Hà Nghiên âm thầm cất chiếc CD trong ngăn kéo rồi khóa lại, hy vọng ngày nào đó có thể lấy nó làm bằng chứng lên án Phó Thận Hành. Cô vẫn đi làm như bình thường, thậm chí chăm chỉ nhiệt tình, tiếp xúc nhiều người, xử lý nhiều việc hơn trước kia. Cô dùng sự bận rộn này để quấy nhiễu khả
năng giám sát và điều khiển của Phó Thận Hành đối với mình.
Cô
tiếp tục lên mạng tìm thông tin về doanh nghiệp Phó thị, thời gian thành lập, quá trình phát triển, ngành nghề chủ yếu, cùng những tài liệu cá
nhân hiếm hoi ngoài giới. Trái với những gì Hà Nghiên mong đợi, Phó Thận Hành chính xác là một người khác. Hắn vốn sinh ra ở đây, có một giai
đoạn trưởng thành khá toàn vẹn, khó trách cảnh sát Trần khẳng định hắn
không phải là Thẩm Tri Tiết.
Điều duy nhất khiến người ta nghi
ngờ chính là ba năm trước hắn đã từng xuất ngoại, đầu năm nay mới trở
về. Hà Nghiên chau mày đọc tin tức trên điện thoại. Xem ra có thể bắt
tay hành động từ đây, nhưng ba năm trước Thẩm Tri Tiết vẫn ở trong tù,
chưa bị chấp hành án tử, sao có thể xuất ngoại được?
Tâm trí cô rối bời.
Về phần Phó Tùy Chi, gã là em họ của Phó Thận Hành. Theo thông tin trên
mạng thì bọn chúng có mối quan hệ vô cùng tốt, xem nhau như ruột thịt.
Nhưng những gì Hà Nghiên tận mắt chứng kiến trong hội sở thì hoàn toàn
khác một trời một vực.
Đây cũng là một trong những điểm đáng ngờ, thậm chí còn là điểm sáng nhất trong mọi việc.
Cô im lặng phác họa ra giấy, cuối cùng lặng lẽ nhồi tờ giấy vào máy hủy tài liệu.
Có hồi âm của giáo sư Viện, cô lập tức liên lạc với Hứa Thành Bác, nhắc
cậu ta mau tới phỏng vấn. Gần trưa, Hứa Thành Bác gọi điện cho cô, nói
vị giáo sư kia rất hài lòng, đã quyết định thuê cậu ta làm trợ lý phiên
dịch, tiền lương không tệ. Hà Nghiên mừng thay cậu ta, thuận miệng nói
đùa: “Nhận được lương nhớ mời cơm cô đấy.”
Hứa Thành Bác ngập ngừng: “Hay là giờ em mời cô luôn, buổi trưa cô có rảnh không?”
Hà Nghiên có thời gian, nhưng không thể để sinh viên mời cơm. Cô mỉm cười, thẳng thừng từ chối: “Em kiếm tiền khó khăn như vậy, cô giáo của em sao có thể không biết xấu hổ để em chi tiền?”
“Ăn ở căng tin trường được không ạ?” Hứa Thành Bác vừa hỏi vừa quyết: “Đi ba bước là đến. Em đang chờ cô dưới lầu rồi.”
Thằng bé cố chấp khiến Hà Nghiên nhíu mày. Cô đang ngẫm nghĩ xem lấy lý do gì để từ chối, chợt nghe Hứa Thành Bác rụt rè, nói: “Cô giáo Hà, em có một số chuyện muốn nói với cô, liên quan tới…liên quan tới…”
“Hứa
Thành Bác.” Cô phản ứng cực nhanh, lập tức chặn họng cậu ta, cất giọng
nghiêm khắc: “Cô là thầy của em, cô giúp em đơn giản vì em là trò của
cô. Nếu em còn nói lảm nhảm thì đề nghị em hãy im luôn đi.”
“Cô giáo Hà?” Phản ứng của Hà Nghiên đã dọa Hứa Thành Bác, cậu ta căng thẳng đến mức cứng họng: “Em…em”
Hà Nghiên không cho cậu ta cơ hội mở miệng, cúp luôn máy, ném di động lên
mặt bàn, chạy vội ra ngoài. Lúc xuống lầu, quả nhiên thấy Hứa Thành Bác
đang dựng xe đạp bên đường, di động vẫn nắm trong tay.
Thấy cô như từ trên trời rơi xuống, cậu ta ngạc nhiên, nhìn cô chằm chằm: “Hả? Cô giáo Hà?”
Cô tiến lên chộp lấy di động của cậu ta, nhấn nút chấm dứt cuộc gọi, đồng
thời soạn tin nhắn gửi vào máy cô: Cô giáo Hà, xin lỗi, em không cố ý
mạo phạm cô, xin cô tha thứ. Nhưng, em vẫn muốn nói, em thích cô, hơn
nữa, em không nghĩ đây là một sai lầm.
Tránh để Hứa Thành Bác đọc được tin nhắn vừa gửi đi, Hà Nghiên nhanh chóng xóa bỏ ghi chép, xong
xuôi mới trả di động cho cậu ta: “Em muốn nói với cô chuyện gì? Có phải
chuyện liên quan tới Vu Gia không?”
Hứa Thành Bác vẫn đứng ngây
người, sửng sốt nhìn cô, hỏi: “Cô giáo Hà, vừa rồi cô sao vậy? Cô không
vui ạ? Em không có ý gì khác đâu. Chỉ là, chỉ là… muốn mời cô ăn một bữa cơm thôi. Cô đã giới thiệu cho em một công việc tốt, em rất cảm ơn cô.”
“À, thì ra là cô đã hiểu lầm, xin lỗi em.” Hà Nghiên thở phào, liếc mắt
nhìn giờ: “Em chờ cô ở đây, cô về lấy điện thoại, lát nữa chúng ta đến
căng tin ăn cơm, cô mời em, xem như xin lỗi.”
Hứa Thành Bác quả thực bối rối trước tâm trạng thất thường của cô, ngây ngốc trả lời: “Vâng.”
Hà Nghiên lên lầu lấy điện thoại, xóa tin nhắn ban nãy trước, kiểm tra lại cẩn thận xong mới đi xuống, cùng Hứa Thành Bác tới căng tin trường ăn
cơm. Thời gian còn sớm, trong phòng ăn không có nhiều người, cô quẹt thẻ nhân viên gọi hai suất cơm, tìm bàn ngồi, vừa ăn vừa hỏi Hứa Thành Bác: “Em muốn nói gì, Vu Gia làm sao?”
Hứa Thành Bác do dự, đáp: “Cô giáo Hà, Vu Gia không hề ra nước ngoài dưỡng bệnh, em mới gặp bạn ấy ở Nam Chiêu.”
Hà Nghiên sửng sốt, chiếc thìa dừng giữa không trung, mãi sau mới đưa lên miệng, từ từ nuốt xuống: “Hả? Ở đâu?”
Hứa Thành Bác ngước mắt nhìn Hà Nghiên, cố gắng sắp xếp từ ngữ, chỉ e nói
không được rõ ràng: “Trước em làm nhân viên phục vụ ở một câu lạc bộ
đêm, từng gặp qua Vu Gia. Hai hôm trước em lại đến đó để hỏi thăm tin
tức của bạn ấy. Họ nói họ vẫn gặp bạn ấy nhưng bạn ấy không còn làm ở
đấy nữa mà chuyển sang nơi cao cấp hơn, tên là Túy Kim Triêu.”
Chính là hội sở Phó Thận Hành từng dẫn cô đến. Đó là địa bàn của hắn, xem ra
mọi chuyện đã trở nên vô cùng hợp lý. Hà Nghiên vẫn bình thản, chậm rãi
gật đầu: “Ừ, cô tin em.”
“Vì vậy, Phó tiên sinh đã nói dối.” Hứa Thành Bác vội nói.
Hà Nghiên hỏi lại: “Sau đó thì sao?”
Cậu ta á khẩu, không biết nên trả lời gì thêm.
Trong lòng Hà Nghiên rất mâu thuẫn. Cô có thể nhìn ra lòng tốt của cậu nam
sinh này đối với mình. Thế nhưng, cậu ta càng như vậy, cô càng không
muốn lôi cậu ta vào mọi chuyện. Quá nguy hiểm, một khi kinh động tới Phó Thận Hành, có lẽ cậu ta sẽ gặp họa sát thân. Cô không thể ích kỷ, nhất
là đối với một người hết lòng vì cô.
Cô đành tỏ ra lạnh lùng dập
tắt thiện ý của Hứa Thành Bác: “Hứa Thành Bác, cô nhắc lại, cô không
muốn xen vào chuyện của Vu Gia, sau này em cũng đừng nói chuyện đó với
cô nữa, dù là qua điện thoại hay gặp mặt. Còn Phó Thận Hành có nói dối
hay không, càng không phải là chuyện em nên quan tâm.”
Ánh sáng
trong mắt Hứa Thành Bác dần tối đi. Cuối cùng, cậu ta buồn bã hạ giọng:
“Em xin lỗi, cô giáo Hà, là em đã xen vào việc của người khác.”
Nhìn anh chàng sa sút tinh thần, Hà Nghiên rất muốn bảo Hứa Thành Bác không
nên xen vào chuyện của người khác, thông tin của cậu ta rất hữu ích đối
với cô, cô vô cùng cảm kích. Thế nhưng cô chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm.
Cuối tuần, Hà Nghiên đi một mình đến shop thời trang ở trung tâm thương mại, mua một chiếc áo khoác kiểu dáng tựa chiếc áo của chị Hoa, sau đó gọi
điện hỏi thăm địa chỉ của chị ta: “Lẽ ra phải mang đến cho chị sớm nhưng mấy ngày qua em không sao tranh thủ được.”
Chị Hoa nhận điện
thoại vừa mừng vừa lo, vội hỏi: “Em khách sáo quá, gửi cái gì mà gửi,
chị qua chỗ em lấy là được, giờ chị đang rảnh đến phát chán đây.”
Hà Nghiên ngẫm nghĩ, sử dụng phương pháp thỏa hiệp: “Hay thế này đi, hiện
tại em đang ở bên ngoài, nếu chị có thời gian thì đi ăn cơm trưa với em, chuyện lần trước em thật sự rất muốn cảm ơn.”
Chị Hoa vội vàng đồng ý: “Được, ăn cơm thì không vấn đề gì cả.”
Hai người hẹn nơi gặp mặt, chị Hoa cúp điện thoại vội bật dậy khỏi giường,
cứ thế trần truồng sang phòng bên cạnh đập cửa, hét lớn: “Tiểu Bạch
Dương, Tiểu Bạch Dương, đừng nằm ườn ra đấy nữa.”
Năm phút đồng
hồ sau, cửa phòng bật mở, một cô gái xinh đẹp mơ mơ màng màng đứng dựa
cửa, không ngừng ngáp dài, uể oải phàn nàn: “Chị Hoa, giờ là lúc nào mà
không để cho bọn em ngủ. Bọn em phải làm ca đêm, tiêu tốn sức lực, chị
định lấy mạng bọn em sao? Hay coi thường đám gái bọn em không có công
đoàn?”
“Chị đây chính là công đoàn của các cô.” Chị Hoa giơ tay
vỗ nhẹ khuôn mặt của Đắc Lực Kiền Tương, xong nắm vai cô ta mà lay: “Các cô là thủ hạ có văn hóa của chị Hoa, mau nói cho chị Hoa nghe, dân trí
thức thích kiểu gì? Lúc tán dóc thích nói chuyện gì hả?”
“Từ Ni Mã Lương! Nếu cô có bản lĩnh thì chị đây đâu cần phải quỳ gối nịnh
nọt kẻ khác? Chị Hoa nhìn Tiểu Bạch Dương đang lấy tay che miệng làm bộ
ngạc nhiên, mắng tiếp: “Ít làm vẻ ngu xuẩn để đối phó với tôi mà hãy
dùng cách đó để dỗ dành đám khách của chị Hoa đi.”
Từ Ni Mã Lương đành khôi phục dáng vẻ bình thường, ấm ức nói: “Chị Hoa, chị không nói
rõ ràng, sao em nghĩ ra được kế? Phạm trù của dân trí thức rộng lắm, nào là thanh cao, nào là ra vẻ, có cả nhã nhặn bại hoại, ai mà biết chị
định nịnh nọt người như thế nào? Chê người ta không có bản lĩnh, chị nói xem, có vị khách quý nào mà em chưa dỗ dành tốt không?”
“Phó tiên sinh đấy. Cô đã dỗ dành nổi Phó tiên sinh chưa?” Chị Hoa nói trúng tim đen.
Tiểu Bạch Dương cứng họng, mở to hai mắt: “Chị Hoa, bọn em có biết cô ta
không? Em nghĩ người có thể sống sót ra khỏi đấy là nhờ kiếp trước thắp
hương nhiều.”
“Im, không có bản lĩnh thì thừa nhận là không có
bản lĩnh đi”. Chị Hoa bĩu môi, kể lại chuyện xảy ra tại hội sở đêm ấy
cho Tiểu Bạch Dương nghe: “Có thể chọc cho Phó tiên sinh nổi giận trước
mặt mọi người đã là chuyện lạ. Chuyện quan trọng còn ở phía sau. Phó
tiên sinh tức giận đùng đùng bỏ về thế nhưng cô ta gọi điện tới không hề xin lỗi, không hề chịu thua, một câu tử tế cũng không nốt. Phó tiên
sinh kiên quyết bắt cô ta đến nhà, phát tiết một trận mới bằng lòng thả
đi.”
Phần trước Tiểu Bạch Dương đã nghe qua, phần sau cô ta không biết, cô ta trợn mắt há mồm, lắp ba lắp bắp cảm thán: “Đây quả là một
phụ nữ phi thường.”
“Một phụ nữ cực kỳ hiếm thấy. Nghe nói là
giảng viên đấy, tôi nghe anh Giang gọi cô ta là cô giáo Hà.” Thấy không
còn sớm, chị Hoa không nhiều lời, hỏi thêm mấy câu về sở thích của dân
trí thức rồi vội vàng lao ra cửa.
Họ hẹn gặp nhau tại một nhà
hàng có phong vị đặc sắc. Chị Hoa hớt hải chạy đến thấy Hà Nghiên đang
ngồi chờ. Cô đưa túi áo cho chị ta, nói: “Thực sự là em tìm không được.
Vì không biết sở thích của chị nên em mua một chiếc từa tựa chiếc kia
của chị, chị xem có hợp không? Hóa đơn vẫn ở trong túi, nếu không thích
có thể đổi.”
Chỉ nhìn túi đựng đã biết giá trị xa xỉ của chiếc
áo, so với chiếc cũ tốt hơn nhiều. Mặc dù chị Hoa không thiếu chút tiền
ấy, nhưng rất thích cách nói chuyện khách khí và chu đáo của đối phương, nhất là khoảng thời gian đối phương ở bên Phó Thận Hành. Chị ta không
hề nhìn chiếc túi, vừa cười vừa nói: “Tôi tin tưởng thẩm mĩ của cô Hà,
chắc chắn là tốt hơn món đồ cũ của tôi rồi.”
Hà Nghiên cũng cười: “Là con người chị Hoa hiền hòa, dễ nói chuyện.”
Một người có ý dựa quyền dựa thế, một người dụng tâm kín đáo, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hà Nghiên cố tình dẫn dắt chị Hoa tới chuyện của Phó Thận Hành nhưng sợ nóng vội đành nhẫn nại nói về một số chủ đề
không liên quan. Ngược lại, là chị Hoa không kìm được vẻ tò mò, hỏi cô:
“Cô và Phó tiên sinh là thế nào?”
Hà Nghiên im lặng giây lát mới
nhẹ nhàng trả lời: “Vì chuyện của Phó thiếu nên đã chọc giận anh ta.
Nhưng không sao, sớm muộn gì rồi cũng qua.”
Chị Hoa nghe vậy hùa
theo: “Phó thiếu là người ưa náo nhiệt, cô Hà đừng quá để ý, cậu ta bị
Phó tiên sinh dạy dỗ như vậy, sau gặp lại cô chắc sẽ biết nặng nhẹ.”
Hà Nghiên cười mỉa: “Chị Hoa, sao thế được, người ta là anh em như thể tay với chân, em chỉ là người ngoài.”
“Không phải đâu.” Chị Hoa xua tay: “Cô nghe cánh đàn ông nói: Anh em như tay
chân, phụ nữ như quần áo chưa, đều là giả dối hết. Câu nói đầy đủ phải
là: Huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo, anh mặc quần áo của tôi,
tôi sẽ cắt tay chân anh. Anh cắt tay chân tôi, tôi sẽ cướp quần áo của
anh.”
Chị ta nói với giọng điệu khôi hài khiến Hà Nghiên bật
cười: “Nói câu này cho Phó Thận Hành nghe xem anh ta có phản ứng như thế nào?”
Chị Hoa hoảng hốt, nửa giả nửa thật: “Ấy đừng! Lúc đó Phó tiên sinh chặt tay chặt chân của tôi thì chết.”
Hà Nghiên cười phối hợp, cố tình vứt Phó Thận Hành sang bên: “Đúng rồi,
chị Hoa, có một chuyện em cần chị giúp đỡ. Có người nhờ em tìm người,
chị quảng giao, quen biết rộng, có thể để ý giúp em không?”
Chị
Hoa nhìn xung quanh, người cô nhờ tìm nếu không phải khách làng chơi thì chính là gái gọi. Chị Hoa là người thông minh, nghe vậy nhíu mày hỏi:
“Tìm ai?”
Hà Nghiên đưa ảnh chụp của Vu Gia cho chi ta xem: “Là cô gái này, gia đình không liên lạc được với cô ấy nên nhờ em tìm giúp.”