Phượng Mặc Khuynh gượng đứng dậy, hắn đi đến chỗ Phượng Mặc Yên đấm mạnh vào mặt hắn, gào to " Là ngươi hại nàng, ngươi mê quyền lực vậy sao?
Ngươi sẵn sàng đánh đổi cả nàng"
Phượng Mặc Yên ngã nhào xuống
đất, khoé miệng vương tơ máu, hắn như ngừơi mất hồn thơ thẫn nhìn xuống
vực sâu. Là hắn hại nàng, chỉ vì sự cố chấp quyền lực, chỉ muốn giành
cái đó, hắn lại đưa nàng vào chỗ chết. Là hắn nhu nhược, nếu hắn từ bỏ
tham vọng để chọn nàng chắc có lẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hân Nhi
nàng về đi, về bên ta, không có nàng ta không còn tất cả.
Phượng
Mặc Khuynh thấy hắn vậy, ngửa đầu lên trời la to. Hắn quay sang hạ lệnh, trong đôi mắt hằn lên tơ máu " Cho người xuống vực tìm cho bổn vương,
chết phải thấy xác"
Hắn đau đớn nhắm mắt, giọt nước đọng lại trên khoé mi. Binh lính tuân lệnh, bọn hắn cũng biết từ đây rơi xuống chỉ có nước tan xương nát thịt, nhưng Vương Gia lại đang lừa dối bản thân.
Tây Quốc Hoàng Cung
Một nam nhân hồng y đang ngồi trên long toạ, hắn trên tay đung đưa chiếc
vòng cổ, dung nhan mị hoặc đến cả nữ nhân cũng ghen tị. Trong đôi mắt
đào hoa tràn đầy mong đợi cùng nhung nhớ, Hân Hân dạo này nàng như thế
nào? Có nhớ ta không?
Bên ngoài một bóng đen vội vã chạy vào quỳ
xuống mặt đất. Nam nhân hồng y nhăn mi, không vui nói " Sao ngươi lại ở
đây, không phải trẫm cho ngươi đi bảo vệ nàng sao?"
" Chủ Nhân, cầu ngươi mau đi cứu Mộc tiểu thư" Ám thở dốc vội vàng nói.
Hắn cả kinh bật dậy " Nàng làm sao?"
Ám kể lại toàn bộ câu chuyện, khuôn mặt tuấn mĩ càng trắng bệch, Hân Hân
của hắn lại chịu cực nhọc như vậy, chưa nói hết câu đã thấy bóng hồng
biến mất, chỉ vọng lại tiếng nói " Cho Diêm La Điện đưa nàng về dù bất
cứ giá nào"
Nếu Hân Hân có mệnh hệ gì cho dù là khởi binh hắn cũng muốn Nam Quốc đền tội.
Nhị Quốc liên tục náo loạn, Thất Vương Gia vì muốn tìm kiếm Vương Phi mà
ngày đêm đều điều động binh sĩ. Nghe đồn Tam Vương Gia quá thương cảm
cho Hoàng đệ nên cũng đã góp lực tìm Thất Vương Phi. Tây Quốc không hiểu sao lại liên tục khiêu chiến với Nam Quốc, đồng thời hoà hôn cùng Nam
Quốc Cửu Công Chúa Phựơng Ngữ Lan cũng bị Tây Hoàng Mạc Ly Hiên chính
tay phá bỏ. Từ đó Nam Hoàng tức giận khi bị coi thường, sai lệnh cho
Chiến Thần Tam Vương Gia Phượng Mặc Khuynh ra chiến trận, vì thế hôn lễ
với Tiểu thư Khổng gia Khổng Vân Khuê đành bị lùi lại.
Cùng thời
điểm đó, Bắc Quốc Tứ Hoàng Tử đăng cơ thành Bắc Hoàng, chấn chỉnh Bắc
Quốc ngày càng phát triển hùng mạnh. Đông Quốc vẫn giữ yên hiện trạng
không gây tranh.
Trong quân doanh, binh lính canh gác khắp bốn
nơi, tất cả đều toát lên vẻ trang trọng nghiêm túc.Trên chiếc giường
trong doanh trại nằm một nữ nhân đang ngủ say, nàng mặt mũi dơ bẩn, trên đầu quấn băng màu trắng, quần áo rách rưới, có chỗ còn vương vết máu,
làn da trắng nhạt thiếu sức sống.
Hai binh lính bước vào nhìn nữ
tử, nam tử có nét mặt thanh tú thở dài nói " Lưu Biên, ngươi có biết đem nữ nhân vô trong doanh trại là sẽ bị chém đầu không, ngươi thật không
biết nghĩ"
Nam nhân tên Lưu Biên bất đắc dĩ gãi đầu, ánh mắt thương
cảm nhìn nữ tử đang nhắm mặt "Chúng ta không thể bỏ nàng ở đó được, nơi
đó không ai qua lại, nàng đã suy yếu như vậy, nhất định sẽ chết"
Hắn cùng Trịnh Liệt đang đi tuần thì gặp nàng bên nằm bên cạnh bờ sông,
quần áo dính đầy máu tươi, sắc mặt tái xanh. Cứu nàng một là thương hại, hai chính là nhớ đến muội muội của hắn, có lẽ nếu còn sống muội muội
hắn cũng sấp xỉ tuổi nàng đi.
Đôi tay hơi nhúc nhích, lông mi nữ
tử động đậy, nàng suy yếu mở mắt, đôi mắt không thích ứng kịp đành nheo
lại. Hai nam nhân kinh ngạc nhìn nàng, nữ tử này có đôi mắt thật đẹp, nó giống như chứa đựng ngàn ngôi sao bên trong.
Nữ tử chống tay lên giường ngồi dậy, đây là đâu? Sao nàng lại ở đây? Không phải nàng bị
thương nặng ư, không lẽ nơi này là bệnh viện. Nhìn cảnh vật xung quanh
trang trí sơ sài, dụng cụ lại xài đồ cổ xưa. Bọn họ đưa nàng đến bệnh
viện cũ kĩ, chán sống rồi à? Đưa mắt lên nhìn hai nam nhân đứng cạnh
giường " Hai ngươi là ai?"
Lưu Biên bừng tĩnh, hắn hối hả giải
thích "Ta là Lưu Biên, đây là Trịnh Liệt, chúng ta là binh lính trong
quân trại, cô nương bị ngất ngay tại dòng sông, chúng ta tuần tra thì
bắt gặp"
Nữ nhân cau mi, binh lính? Còn sử dụng những từ cổ trang này, còn nữa hắn vừa gọi nàng là gì? Cô nương, cách gọi gì đây. Nàng
nhúc nhích thân định đứng dậy thì cơn đau lại truyền đến.
" Cô nương đừng động đậy mạnh, vết thương trên người ngươi còn chưa lành" Trịnh Liệt vội dơ tay cản lại.
Nàng đưa hai tay lên trước mặt, đây là sao? Nàng nhớ rõ nàng bị trúng đạn,
không phải những vết thương thế này, hơn thế đôi tay nàng không phải của nàng. " Đưa ta cái gương"
Không hiểu tại sao nàng cần cái gương
nhưng Lưu Biên cũng đưa đến. Nhìn vào trong chiếc gương đồng mờ nhoè,
nàng cả kinh, tuy đôi mặt này dính đầy bụi bẩn nhưng cũng đủ để nàng
nhận ra đây không phải khuôn mặt nàng. Không lẽ nàng đây là xuyên không
giống trong truyện. Vì sao đầu đau dữ dội, sao sau khi nàng biết tin
xuyên không lại ngoài ngạc nhiên lúc đầu cũng không có cảm xúc bỡ ngỡ.
Giống như đã thật quen thuộc.
" Ngươi nói tìm được ta ở bờ sông sao?" Nàng nhìn hai nam tử trước mặt hỏi.
" Đúng vậy" Lưu Biên cùng Trịnh Liệt đồng thanh trả lời, tuy chỉ là một
nữ tử bé nhỏ yếu đuối nhưng không hiểu sao khí chất của nàng làm bọn hắn kính sợ.
Nàng gật đầu nghiền ngẫm, nếu đã xuyên không vậy thì cứ trị thương trước rồi tính sau, không biết thân thể này bị gì mà lại ra
nông nỗi này. "Đa tạ hai huynh đài cứu giúp, ta tên Mộc Khả Hân, không
biết có tiện nếu ta ở đây mấy ngày không?"
Trịnh Liệt gãi đầu khó xử, Lưu Biên giành trước trả lời " Cô nương cứ nghỉ ngơi ở đây đi, tuy
rằng nơi chiến trường không đủ tiện nghi, mong cô nương thông cảm, chỉ
có điều cô nương có thể uỷ khuất giả trang nam được chứ? Vì quy định
quân doanh không được đưa nữ nhân vào, nếu bị phát hiện thì..."
Hắn ngập ngừng bối rối. Mộc Khả Hân cười nhẹ, nàng đương nhiên biết quy
định quân doanh thời xưa nghiêm khắc nếu bị phát hiện chỉ có nước chết,
nàng cũng không muốn khó xử bọn họ, huống hồ nàng cũng định giả trang
nam, như vậy dễ dàng hơn. " Không thành vấn đề"
Lưu Biên cùng Trịnh Liệt cười, nói nàng giữ sức khoẻ này nọ, đưa bộ nam trang cho nàng sau đó đi ra ngoài.