Hà Nghiên lạnh lùng khinh bỉ, hỏi Phó Thận Hành: “Yêu gì cơ? Yêu anh tàn
nhẫn? Yêu anh cay nghiệt? Hay là yêu anh hèn hạ vô sỉ? Phó Thận Hành,
rốt cuộc thì anh có gì đáng giá để tôi yêu?”
Câu nói này rất khó
nghe nhưng Phó Thận Hành không cảm thấy tức giận. Hắn chậm rãi trả lời
cô: “Tôi không những có quyền có thế mà còn có thể chiều chuộng, cho em
tất cả những gì em muốn. Và quan trọng nhất là…” Hắn nghiêng người dán
sát vào tai cô, hơi thở nhẹ nhàng, giọng điệu trầm khàn mập mờ: “Tôi rất dai sức.”
Cô không muốn nghe tiếp, đẩy mạnh hắn ra, bối rối nhìn A Giang lái xe phía trước, giận dữ mắng mỏ: “Phó Thận Hành, anh thật vô liêm sỉ.”
Hắn mỉm cười, miệng lưỡi xấu xa: “Nếu lời tôi nói không phải là thật, vậy em chỉ ra chỗ không đúng đi.”
Câu hỏi đó chính là một cái bẫy, bất luận cô trả lời thế nào đều là sai. Hà Nghiên tức đỏ mặt, hầm hừ trừng mắt không chịu đáp.
Phó Thận Hành nhìn cô, con người dần tối sẫm. Kể từ đêm giao thừa, đã nhiều ngày hắn không chạm vào cô. Trong quãng thời gian ấy, hắn không thể
không tìm những phụ nữ khác nhưng cứ làm được một nửa liền cảm thấy vô
vị. Những ả đàn bà kia, thẹn thùng có, phóng đãng có, không ai là không
nịnh nọt lấy lòng hắn.
Duy chỉ có cô, sờ sờ ra đấy. Ngay cả hận, cũng hận thẳng thắn và nhỏ giọt.
Tay hắn khẽ di chuyển, nhấn nút, dâng tấm màn che lên, ngăn khoang sau
thành không gian nho nhỏ. Trong tiếng nhạc, hắn nhẹ giọng ra lệnh cho
cô: “Lại đây, A Nghiên.”
Hà Nghiên đoán được tâm tư của hắn, nghiến răng căm hận: “Phó Thận Hành, anh đúng là đồ lợn giống, động dục mọi nơi mọi chỗ.”
Hắn kéo mạnh cô lại, ngả ghế sau, ép người cô xuống, bật tiếng cười khẽ:
“Đừng chửi mình như vậy, tôi là lợn giống, chẳng phải em là heo mẹ sao?”
Cô tức giận, oán thán nhìn hắn, không vờ vịt giãy dụa, cơ thể cứng đờ để mặc hắn cợt nhả.
Trước kia, hắn thích nhất vào từ phía sau, thích cô dùng tư thế khuất nhục
quỳ trước người hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Vòng eo cô mảnh mai,
nắm trọn hai bàn tay, chỉ cần siết chặt là có thể tùy ý càn quấy, tùy ý
khoái hoạt.
Nhưng bây giờ, không hiểu sao hắn lại thích đối mặt
với cô, nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng, dung mạo lạnh lùng nghiêm nghị dần mềm nhũn, cho đến ánh mắt như làn thu thủy của cô. Nếu hắn làm đủ
tốt, cô sẽ quên mất cảm xúc của mình, đưa tay quấn lấy cổ hắn, nâng thân dán vào người hắn, rồi lại vì chút lý trí còn sót lại mà kìm nén, tàn
nhẫn cắn vào vai hắn, kéo căng mình thành một cái dây cung, chòng ghẹo
hắn.
Đôi môi mím chặt bỗng buông lỏng, thấy thêm một vết đỏ mới. Bên cạnh là một vết cắn đã đóng vảy khác, chỉ là lệch ra ngoài một chút. Cả hai vết
thương đều trùng một chỗ. Ánh mắt hắn thiêu đốt nhìn Hà Nghiên, gương
mặt cô đỏ ửng, liếc nhanh Phó Thận Hành rồi cắn mạnh xuống đầu vai kia
của hắn.
Lần này đau hơn, khiến hắn phải kêu thành tiếng. Hắn
tăng thêm hưng phấn, động tác mỗi lúc một dữ dội, miệng rủa thầm, thở
hổn hển hỏi cô: “Yêu tinh nhỏ, tôi sẽ giết em bằng cách này, được
không?”
Xe đã sớm về tới đích nhưng tài xế không dám dừng lại.
Sau xe đang xảy ra chuyện gì, trong lòng hai người đều biết rõ. A Giang
hết cách, phất tay ra hiệu: “Lái tiếp, lái tiếp, chạy loanh quanh một
vòng gần đây đi.”
Khi chúng chạy hết vòng thứ năm, trong máy bộ
đàm mới vang lên giọng trầm khàn của Phó Thận Hành: “A Giang, tới nhà
cha mẹ Hà Nghiên.”
Giọng hắn không có sự phóng túng hay nuông
chiều, mà thay vào đấy là vẻ u ám không thỏa mãn. A Giang ngạc nhiên,
nhưng không dám hỏi nhiều, dè dặt trả lời: “Rõ ạ.”
Phía sau xe,
Hà Nghiên sửa sang lại bản thân, hai gò má đỏ bừng, chỉnh đốn quần áo.
Ngón tay cô thoáng run rẩy, muốn cài chiếc cúc nhỏ trên áo len, nhưng
nắm mấy lần đều trượt. Phó Thận Hành nghiêng người quan sát cô, nhìn
không nổi liền kéo cô qua, cúi xuống cài nút giúp cô, vừa làm vừa nói:
“Vì em đã gọi cho cha mẹ nên tôi tạm thời buông tha. Buổi tối nhớ đến
tìm tôi.”
Hà Nghiên phẫn nộ: “Rõ ràng anh vừa nói…”
Cô thốt không nên lời, miệng vừa hé mở liền mím lại.
Phó Thận Hành khẽ nhếch môi, liếc xéo cô, hỏi: “Rõ ràng vừa rồi tôi làm sao?”
Hắn vừa phóng thích sâu trong cô. Hà Nghiên im bặt, xấu hổ lườm hắn. Nhìn
vẻ tưng tửng ấy, cô tức giận nhặt chiếc khăn ướt lau cơ thể ném vào
người hắn: “Anh vừa làm gì còn không biết sao? Trả lại đám con đàn cháu
đống nhà anh này.”
Điệu bộ của cô khiến hắn bật cười. Hắn thích
nhất dáng vẻ tức giận mà không thể làm gì của cô. Yêu vẻ giận dữ mà mất
đi sự kiêu ngạo và lạnh lùng của cô. Trông cô rất giống một bé gái bị
trêu tức. Hắn không so đo, cúi người hôn mạnh, giọng dọa nạt: “Tôi còn
chưa chứng minh mình bền bỉ hơn kẻ khác, cho nên buổi tối em phải tới
tìm tôi, bằng không tôi sẽ đến nhà em.”
Xe đã dừng, Hà Nghiên tức giận đẩy hắn ra, mở cửa bước xuống, chân giẫm mạnh nhưng đầu gối mềm
nhũn, người thiếu chút nữa thì bổ nhào. Phó Thận Hành định nghiêng người đỡ cô, nhưng thấy cô nhanh chóng đứng thẳng dậy, điềm nhiên tiến lên
trước, hắn không được cười, gọi cô: “Nếu chân đã mềm nhũn thế kia thì
buổi tối tôi sẽ cho xe tới đón em.”
Lưng cô cứng đờ, không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước.
Khi đi qua cây bách dưới lầu, tầm mắt của Phó Thận Hành mới hoàn toàn bị
ngăn cản. Hà Nghiên nghiến răng, tiếp tục duy trì tư thế. Cho tới khi
đến hành lang, vào trong thang máy, cô mới tựa lưng vào vách tường, từ
từ thở phào. Phó Thận Hành mê luyến thân thể cô, đây là điểm duy nhất cô có thể dựa vào. Cô không thể dễ dàng thoát khỏi hắn, cự tuyệt hay chọc
giận hắn quá mức.
Thước đo chừng mực này rất khó nắm bắt. Hơn
nữa, cô còn phải nghĩ cách khiến hắn thêm hứng thú với mình. Tò mò cũng
được, tán thưởng cũng hay. Tóm lại, cô phải tạo ra sự khác biệt.
Khó khăn, mỗi bước đi đều rất khó khăn. Khiêu vũ cùng sói, không chỉ cần
đến sự can đảm, mà còn phải thận trọng, thận trọng từng bước một. Để
hiểu được tất cả sở thích của con sói này cần phải nghe lời hắn, tuân
theo hắn, sau đó một kích trí mạng.
Một cơ hội, cô chỉ có một cơ hội duy nhất.
Hà Nghiên vô thức nhắm mắt, không có tin tức gì từ mẹ của cảnh sát Trần,
không biết bà cụ có tránh được tai mắt của Phó Thận Hành để tìm hiểu
tình hình của Thẩm Tri Tiết lúc trong tù không. Thêm nữa, cho dù có thật sự tra ra được mấy việc ấy thì liệu những điều đó có thể trở thành
chứng cứ để lật đổ Phó Thận Hành hay không?
Cô khẽ lắc đầu, quyết định đặt câu hỏi đấy sang một bên để xử lý chuyện quan trọng trước mắt.
Ngày ly hôn với Lương Viễn Trạch, tinh thần cô vô cùng hoảng loạn. Biết
Lương Viễn Trạch đi tìm Phó Thận Hành tính sổ, trong lúc luống cuống, cô đã cất chiếc điện thoại bí mật vào trong túi. Khi tên Đầu Trọc dẫn đàn
em xông vào nhà đánh Lương Viễn Trạch, cô vội vàng lấy chiếc điện thoại
ấy ra gọi cho cảnh sát. Hiện tại, chiếc điện thoại đã bị Đầu Trọc cướp
mất, không biết có giao vào tay Phó Thận Hành không.
Cô không dám hỏi tung tích chiếc điện thoại, thậm chí đến cả Đầu Trọc là ai cũng
không dám nghe ngóng. Điều duy nhất an ủi cô là chiếc điện thoại có cài
mật khẩu và được lắp đặt đặc biệt. Chỉ cần nhấn sai mật khẩu vài lần,
điện thoại sẽ tự động xóa bỏ toàn bộ thông tin, khôi phục thiết kế ban
đầu. Chẳng qua là hai chiếc điện thoại giống nhau như đúc, dãy số lạ,
người như Phó Thận Hành, nếu biết sự tồn tại của chiếc điện thoại kia,
sao không nảy sinh nghi ngờ?
Một khi để hắn phát hiện ra điều gì, chuyện tiếp theo, cô không dám tưởng tượng.