Đến giờ Hà Nghiên đã có thể kết luận Đầu Trọc chưa giao chiếc di động
cho Phó Thận Hành. Cô hơi rủ mắt, ngồi lặng lẽ không nói một lời.
Chuyện đã tới nước này, đến kẻ đần độn như A Bang cũng đã nhìn ra bầu không
khí bất thường giữa Hà Nghiên và Phó Thận Hành. Gã lén đưa mắt nhìn tên
mắt kính. Tên đeo kính nháy mắt ra hiệu, miệng cười hì hì: “Đi thôi, A
Bang, hôm nay tôi không lái xe, cậu đưa tôi về.”
Mọi người nhao
nhao rời đi, chẳng mấy chốc, cả căn phòng rộng chỉ còn lại Phó Thận Hành và Hà Nghiên. Phó Thận Hành vẫn ngồi trước bàn đánh bài, ve vuốt hai lá bài trong tay, lạnh lùng dò xét Hà Nghiên. Hà Nghiên thấp thỏm trong
lòng nhưng nét mặt vẫn giữ bình tĩnh, không để tâm tới hắn, dựa người ra sau, nhặt cuốn tạp chí đặt lên đầu gối tiếp tục xem.
Phó Thận
Hành bật cười, giơ tay khẽ ném một chiếc lá bài rơi xuống cuốn tạp chí
của Hà Nghiên. Hắn hỏi cô: “Hôm nay em nổi điên gì vậy?” Nói xong, hắn
giương một tay ném nốt lá bài kia, ngồi ngả ngớn trước mặt cô. Hắn nhấc
cằm cô lên, giọng mỉa mai: “Sao? Vừa lên làm tình nhân đã muốn lập uy
trước mặt kẻ khác hả?”
Bấy giờ Hà Nghiên mới buông cuốn tạp chí,
bình tĩnh nhìn hắn, đáp: “Quan mới nhậm chức thiêu ba ngọn lửa(*), không làm lúc anh còn có hứng, thì làm lúc nào? Ít nhất việc làm được hiện
tại không phải là mấy trò không quang minh chính đại để sau này bọn họ
mang đi nói lung tung.”
(*): Ý nói là quan viên mới nhận chức,
ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiện hai, ba việc có
ích cho dân chúng. Sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay
không thì không biết, nhưng cứ cho dân chúng thấy được lợi ích trước đã.
Phó Thận Hành nghe vậy cười khẽ, khen ngợi: “Em rất ngay thẳng.”
“Không hẳn, chỉ là so với anh thì tôi trong bụng nghĩ thế nào ngoài miệng nói
thế nấy thôi.” Cô cười khẩy, tiếp tục: “Không như anh, rõ ràng khó chịu
chuyện đám đàn em dòm ngực tôi, muốn cô em kia gặp rắc rối nhưng vẫn tỏ
vẻ ‘cô gọi tôi là gì?’. Lúc nói vậy anh không cảm thấy mình nực cười
sao? Làm thế thì hai chữ ‘anh Hành’ tôn quý hơn sao? Cách xưng hô giống
phường lưu manh, người bình thường có thể gọi được ư?”
Từng câu
từng chữ nghe thật chua cay, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người tồi
tệ nhất, cô cũng hiếm khi tỏ ra công kích như vậy.
Phó Thận Hành
vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Nghiên, trong
lòng lại thêm vài phần không đành lòng. Hắn hơi nheo mắt, kìm nén cơn
nóng, lạnh giọng hỏi cô: “’Hôm nay ăn phải thuốc à? Tôi nói một câu, em
liền cãi trả một câu.”
Hà Nghiên dường như cũng nhận ra sự khác
thường của mình. Cô mím môi, một lát sau mới trả lời: “Trong lòng bức
bối khó chịu, anh đừng để tâm.”
Phó Thận Hành vẫn nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Chuyện gì?”
Cô không đáp, mím môi chặt hơn, sắc mặt thêm trắng bệch, tay vô thức che
bụng dưới, ngước mắt nhìn hắn, tức giận hỏi: “Có gì hay mà nhìn? Chưa
thấy phụ nữ đau bụng kinh bao giờ à?”
Phó Thận Hành thoáng sửng
sốt, mãi sau mới hiểu, sắc mặt tỏ vẻ bất lực: “Bảo sao nổi điên.” Hắn
quan sát cô từ trên xuống dưới, thở dài: “Khó chịu thì ở nhà, đến đây
làm loạn gì chứ?”
Hà Nghiên để mặc hắn, đứng dậy tìm nước. Trong phòng khắp nơi đều là rượu, vất vả lắm mới tìm thấy một chai nước lọc
nhưng vặn mãi không mở được nắp. Nhìn điệu bộ nghiến răng của cô, hắn
bật cười, đứng dậy lấy chai nước từ tay cô, mở xong trả lại, giọng điệu
trêu chọc: “Kỹ năng của em chỉ đến thế thôi à?”
Cô cảm ơn theo
thói quen, không uống ngay mà đặt chai nước xuống bàn trà, lấy túi tìm
đồ. Hắn không để tâm, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, có phần mất hứng: “Chẳng phải ban ngày vẫn bình thường đó ư? Em quả là biết chọn đúng thời điểm.”
Hà Nghiên vừa tách viên thuốc ra khỏi vỉ, nghe vậy liền dừng tay, ném luôn viên thuốc lên người Phó Thận Hành.
Hắn sững sờ, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn cô: “Hà Nghiên, già mồm cũng
phải có giới hạn. Tôi chịu dỗ dành em là do tâm trạng tôi đang tốt. Đừng được đằng chân lên đằng đầu, không biết mình họ gì như thế.”
Vành mắt cô đỏ ửng, cánh môi thoáng run, giận dữ trả lời: “Phó Thận Hành,
anh cho rằng tôi già mồm cãi cố sao? Tay tôi, mặt tôi đều do anh làm
sưng, anh tưởng chạm vào không đau ư? Dỗ dành tôi? Tôi thật sự cảm ơn sự dỗ dành này của anh đấy.”
Hắn nghe không hiểu, lông mày hơi cau
lại, nhặt viên thuốc rơi bên cạnh lên, thấy đó là thuốc giảm đau, sắc
mặt lập tức dãn ra: “Hà Nghiên, em nói lý lẽ chút đi. Em đau bụng kinh
đâu phải do tôi đánh?”
Cơ thể Hà Nghiên run rẩy, nhếch môi im
lặng, cho tới khi hắn hỏi lại, cô mới ngước nhìn hắn, vành mắt ngấn
nước: “Phó Thận Hành, anh là đàn ông, cho tới bây giờ chỉ biết quan tâm
đến thú vui của bản thân. Anh có biết mấy tháng qua đã bao lần tôi uống
thuốc tránh thai khẩn cấp không hả? Anh có biết mỗi năm được uống tối đa bao nhiêu không hả? Bảo tôi biết chọn thời điểm ư? Chu kỳ sinh lý của
tôi từ lâu đã là một mớ hỗn độn, anh bảo tôi chọn phải thế nào đây?”
Đúng là Phó Thận Hành không biết mấy chuyện ấy. Thân là đàn ông, hắn vốn
không lưu tâm mấy việc đó. Hơn nữa, đối với những phụ nữ khác hắn đều áp dụng biện pháp phòng hộ, duy chỉ có cô là khác. Lúc bắt đầu là vì làm
nhục, càng về sau, hắn càng thêm mê luyến cảm giác quan hệ hòa hợp không gò bó.
Phó Thận Hành trầm mặc nhìn cô.
Hà Nghiên dường
như cảm thấy quá xấu hổ, nói nửa chừng liền dừng lại. Cô cúi đầu, mỉm
cười tự nhủ: “Nhưng tương lai sẽ ổn cả thôi. Lương Viễn Trạch đi rồi,
đừng nói uống thuốc tránh thai, ngay cả đến bệnh viện thắt ống dẫn trứng cũng không có ai quản.”
Nói xong, cô cầm túi đứng dậy, lạnh lùng hỏi hắn: “Phó tiên sinh, tối nay anh có ý định làm một cuộc chiến đẫm
máu không đấy? Nếu không thì xin lỗi, tôi phải đi trước. Hôm nay cơ thể
tôi không được thoải mái nên chỉ có thể mặc vậy mà đến, nếu phải lên
giường e là không được rồi.”
Thấy hắn không có phản ứng, cô liền
quay người ra ngoài, bước được hai bước bỗng quay lại, giật vỉ thuốc
trong tay hắn, đang định rời đi, không ngờ cổ tay bị hắn nắm lấy. Hà
Nghiên thoáng giật mình, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: “Sao? Thật sự muốn làm một cuộc chiến đẫm máu hả?”
Khuôn mặt Phó Thận Hành gần như mất hết kiên nhẫn, hắn giơ cánh tay kia lên xoa huyệt thái dương,
nhàn nhạt nói: “Náo loạn đủ rồi thì im lặng, uống thuốc xong ngủ sớm đi, tôi sẽ không đụng vào em.”
Quả nhiên, hắn giữ đúng lời hứa,
buổi tối tuy ngủ cùng cô trên một chiếc giường nhưng không hề chạm vào
cô. Hà Nghiên cũng không làm quá, cuộn mình nằm trên giường, ngủ một
mạch tới nửa đêm mới mơ màng xoay người, lăn vào trong lòng hắn, mặt dựa vào vai hắn, tìm vị trí thoải mái ngủ một giấc thật say.
Phó
Thận Hành ngủ không sâu giấc, sớm đã bị cô đánh thức, trong lòng có chút khác thường. Hắn rủ mặt nhìn vẻ mặt cô, chần chừ một lúc sau đó vòng
tay quanh người cô, mơ hồ cảm thấy đôi chút yên tâm.
Hôm sau tỉnh dậy, tư thế của hai người thân mật hơn so với đêm trước. Toàn bộ người
cô nép trong lòng hắn, tay chân quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc, đầu gối lên khuỷu tay hắn, đôi môi đỏ tươi hơi khép mở, khóe môi còn lưu vệt
nước miếng, trông say sưa như một đứa trẻ.
Động tác vô thức này
có thể làm mềm hóa bất cứ trái tim ai. Phó Thận Hành bỗng ngẩn người,
nhìn cô một lát. Trong lúc vô tình, đôi môi cong lên, tâm trạng rất tốt. Hắn lặng lẽ nằm một lúc, hiếm khi ân cần và nhẹ nhàng, khẽ gỡ tay cô ra khỏi người, đứng dậy ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Lúc trở
lại, cô cũng đã rời giường, sắc mặt dễ chịu hơn so với tối qua. Giúp
việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô không khách sáo ngồi xuống chậm rãi
ăn. Thấy hắn đi vào, cô vẫn giữ im lặng, cho tới khi ăn xong, mới hết
sức tự nhiên đưa ra yêu cầu: “Bảo lái xe đưa tôi đến trường học.”
Phó Thận Hành cũng phải đến công ty nhưng không cùng đường với cô. Hắn khẽ
gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện của Đầu Trọc, em hù dọa mấy câu thế
thôi, không được phép động thủ.”
Với tính cách của cô, hắn hoàn
toàn tin tưởng cô dám chặt hết tay của Đầu Trọc. Nếu đã xác định chắc
chắn giữ cô bên mình, hắn không ngại giữ thể diện của cô trước mặt đám
anh em, nhưng sẽ quyết không để cô tùy ý làm càn.