Dưới màn đêm đầy sao của Nam Quốc, một đôi tuấn nam mỹ nữ lẳng lặng
ngồi, nam nhân tóc đen xoã dài, hồng y như lửa, gương mặt tà mị tuấn
lãng, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng, hắn chăm chú ngắm nhìn nữ tử bên
cạch, dung nhan tuyệt sắc, mắt to linh động, cùng mặt trái xoan.
Mộc Khả Hân thu hồi lại tâm trạng, nàng quay sang bên nam nhân thấy hắn
đang nhìn nàng “ Ta vẫn chưa biết tên ngươi” kể ra nãy đến giờ nàng chưa hề biết tên hắn.
Hắn ho khan nhìn qua chỗ khác, sao hắn có thể nhìn một nữ nhân nhập tâm như thế “ Ta gọi Bạch Vân “
Nàng biết đây không phải tên thật của hắn, nam nhân thần bí có khí chất như
vậy há lại là người bình thường, nhưng hắn không nói nàng cũng không
hỏi, dù sao cũng chưa chắc gặp lại.
Mộc Khả Hân đứng dậy, phủi cỏ dính trên người “ Trễ rồi, ta phải về “ Nàng không về ai biết được tên
Phượng Mặc Yên kia có đến tìm nàng buổi sáng không, nàng không sợ hắn
nhưng nàng không thể làm liên luỵ đế Thừa Tướng bọn họ cùng Nhuỵ Nhi.
Bạch Vân thoáng mất mác, nhưng hắn biết thân phận nàng bây giờ không tiện “ Về cẩn thận,phải nhớ đến ta đấy”
Nàng khinh thường liếc xéo hắn thấp giọng mắng “ Thần kinh “
Hắn nhìn hướng Mộc Khả Hân đi bật cười, hai mươi ba năm lần đầu tiên có
người dám mắng hắn, đợi khi nào tốt nhất hắn sẽ mang nàng về bên người
hắn.
Sau khi Mộc Khả Hân rời đi ba hắc y nhân từ đâu nhảy ra quỳ
xuống trước mặt nam tử hồng y “Chủ nhân “ Lần đầu tiên bọn hắn thấy chủ
nhân chú ý một người lâu như vậy, hơn thế người này còn là Thất Vương
Phi Nam Quốc.
Bạch Vân liếc mắt nhìn bọn họ, ngây ngô thiếu niên lúc nãy lập tức biến thành nguy hiểm “ Dạo này không có gì chứ?” Hắn
cười tà tà hỏi, nhưng khí phách lại mang theo chỉ có Đế Vương mới có
được.
Hắc y nhân run nhẹ “ Hồi chủ tử, trong triều có một số quan viên muốn ngầm tạo phản nhưng tất cả đã bị Nhiếp Chính Vương Gia diệt
sạch” Nhắc đến Nhiếp Chính Vương càng làm bọn hắn run sợ, hắn ta là
người mang gương mặt trong sáng trẻ con nhưng lại tàn bạo khát máu.
Hắn ồ lên, hắn ta ra tay rồi sao? Đây là muốn chứng minh lòng trung thành
của mình à, Bạch Vân nhếch môi huyết sắc. Hắn ta cũng là người rất nguy
hiểm.
Sáng hôm sau, Nhuỵ Nhi bước vô phòng Mộc Khả Hân thấy nàng vẫn còn đang ngủ vội vã chạy lại đánh thức “ Tiểu thư dậy thôi, hôm nay là ngày tiến cung không thể chậm trễ đâu ạ “
“ Nhuỵ Nhi cho ta ngủ “ Nàng nhăn mi khó chịu, nguyên tốt hôm qua bị tên kia rủ đi ngắm sao, nàng còn chưa ngủ đủ giấc đâu.
Nhuỵ Nhi khóc ròng, tiểu thư của nô tỳ, người muốn em chết không toàn thây
sao “ Tiểu thư Vương Gia sẽ tức giận đấy” Tuy nàng biết được gần đây
Vương Gia quan tâm sủng ái tiểu thư hơn nhưng cũng không thể chọc hắn
nha.
Mộc Khả Hân bực bội xua tay ngồi dậy, nàng chán ghét vị trí
Vương Phi này nọ, mới sáng sớm đã bắt nàng lên triều, nói cỡ nào nàng
cũng tưởng nhớ khi còn làm Boss của Sát. “ Được rồi, ta dậy em mau chuẩn bị cho ta đi” “ Vâng “ Nhuỵ Nhi mừng rỡ thở phào.
Mở cửa bước ra ngoài, buổi sáng sớm không khí nơi đây trong lành thoáng mát không
giống như hiện đại ồn ào khói bụi, sương sớm còn vương đọng lại trên các phiến lá, Mộc Khả Hân men theo con đường nàng thấy Phượng Mặc Yên đã
đứng đợi sẵn tại đó.
Mộc Khả Hân bước lại, hắn cười tươi kéo nàng “ Hân Nhi ta thật nhớ ngươi nha, tối hôm qua ngươi thật ác không cho
người ta ngủ lại “ Hắn không nói dối, thật sự khi trở về hắn khắp nơi
đều hiện ra hình bóng của nàng, hắn sao không biết được cảm xúc của
mình, có lẽ hắn động tâm rồi.
“ Đừng làm ta buồn nôn “ Nàng lạnh
nhạt đẩy hắn sau đó bước lên xe ngựa, Phượng Mặc Yên biểu tình mất mác
nữ nhân vô tâm, sao khi trước nàng rất điên cuồng yêu Tam ca mà, đến hắn lại lạnh băng như vậy hay nàng còn yêu Hoàng Huynh, hắn nắm chặt tay,
hắn không bỏ cuộc.
Phượng Mặc Yên cũng phất tay áo tao nhã bước
lên xe, chiếc xe lăn bánh đến Hoàng Cung Nam Quốc. Trên đường hắn luôn
líu rít bên tai nàng, đôi lúc nàng cũng trả lời lại hắn vài câu, nàng
đối với thằng nhóc này bây giờ cũng không còn ác cảm như trước.
Đến Hoàng Cung, Phượng Mặc Yên đỡ nàng xuống, hôm nay nàng đã chịu cho dìu
xuống xe, hắn cười như đón gió xuân. Mộc Khả Hân nhìn Hoàng Cung được
khắc bằng vàng óng ánh uy nga, khắp nơi đều thấy kẻ hầu người hạ cùng
các quan lại khi thấy Phượng Mặc Yên và nàng đều cung kính chào hỏi, có
người còn đưa ánh mắt tò mò nhìn vị Vương Phi của Tiêu Dao Vương
“ Hôm nay chúng ta đi bái kiến Mẫu Hậu” Hắn cười nhẹ vén tóc cho nàng,
hắn không ngờ lại động tâm với một nữ nhân mình chưa bao giờ để ý tới.
Mộc Khả Hân cũng tìm được đề tài mới, nàng hứng thú hỏi hắn “ Mẫu thân của ngươi? Là ai?”
“ Là Hoàng Hậu, thật ra nàng không phải mẹ ruột của ta, mẫu phi của ta là Lương Phi, nàng mất từ khi ta còn rất nhỏ từ đó Hoàng Hậu liền nuôi
nấng ta, nhưng nàng đối xử với ta rất tốc, nàng là Mẫu Phi của Tam ca”
Phượng Mặc Yên ôn nhu kể cho nàng.
Mộc Khả Hân nhìn hắn, trong
mắt có thêm vài phần nhu hoà, thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời thì
ra có quá khứ như vậy, may mắn hắn không gặp phi tần nào tàn ác, thì ra
Phượng Mặc Khuynh là nhi tử do Hoàng Hậu sinh ra, còn Phượng Mặc Yên
cũng là do một tay nàng nuôi lớn, nên hai người mới thân nhau.
Hắn thấy được sự chuyển đổi trong mắt nàng không còn lạnh như băng giống
trước vui mừng cười lên, Mộc Khả Hân lãng đi sao hôm nay nàng thấy nụ
cười của hắn đặt biệt chói mắt vậy.
Bước vào Phượng Hoàng Cung đã nghe tiếng nói chuyện bên trong, trên chiếc bàn tròn gỗ được điêu khắc
tỷ mĩ, một nữ nhân trung niên được bảo dưỡng nhan sắc đang cười nói cùng nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng, khuôn mặt như tạc tượng, sóng mũi cao cùng
bạc môi hoàn mỹ. Hắn vận cẩm phục xanh hắc y, khi thấy hai người tới thì nhìn qua, đôi mắt hơi liếc sang Mộc Khả Hân đang đứng song song với
Phượng Mặc Yên.
Nữ nhân trung niên khi thấy Phượng Mặc Yên thì
hiền hậu kêu lên” Yên Nhi, ngươi đến rồi sao? Đây là Hân Nhi nhỉ? Quả
đúng là xinh đẹp” Nàng hài lòng đánh giá Mộc Khả Hân, nàng có nghe qua
nữ hài tử này khi trước thích Khuynh Nhi, nhưng lại được Hoàng Thượng
chỉ hôn cho Yên Nhi.
“ Hoàng Hậu Thiên Tuế” Nàng lễ phép chào hỏi.
Phượng Mặc Yên cầm tay Mộc Khả Hân kéo nàng cùng ngồi xuống bàn, hắn vui vẻ
hỏi thăm Hoàng Hậu. Mộc Khả Hân nhìn nàng ta, nữ nhân này có vẻ không tệ lắm, nàng rất hiền.
“ Hân Nhi, làm khổ con rồi, phải chịu đựng
hắn ta “ Hoàng Hậu ôn hoà chọc, tuy hắn không phải thân sinh nhi tử của
nàng, nhưng lại là của Lương Tỷ Tỷ, người thân thiết nhất khi nàng ở
trong cung, với lâu ngày chăm lớn nàng cũng đem hắn coi là nhi tử.
Mộc Khả Hân cười nhẹ “ Không có đâu Hoàng Hậu Nương Nương, hắn đối với ta rất tốt “
“ Đừng gọi ta Hoàng Hậu gì cả, cứ như Yên Nhi gọi ta hai tiếng Mẫu Hậu là được” Nàng thật sự rất thích nàng dâu này.
Mộc Khả Hân có hơi chút xấu hổ bối rối, nếu để biết được đệ nhất sát thủ
hắc bang đỏ mặt vì xưng hô chắc mọi người đều té xỉu, không trách nàng,
hai lần được nhận thân nhân rồi nhưng nàng vẫn không quen được, khi còn ở thế kỷ 21 nó qua xa với nàng “ Mẫu Thân”
Phượng Mặc Yên nhìn
nàng xấu hổ, trong lòng như từng đợt gợn sóng, nàng cũng đỏ mặt! Phượng
Mặc Khuynh như có cọng lông vũ vuốt lên lòng hắn, số lần hắn nhìn nàng
cũng tăng lên.
“ Tốt tốt “ Hoàng Hậu hay nên gọi là Lệ Lăng Di
vui vẻ cười, đúng là hợp ý nàng cho Yên Nhi lấy được một Vương Phi tốt.
Như vậy Lương Tỷ Tỷ cũng sẽ yên lòng.