Đi đường dài nàng cũng thấm mệt, đại lục này quá rộng, nếu ở hiện đại
dùng máy bay đã có thể bay sang nước khác. Hơn thế nó không gập gềnh như thế này. Bạc Khinh Nhiễm im lặng đi qua ngồi cạnh, kéo nàng vào lòng
mình " Nếu mệt thì nghỉ tí đi"
Mộc Khả Hân trong lòng hơi động,
cũng không né tránh dựa vào lòng hắn, bao ngày sống chung đối với nam
nhân này nàng cũng không còn phản cảm, hơn thế còn có chút rung động với hắn, hắn lạnh lùng nhưng lại mang vẻ dịu dàng. Nàng không hiểu sao hắn
lại đối xử ôn hoà với nàng. " Khi nào chúng ta sẽ tới Nam Quốc?"
" Khoảng 3 ngày nữa" Bạc Khinh Nhiễm trầm giọng trả lời, đôi tay ôm nhẹ
bảo bối trong ngực, nữ tử nhỏ bé này khiến hắn muốn bảo vệ. Nàng vui hắn vui, nàng buồn hắn muốn giết kẻ làm nàng buồn.
Sau 2 tuần đi
trên xe ngựa, cuối cùng cũng đến biên giới Nam Quốc. Bạc Khinh Nhiễm đã
rời khỏi để đi bằng ngựa. Tỳ nữ đi vào trang điểm sửa soạn lại cho nàng, sau bao ngày trên dung nhan tuyệt sắc cũng hiện nét mỏi mệt. Nàng thiệt sự rất buồn ngủ, chỉ mong Nam Hoàng chào đón nhanh để nàng còn đi ngủ.
Đường phố tấp nập người, hầu hết đều đứng hai bên đường nhìn vào đoàn người
Tây Quốc. Mộc Khả Hân vén rèm cửa nhìn ra ngoài, xung quanh phố xá sầm
uất không thua gì Tây Quốc. Đúng là Nam Quốc giàu mạnh, chính vì Tứ Quốc thực lực bằng nhau nên không ai liều mình phá vỡ thế cân bằng ấy.
Bạc Khinh Nhiễm ngồi trên chiến mã, thân hình cao to, ngũ quan sắc lạnh
cùng đôi mắt xám tro. Nữ nhân hai bên đường đều không thể rời mắt, Nhiếp Chính vương Gia Tây Quốc không ngờ lại đẹp đến vậy, vốn không thua gì
Tiêu Dao Vương cùng Tam Vương Gia. Hắn không để tâm ánh mắt hâm mộ của
nữ nhân hai bên, đưa tay kéo rèm che đi dung nhan nàng đang bị những nam nhân khác nhìn lén.
Mộc Khả Hân nhăn mi lên tiếng " Đừng ta muốn xem đường phố xung quanh"
Hắn điềm tĩnh trả lời " Khi nào xong xuôi ta dẫn nàng đi xem, giờ kéo xuống đi"
Hắn đưa tay kéo rèm cửa xe xuống, ánh mắt bọn họ nhìn nàng làm hắn khó
chịu, hắn biết Tiểu Uyên rất đẹp, nhưng nếu ai nhìn hắn đều có cảm nghĩ
giết kẻ đó. Dự Chiêu Dư cưỡi hắc mã đi lên hỏi nhỏ " Vương Gia, nếu Nam
Quốc phát hiện ra Phượng Ngữ Lan này là giả thì sẽ thế nào?"
"
Bọn hắn sẽ không vạch trần, Phượng Ngữ Lan vốn chỉ là quân cờ hoà thân,
cùng lắm hắn sẽ cho người đi điều tra một chút về Tiểu Uyên, chứ nhất
quyết không vạch trần nàng. Phượng gia hai huynh đệ biết gì là tốt cho
bọn họ" Phượng Mặc Yên và Phượng Mặc Khuynh không phải ngu ngốc, Phượng
Ngữ Lan không đáng giá đến mức để bọn hắn làm nhục mặt cả hai đất nước.
Đi đến tường thành, bên trên là hai nam nhân tuấn mỹ, một người hắc bào
đen thẫm, người còn lại lục bào đậm. Bởi vì Nam Hoàng giờ chỉ còn là bù
nhìn nên không được ra đón tiếp khách quý. Tất cả đều do Tiêu Dao Vương
cùng Tam Vương Gia chuẩn bị.
Phượng Mặc Yên bước đi xuống, trên
môi vẫn giữ nụ cười hoà nhã, nhưng trong mắt lại lạnh nhạt thờ ơ. Phượng Mặc Khuynh cũng đi kế bên, khí chất lạnh lùng như băng. Nếu nói Bạc
Khinh Nhiễm là tàn bạo máu lạnh, thì hắn là lạnh từ xương tuỷ.
Bạc Khinh Nhiễm cùng Dự Chiêu Dư xuống ngựa, hắn đi lên trước lên tiếng " Tiêu Dao Vương cùng Tam Vương Gia, nghe danh đã lâu"
Phượng Mặc Yên cười nói "Bổn Vương cũng từng nghe qua Nhiếp Chính Vương Gia
Tây Quốc lừng lẫy, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt thật thất lễ"
Phượng Mặc Khuynh cũng gật đầu chào, Bạc Khinh Nhiễm vốn là đối thủ mạnh, hắn
cho dù trên chiến trường hay triều chính đều nguy hiểm. Nếu Nam Quốc có
hắn thì Tây Quốc chính là vị Nhiếp Chính Vương Gia này.
Phượng Mặc Yên nhìn vào cổ kiệu tiếp tục nói " Không biết Nhiếp Chính Vương Phi sao lại chưa xuất hiện?"
Phượng Ngữ Lan đang muốn giở trò gì đây. Bạc Khinh Nhiễm hơi nhăn mày, tại sao nàng còn chưa xuống? Xảy ra chuyện gì? Hắn nhẹ bước lại vén rèm kiệu.
Bên trong nữ nhân đang ôm ngực, mặt trắng bệch, đôi môi dù tô son vẫn
không giấu được thất thần.
Hắn lo lắng vội hỏi " Nàng làm sao vậy?"
" Không sao " Nàng thở đều nói, không hiểu sao từ lúc nghe giọng nam nhân kia, ngực nàng đau không chịu được, giống có gì đó đè nén khiến nàng
khó chịu. Rốt cuộc hắn là ai.
Dù lo lắng hắn cũng không thể bỏ
nghe thức tiếp đón, đành hôn nhẹ lên trán nàng rồi kéo rèm xuống " Đường xá xa xôi, Vương Phi có phần hơi mệt mỏi, mong Tiêu Dao Vương cùng Tam
Vương Gia thông cảm"
Phượng Mặc Khuynh liếc qua chiếc kiệu, cất giọng trầm trầm " Không vấn đề gì, chúng ta có thể ôn chuyện với nàng vào ngày mai"
" Tốt " Bạc Khinh Nhiễm cười khẽ.
Không lâu sau đoàn của Bắc Quốc cũng tới, Bắc Quốc đợt này do đích thân Bắc
Hoàng Mộ Dung Cảnh Hy đến, nên đương nhiên lực lượng theo sau cũng vô
cùng khoa trương hùng mạnh. Hắn bước xuống ngựa, đi đến trước mặt bọn
họ.
Bạc Khinh Nhiễm, Phượng Mặc Yên, Phượng Mặc Khuynh ôm quyền
chào hỏi. Mộ Dung Cảnh Hy nhìn lướt qua từng người, ai trong số này
không phải kì tài, Nhiếp Chính Vương Gia, Chiến thần Tam Vương Gia, Tiêu Dao Vương Gia. " Nam Quốc quả là cảnh quan tuyện mỹ, không uổng công
trẫm đi một chuyến"
" Bắc Hoàng có lễ " Phượng Mặc Yên cười nhẹ lên tiếng, cảnh quan đẹp thì sao? Vốn là không có nàng.
Mộ Dung Cảnh Hy đi đến xe ngựa, đưa tay dắt một nữ nhân bước ra, nàng diện bạch y trắng toát, gương mặt cũng được coi mỹ nhân, nàng rụt rè đi theo hắn. " Đây là phi tử của trẫm Lộ Tiếu Tiếu"
Phượng Mặc Yên
nhếch miệng, đem một Chiêu Nghi nho nhỏ theo, là hắn coi thường Nam Quốc hay do hắn thiếu nữ nhân. Bạc Khinh Nhiễm chỉ lướt qua xong khinh
thường không nói, hắn không thích nữ tử yếu đuối, Phượng Mặc Khuynh cũng không khá hơn, hắn không để tâm nàng, chỉ gật đầu có lệ.
Mộ Dung Cảnh Hy tiếp tục nói " Nghe nói Nhiếp Chính Vương Phi chính là Cửu công chúa Nam Quốc, không biết nàng có ở đây"
" Nàng đang mệt, không tiện ra ngoài, với Ngữ Lan thân phận cũng không
nhất thiết phải ra trong lúc đông người này "Bạc Khinh Nhiễm lạnh giọng
lên tiếng, cũng không quên liếc sang Lộ Tiếu Tiếu bên cạnh hắn, ý hắn
nghe không rõ mới lạ, ý là đang chê Lộ Tiếu Tiếu tầm thường, đã ra mắt
bàn dân thiên hạ. Mộc Khả Hân thân phận cao quý, chỉ nên dự những buổi
tiệc trong cung.
Mộ Dung Cảnh Hy mắt lạnh nhìn hắn, trong mắt
hiện lửa giận, nếu không phải Hoàng Thúc đã dặn đừng động vào những
người trong số bọn hắn thì hắn đã giết nam nhân này.