Tuyết Hạ Huyên chỉ cảm thấy cả người tê rần, hít thở không thông, cả tế
bào trong cơ thể cô như ngưng hoạt động khi nghe Tuyết Hạ Vy nói, từng
chữ, từng lời rành mạch đâm sâu vào đáy tim cô, nước mắt không tự chủ
rơi ra từng giọt thương tâm..
Ra là vậy, ra là Hạ Vy chán ghét cô, Hạ Vy hận cô..
Vì cô nhận được nhiều thư tỏ tình của những chàng trai cùng khối, khối trên, khối dưới..
Vì cô liên tục nhận được quà.. nào là sô cô la, gấu bông, bánh kẹo, những món trang sức quý giá đắt tiền..
Vì cha mẹ thương yêu cô nhiều hơn em ấy..
Vì cô luôn là tâm điểm của sự chú ý, còn em ấy thì không một ai để tâm..
- Khóc à? Chị thật biết giả vờ, chị có khóc đến chết tôi cũng không có thương hại chị đâu! Đồ tiện nhân! Chị đi chết đi..
Tuyết Hạ Vy như một người điên bị kích thích, lao về phía Tuyết Hạ Huyên, đẩy mạnh cô từ trên giường xuống mặt đất.
- A!
Tuyết Hạ Huyên thê thảm thét to một tiếng, căn bản cô hiện tại đã mù loà nên
không hề đề phòng, liền ngã nhào xuống mặt đất, chỉ biết theo bản năng
mà lấy hai tay ôm chặt vùng bụng hơi nhô ra, bảo vệ nó mặc cho cả người
mình có đau cỡ nào.
Không quá lâu cơn đau liền cứ thế ập xuống
người Tuyết Hạ Huyên, cơn đau như muốn xé nát cả người Tuyết Hạ Huyên ra làm nhiều mảnh, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được, phía dưới chân
ươn ướt, mùi máu tanh nồng đậm nhanh chóng xộc vào mũi.
Nỗi lo
sợ không ngừng đây lên trong đầu Tuyết Hạ Huyên, trong đầu cô bây gửi
chỉ đọng lại một ý nghĩ! Phải nhanh chóng gọi bác sĩ cứu lấy sinh linh
nhỏ bé này, đứa bé này mà có mệnh hệ gì thì cô có sống cũng vô nghĩa!
Mặc kệ cơn đau hành hạ mình từng đợt, mặc kệ mình là người mù loà, mặc kệ
mắt của mình không còn nhìn thấy, Tuyết Hạ Huyên khó khăn đứng dậy đi về phía cửa phòng bệnh, khoé môi khó khăn thốt lên vài tiếng:
- Bác sĩ.. bác sĩ.. cứu con của tôi..
Tuyết Hạ Huyên còn chưa kịp đi ra đến cửa liền bị một vật mạnh mẽ đâm vào
phía sau, tiếng vật thủy tinh va chạm xuống mặt đất rõ to, cô chỉ cảm
thấy, bả vai của mình có gì đó ươm ướt, dường như, là máu...
Tuyết Hạ Vy chạy nhanh về phía cô, hai mắt chỉ toàn một màu đỏ thẫm u ám, một màu hận thù, một màu căm ghét.
Tuyết Hạ Huyên dường như thở không ra hơi, cô nhìn khuôn mặt chỉ còn sự thù
hận che mờ của Tuyết Hạ Vy, đau lòng rặn ra từng chữ:
- A.. Hạ Vy.. em.. thật.. nhẫn.. tâm!
- Ha! Bây giờ chị mới biết sao?! Tôi còn có thể tàn nhẫn hơn nữa kìa..
Tuyết Hạ Vy chợt cười khẩy, lực đạo trên tay ngày càng tăng.
Tuyết Hạ Huyên rốt cuộc cũng không chịu nổi, cô buông xuôi, gục mặt ngất đi,
chỉ là, tay vẫn như cũ đặt ở vùng bụng, khoé mắt vẫn còn vấn vương vài
giọt lệ, gương mặt không còn một chút huyết sắc, cứ như người chết.
Tuyết Hạ Vy nhìn người phụ nữ đang nằm yên ắng trên mặt đất, tay ôm chặt vùng bụng, cô hừ lạnh một tiếng, sau đó liền vô tình đóng chặt cánh cửa lại
rồi phủi tay bỏ đi, mặc cho người phụ nữ ấy máu me bê bết khắp người.
Máu phía dưới chân Tuyết Hạ Huyên không ngừng tuôn ra, ngày càng nhiều.. loang lổ.
- Anh hai, hình như.. đó là máu!
Cảnh Hạ Kiều nghi hoặc nhìn phía cánh cửa có một vài vệt máu loang lổ, cô nhìn Cảnh Thiệu Đình hỏi.