"Lão oa oa oa ——
đạiiii!" J từ ngoài cửa xông tới, động tác phất tay giống như pha quay
chậm, âm thanh gào thét của anh ta cũng kéo dài giống như ca kịch sân
khấu: "Lão đại rốt cuộc anh cũng hoàn toàn hồi phục rồi——"
Khẩu âm Anh ngữ của anh ta bảy quẹo tám rẽ, giống như hát ca kịch, từng chữ biểu lộ ra tâm tình kích động của anh ta.
"J, ầm ĩ quá." Triển Thiếu Khuynh nhẹ nhàng che lỗ tai lại: "Đúng, nhờ
hồng phúc của anh, hiện giờ tôi đã hoàn toàn hồi phục rồi! Tôi muốn cảm
ơn anh, nếu như không phải là anh biết trên thế giới này còn có người có thể chữa trị cái chân này của tôi, không phải anh giúp tôi liên hệ nhờ
cô ta ra tay, thì nhất định tôi sẽ không có khả năng hồi phục bình
thường."
Mặc dù lời nói của Triển Thiếu Khuynh là cảm ơn, nhưng giọng nói của anh lại lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, nghĩ đến những chuyện người điên kia đã làm với anh, anh không khỏi có phần giận lây sang J, mặc dù công lao
của J còn nhiều hơn phần thiếu sót này.
"Ách, đừng nhắc tới người đàn bà điên đó trước mặt tôi, tôi sợ mình sẽ
giết chết cô ta mất!" J lại run rẩy: "Tôi chính là nghe nói cô ta đã đi
rồi, lúc này mới dám đến tìm lão đại! Anh cũng đừng lấy cô ta ra dọa
tôi, cô ta thật sự là kẻ điên, nói không chừng cô ta thật sự từng cắt
người ra để nghiên cứu đấy......"
"Anh cũng biết cô ta là một người điên cuồng mà......" Triển Thiếu
Khuynh thở dài bất đắc dĩ: "Cô ta có từng cắt người hay không thì tôi
không biết, nhưng lần này cô ta thật sự suýt chút nữa làm ra mạng người
rồi......" Đúng, đơn giản là muốn cùng anh sinh ra một sinh mệnh, cũng
may là chưa thành công!
"Ha ha, lão đại cực khổ rồi!" J lập tức nịnh nọt tiến lên bưng trà rót
nước, trên gương mặt mập mạp treo nụ cười xu nịnh: "Có thể thoát ra từ
trong tay người điên kia, hơn nữa còn là an toàn mà thoát đi, lão đại
anh quả nhiên uy vũ! Người khác đều là đứng đi vào nằm ra ngoài, chỉ có
anh là nằm đi vào đứng ra ngoài......"
"Tốt lắm được rồi!" Triển Thiếu Khuynh phất tay một cái, cắt ngang mấy
câu nịnh bợ của J, anh buồn cười mà nói: "Tôi biết rõ anh muốn làm gì,
không phải là nhớ thương bức tường lửa và kho số liệu trình tự mã hóa
của Triển thị sao? Anh thấy thân thể tôi bình phục, muốn tới nhắc nhở
tôi nên báo ơn rồi có đúng không!"
"Tôi nào dám có ý này!" J lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi là muốn nhắc nhở lão đại, ngày đó anh đã đồng ý sẽ dạy tôi những chuyện đó, nuốt lời sẽ bị
mập ra đấy......"
"A, mà tôi nhớ lúc ấy tôi cũng từng nói qua, hình như là phải thế nào
thế nào, tôi mới có thể dạy anh, ưm, là cái gì nhỉ......" Triển Thiếu
Khuynh cau chặt chân mày, cố ý làm bộ như không nhớ nổi.
"Lão đại nói muốn tôi đồng ý một điều kiện của anh!" J trách móc nói: "Lão đại nói mau muốn