Phó Thận Hành không biết Hà Nghiên toan tính gì nhưng hắn vẫn buông cô
ra rồi lui về sau một bước, cất giọng khàn khàn: “Cơ thể không thoải
mái. Vậy sao cô còn dụ dỗ tôi?”
Hà Nghiên không trả lời, nhìn hắn trân trân, dáng vẻ ngượng ngùng. Hắn khẽ cười, xoay người sang chỗ khác đánh răng rửa mặt. Một lát sau, không biết nghĩ tới điều gì, mặc trong
miệng đầy bọt kem, hắn vừa nhếch môi cười vừa nhắc nhở cô: “Nếu cô không gọi ngay cho phục vụ phòng thì sẽ không có quần áo khô để mặc trước 9
giờ đâu.”
Hà Nghiên giật mình, nhảy khỏi bồn rửa, vơ chiếc khăn tắm quàng trước ngực.
Khi Phó Thận Hành rửa mặt xong đi ra, Hà Nghiên cũng gọi điện xong, chiếc
khăn tắm nhỏ trên người đã được đổi thành chiếc chăn mỏng, che phủ cực
kỳ kín kẽ. Cô ngồi trên giường như một chú mèo, ngước mắt nhìn hắn, ngập ngừng năn nỉ: “Nhân viên phục vụ nói sẽ đến ngay bây giờ, anh có thể
nói với cô ấy giúp tôi nhanh chóng hong khô quần áo rồi trả lại cho tôi
không?”
Vừa dứt lời, họ chợt nghe thấy tiếng chuông cửa. Một lát
sau, A Giang đi tới gõ cửa phòng ngủ: “Phó tiên sinh, nhân viên phục vụ
phòng đã đến.”
Phó Thận Hành quay sang nhìn Hà Nghiên, cô cũng
đang nhìn hắn, dáng dấp tội nghiệp. Không hiểu sao hắn bỗng cảm thấy mềm lòng, xoay người đi ra ngoài. Ngoài cửa, ngoại trừ A Giang, quả nhiên
còn có nhân viên phục vụ, giọng điệu hết sức cung kính: “Tiên sinh, tôi
tới lấy quần áo.”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, ra hiệu cho nhân
viên vào phòng tắm lấy đồ, sau đó dặn dò thêm: “Tôi đang vội, nên hãy
làm sạch và mang trả trong thời gian ngắn nhất.”
Nhân viên phục
vụ vội tuân lời, lấy quần áo khỏi rổ xong rời đi ngay. A Giang vẫn đứng ở cửa, nhìn không chớp mắt, làm như không biết Hà Nghiên đang ở trong,
nhắc nhở Phó Thận Hành: “Nghiêm Trợ đã đến khách sạn, hỏi lúc nào có thể lên, anh ta nói có một số việc cần bàn với ngài.”
Diễn đàn sẽ
khai mạc vào buổi chiều. Trước đó, Phó Thận Hành còn phải đi gặp một số
đối tác kinh doanh, lịch trình kín ngày. Hắn suy nghĩ một lát, đáp: “Gọi hắn lên, có việc gì thì trao đổi trong bữa điểm tâm.”
A Giang gật đầu, đi sắp xếp.
Bấy giờ Phó Thận Hành mới quay sang nhìn Hà Nghiên, không biết cô lui vào
trong giường từ khi nào, lưng đưa về phía cửa, dùng tấm chăn mỏng bọc
kín người, không để hở dù một sợi tóc, trông chẳng khác gì trò chơi bịt
tai trộm chuông.
Phó Thận Hành không khỏi dở khóc dở cười, đi tới khẽ đá chân vào người Hà Nghiên, hỏi: “Này, cô định cứ thế này mà lừa
mình dối người sao? Sao không chui xuống gầm giường ấy?”
Hà
Nghiên ló đầu ra, ngước nhìn hắn, không quan tâm đến giọng điệu mỉa mai
của hắn, trả lời: “Tôi bị muộn rồi, tổ hội nghị có quy định phải có mặt
trước 8h30’ để điểm danh. Anh có thể bảo A Giang xem có cửa hàng nào mở, mua đại cho tôi một bộ quần áo được không? Tôi còn phải xin nghỉ phép
giúp đồng nghiệp nữa.”
Cô gái này đúng là được đằng chân lân đằng đầu. Hắn ngạc nhiên nhướng mày, cười như không hỏi: “Hà Nghiên, cô đang coi tôi là tình nhân của cô? Hay là đang tận dụng cơ hội đấy?”
Trông Hà Nghiên vô cùng bối rối, cắn môi im lặng. Một lát sau, cô kiên quyết
đứng dậy, kéo chiếc chăn to sụ, đi thẳng ra ngoài. Phó Thận Hành vừa mặc sơ mi, vừa nhìn cô, khẽ cười: “Cô định cứ như thế về à? Chiếc chăn kia
là của phòng này, tôi đoán nhân viên phục vụ sẽ không để cô mặc vậy mà
đi đâu.”
Hắn từ chối không cho cô mặc quần áo ướt, dụ dỗ cô gọi
nhân viên tới mang quần áo ướt di. Giờ lại nói, không cho phép cô mang
chiếc chăn che người này ra khỏi cửa. Cô tức giận, cơ thể phát run, quay sang nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phó Thận Hành, anh muốn làm nhục tôi đúng không? Không sao, tôi không sợ. Tôi tự trần truồng ra khỏi cửa sẽ khiến anh cảm thấy nhục nhã đấy.”
Hà Nghiên nhếch môi, để lộ nụ cười
khó coi hơn khóc, buông lỏng chiếc chăn nắm chặt trong tay, để mặc nó
rơi khỏi người, trần truồng hướng mặt ra ngoài. Vì tập thể dục trong một thời gian dài nên dáng người cô rất đẹp, hết sức thanh mảnh, không phải kiểu gầy như cây sậy, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần đầy thì đầy, hiếm
người phương Đông nào có được tỉ lệ ba vòng hoàn hảo như thế.
Ánh mắt Phó Thận Hành vô thức sa sầm, không phải vì dục niệm mà vì tức
giận: “Đứng lại.” Hắn lạnh lùng ra lệnh, nhìn Hà Nghiên mắt điếc tai
ngơ, tiến lên trước hai bước túm chặt cổ tay cô, cả giận nói: “Tôi bảo
cô đứng…”
Thanh âm im bặt, hắn nhìn cô nước mắt vòng quanh nhưng thần sắc vẫn quật cường: “Phó tiên sinh, anh muốn gì?”
Phó Thận Hành nhất thời không biết mình muốn gì, hắn lạnh mặt nhìn cô. Sau
đó, buông lỏng tay cô ra, không nói một lời, cởi chiếc áo sơ mi đang mặc nửa chừng khoác lên người cô, giọng điệu băng giá: “Mặc vào.”
Hà Nghiên thoáng ngạc nhiên, như không thể tin nổi.
“Sao? Không muốn mặc à?” Hắn hờ hững quan sát cô, cười mỉa mai: “Nếu đã ghét như vậy thì cởi ra đi.”
“Đã đói thì đâu dám chê cơm không ngon.” Cô lẩm bẩm, luống cuống mặc chiếc
áo sơ mi của hắn vào. Rõ ràng được voi còn đòi Hai Bà Trưng, yêu cầu
hắn: “Quần nữa.”
Phó Thận Hành bực bội, lạnh lùng lườm cô. Tất
nhiên là hắn không cởi chiếc quần trên người mình mà lấy một chiếc quần
khác trong tủ đưa cho cô: “Chân cô vừa ngắn vừa nhỏ có mặc nổi không?”
Thực ra chân Hà Nghiên không hề ngắn, thậm chí rất thon dài, chỉ là không so sánh được với hắn. Khóe mắt cô còn vương nước mắt, khóe môi vô thức
cong lên, bắt đầu dùng tay áo lau loạn nước mắt trên mặt, như sợ hắn hối hận, không quan tâm tới cúc áo sơ mi chưa cài, vội vàng giơ chân xỏ
quần.
Phó Thận Hành ở trần, khoanh tay đứng dựa tủ quần áo nhìn
Hà Nghiên, không biết cơn giận ban nãy tiêu tan tự bao giờ. Hắn vô thức
nhếch môi cười. Hà Nghiên là một cô gái rất thông minh, có thể kết hợp
chiếc áo sơ mi rộng thùng thình và chiếc quần âu dài thượt phù hợp với
dáng người mình. Vạt áo sơ mi được cô buộc túm quanh eo. Ống quần thì
được cô xắn lên vài nấc để lộ đôi mắt cá chân nhỏ nhắn trắng trẻo. Cô
cẩn thận kéo đai quần, chỉ cần một chiếc dây lưng to bản nữa là sẽ biến
cách ăn mặc này thành một kiểu thời trang rất phong cách.
Nhưng cô không dám lấy dây lưng của hắn mà chỉ dám dùng một tay túm đai quần tìm túi, tìm giày đi vào.
Hắn cong môi cười, lẳng lặng nhìn cô luống cuống. Khi cô ra đến cửa, hắn
mới gọi giật cô lại, ánh mắt xấu xa lướt qua ngực cô, cười nói: “Lộ rồi
kìa.”
Hà Nghiên theo tầm mắt hắn nhìn xuống, giật nảy mình, hai
khối hồng hồng lấp ló sau vạt áo, để ý kỹ sẽ trông thấy rất rõ ràng. Cô
cuống quýt lấy tay che ngực, tức giận lườm hắn, không nhiều lời, vội vã
phóng ra ngoài.
Trên đường đi, Hà Nghiên gặp một vài vị khách,
thậm chí còn chạm mặt hai sinh viên trong thang máy nhưng cô không hoảng hốt, vẫn thong dong bình tĩnh, đã thế còn khẽ gật đầu dặn dò học trò.
Cô duy trì vẻ bình tĩnh cho đến khi bước vào phòng, xác định trong phòng chỉ có mình mình, bấy giờ mới dựa lưng vào cửa từ từ ngồi bệt xuống
đất.
Đây là lần đầu tiên cô toàn mạng rời khỏi chỗ của Phó Thận
Hành. Cô từ bỏ tự tôn, vứt bỏ kiêu ngạo, hạ mình nhận yếu thế, rồi lại
hợp thời khiêu khích hắn, chọc giận hắn, giả ngu, khoe mẽ, mỗi lời nói,
mỗi động tác đều có sự suy nghĩ trù tính. Cuối cùng, cô đã toàn mạng rời nơi hắn ở.
Cô rất muốn cười, nhưng lúc nhếch môi, nước mắt lại chảy dài xuống gò má.