Bên kia Bạc Khinh Nhiễm đã bế nàng về điện, trong lòng một mảnh rối bời. Tiểu Uyên nàng nói ta phải làm sao? Nếu nàng thật sự là Mộc Khả Hân thì phải thế nào? Nàng còn yêu Phượng Mặc Yên không? Nếu còn vậy hắn sẽ làm sao.
Cúi đầu hôn lên phấn bạc môi, con ngươi ẩn chứa xúc động,
muốn giấu nàng nhưng lại sợ nàng hận hắn. Bản thân đã yêu nàng đến không lối thoát. Hắn rời môi nàng đưa tay vuốt nhẹ má nàng "Tiểu Uyên, nàng
nói nàng có gì tốt chứ? Nhan sắc đúng là khuynh thành, nhưng bổn vương
vốn không chú trọng. Tính tình lại xấu như vậy. Sao bổn vương lại yêu
nàng sâu đến thế"
Đứng dậy muốn phân phó người hầu lấy ít điểm
tâm chờ nàng tỉnh dậy, phía sau giọng nữ mang tiếu ý vang lên " Có ai
nói yêu như ngươi không? Bạc Nhiễm Vương Gia?"
Bạc Khinh Nhiễm
bất ngờ quay lại sau, thấy nàng đã ngồi dậy, ánh mắt mang theo ý cười
hắn. Nhiếp Chính Vương Gia lần đầu tiên xúc động, ôm chạy nàng "Tiểu
Uyên"
Nàng cũng vòng tay ôm tấm lưng rắn chắc, những lời hắn nói
nàng đều nghe được. Nam tử cao ngạo này lại vì nàng mà nói những lời như vậy. Nàng còn đòi hỏi gì thêm nữa.
Hai tay giữ mặt hắn, Mộc Khả
Hân dâng môi mình đặt lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, trằn trọc mút. Đầu
như nổ tung, Bạc Khinh Nhiễm kinh hỉ, nàng chủ động hôn hắn. Tiểu Uyên
hôn hắn.
Không lơ là, dành thế chủ động, hắn đưa lưỡi càn quét
khoang miệng nàng, Mộc Khả Hân cũng vòng tay ôm cổ hắn. Hưởng thụ nụ hôn mang theo yêu thương. Bạc Khinh Nhiễm khàn khàn giọng " Cho ta được
không?"
Tuy là phu thê nhưng hắn và nàng chưa lần nào phu thê chi thực, lần này hắn muốn nàng, rất muốn nàng.
Mộc Khả Hân đờ người, lại cười gật đầu. Bạc Khinh Nhiễm vui sướng, hôn lên
khắp người nàng như một trân bảo quý hiếm. Cánh rèm nhẹ khép lại, bên
trong là tiếng nam nhân gầm nhẹ cùng nữ nhân rên rỉ.
Bên trong
tửu lâu, Si quỳ trên mặt đất, trước mặt là một nam nhân hắc bào, lạnh
lùng tuấn mĩ. Hắn không một tia cảm xúc nói " Bạch Vân đến đây?"
" Đúng vậy Cung chủ" Si nghiêm túc trả lời, Diêm La Vương đột nhiên lại đến đây, đúng là làm hắn bất ngờ.
Dưới sau lớp mặt nạ, nam nhân tuấn mĩ trầm mặc, xưa nay nước sông không phạm nước giếng, Diêm La Vương lại đến địa bàn còn cố ý cho hắn biết.
Một làm gió thổi qua, trên tay Phượng Mặc Khuynh đã phòng thủ sẵn ám khí,
trước mặt lại xuất hiện một nam tử hồng y, yêu nghiệt dung nhan. Hắn
cười ma mị " Cung chủ Đoạ Hoa Cung, Bổn vương đến đây không báo trước,
có lỗi rồi"
Si thấy người đến, hơi rùng mình, nam nhân này thật
đáng sợ, hắn rút kiếm chĩa vào nam tử hồng y " To gan, dám xâm phậm vào
chỗ cung chủ"
Không để ý đến cây kiếm trên cổ, chỉ cười nhìn Phượng Mặc Khuynh. Hắn lạnh giọng " Si lui xuống"
Si tuân lệnh lùi một bên, nhưng vẫn không thả lỏng nhìn hắn. Mạc Ly Hiên
đi đến ghế bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống "Ta đến đây là muốn nhờ Đoạ Hoa Cung Chủ một việc"
Phượng Mặc Khuynh nhướng mày, Diêm La Vương cũng có ngày nhờ vả hắn "Nói"
"Ta muốn mượn giường hàn băng của ngươi" Từ nhỏ thân thể hắn bị hạ độc,
trúng băng chưởng, cần giường hàn băng để tiêu độc. Nếu không phải hắn
luyện được một thân võ công cao cường chắc có lẽ phát tán mà chết. Hắn
từng nghĩ cho dù chết cũng không hề hấn gì, con dân Tây Quốc thì sao?
Liên quan gì đến hắn. Nhưng từ ngày gặp nàng hắn biết hắn không thể
chết, không thể bỏ qua nàng. Hắn cần sống để làm nàng yêu hắn.
Hắn hạ mình đi mượn giường Hàn băng duy nhất trên đời do Đoạ Cung giữ.
Phượng Mặc Khuynh bất ngờ, giường Hàn Băng là thứ quý giá, hắn không thể tuỳ tiện cho mượn, nam nhân này mang cho hắn cảm giác đề phòng " Diêm
La Vương thứ cho Bổn Cung không thể cho ngươi"
Hắn đứng dậy phất tay " tiễn khách"
Không đợi Si bước đến, Mạc Ly Hiên đã trầm tĩnh lên tiếng "Đoạ Hoa Cung Cung Chủ, hay ta nên gọi ngươi một tiếng Chiến Thần?"
Phượng Mặc Khuynh dừng bước, hắn phóng ra những ám khí giấu trong tay áo. Mạc
Ly Hiên nhanh chóng tránh, lực ám khí mạnh đến nỗi chiếc ghế gãy thành
nhiều mảnh. Hắn lạnh giọng "Ngươi biết thân phận của ta?"
Mạc Ly
Hiên trong sâu đôi mắt hiện lên đề phòng, nam nhân này võ công sâu không lường được, không hề thua kém hắn "Nam Quốc Tam Vương Gia Phượng Mặc
Khuynh. Nhưng đừng căng thẳng, Bạch Vân ta luôn giữ bí mật tốt, chỉ cần
ngươi đưa ta giường hàn băng"
Phượng Mặc Khuynh nhếch môi lạnh lùng " Ta có thể giết ngươi"
Hắn trong địa bàn Đoạ Hoa Cung, cũng dám ra điều kiện cho hắn. Mạc Ly Hiên
hồng y đỏ thẫm, tà mị khuôn mặt nở nụ cười " Phượng Mặc Khuynh a Phượng
Mặc Khuynh, ta có thể xông vào đây tất nhiên cũng nắm chắc có thể thoát
ra. Ngươi đủ khả năng đối đầu với Diêm La Điện của ta, nhưng thêm một
đối thủ ngươi thật sự muốn"
Phượng Mặc Khuynh không đổi sắc, hắn đột nhiên đưa mắt lên sợi dây chuyền đeo trên cổ Mạc Ly Hiên, đôi mày
khẽ nhăn " Sợi dây trên cổ ngươi là gì?"
Mạc Ly Hiên ngẩn người,
hắn sao lại đổi chủ đề. Đưa tay lên sợi dây chuyền, trong mắt loé lên sự dịu dàng, đây là sợi dây chữ Ương trong cặp Uyên Ương Lệ Của nàng và
hắn "Đây là do nương tử của ta tặng"
Phượng Mặc Khuynh kinh ngạc, Diêm La Vương Bạch Vân đã có thê tử? Sao không ai biết chuyện này, hắn
không tưởng tượng giết người không ghê tay Bạch Vân lại yêu thương một
nữ tử. Sợi dây chuyền đó giống với chiếc Khả Hân đeo trong ngày lễ đăng
cơ. Chỉ khác là chữ Uyên. Phượng Mặc Khuynh đột ngột mở to mắt, Uyên
Ương? Là do trùng hợp?