Mộ Dung Sơ Tuyết nhìn sơ qua nàng, Mộc Khả Hân cũng ngẩng lên nhìn hắn.
Gương mặt tuấn mĩ ôn hoà, mày kiếm mắt phựơng, tóc đen xoã dài. Đôi mắt
lại một mãnh đơn điệu lạnh lùng, hắn giống giống như băng tuyết liên
trên đỉnh núi, cho dù thật gần cũng thật xa.
Hắn cười gật gầu
bước đi. Nàng âm trầm, nam nhân này tuy không màn sự đời như khí thế quả là không đơn giản. Hắn từ bỏ ngôi cửu ngũ chí tôn để an nhàn làm một
cái Lạc Vương Gia. Nhưng mưu đồ của Mộ Dung Tấn Nhạc lại bị hắn dễ dàng
nhìn ra.
Bạc Khinh Nhiễm tay choàng qua eo nàng, hỏi "Chúng ta về điện"
" Được" Nàng gật đầu, lui đi. Phượng Mặc Yên đột nhiên kêu lên " Khả Hân"
Nàng quay đầu, đập vào mắt nàng là nam nhân bi thương tột độ, hắn cô độc
trong bộ long bào. Hai mắt toát ra sự cầu xin nhìn nàng. Bạc Khinh Nhiễm ngứa mắt lên tiếng " Nam Hoàng, hai tiếng Khả Hân này nên tiết chế lại"
Hắn không cần biết giữa nàng cùng Phượng Mặc Yên đã xảy ra
chuyện gì. Nhưng bây giờ nàng đã là Vương Phi của hắn, hắn bằng mọi giá
không buông tay. Nhận ra mình thất thố, Phượng Mặc Yên cười khổ "Là trẫm không đúng"
Con tim nhói lên, Mộc Khả Hân đưa tay lên ngực. Tại sao lại đau như vậy. Phượng Mặc Khuynh im lặng bên cạnh đứng một bên
nhìn nàng, hắn không cần nàng yêu hắn, chỉ xin nàng nhìn hắn một chút
thôi.
Mộc Khả Hân quay sang hắn, nếu Phượng Mặc Yên làm tim nàng đau đớn, thì Phượng Mặc Khuynh lại khiến lòng nàng nhức nhối. Tại sao
lại như vậy? Rốt cuộc nàng đang bị sao? Thật sự không thoải mái, rất
không thoải mái. Nàng vịn đầu.
Bạc Khinh Nhiễm thấy nàng khác thường liền đưa tay đỡ " Không sao chứ?"
Phượng Mặc Khuynh và Phượng Mặc Yên lo lắng đi đến, sao nàng lại yếu như vậy?
Mộc Khả Hân ngất lịm trong lòng Bạc Khinh Nhiễm. Hắn sợ hãi " Tiểu Uyên, nàng làm sao?"
" Khả Hân" " Hân Nhi" Phượng Mặc hai huynh đệ sợ hãi. Phượng Mặc Yên vội la lên truyền thái y.
Bạc Khinh Nhiễm bế nàng vào tẩm cung, đã hai lần nàng ngất đi, chất độc trong cơ thể vẫn còn ảnh hưởng đến nàng.
Ba nam nhân tuyệt mĩ đứng căng thẳng trước giường. Trên mặt đều lộ vẻ lo
lắng. Thái y lo sợ bắt mạch cho nữ tử khuynh thành đang nhắm mắt nằm
trên giường. Hắn đi đến quỳ xuống " Thưa Hoàng Thượng, Tam Vương Gia,
Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương Phi bị trúng độc"
" Độc?" Phượng Mặc Khuynh nhăn mày, là ai dám hạ độc nàng. Hắn quyết không tha thứ.
Phượng Mặc Yên ngỡ ngàng, lại nhớ ra, trong mắt hiện đau khổ. Là hắn hại nàng "Là Nhuyễn Cốt Tán"
Phượng Mặc Khuynh nhìn hắn kinh ngạc, thái y thất thố hô " Đúng là Nhuyễn Cốt Tán, Hoàng Thượng sao người...?"
Phượng Mặc Yên đau khổ nói " Là ta đã hạ độc nàng"
" Sao cơ? " Phượng Mặc Khuynh cả kinh, Yên sao có thể hạ độc Khả Hân. Hắn yêu nàng không tiếc tính mạng, sao có thể hạ độc nàng? Hắn đi đến nắm
lấy cổ áo Phượng Mặc Yên lạnh giọng " Sao ngươi có thể hại nàng"
Hắn không chống cự, chỉ yếu ớt nói " Ta vốn không muốn hại nàng, ta yêu nàng hơn cả bản thân ta. Sao có thể hại nàng"
Bạc Khinh Nhiễm nắm chặt tay Mộc Khả Hân, lúc này mới mở miệng lên tiếng
"Ngươi không tính hại nàng, nhưng vì sự ích kỷ muốn nàng ở bên. Ngươi hạ Nhuyễn Cốt Tán để nàng không thể thoát. Nếu bổn vương không lầm thì
nàng chính là Nam Quốc Tiêu Dao Vương Phi quá cố Mộc Khả Hân"
Từ lúc đến Nam Quốc, thấy thái độ của Phượng Mặc Khuynh cùng Phượng Mặc
Yên, lại thêm cách gọi tên nàng của cả hai. Hắn đã lờ mờ đoán được. Hắn
âm thầm cho người điều tra. Để rồi biết được về Tiêu Dao Vương Phi Mộc
Khả Hân, từng được Phượng Mặc Yên rất sủng ái, nhưng rồi gia đình bị
ghép vào tội phản nghịch nên Mộc Khả Hân bị nhốt vào ngục. Không hiểu
tại sao có thể trốn thoát được, nàng bị Phượng Mặc Yên bắt được, sau đó
trầm mình xuống vực núi sâu.
Hắn đau lòng đưa tay lên má nàng.
Không ngờ nàng lại trải qua nhiều chuyện như vậy. Nếu lúc đó hắn gặp
nàng sớm hơn, hắn nhất quyết không để nàng đau khổ dù chỉ một lần.
" Phượng Mặc Yên, ngươi.." Phượng Mặc Khuynh toả khí lạnh bứt người, thái y run sợ. Không ngờ lại nghe loại chuyện như thế, mong hắn không bị
giết.
Phượng Mặc Yên im lặng, hắn phải làm sao để nàng chịu tha
thứ cho hắn. Tim hắn đau, dằn vặt, khốn khổ. Hắn không cần ngôi vị nữa,
hắn chỉ cần nàng vì hắn mà cười. Thất thần đi đến bên kệ tủ, hắn đưa tay với lấy chiếc hộp, mở ra bên trong đựng một viên thuốc. Đi đến đưa cho
Bạc Khinh Nhiễm " Đây là thuốc giải Nhuyễn Cốt Tán, cho nàng uống"
Bạc Khinh Nhiễm nhận lấy viên thuốc, dịu dàng đưa đến bên môi nàng. Mộc Khả Hân môi mỏng mím chặt không mở, hắn liền đưa viên thuốc vào miệng, cúi
xuống hôn lên môi. Tách đôi môi đưa viên thuốc vào miệng nàng.
Phượng Mặc Khuynh quay đầu, con tim như ứa máu. Phượng Mặc Yên nắm đấm nấm
chặt, con ngươi dằn vặt. Thái y há hốc, đây là ác ma Nhiếp Chính Vương
trong lời đồn? hắn chỉ nhìn thấy nam nhân tuấn mĩ ôn nhu hết mình.
Phượng Mặc Khuynh chắn đường " Nhiếp Chính Vương Gia đây là ý gì?"
" Nam Hoàng cũng đã đăng cơ thuận lợi, bổn vương đến lúc phải về nước.
Hơn thế thê tử của bổn vương sức khoẻ không tốt, nhanh chóng về Tây
Quốc" Bạc Khinh Nhiễm lạnh giọng trả lời.
Phượng Mặc Yên cùng Phượng Mặc Khuynh đồng thanh lên tiếng " Không thể"
" Nàng không thể về Tây Quốc " Phượng Mặc Khuynh gằn giọng lên tiếng, hắn đổi ý, hắn không muốn buông tay. Hắn không tin tưởng giao nàng cho nam
nhân khác, hắn muốn tự mình bảo vệ chăm sóc nàng.
Phượng Mặc Yên cũng trầm giọng " Nếu Nhiếp Chính Vương đã biết nàng là Mộc Khả Hân,
thì nên biết trẫm càng không để nàng về Tây Quốc. Nàng là Tiêu Dao Vương Phi, là Hoàng Hậu Nam Quốc. Là thê tử kết tóc của trẫm"
Bạc
Khinh Nhiễm con ngươi xám tro hiện lên sát khí "Bổn Vương không quan tâm nàng là ai. Ta chỉ biết nàng đã là thê tử đã qua cửa Nhiếp Chính Vương
Phủ. Được Tây Hoàng ngự ban. Về tình về lí bổn vương đều không thể để
nàng cho Nam Quốc"
" Ta không cần tình lí, ta chỉ cần nàng"
Phượng Mặc Khuynh lần đầu quyết liệt vì nàng, Phượng Mặc Yên bất ngờ.
Tam ca ngươi thay đổi.