Hôm sau, ánh sáng chiếu lên chiếc giường của đôi nam nữ, nam nhân vòng
tay ôm nữ tử trong lòng. Mộc Khả Hân mở nhẹ mắt, nàng nhìn sang bên
cạnh, hắn vẫn còn đang ngủ say, phải công nhận là Phượng Mặc Yên rất
đẹp, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, lông mi dài, chiếc mũi cao cùng đôi
môi mỏng. Nếu ở hiện đại sẽ là một thần tượng được săn đón. Nhưng nàng
cũng không phải nữ nhân bình thường mê các a chàng đẹp trai, giờ nàng
chỉ để ý tên này đang đặt tay của hắn lên người nàng, đúng là chán sống.
Mộc Khả Hân nhấc tay Phượng Mặc Yên lên hất mạnh sang một bên.
“ Aaa Hân Nhi nàng muốn ám sát phu quân” Hắn la lên ôm tay, nữ nhân này
có cần mạnh tay thế không, nếu không phải hắn tập võ từ bé có lẽ tay đã
bị nàng làm gãy rồi.
Mộc Khả Hân không trả lời, nàng không hơi sức đâu mà lo trò trẻ con của hắn, nàng bước xuống giường.
“ Này nàng tính bỏ ta thật à?” Không phải chứ, nữ nhân không phải ai cũng muốn trèo lên giường hắn sao? Sao nàng ngược lại muốn tránh càng xa
càng tốt. “ Mộc Khả Hân, nàng phải làm tròn bổ phận của Vương Phi “
“ Đi thẳng, quẹo trái “ Nàng lạnh nhạt lên tiếng làm Phượng Mặc Yên đớ người, nàng đang nói gì vậy.
Hắn nhìn nàng nghi hoặc, câu đó của nàng là như thế nào? Thấy được sự khó
hiểu trong mắt hắn Mộc Khả Hân cất giọng “ Đến chỗ của Trắc Phi hay thị
thiếp nào đó của ngươi mà làm “
“ Nhàm chán “ Nàng liếc nhẹ hắn sau đó kêu người vào. Hắn không còn cái
gì mới mẻ hơn sao? Boss của Sát sẽ đi ghen với đám nữ nhân đó, đó chắc
là chuyện cười trong thiên hạ.
Ngồi trên bàn ăn sáng, Mộc Khả
Hân im lặng dùng bữa, còn Phượng Mặc Yên liên tục gắp thức ăn vô bát của nàng “ Nàng gầy, nên ăn thêm”
Mộc Khả Hân thả đũa xuống, đứng dậy “ Ta no rồi “
“ Hôm nay ta sẽ đưa nàng về phủ Thừa Tướng chơi” Hắn cười tươi, Mộc Khả
Hân nhìn hắn, hắn là Vương Gia, sao không lên thượng triều mà lại rãnh
rỗi chơi với nàng? “ Phượng Mặc Yên, ngươi không lên triều sao?”
“ Hân Nhi, ta không quan tâm đến triều chính lắm đâu, ở đấy có Hoàng
Huynh lo rồi “ Hắn nhún vai, hắn không để ý ngôi vị, hắn chỉ làm một
Tiêu Dao Vương. Nhưng nàng có lẽ là người duy nhất dám kêu thẳng tên họ
của hắn.
Thì ra là một tên lười, Mộc Khả Hân nhấc chân bứơc đi,
nàng có dặn Nhuỵ Nhi hôm nay không cần đi theo nàng, nàng có nhiều việc
phải làm, con bé đi theo sẽ chịu không nổi cực.
“ Hân Nhi đợi ta “ Phượng Mặc Yên cũng mặt dày đi theo, hắn có hứng thú muốn tìm hiểu nàng, đương nhiên là sẽ làm đến cùng.
Hộ vệ bên cạnh kinh ngạc há hốc, tuy Thất Vương Gia phong lưu ai ai cũng
biết nhưng hắn chưa bao giờ để nữ nhân trè lên đầu mình như thế, hơn nữa còn tự thân đưa nàng ta về nhà mẹ đẻ, nên nhớ ngay cả Trắc Phi luôn
được sủng ái cũng chưa được đãi ngộ như vậy.
Trên chiếc xe ngựa
Mộc Khả Hân nghĩ cách để đối phó người trong Thừa Tướng Phủ, nếu nói
thân xác này là một thứ nữ thất sủng thì còn dễ, đằng này nàng ta lại là Đại Tiểu Thư cành vàng lá ngọc của Thừa Tướng Nam Quốc.
“Trông
nàng lo lắng, có chuyện gì sao?” Phượng Mặc Yên nhìn nàng, về nhà làm
nàng lo lắng đến vậy ư? Đáng lí ra nàng phải vui vẻ chứ, nhất là khi hắn là người đưa nàng về.
“ Không sao “ Đến đâu hay đến đó, Boss của Sát không gì có thể làm khó nàng.
Chiếc xe ngựa ngừng trước phủ, hàng người đã xếp hàng trước đó, đứng đầu là một nam nhân trung niên.
Phượng Mặc Yên bước xuống xe, hắn đưa tay lên muốn đỡ nàng xuống, Mộc Khả Hân
vẫn như lần trước lơ hắn nhưng đợt này hắn đã có chuẩn bị, lật ngược lại nắm tay nàng đưa xuống “ Hân Nhi dù thế nào thì cũng nên để cho ta một
ít danh dự chứ”
“ Tham Kiến Thất Vương Gia, Tham Kiến Thất Vương Phi” Nam nhân trung niên cùng những người khác hành lễ.
“ Bình thân, Thừa Tướng Đại Nhân đừng đa lễ, đứng dậy “ Phựơng Mặc Yên
cười đỡ hắn lên. Mộc Khả Hân nhìn nam nhân, đây là Mộc Du, Thừa Tướng
Nam Quốc.
Mộc Du nhìn Phượng Mặc Yên và Mộc Khả Hân trong mắt
hiện lên mừng rỡ, có vẻ Thất Vương Gia đối xử không tệ với Hân Nhi, như
vậy làm hắn yên lòng, nghe tin Thất Vương Gia bỏ lại Hân Nhi trong đêm
Đại Hôn làm hắn muốn chạy đến Vương phủ đưa nữ nhi bảo bối về.
“ Phụ thân “ Mộc Khả Hân chập chững gọi hắn, hai từ thân thiết lại quá xa lạ với nàng.
“ Hân Nhi “ Mộc Du cười lên, hắn mời bọn họ vô trong đại sãnh, Phủ Thừa
Tướng rất rộng lớn, xung quanh được trồng nhiều loại cây cỏ trông thoáng mát yên tĩnh.
“ Vương Gia thật tốt, đã đưa Vương Phi về thăm
lão thân “ Hắn vuốt râu vui vẻ, từ trong bước ra nữ nhân trung niên xinh đẹp, nàng đứng cạnh Mộc Du, hiền hậu yêu thương nhìn Mộc Khả Hân.
“ Thừa Tứơng Đại nhân và Phu Nhân luôn hạnh phúc như vậy, thật làm ta
ghen tỵ, nhưng mai mốt ta và Hân Nhi cũng giống hai người “ Phượng Mặc
Yên cười ôm vai Mộc Khả Hân.
Nàng bực bội nhéo hông hắn, nhưng đổi lại làm hắn cười càng tươi.
“ Không dám không dám, Vương Gia và Phương Phi sẽ còn hạnh phúc hơn chúng thần “ Mộc Du phá cười, Mộc Khả Hân nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, chắc đây là Liễu Lâm Y, mẫu thân của khối thân thể này cũng là nữ nhân duy nhất
của Thừa Tướng Mộc Du.
Phượng Mặc Yên ý cười càng sâu, Mộc Khả Hân thì bực bội muốn đánh người.
“ Hân Nhi, con không có gây chuyện cho Vương Gia chứ?” Mộc Du trừng mắt
hỏi nàng, hôm nay hắn cảm thấy nữ nhi có chỗ nào không đúng lắm, khí
chất rất khác xưa.
“ Không có, Hân Nhi rất tốt “ Phượng Mặc Yên mở miệng.
Mộc Khả Hân bứt rứt hắn không gây sự với nàng thì thôi ở đó mà nàng chọc hắn. Nói chuyện cả một buổi ở Thừa Tướng Phủ.
“ Hân Nhi phải bảo trọng sức khoẻ “ Liễu Lâm Y yêu thương cầm tay nàng,
nữ nhi bảo bối của nàng nếu không phải Hoàng Thượng chỉ hôn nàng cũng
không muốn nàng bị gả vào Hoàng Thất.
“ Con biết rồi, mẫu thân
bảo trọng “ Tuy không phải mẫu thân của nàng nhưng nàng ta cũng cho nàng biết được tình cảm mẫu tử mà ở hiện đại nàng chưa từng được trải qua.