“Thưa bác trai, cháu hiểu ý của bác, cháu cũng biết tâm tư của Tiểu Lam đơn
giản, thật thà, không thích hợp với thế giới giải trí xô bồ, phức tạp.
Cháu cũng giống như bác, hy vọng Tiểu Lam được sống một cuộc sống tự do, vui vẻ, chứ không phải ngày ngày phải dè chừng, để ý đến dư luận. Thật
ra, sau khi ở bên nhau, cháu đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai. Trở
thành một ca sĩ nổi tiếng là ước mơ và đam mê của cháu, nhưng cháu cũng
biết hiện tại được nổi tiếng, nhưng còn 10 năm 20 năm nữa mình có còn
được nhiều người yêu mến hay không thì không có gì để khẳng định. Cháu
thật sự yêu Tiểu Lam, và hiện tại, kế hoạch tương lai của cháu đã có
thêm cô ấy nên cháu cũng không nghĩ là mình sẽ tiếp tục con đường nghệ
thật này lâu dài. Đam mê của cháu đã dùng tuổi trẻ để trải qua và hưởng
thụ. Và vì để có một gia đình hạnh phúc, vui vẻ, cháu sẵn sàng gạt bỏ
đam mê sang một bên để xây dựng một tương lai mới cùng với gia đình.
Cháu hy vọng bác có thể chấp nhận việc cháu cùng Tiểu Lam ở bên nhau.”
“Cậu thật sự vì một người con gái mà từ bỏ đam mê của mình sao?” Ba Đỗ nghe
Vũ Thiếu Kiệt nói thì cũng ngạc nhiên. Lúc này ông lại phải nhìn anh
bằng con mắt khác.
“Vâng, thật ra thì hiện tại, mẹ cháu cũng đã lớn
tuổi, lại sống một mình, cháu cũng muốn dành nhiều thời gian để chăm sóc cho bà ấy. Huống chi người ta nói: “Đồng vợ đồng chồng, tát biển Đông
cũng cạn”, cháu tin chỉ cần có Tiểu Lam bên cạnh ủng hộ cháu,giúp đỡ
cháu thì việc xây dựng một tương lai mới cũng không có gì khó khăn. Cháu hứa là sẽ cho Tiểu Lam một cuộc sống, một gia đình hạnh phúc, xin bác
cứ yên tâm.”
“Tôi không tin vào lời hứa suông đâu. Nhưng vì là con
gái tôi thích, nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Tôi không biết là cậu yêu
con bé bao nhiêu, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều là tình yêu con bé dành cho cậu lớn hơn rất nhiều, ban đầu là xuất phát từ sự hâm mộ của
một thiếu nữ, cũng vì cậu mà lựa chọn công việc vất vả này, bây giờ lại
thật sự được hẹn hò với cậu. Tôi thấy biểu hiện của con bé rất hạnh
phúc. Tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc con bé cho tốt, nó là bảo bối của
chúng tôi, nếu cậu thật sự làm tổn thương nó, tôi sẽ không để yên cho
cậu đâu.”
“Vâng, cảm ơn bác, cháu nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Lam, nhất định sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc và vui vẻ.”
“Haizzz, không biết Lam Lam đã nói với cậu chưa, thật ra con bé…”. Ba Đỗ sau khi đã mở lòng liền nói nhiều hơn một chút.
…
Hai người rời khỏi nhà họ Đỗ cũng đã 9h tối, đột nhiên Vũ Thiếu Kiệt nói
muốn đi dạo nên khi về đến chung cư, hai người đỗ xe vào bãi đỗ xong thì không lên nhà ngay mà đi ra công viên kế bên đi dao. Suốt cả quá trình, Vũ Thiếu Kiệt không nói lời nào, chỉ nắm tay cô bước đi chậm rãi. Anh
đang suy nghĩ về những lời ba Đỗ đã nói. Cuối cùng, hai người dừng lại
bên một bờ hồ, vì là ban đêm nên rất ít người qua lại. Lúc này, Vũ Thiếu Kiệt mới tháo mũ và khẩu trang ra,để xuống chiếc ghế bên cạnh. Anh kéo
cô lại gần, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, tầm mắt của hai người cùng hướng về phía trước. Dưới ánh đèn đường, mặt nước hồ trở nên lung
linh, huyền ảo, công thêm làn gió nhẹ thổi qua làm cho tâm hồn người ta
cảm thấy thoải mái.
Đỗ Nhược Lam thì lại thấy thấp thỏm vì sự im lặng của anh: “Anh Thiếu Kiệt,…”
“Tiểu Lam, cảm ơn em”
“Về chuyện gì?”, cô khó hiểu hỏi lại
“Cảm ơn em đã sớm chú ý đến anh, yêu mến anh, cảm ơn em đã chủ động đến gần
anh, cảm ơn em đã vì anh mà lựa chọn công việc này, và cảm ơn em vì đã
yêu anh.”. Anh vừa nói vừa siết chặt vòng tay, lại cúi xuống hôn lên má
cô.
“Anh…” Lại càng khó hiểu
“Lúc nãy, bác trai có nói với anh về
chuyện em từng là một fangirl của anh, em đã dõi theo và ủng hộ anh từ
những ngày đầu anh bước chân vào giới giải trí, về chuyện em vì anh mà
lựa chọn đi theo con đường làm một người quản lý nghệ sĩ rất vất vả. Bác ấy nói lúc trước em là một cô gái nhút nhát, chỉ biết dõi theo anh từ
xa, lại không biết vì lý do gì mà đột nhiên em lại thi vào ngành truyền
thông, chấp nhận thay đổi con người của mình để được gần anh hơn. Anh
xin lỗi vì sự vô tâm của mình, đáng lẽ anh nên nhận ra sớm hơn, anh thật sự không biết những năm qua, em đã phải cố gắn bao nhiêu, vất vả bao
nhiêu khi ở bên anh. Nhưng Tiểu Lam à, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bù đắp
cho em nhiều hơn, sẽ khiến cho em cảm thấy hạnh phúc và không hối hận vì quyết định của mình. Tiểu Lam, anh yêu em!”
“Anh yêu em”, đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói câu này. Nghe anh bày tỏ như vậy, cô rất vui
và hạnh phúc, nhưng lại thấy xấu hổ khi anh biết được chuyện mình cũng
là một fan cuồng anh từ khi còn đi học.