Khói đen nồng nặc từ trong khe cửa cuốn tới, không khí xen lẫn bụi mù trong ánh lửa lấy
tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được xoáy bay lên cao, anh cảm
thấy nhiệt độ nóng rực khác thường, đây là thế nào!
"Sao vậy, cháy ở
đâu thế..." Triển Thiếu Khuynh dùng tốc độ nhanh nhất nhảy lên xe lăn,
vội vàng mở cửa phòng, cảnh tượng ngoài cửa làm anh càng kinh ngạc hơn,
anh nhất thời ngẩn ra, "Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra
vậy!"
Hỏa hoạn từ phía nam cuốn tới, nguyên cả tầng đều bị cháy!
Lúc chập tối hành lang còn rất yên tĩnh, nhưng bây giờ ánh lửa ngập trời,
khói dầy đặc bay lên che đi tầm mắt của anh, tiếng nổ đôm đốp bên tai
không dứt, trên vách tường, khung tranh và chậu cảnh đẹp đẽ hóa thành
tro bụi trong lửa lớn, bừa bộn khắp nơi, nhìn thấy ghê người. . . . .
Ngọn lửa vẫn lan ra với tốc độ kinh người! Trong tầm mắt hầu như tất cả đều bị ngọn lửa tàn phá!
"Cha ơi!" Gương mặt của Tiểu Bạch toàn là nước mắt nhào vào trong lòng Triển Thiếu Khuynh, "Cha ơi lửa cháy rồi! Làm sao đây!"
"Tiểu Bạch, sao con tới được đây!" Triển Thiếu Khuynh hốt hoảng ôm con trai,
nếu không phải giọng nói giống nhau, quả thật làm cho người ta không thể tin được đây là Tiểu Bạch. . . . . .
Gương mặt nhẵn nhụi của
Tiểu Bạch hiện giờ bị khói hun lem luốc bẩn thỉu, áo ngủ sạch sẽ trên
người bị phủ một tầng tro bụi, Triển Thiếu Khuynh kinh sợ kéo Tiểu Bạch
qua, sao nó vượt qua được đám lửa này chứ, trên người có bị phỏng hay
không!
"Cha, Cha mau đi cứu mẹ đi, hu hu.... Cha gọi mẹ tỉnh dậy
đi! Phòng ở kia của chúng con sắp không được rồi. . . . . ." Tiểu Bạch
khàn giọng kêu to, giọng nói mềm mại non nớt trong tiếng lửa cháy hừng
hực lại yếu ớt đến vậy . . . . .
"Liên Hoa còn đang ngủ sao?" Triển Thiếu Khuynh lập tức nhớ ra Liên Hoa bị anh chuốc cà phê ngủ thiếp đi, tim anh ngừng đập!
Bây giờ không có thời gian nghĩ nhiều nữa, điều anh phải làm là lập tức đi cứu cô!
"Tiểu Bạch, con đừng khóc, cha nhất định sẽ cứu mọi người, ai cũng không có
việc gì!" Triển Thiếu Khuynh vội bế Tiểu Bạch lên, cắn chặt răng kiên
định nói.
Anh đặt con trai lên trên đầu gối mình, hai cánh tay to khỏe ôm thật chặt Tiểu Bạch, dùng tay áo che miệng mũi hai người, sau
đó cúi xuống cuộn tròn người lại.
Anh bảo vệ con trai an toàn trong ngực rồi mới chỉnh tốc độ xe lăn lên nhanh nhất, lấy đà thuận lợi xông qua biển lửa.
Xe lăn băng băng đè lửa xuống xông thẳng ra, anh phải nhanh chóng đến cuối tầng lầu phía nam nơi lửa cháy nghiêm trọng nhất ..... phòng của Liên
Hoa ở đó!
Cuối cùng, Triển Thiếu Khuynh mang theo Tiểu Bạch cũng
đã đến cuối tầng lầu phía nam, anh điều khiển xe lăn dùng sức phá cửa
phòng Liên Hoa, cửa gỗ rầm một tiếng mở ra.
Cửa phòng đã bị lửa
cháy đến, Triển Thiếu Khuynh giống như xuyên qua đám lửa mà vào, quần áo trên người thoáng chốc cũng bị lửa đốt, anh cắn chặt răng, ôm chặt con
trai ở trong lòng.
"Khụ khụ!" Vào đến trong phòng, khói dầy đặc
khắp phòng khiến cho Triển Thiếu Khuynh và Tiểu Bạch ho khan một trận,
anh dựa theo trí nhớ di chuyển xe lăn, trong bóng tối mò mẫm đi tới
trước giường, lúc này mới buông Tiểu Bạch ra, kéo một tấm thảm mỏng dập
tắt ngọn lửa trên người.
Triển Thiếu Khuynh sợ lửa trên người
mình cháy vào giường, chỉ dám ở một bên lớn tiếng hỏi Tiểu Bạch: "Liên
Hoa vẫn còn đang ngủ à? Nhịp tim và hơi thở có bình thường không? Tiểu
Bạch, con xem thử có thể đánh thức mẹ con không!"
"Mẹ ơi, khụ
khụ.... mẹ tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi!" Tiểu Bạch nhào đến đầu giường, lắc
mạnh Liên Hoa, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. . . . . .
Nhờ ánh
lửa, Triển Thiếu Khuynh có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Liên Hoa ở trên giường, hình như cô bị khói làm cho ngạt thở, trong lòng anh
càng vội, xoạt một tiếng trực tiếp xé quần áo bị lửa đốt, vội vàng di
chuyển xe lăn tới trước giường.
"Liên Hoa, em tỉnh dậy đi!" Triển Thiếu Khuynh tiến lên bấm mạnh vào nhân trung của cô, thật may, cô vẫn
còn hơi thở, mặc dù rất yếu ớt, nhưng cô còn sống chính là tin tức tốt
nhất.
Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn khói cuồn cuộn dầy đặc nhanh
chóng lan ra trong phòng, bị sợ đến cả người run rẩy, cậu ôm thật chặt
Triển Thiếu Khuynh khóc nói: "Cha, chúng ta không gọi mẹ dậy được, vừa
rồi sau khi con bị lửa lớn làm thức giấc, thì vẫn không gọi mẹ dậy được! Lửa đã cháy đến đây rồi, cha, cha cứu mẹ, cứu mẹ đi......"
". . . . . ." Triển Thiếu Khuynh yên lặng cắn răng, anh đứng lên, ôm chặt Liên Hoa vào lòng, anh đi về phía xe lăn, lớn tiếng gọi Tiểu Bạch: "Tiểu
Bạch, tới đây, cha dẫn hai người cùng xông ra ... ..."
Tiểu Bạch
đã kinh hoàng sợ hãi không có bất kỳ chủ định gì, bây giờ nó chỉ có thể
nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào, hốt hoảng chạy đến bên cạnh xe lăn, lập
tức được bàn tay của cha bế lên.
Triển Thiếu Khuynh lấy ga
giường, tạt toàn bộ nước uống trong bình nước để ở đầu giường lên trên
đó, sau đó bế Tiểu Bạch lên xe lăn.
Tay phải anh giữ yên Liên Hoa đang hôn mê, tay trái ôm chặt Tiểu Bạch, sau đó khoác lên trên người
hai người chiếc ga giường đã thấm ướt, anh nói với Tiểu Bạch: "Cục cưng, con hãy nghe cha nói đây, dùng ga giường bọc kín mình, cũng chăm sóc
tốt mẹ con, dùng ga giường ướt che kín miệng mũi cho mẹ, chúng ta phải
lao ra . . . . . ."
Anh thở dốc nặng nề, thay đổi phương hướng xe lăn, muốn theo đường cũ xông ra.
May mà cơ thể tiểu Bạch nhỏ bé, dáng người Liên Hoa cũng cao gầy ốm yếu, xe lăn có đủ chỗ chứa bọn họ, cũng có thể chịu được sức nặng của cha
người, Triển Thiếu Khuynh mới có thể linh hoạt khống chế phương hướng
của xe lăn. Ở trong đám khói dày đặc, anh khó khăn phân biệt phương
hướng, cố gắng di chuyển xe lăn đi về phía cửa chính!
Cuối cùng,
xe lăn cũng tới gần cửa phòng, ánh lửa chói mắt trong giây lát bỗng
nhiên ùa đến, Triển Thiếu Khuynh sợ đến lập tức dừng xe lăn!
Không được, lửa cháy lớn hơn rồi, còn chưa tới cửa chính, lửa cháy mạnh không để người đến gần!
Triển Thiếu Khuynh nhìn xuyên qua làn khói dầy đặc, nheo mắt nhìn ra phía
ngoài, vừa rồi còn có thể cố xông tới hành lang, bây giờ đã không còn
chỗ đặt chân, tiếng thiêu đốt đùng đùng bên tai không dứt, những mảnh
gạch ngói từ nóc phòng không ngừng rơi xuống, bên ngoài cực kỳ nguy
hiểm, không thể ra ngoài!
Trước mặt là lửa lớn rít gào vang dội,
bọn chúng giống như ma quỷ liều lĩnh, cười khúc khích giả tạo rồi cắn
nuốt không khí và kiến trúc, sau đó há to mồm nhả ra bụi mù đen kịt, bọn chúng với tư thế ngạo mạn, muốn xâm chiếm hủy diệt tất cả!
Không xông ra được, không thể xông ra, xông ra cũng là chữ chết!
Triển Thiểu Khuynh sững sờ chốc lát, lửa lớn càng ngày càng nóng làm cho cả
người anh toàn mồ hôi, đầu óc của anh nhanh chóng chuyển động, hai người trong ngực làm anh không thể không cố gắng giữ vững tỉnh táo, không
phải chỉ một mình anh, anh phải nghĩ cách vì Liên Hoa và Tiểu Bạch!
Con đường trước mặt đã bị lấp kín rồi, một ngọn lửa điên cuồng muốn tập
kích xe lăn, Triển Thiếu Khuynh nhanh tay lẹ mắt vội lùi về phía sau,
bất luận thế nào, anh không thể ở lại chỗ này, nơi này rất nhanh sẽ bị
nuốt chửng, anh phải tìm đường khác, nhất định còn lối thoát. . . . . .
Ông trời không phải bắt đầu thiên vị anh ư, không thể nào cứ để anh bị đốt cháy như vậy!
Xe lăn liên tục lùi lại, trong làn khói mù mịt Triển Thiếu Khuynh tìm kiếm con đường có thể đi ra, nhất định có cách, nhất định sẽ có!
Đột nhiên, ánh mắt anh lướt qua căn phòng phía Nam, rèm cửa màu trắng trang nhã nổi bật trong đám khói dầy đặc!
Nếu anh không nhớ lầm, sau cái rèm cửa này, là một cái cửa sổ rất to sát
sàn, mà dưới cửa sổ là một vườn hoa đủ loại hoa và cây cảnh, từ tầng ba
của cửa sổ này, vừa đúng có thể nhìn xuống phong cảnh đẹp đẽ trong vườn
hoa, nơi này có được tầm nhìn tốt nhất. . . . . .
Di chuyển xe lăn lên phía trước, soạt một tiếng, anh kéo rèm cửa sổ ra, quả nhiên, trước mắt là cửa sổ sát sàn rất lớn!
Nhưng khóa cửa lại kéo không nhúc nhích chút nào, ở nơi này anh có thể thấy
mấy tầng ở dưới cũng lóe ánh lửa, nơi đó lửa cũng mãnh liệt như thế, chỉ có trong vườn hoa vẫn yên ổn. . . . . .
Trong đầu anh không
ngừng tính toán, các loại số liệu lấy tốc độ ánh sáng chuyển động ở
trong đầu anh, có thể, không thể, có thể vẫn chưa thể. . . . . .
Cuối cùng, Triển Thiếu Khuynh ra quyết định, anh nhẹ nhàng vén một góc ga
giường lên, run rẩy ôm chặt Liên Hoa, cũng ôm chắc Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, con tin cha không?" Anh nhìn vào mắt con trai, chậm rãi mở miệng
hỏi, "Con có tin cha sẽ làm cho con và mẹ sống sót hay không, mặc dù có
khả năng sẽ có nguy hiểm, nhưng nhất định sẽ làm cho con và Liên Hoa
sống sót. . . . . ."
Tiểu Bạch sửng sốt chốc lát, cũng biết bây
giờ là để cậu quyết định thời khắc sinh tử (giữa sự sống và cái chết),
chỉ do dự hai giây, cậu gật mạnh cái đầu nhỏ, nhìn vào mắt Triển Thiểu
Khuynh nói: "Con tin cha, người là cha của con, con tin tưởng người, con tin cha sẽ không làm hại con và mẹ……."
"Được, vậy chúng ta sẽ
đánh cuộc một lần, cha cược rằng chiếc xe lăn mà Triển thị khai thác này bền chắc kiên cố, nó có thể bảo vệ tính mạng của người một nhà chúng
ta, tất cả chúng ta đều không có việc gì!"
Dũng cảm hét lớn một
tiếng, Triển Thiếu Khuynh che kín ga giường lại, mười ngón tay như bay
điều khiển xe lăn và lựa chọn cách bảo vệ mình.
Anh nhắm mắt lại, ôm thật chặt Liên Hoa và Tiểu Bạch vào trong ngực, hít một hơi thật dài không khí vẩn đục, anh phải bắt đầu rồi.
Anh phải mang theo hai
người nhảy xuống lầu, tiếp tục ở trong phòng chỉ có một con đường chết,
cho dù có thể lao ra khỏi biển lửa ở cửa trước, anh cũng không thể che
chở ba người xuyên qua ba tầng lầu hỏa hoạn, không thể toàn vẹn ra
ngoài, hiện tại anh chỉ có một lựa chọn duy nhất, đánh cuộc một lần!
Anh đánh cuộc chiếc xe lăn được tập hợp tất cả khoa học kỹ thuật đứng đầu
của Triển thị, nhất định có thể bảo vệ tốt bọn họ lúc bọn họ rơi xuống
đất!
Ấn vào cái nút điều khiển tiến lên phía trước của xe lăn, xe lăn lập tức như tên rời cung vọt tới gian phòng có cửa sổ sát sàn.
Trong lòng Triển Thiếu Khuynh yên lặng suy nghĩ, tuyệt đối sẽ không gặp
chuyện không may, cho dù gặp chuyện không may, anh cũng sẽ để Liên Hoa
và Tiểu Bạch toàn vẹn không chút tổn hại, anh dùng tất cả sức lực để bảo vệ mẹ con hai người, giờ phút này, anh nguyện dùng tính mạng đổi lấy
bình an mạnh khỏe cho người phụ nữ và con trai của mình!
Xe lăn
tăng tốc độ cực nhanh lao lên trước, thủy tinh bị lực vô cùng lớn của xe lăn va vào nát bấy, Triển Thiểu Khuynh dùng cơ thể cao lớn của mình bảo vệ hai người trong ngực.
Vô số mảnh vụn thủy tinh sắc bén cứa
đứt da thịt anh, quần áo rách nát mới vừa bị lửa thiêu đã hoàn toàn mất
đi tác dụng bảo vệ, trên người anh chỗ nào cũng có vết thương. . . . . .
Triển Thiểu Khuynh chịu đựng đau đớn toàn thân, cố gắng hết sức điều khiển xe lăn, lập tức rơi xuống rồi, thành công hay thất bại ở hành động này,
anh muốn tất cả mọi người còn sống!
"A a a a!" Tiểu Bạch thét lên sợ hãi, ôm chặt lấy cha, sợ đến mức quên cả hít thở. . . . . .
Xe lăn vạch một đường vòng cung ở giữa không trung, sau đó bịch một tiếng rơi xuống đất ……