anh ấy đến đây làm gì nhỉ?”
Về phần sao Diệp Cửu Chiêu lại có hứng thú đến đây, bên phía đại học D cũng đang thảo luận tưng bừng.
“Anh Cửu, hôm nay sao thế? Tới giải sầu à?”
Diệp Cửu Chiêu cũng không ngẩng đầu lên, đáp: “Sắp tốt nghiệp, đến xem đón người mới thôi.”
“À~~Biết ngay là anh Cửu không cần thiết phải canh chừng nữ sinh lớp dưới như chúng ta mà.”
“Xì, còn nữ sinh nữa, buổi sáng có mấy người đến? –ll,,q,,,,d,,,,,---Có hai
người tàm tạm, còn lại toàn đỉnh núi đến báo danh kìa.”
Tôn Hạo
Dương xì bạn học một tiếng, quạt vài cái, thành thật mà nói, nơi này
nóng như vậy, anh ta thật sự muốn quay về rồi. Ngẩng đầu nhìn Diệp Cửu
Chiêu, thấy anh bất động như núi, đành tiếp tục ngồi.
Chờ đợi có chút nhàm chán, một người đẹp của đại học Sư phạm chải lại đầu tóc, tán gẫu với bọn họ.
“Tỷ lệ nam nữ trong trường của các anh là bao nhiêu?”
Trình Trang nháy mắt vài cái với cô gái, huýt sáo một tiếng, đáp: “Bảy ba đó. Sao? Muốn gia nhập với chúng tôi à?”
Người đẹp kia lắc đầu, oán trách nhìn anh ta một cái, đáp: “Tôi đi thi đại học lần nữa à? Thi vào trường các anh sao?”
“Cô có thể gả vào trường chúng tôi!”
Người đẹp dậm chân, mắt nhìn Diệp Cửu Chiêu, thấy anh không hề ngẩng đầu lên, hơi tức giận nói: “Mới không cần, đại học D của các anh, sinh viên nữ
như khủng long ấy~~ ”
Một đám người đại học D trong lều trại đều
nhìn qua, mấy người này có một đặc tính là bao che khuyết điểm, nữ sinh
trường họ thì họ được quyền khen che, một cô gái của trường khác lại dám chê bai cái rắm à.
Trình Trang đang muốn nói chuyện, ở cửa lều trại đã có một bạn học chạy đến hô to: “Có hai em nữ đến!”