Trong lòng Triển Thiểu Khuynh vội vàng, tại sao, tại sao Liên Hoa không nhận lời cầu hôn của anh?
Không chút nghi ngờ nào, Liên Hoa yêu anh, cô đồng ý làm thuốc giải độc của
anh, đồng ý tốn nhiều tâm huyết tạo thế cho anh tiếp quản Triển thị, đây tuyệt đối là biểu hiện cô yêu anh!
Vừa rồi cô thấy những người
lên sân khấu tặng quà, cũng toát ra vẻ mặt cảm động vui mừng, nhưng vì
cái gì bây giờ nét mặt của cô quái dị thế kia, hoàn toàn không có vui
sướng và hạnh phúc, ngược lại có xu thế gió thổi mưa giông trước cơn
bão, có cảm xúc bất mãn đang nổi lên!
Triển Thiểu Khuynh lo lắng
nhìn ánh mắt của Liên Hoa, cố gắng nhìn ra rốt cuộc là có vấn đề gì, anh không hy vọng bế tắc ở nơi này, hy vọng duy nhất của anh là cầu hôn
thành công, là để toàn thế giới cùng chứng kiến hạnh phúc của anh....
...
Hiện tại đúng là phát trực tiếp toàn cảnh hội trường!
Hôm nay nếu anh cầu hôn thất bại, mình thất bại cũng không sao cả, nhưng
Liên Hoa để lộ ra thiên phú và sức quyến rũ đã truyền khắp thế giới! Nếu như hôm nay anh không tuyên bố trước tất cả đàn ông Liên Hoa đã có gia
đình, như vậy cuộc sống sau này của anh sẽ là không ngừng cạnh tranh
chiến đấu với người trên toàn thế giới, vĩnh viễn không có ngày yên
tĩnh!
Cho nên, anh phải hoàn toàn nắm chặt mới có thể cầu hôn,
nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện không may gì, khiến Liên Hoa không vui mừng trong nháy mắt!
"Liên Hoa, em có lời gì, có lời muốn nói với anh à.... ..." Triển Thiểu Khuynh chậm rãi lên tiếng hỏi, không khí bây giờ quá mức lúng túng, anh không biết Liên Hoa đang suy nghĩ gì, thay vì
tiếp tục yên tĩnh như vậy, không bằng trực tiếp hỏi thẳng.
Có vấn đề gì, cũng có thể nói ra để giải quyết!
Liên Hoa bước lên trước một bước, khom người hung hăng tóm cổ áo Triển Thiểu Khuynh, tức giận kéo cổ áo anh lên: "Bây giờ anh mới cho em nói chuyện! Tại sao vừa rồi cắt lời của em! Đáng chết, cái gì cũng bị anh giành
trước, em còn có cái gì để nói!"
Triển Thiểu Khuynh bị ghìm chặt
khó khăn thở dốc, anh không thể không đứng lên, nghi ngờ hỏi: "Liên Hoa, em phải nói gì.... ... Khụ khụ, bây giờ có thể nói.... ..."
"Em
hỏi anh, cái ‘Say trong tình yêu’... .... Anh lấy được từ nơi nào?" Liên Hoa hung hăng cắn răng, giận dữ nói: "Nó là đồ trang sức mà ba năm
trước Vương hậu Nam Phi ủy thác em thiết kế, nó vốn trở thành của hồi
môn của công chúa Nam Phi, nhưng trước khi cưới công chúa chết bệnh,
chiếc nhẫn này được vương hậu quý trọng giữ gìn, không thể nào dời đến
tay người khác!"
"Trước kia ‘Say trong tình yêu’ không dời đến
tay ai là bởi vì không có giá cả thích hợp, là anh tự nói chuyện với
Vương Hậu, sau đó đưa ra điều kiện cuối cùng." Triển Thiểu Khuynh thẳng
thắn nói: "Kể từ khi thấy ‘Say trong tình yêu’ mà em dồn tâm huyết thiết kế, anh đã cảm thấy chỉ có đeo trên tay em nó mới hoàn mỹ nhất! Đây là
chiếc nhẫn cầu hôn anh thấy thích hợp nhất, mặc kệ tốn bao nhiêu, anh
cũng muốn đeo nó vào trong tay!"
"Anh là đồ ngốc sao!" Liên Hoa
giận đến hung hăng lắc Triển Thiểu Khuynh: "Anh có biết không, sau khi
công chúa qua đời, em đã ước định với Vương Hậu, nếu trong vòng ba năm
chiếc nhận này không tìm được chủ nhân tốt nhất, sẽ giao nó cho em xử
lý? Còn chưa đầy một tuần nữa, ‘Say trong tình yêu’ sẽ tự động chuyển
tới tay em! Tại sao anh còn bỏ số tiền lớn mua lại! Lãng phí tiền của!"
Triển Thiểu Khuynh hoàn toàn không còn gì để nói, anh im lặng nhìn Liên Hoa,
nếu như chỉ là vấn đề tiền, cũng hoàn toàn không đáng để cô tức giận như vậy chứ?
Nếu như tốn tiền bạc, có thể khiến cô đồng ý lời cầu hôn, anh cảm thấy tốn bao nhiêu tiền cũng đáng giá.... ...
Triển Thiểu Khuynh nhỏ giọng hỏi: "Liên Hoa, đây không phải là lãng phí, đây
là anh cam tâm tình nguyện bỏ ra, không có bất kỳ ai ép buộc anh! Anh
đồng ý bỏ ra tất cả để cho em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh không hiểu em đang tức giận cái gì.... ..."
"Triển Thiểu Khuynh, cái gì anh cũng không hiểu! Anh hoàn toàn không hiểu tâm huyết của em!" Liên Hoa
hung hăng túm chặt cổ áo Triển Thiểu Khuynh, để cho anh nhìn xuống dưới
sân khấu: "Anh nhìn truyền thông dưới sân khấu một chút! Mặc dù bọn họ
đến từ các quốc gia khác nhau, nhưng bọn họ đều có điểm giống nhau,
chính là các quốc gia đều có công ty chi nhánh của Triển thị! Em chỉ
quảng cáo tại các quốc gia này, mời những ký giả biết tiếng Trung của
các quốc gia này đến, là hy vọng bọn họ có thể truyền tin tức anh tiếp
quản Triển thị ra ngoài, mục đích lớn nhất là lót đường tạo thế cho anh! Để cho tương lai anh càng thêm vững vàng!"
Triển Thiểu Khuynh kinh ngạc, anh quét mắt một vòng dưới sân khấu, lộp bộp nói: "Liên Hoa, làm.... ... Làm sao em….”
Anh không biết cô vì anh sắp xếp tỉ mỉ đến trình độ này! Lo nghĩ của cô chu toàn như thế, ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng phải hoàn hảo!
Liên Hoa chợt ủ rũ đứng lên: "Thông báo ký hiệu mới của Triển thị là một
hạng mục quan trọng của hôm nay, nhưng so sánh với chuyện khác, nó cũng
không phải là niềm vui mà em muốn đưa cho anh.... ... Em làm tất cả là
vì cho anh một niềm vui khác, vốn định sau khi anh tiếp quản Triển thị
thì trực tiếp nói cho anh biết, lại bị anh cắt đứt.... ..."
"Em
có lời gì, hiện tại cũng có thể nói.... ..." Triển Thiểu Khuynh rất tò
mò, công bố huy hiệu mới cũng chỉ là món khai vị, như vậy món chính của
Liên Hoa là gì?
Liên Hoa tức giận lấy ra một cái hộp nhỏ tinh
sảo, cô nản lòng, nản chí mở nó ra, đưa cho Triển Thiểu Khuynh nói: "Mặc dù tất cả đều bị anh giành trước, nhưng đây là một phần quà khác em
chuẩn bị tặng cho anh.... ..."
Triển Thiểu Khuynh tò mò nhìn vào trong hộp, chỉ liếc mắt một cái, anh hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Giữa cái hộp trong tay Liên Hoa, một chiếc nhẫn lẳng lặng đang nằm đó, từ
tạo hình của chiếc nhẫn đó rõ ràng là một chiếc nhẫn ‘Say trong tình
yêu’ kiểu nam!
Nếu như chỉ thấy ‘Say trong tình yêu’, có lẽ rất
khó để nó xứng đôi với chiếc nhẫn nam này, nhưng khi chiếc nhận trong
hộp của Liên Hoa lộ ra, tất cả mọi người đều hiểu, quả nhiên, chỉ có
chiếc nhẫn này mới có thể xứng đôi với ‘Say trong tình yêu’! Chỉ có bọn
nó mới là một đôi trời đất tạo nên, không thể xa rời!
"Liên
Hoa.... ... Em…. cái này là…" Triển Thiểu Khuynh nhìn chiếc nhẫn trong
tay Liên Hoa, anh chợt không thể tin được mình đang nghĩ gì, không thể
nào?
Liên Hoa nói muốn tặng cho anh một phần quà khác, không phải là như anh nghĩ chứ?
"Đúng, em muốn cầu hôn anh đấy!" Liên Hoa tự giận mình nói lầm bầm: "Em vốn
định sau khi xong, mới lấy chiếc nhẫn này ra! Anh nhận thiết kế của em,
em muốn hỏi anh có chấp nhận lời cầu hôn của em không! Ghét, chiếc nhẫn
nam ‘Say trong tình yêu’ này là thù lao em nhận đơn case này, em vốn
định hôm nay để cho anh đeo chiếc nhẫn này, một tuần sau em nhận được
‘Say trong tình yêu’ sẽ đeo nó ra ngoài...vậy là hai người có thể mang
nhẫn cưới đôi rồi.... ..."
Khóe miệng Triển Thiểu Khuynh càng
nhếch cao hơn, anh không khống chế được tiến lên ôm lấy Liên Hoa, ôm
thật chặt cô xoay tròn, tâm tình kích động không ngừng được.
Nét
mặt vừa rồi của Liên Hoa dọa anh, anh còn tưởng rằng Liên Hoa không đồng ý lời cầu hôn của anh, thì ra Liên Hoa tức giận lời cầu hôn cô định nói bị anh giành mất, tức giận là vì cô vốn chuẩn bị một chiếc nhẫn đôi bị
anh phá hư!
"Liên Hoa, anh thật sự rất vui mừng!" Triển Thiểu
Khuynh cảm khái thì thầm: "Hai người chúng ta là thần giao cách cảm! Em
yêu anh, em đồng ý gả cho anh đấy!"
"A a a a!" Liên Hoa ôm chặt anh, không ngừng thét to: "Anh thả em xuống, a, em sẽ ngất mất, thả em xuống!"
Lúc này Triển Thiểu Khuynh mới nhớ tới Liên Hoa có chứng choáng váng nên
lập tức để cô xuống, ôm chặt cô vào trong ngực, không đành lòng buông
tay kể cả một giây.
Anh cúi đầu nhìn Liên Hoa còn có chút tức
giận, lấy lòng hỏi: "Liên Hoa, lần này, anh để em cầu hôn trước có được
không? Em không cần biết vì sao ‘Say trong tình yêu’ ở trong tay anh, em chỉ cần biết, chúng ta không cần chờ đến một tuần sau, cũng đã có thể
cùng đeo nhẫn cưới rồi.... ..."
Liên Hoa thở dài, cô chậm chính là chậm, lời cầu hôn bị anh đoạt trước! Lừa mình dối người có ý gì.... ...
Nhưng theo cách nói của Triển Thiểu Khuynh, cô và anh có thể đeo nhẫn cưới vào hôm nay, hình như cũng là kết quả viên mãn?
Ấn đường của Liên Hoa giãn ra, cô khẽ kéo làn váy, thi lễ theo kiểu châu
Âu, sau đó đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Triển Thiểu Khuynh, cười tươi
hỏi: "Em là Liên Hoa, em bày tỏ tình yêu và kính ngưỡng khắc sâu nhất
với anh, xin hỏi Triển Thiểu Khuynh tiên sinh, anh có không đồng ý lời
cầu hôn của em không, đồng ý nắm tay em cả đời không?"
"Anh đồng ý!" Triển Thiểu Khuynh trịnh trọng gật đầu một cái, sau đó đưa tay trái ra, để Liên Hoa đeo nhẫn cho anh.
Chiếc nhẫn nam vừa vặn đeo trên tay anh, Triển Thiểu Khuynh nhìn trên tay có thêm một món trang sức mỹ lệ, hài lòng cười.
Lấy ‘Say trong tình yêu’ ra, Triển Thiểu Khuynh cũng khom người đáp lễ lại, anh lặp lại lời Liên Hoa nói một lần nữa: "Em có đồng ý để anh trở
thành chồng em, để mỗi một ngày trong tương lai đều có anh làm bạn
không?"
"Em đồng ý!" Liên Hoa gật đầu, để Triển Thiểu Khuynh đeo chiếc nhẫn ‘Say trong tình yêu’ đẹp nhất lên tay mình.
Triển Thiểu Khuynh đeo nhẫn lên tay Liên Hoa, hai tay ôm chắc vòng chắc eo
nhỏ của cô, chóp mũi hôn chóp mũi của cô, lẩm bẩm thổ lộ lần nữa: "Liên
Hoa, anh yêu em!"
"Thiếu Khuynh, em cũng yêu anh!" Rốt cuộc ở
trước mặt anh Liên Hoa nói ra lời yêu thương, kiễng nhẹ mũi chân, cô chủ động hôn lên đôi môi anh, dâng hiến nụ hôn đầu tiên.
Triển Thiểu Khuynh bắt môi cô, nhanh chóng phản kích lại, chiếm đoạt từng nơi một trong miệng cô, không chừa một đường sống.
Thân thể của hai người dán sát vào nhau, hai thân thể hài hòa phù hợp giống
như là trời sanh một đôi, rốt cuộc tìm được đối phương, không chia lìa
nữa!
Hai người ôm chặt lấy nhau giống như là muốn tuyên bố gắn bó chặt chẽ trong tương lai, giống như hòa làm một.... ... Mà trên ngón
tay của bọn họ là chiếc nhẫn lóng lánh, tôn lên tình yêu của bọn họ còn
vững chắc hơn kim cương.... ...
Tất cả mọi người ở phía dưới kịch liệt hoan hô và vỗ tay, toàn bộ hành trình kết thúc bằng buổi cầu hôn
này, sau bao phong ba trắc trở, cuối cùng nam chính và nữ chính cũng
thành công sống với nhau đến đầu bạc!
Ừ, nhà thiết kế cấp thế
giới xứng đôi với tổng giám đốc cấp thế giới, ngay cả cầu hôn cũng phải
nổi bật như vậy, lại đối mặt với toàn thế giới, hai bên thổ lộ với nhau
một lần nữa! Trong lúc này các loại tia lửa và va chạm kịch liệt, ý
tưởng mới lạ, quả thật gay cấn hồi hộp hơn bất kỳ tiết mục nào!