Mộc Khả Hân vẫn im lặng, nhưng hắn nhìn thấy được thay đổi nhẹ trong mắt nàng. Thạc Vi trầm mặc, trong lòng nổi lên tức giận cùng hoảng loạn.
Hắn dùng sức nắm chặt vai nàng nói "Ta biết rồi, nhưng hôm nay nàng phải đi với ta"
Nàng gạt tay hắn ra, thong dong đi lên phía trước "Ta không thất hứa "
Nàng không chắc cảm giác này của nàng có phải thích đối với Phượng Mặc Yên
không, tại nàng chưa bao giờ tiếp xúc đến những thứ tình cảm này.
Thấy nàng bỏ đi, hắn cũng chạy theo, hắn vẫn rất tự tin hắn không thua một
Tiêu Dao Vương, cho dù là về ngoại hình hay thân phận. Hắn sẽ lấy được
lòng nàng từ Phượng Mặc Yên.
Đi theo nàng vòng khu phố cổ, trên
các ngôi nhà được treo bằng đèn lồng rực rỡ, hai người một nam một nữ
sóng vai đi trên phố, nữ nhân diện mạo khuynh quốc, môi hồng tóc đen,
nam nhân lại có dung nhan bình thường nhưng khí chất từ người hắn toả ra lại thu hút ánh nhìn.
Thạc Vi vui vẻ đi bên cạnh nàng, hắn chưa
từng có cảm giác này từ ai, nó như khi nàng nhìn hắn thì tim như nhảy
lên, chân tay từ cứng lại, nó không tệ, ít nhất hắn thích cảm giác này.
Đôi mắt phượng lia qua một quầy bán trang sức, hắn kéo tay nàng đi lại, Mộc Khả Hân nhăn mày bực mình " Làm gì?"
" Cho ta hai dây chuyền này " Hắn không trả lời nàng chỉ nói với chưởng
quầy, cầm sợi dây chuyền trên tay, nó có màu của đá cẩm thạch, hình hoa
văn điêu khắc tinh tế, nếu ghép hai mảnh lại với nhau sẽ ra một hình
tròn.
Thạc Vi nhìn nàng đưa lên một sợi " Ta tặng nàng"
Mộc Khả Hân lạnh nhạt nhìn nó, nàng khi trước chưa bao giờ yêu đương, dĩ
nhiên cũng chẳng bao giờ xài qua những món đồ couple mà những cặp đôi
thời hiện đại thường mua tặng nhau. Nàng nghĩ nó không cần thiết, quá
nhàm chán.
Nam nhân bán quầy nhìn đôi nam nữ trước mặt, cười nói " Cô nương hãy nhận quà của vị công tử này đi, đây là sợi dây chuyền có
tên Uyên Ương Mệnh, truyền thuyết nói nếu hai người yêu nhau có nó sẽ
mãi bên nhau, ta chỉ có duy nhất một cái thôi, may mà công tử mua nhanh "
Thạc Vi càng ưng ý cười trông mong nhìn nàng, tuy hắn muốn sẽ có nhiều thứ
đẹp hơn đắc hơn cho nàng, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thích cái này
hơn, Uyên Ương Mệnh, hai người yêu nhau sẽ ở bên nhau, không phải rất
tuyệt sao? Hắn và nàng.
Nàng nhìn sợi dây chuyền vẫn được hắn đưa ra trước mặt, tại sao hắn lại làm vậy trong khi hắn với nàng chỉ mới
quen biết nhau chưa đầy một ngày " Ngươi có ý đồ gì?"
Hắn tươi
cười cứng ngắc " Ta không có, Hân Hân ngươi phải biết ta thích ngươi từ
cái nhìn đầu tiên, ta sao lại có ý xấu gì với ngươi "
Đúng vậy
lúc đầu hắn chỉ tò mò về nàng, sao một người có thể thay đổi tính tình
nhanh như vậy, nhưng sau đó càng tìm hiểu nàng thì càng bị nàng thu hút, đến lúc hắn nhận ra có lẽ khó có thể quay đầu.
Không tin lời
hắn nói, nàng đưa tay giật cây son sau đó quay đầu đi " Cảm ơn, tuy ta
không hẳn tin ngươi, nhưng đồ miễn phí sao ta lại không lấy"
Tuy có hơi hụt hẫn nhưng nàng nhận là được, hắn trả tiền sau đó nhanh đuổi theo sau nàng.
Trong Hoàng Cung, Phượng Mặc Khuynh đứng trước Phượng Đồ Viễn, vẻ mặt băng
sơn ngưng trọng nói " Nhi thần đã tìm hết nhưng không thấy"
Phượng Đồ Viễn tức giận đập bàn " Có một nữ nhân cũng tìm không xong, ngươi thấy vậy được hả?"
Phượng Mặc Khuynh cụp mắt không phản bác, không phải hắn tra không ra, mà đó
là ngừơi cho dù thế nào hắn cũng không thể khai được, hắn vẫn không hiểu sao nàng lại có bản lính như vậy, cướp ngục, việc như vậy mà nàng cũng
dám làm.
Hắn nhìn Phượng Mặc Khuynh không trả lời thì càng tức
giận, định quát thì hắn đã lên tiếng "Phụ Hoàng, đúng là ta không tìm ra thủ phạm, nhưng mà ta nghĩ có người phía sau giật dây, ta sẽ cố gắng
tìm ra hắn ta "
Tuy nàng là người đã giải cứu vũ nữ đó, nhưng hắn đảm bảo nàng không phải là người phía sau bởi vì nếu vậy nàng sẽ không
cứu Phụ Hoàng.
" Vậy thì mau đi " Phượng Đồ Viễn dịu lại, người dám hành thích vua một nước không phải là dạng vừa.
Phượng Mặc Khuynh chấp thuận, sau đó lui ra ngoài. Ra khỏi cửa cung hắn không
lên xe ngựa về phủ mà tự mình dụng khinh công đi đến Thất Vương Phủ.
Bước vào điện Vương Phi, hắn nhẹ nhàng nhảy vô bằng cửa sổ, căn phòng tối
hui không bóng người, do thính lực cùng thị lực tốt do học võ, nên hắn
có thể nhìn rõ trên giường không có người nằm.
Phượng Mặc Khuynh
cau mày, nàng đi đâu giữa đêm khuya như thế này? Không lẽ... nàng đang ở cùng Yên? Tim hơi nhói lên, hắn vô lực ngồi lên chiếc ghế, hắn phải làm sao bây giờ. Hắn biết là cảm xúc này không đúng nhưng hắn không cách
nào ngăn được mình nghĩ đến nàng.
Đi cùng hắn cả buổi cuối cùng
hắn cũng tha cho nàng về phủ, Thạc Vi hồng y hớn hở cười "Hôm nay ta
thật sự rất vui, Hân Hân cảm ơn nàng "
Nàng nhún vai lơ đảng nói " Thực hiện lời hứa thôi, ta vô đây "
Tuy không biết vì sao hắn lại vui, nhưng nàng cũng không có ác cảm lắm với
hắn ta, nhưng khong có nghĩa nàng sẽ buông bỏ đề phòng với hắn.
Thạc Vi vòng lên đến trước mặt nàng, hắn cúi đầu hôn nhanh lên trán nàng sau đó chạy đi "Ngủ ngon Hân Hân"
Đùa sao còn đứng lại với tính cách của nàng hắn sẽ mất mạng. Mộc Khả Hân đơ người sau đó lấy lại tinh thần, tức giận nhìn hắn bỏ chạy, được lắm,
dám ăn đậu hủ nàng, gan đủ to.
Nhưng không hiểu sao nàng cảm
giác nụ hôn này có phần quen thuộc. Không để tâm lắm cảm giác cùng cảm
xúc nhỏ nhoi trong lòng, nàng đi vào Thất Vương Phủ.