Hắn có ngoại hình và khí chất vô cùng tốt, gia thế lớn mạnh, tính cách lại ôn hòa, tuy không
nhiều lời nhưng vẫn dễ dàng làm người khác nảy sinh lòng ái mộ. Chỉ qua
một bữa cơm, cô gái đã có ấn tượng rất tốt với hắn, lúc chia tay còn chủ động xin số điện thoại của hắn. Cô vừa cười vừa nói: “Mặc dù ai cũng
nói là con gái thì nên kín đáo một chút nhưng tôi không quan tâm. Nếu
anh có hứng với tôi thì sự chủ động của tôi sẽ khiến anh cảm thấy hài
lòng. Còn nếu như anh không có hứng thì hãy xem sự chủ động này là chút
hi vọng cuối cùng của tôi đi.”
Câu nói nghe có vẻ mới lạ, Phó Thận Hành vô thức nhướng mày: “Tính cách cô Điền thật phóng khoáng.”
“Vậy anh có thích người hào sảng không?” Cô hỏi.
Hắn không trả lời, hỏi ngược lại: “Thích xem phim không? Trợ lý của tôi nói muốn theo đuổi phụ nữ nên bắt đầu bằng cách mời cô ấy đi xem phim.”
Ánh mắt cô gái sáng rỡ, cười đáp: “Anh có trợ lý đúng là tốt thật.”
Phó Thận Hành mỉm cười không nói, mời cô gái đi xem phim, tan cuộc còn lái
xe đưa cô về nhà. Bộ phim khá đặc sắc, tâm trạng cô gái có phần phấn
khích, nói không ngớt suốt quãng đường. Ngược lại, Phó Thận Hành thi
thoảng mới đáp lời, phần lớn là im lặng lắng nghe, lúc buồn cười cũng
chỉ khẽ nhếch môi chiếu lệ.
Không ngờ với tính cách lạnh lùng này của hắn, cô gái càng thêm mê luyến.
Hai người cứ như vậy mà hẹn hò, mặc dù trên danh nghĩa là Phó Thận Hành
theo đuổi cô gái nhưng hắn luôn tỏ ra hờ hững, thậm chí có chút lạnh
nhạt. Ngược lại, cô gái kia rất nhiệt tình, thường chủ động mời hắn đi
ăn hoặc đi chơi, cuối năm còn định dẫn hắn về nhà ra mắt. Chứng tỏ muốn
thiết lập mối quan hệ giữa hai người càng sớm càng tốt.
Phó Thận
Hành thấy nực cười. Ngoại trừ Hà Nghiên, những phụ nữ khác đều nhiệt
tình dâng mình tới trước mặt hắn như vậy. Gia thế tốt, điều kiện cá nhân cũng tốt. Vị tiểu thư họ Điền này khác hẳn Hà Nghiên, tính cách cũng
thoải mái thẳng thắn hơn. Một cô gái tốt như thế, ấy vậy, hắn lại không
thích.
Luồng ánh sáng trước mặt hắn, chỉ có Hà Nghiên.
Hắn tự lái xe đến nhà ba mẹ của Hà Nghiên, ban đêm nằm ngủ trên giường của
Hà Nghiên. Nhớ lại tối cuối cùng cô nằm trong vòng tay hắn, tận hưởng
niềm vui cô dành cho hắn, cả sự lừa dối và thống khổ. Trước tình cảm bị
hận ý xe rách, hắn tự nhủ: “A Nghiên, nếu đã trốn, vậy hãy trốn cả đời
đi, đừng để tôi tìm thấy em, nếu không chính tôi cũng không biết sẽ làm
gì em đâu.”
Phó lão gia rất quan tâm đến mối quan hệ của Phó Thận Hành và cô gái họ Điền. Nghe nói ông Điền muốn gặp bạn trai của con
gái, ông cụ liền cố ý gọi tới, nghiêm túc nói rõ ràng với hắn: “Có thể
bước chân vào cửa Phó Thị chỉ có thể là Điền Điềm, nên đuổi con bé Hòa
Hòa gì đấy bên cạnh anh đi cho khuất mắt.”
Phó Thận Hành cười
mỉa, trả lời: “Ông yên tâm, cháu sẽ rước vị tiểu thư họ Điền ấy vào nhà. Còn những chuyện khác, ví dụ như cháu ngủ với ai, không khiến ông nhọc
lòng.”
Nói xong, hắn trực tiếp cúp máy.
Phó lão gia không
ngờ hắn dám bất kính với mình, giận dữ dập điện thoại, định lôi Phó Thận Hành về giáo huấn. Nhưng ông cụ biết giờ đây đôi cánh của hắn đã cứng
cáp, không còn là chủ tịch Phó Thị bị giật dây như trước kia.
“Đồ kiêu ngạo! Đúng là đồ kiêu ngạo!” Phó lão gia tức giận mắng chửi nhưng
khi nghĩ tới nắm đấm thép của Phó Thận Hành gần đây, ngoài oán hận,
trong lòng ông cụ lại có chút hài lòng. Chiếc thuyền Phó Thị quả thực
quá lớn, dưới đáy thuyền ẩn chứa không biết bao nhiêu kẻ xấu. Nếu không
có kẻ tàn nhẫn đứng ra cai quản thì sẽ không khống chế nổi con thuyền
Phó Thị khổng lồ này.
Nghĩ đến đây, cơn giận của Phó lão gia vơi đi rất nhiều, cũng lười so đo tội vô lễ của Phó Thận Hành khi nãy.
Cuối tuần, Phó Thận Hành đúng hẹn đến thăm hỏi nhà họ Điền và nhận được sự
hiếu khách nồng nhiệt của ông bà Điền. Biểu hiện của Phó Thận Hành rất
mẫu mực, ăn nói thỏa đáng, thậm chí còn tiếp mấy ly rượu với ông Điền.
Ăn cơm tối xong, Điền Điềm tiễn hắn ra ngoài, lúc bước xuống cầu thang,
cô thoải mái khoác tay hắn.
Phó Thận Hành vô thức nhếch môi dưới, nghiêng đầu khẽ cười hỏi: “Xem như vượt qua màn kiểm tra rồi nhỉ?”
Điền Điềm gật đầu lia lịa, đáp: “Qua.”
Hắn cười nhạt, không nói thêm gì nữa. Điền Điềm tiễn hắn ra xe, không chịu
buông tay, đứng im một chỗ, cắn môi nhìn. Phó Thận Hành biết cô muốn gì
nhưng giả ngu hết lần này tới lần khác, mỉm cười hỏi: “Sao vậy, nhìn gì thế?”
Điền Điềm hơi xấu hổ lườm hắn, đang định lấy hết dũng khí
để trả lời thì di động trong tay đột nhiên vang lên. Cô giật mình, suýt
đánh rơi chiếc điện thoại. Phó Thận Hành lui về sau hai bước, khẽ tựa
vào thân xe, nhẫn nhịn nói: “Em nghe trước đi, tôi chờ.”
Lúc này, Điền Điềm mới xem điện thoại, nhìn dãy số nghi hoặc. Khi nghe giọng nói của đối phương cất lên, nét mặt cô lập tức rạng rỡ: “Hà Nghiên? Có thật là cậu không? Cậu đã đi đâu vậy? Không nhận được tin tức của cậu, mình
lo lắm.”
Ở bên cạnh, khoảnh khắc nghe Điền Điềm gọi tên Hà
Nghiên, Phó Thận Hành gần như chết sững. Sau khi nghe Điền Điềm nhắc đi
nhắc lại cái tên ấy, tay hắn phát run mất kiểm soát. Hắn vội nắm thành
quyền, nghiến răng tự ngăn mình, như thể đó là cách duy nhất để giữ bình tĩnh, khống chế bản thân không lao tới giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô gái kia.
Hắn không dám tin, không tin một ngày nào đó vẫn có thể bắt được tin tức của Hà Nghiên.
Điền Điềm quá hưng phấn, không phát hiện ra vẻ khác thường của Phó Thận
Hành, chỉ lo nói chuyện với bạn. Nghe nói hiện tại Hà Nghiên đang ở châu Âu, cô không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại chạy tới tận châu Âu?”
Hà Nghiên cười đáp: “Chuyện dài dòng lắm.”
Việc này đúng là rất dài dòng. Sau khi trốn chạy khỏi Phó Thận Hành, cô
không ở lại Mỹ mà nhanh chóng vượt biên giới vào Mexico, qua Nam Mĩ, tại đây, họ làm lại toàn bộ thân phận. Ông bà Hà tạm thời lưu lại đó, còn
Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch sang châu Âu, náu tạm ở một thị trấn nhỏ
của nước Pháp.
Họ đã trải qua muôn vàn khó khăn và nguy hiểm, đúng là một lời thật khó nói hết.
Hà Nghiên không muốn kể những trải nghiệm này với bạn, đành qua quýt cho
xong: “Ở đây rất tốt, mình gọi điện là để báo cậu yên tâm.”
“Lương Viễn Trạch đâu? Có ở cùng cậu không?” Điền Điềm lại hỏi.
Hà Nghiên mỉm cười, đáp: “Đúng vậy, bọn mình đang ở cùng nhau.”
Trải qua trăm nghìn cay đắng, bọn họ lại có thể ở bên nhau.
Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng lên nhìn Lương Viễn Trạch sau bàn làm việc,
không ngờ anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người giao nhau, cùng mỉm
cười. Anh rời bàn, đến trước mặt cô, cúi người đặt nụ hôn xuống đỉnh
đầu cô, cười hỏi: “Muốn uống gì không, anh sẽ đi lấy?”
Cô đâu
muốn uống gì, rõ ràng là anh muốn đấy chứ. Cô cười cười, đứng dậy vào
bếp pha cà phê cho anh. Lương Viễn Trạch đi theo, im lặng giây lát rồi
tiến tới ôm lấy eo cô. Cô bật cười, quay đầu nhìn anh, nói giỡn: “Mau
quay lại làm việc đi, cả gia đình sống dựa vào mỗi anh thôi đấy.”
Anh không chịu đi, bám chặt lấy cô, một lúc lâu sau mới đột nhiên lên
tiếng: “Nghiên Nghiên, em vẫn đang nghĩ cách báo thù đúng không?”
Cô thoáng sửng sốt, gượng cười trả lời: “Bị anh phát hiện mất rồi.”
“Ừm, anh thấy bản ghi chú của em trên máy tính.” Anh gật đầu, ngừng một lát, hỏi tiếp: “Em nghĩ tên khốn kia đã sang Tây Ban Nha làm phẫu thuật
chỉnh hình à?”
Tuy gương mặt của Thẩm Tri Tiết và Phó Thận Hành
tương đối giống nhau nhưng vẫn khác xa so với hiện tại. Đó là điểm thứ
nhất. Điểm thứ hai là, Thẩm Tri Tiết vốn là một tên lưu manh, theo lý
thì trên người không thể thiếu một vài vết sẹo. Trên người Phó Thận Hành lại cực kỳ nhẵn nhụi, gần như không có sẹo. Tất cả bằng chứng cho thấy, hắn đã trải qua phẫu thuật thẩm mĩ.
Hà Nghiên rủ mắt, nhìn vết
sẹo xấu xí trên cổ tay mình. Ngày trước, cô hỏi bác sĩ Vạn có thể xóa
sạch vết sẹo không là có ý để ông ấy đề cử ra tên của mấy vị bác sĩ
chỉnh hình. Gần đây, cô đã kiểm tra thông tin của những người đó và
khẳng định chắc chắn chính vị bác sĩ người Tây Ban Nha là người đã làm
phẫu thuật chỉnh hình cho Phó Thận Hành. Bởi vì ba năm trước, Phó Thận
Hành đã lưu lại Tây Ban Nha một khoảng thời gian dài, tuyên bố với bên
ngoài là đi dưỡng bệnh nhưng cô biết, với thể chất của Phó Thận Hành,
hắn không cần phải điều trị gì cả.
Hà Nghiên im lặng, hồi lâu mới cất tiếng: “Viễn Trạch, trong lòng em luôn có bóng ma, không cách nào quên được chuyện kia.”
Trong những ngày qua, cô luôn rất mâu thuẫn. Cô tham luyến cuộc sống vất vả
mà yên bình của hiện tại. Nhưng cô lại không cam lòng cứ như vậy buông
tha cho Phó Thận Hành, nhất là khi nhìn ngón tay gãy của Lương Viễn
Trạch, cô lại hận, hận đến tận cùng.
Cô và Lương Viễn Trạch, họ
chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai, họ tuân thủ pháp luật, an phận
thủ thường làm người, tại sao lại bắt họ phải chịu đựng những tổn thương này, vì sao lại ép họ phải thay tên đổi họ sống nơi xứ người, mà không
phải là Phó Thận Hành gây ra bao tội ác chồng chất?
Lương Viễn Trạch ôm cô, trầm giọng nói: “Chúng ta cùng đi, cùng sang Tây Ban Nha tìm ông bác sĩ kia.”
Anh nói vậy khiến Hà Nghiên lưỡng lự. Cô không muốn anh vì mình mà mạo
hiểm: “Cứ vậy đi, chúng ta lo cho cuộc sống của mình trước đã. Thiện ác
có báo, người như hắn sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng. Mạng của hắn
không đáng để đổi lấy hạnh phúc của chúng ta.”
Lương Viễn Trạch
ngẫm nghĩ, lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất để điều tra hay mạo
hiểm, chi bằng đợi thêm hai năm nữa rồi hãy tính. Anh mỉm cười, đồng ý
với cô: “Vợ đại nhân nói chỉ có chuẩn! Phân cao thấp với loại cặn bã như hắn thà cố gắng kiếm tiền, sớm đoàn tụ cùng ba mẹ.”
Trong lòng
Hà Nghiên cảm thấy ấm áp, ôm Lương Viễn Trạch, thì thầm: “Cảm ơn anh,
Viễn Trạch, cảm ơn anh đã ở bên em.” Còn nữa, cảm ơn anh, Viễn Trạch,
cảm ơn anh đã không rời bỏ em.
Lúc này đây, trong phòng bếp ấm áp yên tĩnh, họ ôm lấy nhau, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang lặng lẽ kéo đến.
Vài ngày nữa là tới kỳ nghỉ Giáng Sinh, Hà Nghiên và Lương Viễn Trạch bắt
xe đi siêu thị, mua được rất nhiều đồ giảm giá, đến tối mịt mới trở về.
Tới điểm dừng xe buýt, họ mang đồ xuống xe, đi thêm một quãng dài về
nhà. Hà Nghiên hai tay mỏi rã rời, giở trò lười, vất hết đồ vào lòng
Lương Viễn Trạch, kêu lớn: “Anh ôm đi, em mở cửa.”
Cô chạy lên
cầu thang trước, rút chìa khóa trong túi mở cửa, không nhận ra sự khác
thường khi bước vào nhà. Đến khi bật đèn, quay đầu trông thấy gã đàn ông cao lớn trên sô pha, cô như bị sét đánh, đứng chết sững một chỗ. Lương
Viễn Trạch theo sau, thấy cô bỗng dưng đứng bất động, ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy, Nghiên Nghiên?”
Hà Nghiên không trả lời. Anh nhìn theo
tầm mắt cô, bất giác cũng giật mình, sau đó lập tức vứt đồ, kéo Hà
Nghiên chạy ra ngoài. Đáng tiếc, đã quá trễ. A Giang không biết đứng
ngoài cửa từ khi nào, cơ thể cường tráng chặn hết cửa. Hắn cầm súng,
chĩa họng súng đen ngòm lên trán Lương Viễn Trạch, lạnh lùng ra lệnh:
“Quay lại.”
Lương Viễn Trạch không chịu lui về sau, cứ như vậy
đứng đối đầu với họng súng, nghiến răng tiến lên trước từng bước. Hà
Nghiên nhìn chằm chằm khẩu súng lắp giảm thanh, thấy chốt an toàn đã bật sẵn, biết A Giang cầm súng không phải để dọa người. Hắn thật sự sẽ bắn, sẽ giết chết Lương Viễn Trạch.
“Viễn Trạch!” Cô kéo anh, khuyên nhủ: “Chúng ta quay lại thôi.”
Cô buông tay Lương Viễn Trạch, chậm rãi nhìn Phó Thận Hành ngồi trên sô pha.
Hắn nhìn cô, vừa oán hận vừa tham lam. Cô thay đổi rất nhiều khiến hắn gần
như không nhận ra. Khuôn mặt vốn trắng trẻo phơi nắng thành màu lúa mì.
Mái tóc dài biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn màu đay, xinh đẹp mà
đằm thắm.
Nếu bắt gặp trên đường, hắn sẽ đi lướt qua mà không
thèm nhìn lại. Phó Thận Hành cong môi cười khinh, bấy giờ mới chậm rãi
nói: “Lâu lắm không gặp, Hà Nghiên.”
Giọng nói như phát ra từ địa ngục, mỗi chữ đều lạnh lẽo đến thấu xương. Hơn một nửa tâm trí Hà
Nghiên đã đóng băng, còn chút lý trí thì đang điên cuồng xoay chuyển một ý niệm trong đầu: Sống sót, nhất định phải nghĩ cách để cô và Lương
Viễn Trạch được sống, nhất là Viễn Trạch, Viễn Trạch!
Nhưng cô
không thể nghĩ ra cách nào khác, tất cả các phương pháp cô đều đã sử
dụng qua. Hà Nghiên điềm tĩnh nhìn Phó Thận Hành, trái tim gần như tan
vỡ, không hiểu vì sao mọi dấu vết đều đã bị xóa sạch nhưng hắn vẫn có
thể tìm thấy cô?
Bên cạnh, Lương Viễn Trạch hình như đã nhận ra
vẻ nôn nóng bất an của cô, anh không quan tâm tới họng súng uy hiếp của A Giang, di chuyển lên trước, che chở Hà Nghiên sau lưng. Hành động này
ngay lập tức khiến ánh mắt của Phó Thận Hành lạnh thêm vài phần. Hắn
nhướng môi, cánh môi mỏng khẽ mở, phân phó A Giang: “A Giang...”
Hà Nghiên hiểu rất rõ Phó Thận Hành, gần như không kịp suy nghĩ, cô vội
ngắt lời hắn: “Phó Thận Hành!” Cô bỗng hét to, thoát khỏi sự bảo vệ của
Lương Viễn Trạch, đứng đối mặt với Phó Thận Hành: “Bảo A Giang ra ngoài, chúng ta nói chuyện.” Lời vừa dứt, cô đột nhiên bình tĩnh, tỉnh táo
nhìn Phó Thận Hành: “Có những chuyện, tôi cảm thấy tốt nhất là không nên cho người khác biết.”
Phó Thận Hành ngạc nhiên, nhướng mày, nhìn Lương Viễn Trạch bằng ánh mắt bất thiện. Sau đó, hắn quay sang nhìn Hà
Nghiên, ngả ngớn hỏi: “Chỉ hai chúng ta, hay cả Lương tiên sinh đây?”
“Không, anh ấy ở lại, bởi vì anh ấy biết rõ chuyện này.” Hà Nghiên mặt không đổi sắc trả lời.
Phó Thận Hành nhếch môi, cười lạnh lùng: “Hà Nghiên, em tưởng rằng làm vậy sẽ có cơ hội đào thoát, đúng không?”
Đúng là cô đã nghĩ như vậy, mặc dù biết rõ trong phòng chỉ có mình Phó Thận
Hành, cô và Lương Viễn Trạch không phải là đối thủ của hắn nhưng khả
năng sống ít vẫn còn hơn không có. Hà Nghiên không chịu thừa nhận, nói:
“Tôi không muốn chạy trốn, không chỉ hiện tại không muốn mà sau này cũng không muốn. Phó Thận Hành, tôi không phải đang cầu xin anh, mà đang ra
điều kiện với anh.”
Phó Thận Hành cười như không, dường như đã
nhìn thấu tâm can của cô. Nhưng hắn không chịu vạch trần, thậm chí muốn
phối hợp chơi trò, để xem cô chơi trò mê hoặc gì. Hắn hất cằm ra phía
cửa, căn dặn A Giang: “A Giang, ra ngoài cửa đợi.”
Phó Thận Hành nhấc hai chân, gác lên mặt bàn trà, uể oải ngồi dựa, hơi
ngẩng đầu nhìn Hà Nghiên, hỏi: “Nói đi, Hà Nghiên, tôi muốn xem đầu lưỡi linh hoạt của em sẽ sáng tác ra những lời giả dối gì, xem xem tôi có
lại bị em lừa gạt lần nữa không?”
Sự tàn nhẫn của hắn mỗi khi tức giận vô cùng đáng sợ. Bởi vì lúc ấy hắn sẽ trở nên lý trí, lạnh lùng và tàn khốc hơn, khiến người ta không thể tìm ra bất kỳ điểm yếu. Hà
Nghiên vô thức nuốt nước bọt, nhìn Lương Viễn Trạch đứng sau lưng đang
kìm nén lửa giận, quyết định lên tiếng: “Viễn Trạch, nói cho anh ta
biết, chúng ta đến Tây Ban Nha tìm ai đi.”
Không cần ánh mắt trao đổi, Lương Viễn Trạch cũng biết ý đồ của cô. Anh đáp: “Bác sĩ Adelman.”
Quả nhiên, Hà Nghiên phát hiện ra nét biến hóa rất nhỏ trên mặt Phó Thận
Hành. Sau khi xác định chắc chắn, cô không muốn Lương Viễn Trạch nói
tiếp, liền nhìn Phó Thận Hành chăm chú, tiếp lời: “Phó Thận Hành, à
không, có lẽ tôi nên gọi anh là Thẩm Tri Tiết. Anh tưởng xóa sạch tập
tài liệu chứa dấu vân tay thì sẽ không ai có thể chứng minh anh biến
thành Phó Thận Hành như thế nào phải không? Anh tưởng tôi cực khổ đến
nơi này là để trốn chạy anh phải không?”
Phó Thận Hành không chút sợ hãi, thậm chí nét mặt còn lộ ý cười, bảo: “Nói tiếp đi.”
Hà Nghiên không rõ tâm tư của hắn, đành kiên nhẫn nói dối tiếp: “Thẩm Tri
Tiết, tôi đã thu thập đủ chứng cứ, kể cả bản sao văn kiện chứa dấu vân
tay của anh, cũng như toàn bộ tư liệu của bác sĩ Adelman. Thậm chí mọi
thủ đoạn bẩn thỉu của Phó Thị cũng đã được tôi tổng hợp thành một tập
tài liệu.”
Phó Thận Hành khẽ cười nhạo, nhìn Hà Nghiên hỏi: “Em
thay đổi phương thức, định uy hiếp tôi ư? Nhưng Hà Nghiên, em tưởng dùng tập tài liệu kia sẽ uy hiếp được tôi thật sao?”
Hà Nghiên nghiến răng, không tránh né cái nhìn của hắn: “Thẩm Tri Tiết, anh không thể
xóa sạch mọi dấu vết. Dù thay đổi ngoại hình, ngoại trừ vết sẹo, thì vẫn có những thứ luôn luôn tồn tại, không thể thay đổi. Ví dụ như lá phổi
ám đen vì thuốc lá. Cho dù giờ đây, một điếu anh cũng không dám hút, dù
đầu ngón tay anh không còn ám khói nhưng lá phổi của anh đen vẫn hoàn
đen.”
Ý cười trên mặt Phó Thận Hành dần dần biến mất. Hắn lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời.