Trong lúc nhất thời, Thẩm Tích Chu có cảm giác như đang xem diễn. Cô chợt phát hiện người đừng trước mặt là một kẻ quái dị.
Người này bề ngoài mỗi một hành động mỗi một việc làm đều tương tự với Tiết
Phạn, cô ta có sự cường thế của Tiết Phạn, có sự bá đạo của Tiết Phạn,
có phong cách không nói hai lời của Tiết Phạn, nhưng lại không có được
khí thế của Tiết Phạn. Nhìn thế nào cũng giống một đứa trẻ con đang mặc
quần áo người lớn, bắt chước người khác, thật sự chẳng khác nào một con
hề.
Thẩm Tích Chu nhìn Tiết Duyệt, cười như không cười, xem ra cô ta cũng không phải đồ ngốc, biết sau khi Tiết Phạn chết, bản thân cũng
có cơ hội thừa kế Tiết gia, vì vậy bắt đầu ngo ngơ rục rịch.
Chẳng qua, cô ta không biết bắt chước Tiết Phạn để lấy lòng Tiết Công là chuyện ngu xuẩn cỡ nào sao?
Trên thế giới này chỉ có một Tiết Phạn, trong lòng Tiết Công cũng chỉ có duy nhất một Tiết Phạn. Cho dù Tiết Duyệt có học được hoàn toàn dáng vẻ của Tiết Phạn thì đó vẫn chỉ là bắt chước. Chẳng những không thể khiến Tiết Công vui vẻ, chỉ sợ còn khiến trong lòng ông càng nhớ Tiết Phạn hơn,
cũng càng thêm chán ghét cô ta.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tích Chu lập
tức cảm thấy tâm tình lúc này tốt lên không ít. Cô nhướng mày nhìn Tiết
Duyệt không nói gì, bất quá trên mặt lộ rõ vẻ trào phúng.
Tiết
Duyệt chợt rùng mình, cô ta bỗng cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng đáng sợ, dường như người đang đứng trước mặt cô ta không phải là đứa
cháu gái không được yêu thương nhà họ Thẩm, mà là Tiết Phạn!!
Đúng vậy, chỉ có Tiết Phạn mới có thể nhìn cô ta, nở nụ cười vừa lạnh nhạt
lại ẩn chứa vẻ cao cao tại thượng. Mỗi khi người phụ nữ đó nở nụ cười
như vậy với cô ta, cô ta đều có một loại cảm giác không dám ngẩng đầu.
Tiết Duyệt nhìn Thẩm Tích Chu, loại áp lực mà cô ta cho rằng đã sớm biến mất cùng cái chết của Tiết Phạn lại một lần nữa xuất hiện. Tiết Duyệt cắn
răng, hận không thể lao tới tát khuôn mặt của cô gái trước mắt, phá nát
vẻ tươi cười vừa đáng ghét vừa buồn cười kia.
Nhưng không, cô ta không thể.
Tiết Duyệt cô còn chưa quên bản thân hiện tại là cháu gái duy nhất của Tiết
gia, cũng chính là người duy nhất có thể thay thế vị trí của Tiết Phạn.
Mà hiện tại Tiết thị không thể đắc tội Thẩm gia, cô ta cũng không thể
đắc tội Thẩm Tích Chu. Nhưng dù trong lòng cô ta hiểu rõ điều này, nhưng vẻ tươi cười cứng ngắc trên khuôn mặt Tiết Duyệt đã sớm phơi bày sự bất mãn trong lòng cô ta.
Người vẫn luôn đứng bên cạnh nói chuyện
với Thẩm Tích Chu - Tiết Hợp bị lời của Tiết Duyệt đánh gãy, có chút
không vui, vốn định lên tiếng răn dạy cô ta vài câu, nhưng lúc này lại
nghe Thẩm Tích Chu nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi tới đây, rất
nhiều người đều chưa từng thấy qua, cũng không nắm rõ rất nhiều chuyện.
Không biết vị này là..."
Mặc dù Thẩm Tích Chu đang hỏi Chu Lệnh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tiết Hợp.
Tiết Hợp làm như không thấy, nhướng mày, sao anh có thể không nhìn ra sự
traod phúng trong mắt cô gái đối diện. Điều này khiến anh phải liếc mắt
nhìn cô thật sâu. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, nhưng Tiết Hợp đã hiểu
rõ, cô gái tên Thẩm Tích Chu này đã sớm biết rõ thân phận của Chu Lệnh,
hỏi như vậy hẳn là đang cố ý.
"Vị này chính là người thừa kế xí
nghiệp Chu thị, Chu Lệnh." Người trả lời Thẩm Tích Chu cũng không phải
Tiết Hợp, mà là người vẫn luôn đứng phía sau cô - Thẩm Văn Sơn. Giọng
nói của ông rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy
rõ ràng.
Lúc này, Tiết Hợp mới chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Văn Sơn,ngay sau đó ánh mắt anh lập tức trở nên bén nhọn.
Thẩm Văn Sơn là ai?
Ông ta là quản gia đối ngoại của Thẩm Duyên, là tâm phúc số một của Thẩm
Duyên, là trợ thủ đắc lực nhất, đồng thời cũng là quân sư hàng đầu của
Thẩm lão gia chủ.
Nếu có ai dám cho rằng ông ta chỉ đơn giản là một hạ nhân tại Thẩm gia, vậy người đo quả thực quá ngu xuẩn.
Phải biết rằng, Thẩm Văn Sơn tuyệt đối có thể đại diện cho Thẩm gia, vậy mà
hiện tại ông ta lại xuất hiện bên cạnh Thẩm Tích Chu, như vậy...
Trái tim Tiết Hợp như ngừng lại, Thẩm gia cũng sắp có sự thay đổi rồi sao?