Trong lòng Cao Minh Triết nóng như lửa đốt, nhưng sau đó lại có cảm giác như bị người khác hắt một chậu nước lạnh. Lửa giận cứ như vậy bùng
phát, tràn lan đến mức che trời lấp đất chỉ trong nháy mắt. Toàn bộ lý
trí của hắn như bị thiêu đốt thành tro.
Cao Minh Triết hung tợn
trừng mắt nhìn Thẩm Tích Chứ, ánh mắt như muốn trực tiếp lột da róc
xương cô, sau đó đánh thẳng xuống 18 tầng địa ngục, nhưng như vậy vẫn
chưa đủ để giải toả nỗi hận trong lòng hắn.
Hai mắt hắn phủ đầy
tơ máu, thoạt nhìn đỏ bừng, phát ra từng tia hung quang. Hai tay Cao
Minh Triết túm chặt lấy lớp cỏ ven ao, nghiến răng nghiến lợi nói với
Thẩm Tích Chu:
"Thẩm Tích Chu a Thẩm Tích Chu. Thiên đường có
lối cô không thích đi, địa ngục không cửa cô cứ muốn đâm đầu vào. Đã có
đường sống lại không cần, cứng đấu tìm đường chết. Đã như vậy tôi cũng
không ngại thành toàn cho cô!"
Vốn dĩ lời này nói ra có chút doạ người, đáng tiếc nhìn bộ dạng chật vật của Cao Minh Triết lúc này không những không cảm thấy chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến Thẩm Tích
Chu dường như đã hiểu rõ đầu đuôi, chê cười một tiếng. Cô cong môi, cúi
đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt cỏ của Cao Minh Triết, hung hăng dùng
chân dẫm thẳng lên tay hắn không chút lưu tình, sau đó lại nghiền áp
thật mạnh.
Cao Minh Triết chỉ cảm thấy bàn tay đau đớn, một cánh tay khác vội vàng chộp tới, định bắt lấy mắt cá chân của Thẩm Tích Chu, sau đó trực tiếp kéo cô xuống nước. Nào ngờ tốc độ của Thẩm Tích Chu
còn nhanh hơn cả hắn, chỉ trong nháy mắt, ngay khi cánh tay hắn vụt tới, cô đã lập tức lùi về phía sau một bước, cười lạnh. Khoảng cách giữa hai người lúc này đã dãn ra hẳn 1m.
"Cao Minh Triết, đừng nói như
thể anh bị ép buộc, bất đắc dĩ mới phải như vậy. Mấy cái tâm tư dơ bẩn
của các người có thể gạt được người khác, nhưng không lừa được tôi." Nói rồi, cô phủi phủi ống tay áo, "Tôi sẽ chờ xem, anh có thể có chiêu trò
gì?! Đến lúc đó tôi nhất định sẽ cho anh chết một cách rõ ràng!".
Nói xong, Thẩm Tích Chu cũng lười nhiều lời với tên đàn ông này. Vốn dĩ đã
là kẻ có huyết hải thâm thù, cần gì phải giả vờ như "anh tốt, em tốt,
mọi người đều tốt"? Dối trá. Cho dù cô có nguyện ý, chỉ sợ người đã
khuất - Thẩm Tích Chu (thật) cũng không muốn.
Thẩm Tích Chu
không nhanh không chậm xoay người rời đi, dáng người ưu nhã mười phần,
nhưng tốc độ lại không hề chậm, chỉ một lát sau đã khuất khỏi tầm mắt
của Cao Minh Triết.
Lúc này, người vẫn đang ngâm mình trong ao - Cao Minh Triết chỉ hận bản thân không thể trực tiếp mọc cánh bay tới
bóp chết con đàn bà kia! Thêm một lần, lại thêm một lần hắn hạ thủ quá
lưu tình, đáng lẽ ra nên bóp chết cô ta ngay từ lần đó!!
"Thẩm
Tích Chu!!!" Cao Minh Triết biến toàn bộ phẫn nộ và căm hận trong lòng
thành một tiếng gầm giận dữ. Âm thanh này quả thực quá lớn, thậm chí
không ít người đến phúng viếng còn đang đứng trong viện Tiết giá đều có
thể mơ hồ nghe thấy.
Tiết Duyệt đang đứng trong viện cung kính
đón tiếp khách đến phúng viếng, bất chợt nghe thấy âm thanh to tiếng
truyền đến từ phía sau lưng. Cô ta hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía âm
thanh phát ra.
Từ trước tới nay trong viện Tiết gia đều có người làm vườn chuyên chăm lo xử lý, nơi nào cũng đều là cảnh đẹp, vì vậy rất khó để nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng cho dù là vậy, Tiết Duyệt vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của Cao Minh Triết. Người hắn gọi là ai?
Thẩm Tích Chu?
Cao Minh Triết và Thẩm Tích Chu?
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ sau khi Tiết Phạn mất tích, Tiết Duyệt luôn bị nhốt ở trong nhà không
thể ra ngoài, đương nhiên không biết những chuyện lùm xùm ồn ào đang bị
rêu rao gần đây về Trịnh Tuyết Trân, nhưng cô ta ít nhiều gì cũng loáng
thoáng nghe phong phanh. Hiện tại vừa nghe được âm thanh như vậy, trong
lòng không khỏi nghĩ ngợi.