Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống. Tiếng gió thổi
xào xạc trong cung điện rộng lớn. Trên mái nhà lúc này đứng một bóng
người nhỏ bé. Từ ngày đến Bắc Quốc, nàng thấy thân thể khoẻ mạnh đi rất
nhiều, võ công còn nhanh nhẹn hơn. Người không còn mệt mỏi nữa.
Đột nhiên từ trong tối bay ra vài hắc y nhân, ánh mắt sắc lạnh nhìn nàng.
Mộc Khả Hân thầm than, không hay, sao nàng có thể quên được hoàng cung
đều có ám vệ canh giữ. Chết tiệt.
Các hắc y nhân không nói hai
lời xông lên, với bọn họ bảo vệ chủ tử là trên hết, những người khác
không quan trọng. Mộc Khả Hân dã dùng thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán nên
đương nhiên sức mạnh đã trở lại như khi còn là sát thủ hiện đại. Nàng
nhanh nhẹn tránh né những đòn hiểm ác. Lạnh lùng tung quyền vào hắc y
nhân.
Nhưng thế nào công phu hiện đại không thể bằng võ công cổ
đại. Không bao lâu nàng bị ép sát, chân trượt ngã xuống. Với mực độ cao
này không chết cũng bị thương.
Cắn chặt răng cảm giác đem lại
không đau như tưởng tượng, nàng rơi vào cái vòng tay, không ấm áp như
Bạc Khinh Nhiễm, nó lạnh nhạt mang theo mùi hương dễ chịu. Ngước lên
nhìn nam tử trước mắt, lông mày rậm, mắt như dòng nước mùi thu êm dịu
nhưng lạnh lùng, dung nhan xuất trần. Nàng nhảy xuống đứng cách hắn "
Lạc Vương Gia, đa tạ"
Hắc y nhân thấy hắn đến thì đã nấp lại vào
góc khuất, xung quanh chỉ còn màng đêm tỉnh lặng cùng hắn và nàng. Mộ
Dung Sơ Tuyết ôn hoà nhưng nguy hiểm nói " Nửa đêm không trong điện ngủ
lại đi ra đây, ám vệ trong cung đều là võ công cao cường, muốn chết
sao?"
Nghe danh Lạc Vương ôn nhu nhưng lại vô tình, là Hoàng Thúc của Mộ Dung Cảnh Hy nhưng chưa lần nào nàng và hắn tiếp xúc nói chuyện
nhiều. Mộc Khả Hân lạnh lùng không che đậy nói " Đa tạ Bắc Quốc mấy ngày qua, nhưng hôm nay ta phải về Tây Quốc"
" Bổn Vương không cản" Hắn cười nhẹ nói, dung nhan tuấn mĩ nhàn nhạt trong bộ bạch y đơn độc.
Nàng ôm quyền đa tạ, xoay người định bước đi lại nghe tiếng nam nhân truyền đến " Không tính chào trẫm một tiếng đã bỏ đi?"
Mộc Khả Hân xoay người, thấy từ trong tối Mộ Dung Cảnh Hy đang trong bộ hắc phục bước đến. Nàng kinh động ám vệ như vậy, hắn không biết thì chẳng
phải là đồ ngốc sao. " Chào thì ngươi cho ta đi?"
" Sẽ không" Hắn không suy nghĩ đáp.
" Ngươi giữ ta lại vì lí do gì?" Mộ Dung Cảnh Hy đờ người, vì sao? Là do
Bạc Khinh Nhiễm nhờ, nhưng hắn cũng có thể bỏ mặc nàng, hắn không có lí
do gì để giữ nàng ở lại hay chăm sóc nàng. Mộ Dung Sơ Tuyết cũng đưa mắt nhìn hắn, muốn xem người cháu này sẽ trả lời thế nào.
Hắn lấy
lại ngạo nghễ thường ngày " Trẫm là quốc chủ một nước, nếu đã hứa chăm
sóc cho ngươi thì đương nhiên không thể để ngươi xảy ra chuyện"
Mộc Khả Hân lạnh nhạt, quả đúng là Mộ Dung Cảnh Hy cho nàng không thiếu thứ gì, chỉ có điều đây không phải thứ nàng muốn, nàng muốn đi tìm Khinh
Nhiễm. "Ta có thể tự chăm sóc bản thân mình, nếu không ngươi có thể cử
ám vệ theo bảo hộ ta"
Mộ Dung Cảnh Hy trầm mặc " Không được, khi nào được đích thân trẫm sẽ dẫn ngươi về Tây Quốc"
" Mộ Dung Cảnh Hy ta không muốn đợi" Mộc Khả Hân lạnh lùng cất giọng, vừa nói trong tay nàng đã phóng ra ám khí. Nhưng cao thủ như Mộ Dung Cảnh
Hy cùng Mộ Dung Sơ Tuyết đều dễ dàng tránh được.
Có điều Mộc Khả Hân đã nhanh nhẹn bay ra ngoài cung, ám vệ xung quanh vì có sự xuất
hiện của hai đại chủ nhân, nên cũng không dám hành động. Mộ Dung Cảnh Hy tức giận " Mau đóng cửa thành"
Hắn phất tay, quay sang nói với nam tử bạch y " Hoàng Thúc, cáo từ"
Nhìn bóng lưng vội vã đi vào trong, Mộ Dung Sơ Tuyết cụp đuôi mắt, Cảnh Hy
ngươi đã động tâm. Nhưng lại với một người ngươi không nên dính vào.
Băng qua mấy con phố chạy xa khỏi hoàng cung. Nàng cần ra khỏi thành trước
khi bọn hắn đuổi đến. Vội vã nàng tông vào một nam nhân, hắn tức tối
quay lại " Không có mắt sao?"
Nhìn trước mắt là một nữ tử, dung
nhan tuyệt sắc, mày liễu môi đỏ. Trư nam nhân sáng mắt " Mỹ nhân, ra là
một mỹ nhân. Nào ta không trách nàng, về với ta, ta cho nàng vinh hoa
phú quý"
Mộc Khả Hân nhìn gương mặt lợn trước mặt, trong mắt không còn tia ấm " Cút xéo"
Hắn cười phấn khích " Dữ dằn như vậy, không sao hợp ý ta"
Đưa tay muốn đụng vào nàng, Mộc Khả Hân không nói hai lời liền cầm bẻ nó.
Trư nam nhân đau đớn kêu to " Tiện nhân, dám bẻ tay ta, người đâu còn
không lên bắt nàng"
Xung quanh dân chúng đứng xem lại không ai
dám nhúng tay cứu nàng. Đùa, đây là quý tử nhà họ Lâm, ai dám đụng vào.
Lập tức một tốp đầy tớ nhào vô bắt nàng. Mộc Khả Hân khó chịu nhăn mày,
đáng chết đang lúc gấp gáp.
Đánh hết tên này đến tên khác, mọi
người xung quanh trầm trồ, không ngờ nữ tử này không những có nhan sắc
mà võ công lại giỏi đến vậy. Mộc Khả Hân chảy mồ hôi, nhưng không ngừng, bọn này sao có thể nhiều đến vậy.
Mắt thấy một tên chuẩn bị cầm
gỗ đập đầu nàng đột nhiên ngừng lại. Các tên còn lại cũng ngã xuống. Mộc Khả Hân nhìn quanh kinh ngạc. Từ trong đám người bước ra một nam tử,
khuôn mặt góc cạnh, cho dù đứng trong biển ngừơi cũng phát ra ngạo khí
đế vương. Hắn cười đi đến chỗ nàng " Chỉ vừa xa tí thôi đã gặp chuyện,
Khả Hân ngươi nghĩ trốn được ta?"
" Mộ Dung Cảnh Hy " Mộc Khả Hân gằn từng chữ tức giận. Hắn đã đuổi kịp.
Nhìn nàng trầy xước không hiểu sao trong lòng hắn đầy tức giận. Cúi xuống bế nàng lên trước mặt dân chúng. Mắt lạnh tức giận nhìn trư nam tử " Lâm
Dục, uổng công phụ thân ngươi là quan trong triều mà lại có nhi tử như
ngươi"
" Ngươi là ai?" Tuy sợ khí chất nam tử đó, nhưng hống hách thành thói, hắn rong cổ mắng.
Mộ Dung Cảnh Hy nheo mắt, lạnh lùng nói " Ta là ai mai ngươi tự sẽ biết"
Mộc Khả Hân đập mạnh lên ngực hắn "Cho ta xuống"
Mộ Dung Cảnh Hy từ nhỏ luyện võ, thân thể cứng như thép, đập vậy chỉ sợ tay nàng đau " Yên vị, chân sưng cả rồi còn muốn đi đâu"