Đầu tiên, Thẩm Tích Chu đánh ngất Trịnh Tuyết Trân, sau đó đưa đến
bệnh viện Hữu Hảo gần Thẩm gia nhất. Có phải cô làm vậy là vì Hữu Hảo là bệnh viện tốt, y thuật cao minh? Phải, bất quá, Thẩm Duyên nghĩ, nguyên nhân này chỉ chiếm một phần cực kỳ nhỏ bé. Kỳ thực nguyên nhân quan
trọng nhất là kéo dài thời gian tới bệnh viện của Thẩm Phi Lan và Cao
Minh Triết. Trong lúc đó, cô có thể tranh thủ đàm phán với ông, sắp xếp
mọi chuyện theo đúng ý của cô.
Tiếp đến, Thẩm Tích Chu vô cùng
thẳng thắn giải thích nguyên nhân với ông, nửa điểm cũng không che dấu.
Điều đó nói lên, cô đã sớm định liệu trước rằng ông sẽ không tức giận,
mà còn ẩn ẩn thống khoái.
Cuối cùng, chờ Cao Minh Triết và Thẩm Phi Lan tới đủ, cô lại hỏi ý từ của ông có muốn nghe lời giải thích hay không.
Đến lúc này, bẫy rập đã được hoàn toàn được hoàn thành tốt.
Trước mắt, Thẩm Duyên có hai con đường để lựa chọn. Một là không nghe thêm
bất kì lời giải thích nào của Thẩm Tích Chu, đem toàn bộ những gì cô đã
nói trước đó kể ra, hoàn toàn lật tẩy bộ mặt dối trá của cô. Hai là đứng về phía Thẩm Tích Chu, giúp cô lấy lời khai của nhân chứng, sau đó đồng ý với cách nói của cô, thừa nhận cô vô tội.
Thoạt nhìn là hai con đường, nhưng chỉ có duy nhất một đường có thể đi.
Bởi vì, nếu Thẩm Duyên lựa chọn con đường thứ nhất, vậy chẳng khác nào tự
mình thừa nhận sẽ vứt bỏ đứa cháu gái này. Nếu là trước đây, ông hoàn
toàn có khả năng sẽ làm như vậy. Nhưng Thẩm Tích Chu của ngày hôm nay,
tâm tư kín đáo, mưu mô xảo quyệt, tàn nhẫn độc ác, hơn nữa có thù tất
báo. Tất cả đều khiến Thẩm Duyên không có cách nào lựa chọn con đường
này.
Thẩm gia cần có một người thừa kế. Một người tâm tư kín đáo, thông minh cơ trí, tàn nhẫn độc ác, có thù tất báo. Và hơn hết, người
thừa kế phải mang họ Thẩm.
Mặc dù lúc này Thẩm Tích Chu có thể
chưa phải là người thừa kế thích hợp nhất nhưng từ tất cả những gì cô đã sắp đặt trong một khoảng thời gian ngắn ngày hôm nay, Thẩm Duyên không
thể không thừa nhận cô là mẫu người thừa kế thích hợp mà ông vẫn luôn
truy tìm.
Ông không thể vứt bỏ Thẩm Tích Chu, cho dù là đứng ở
góc độ suy xét người thừa kế Thẩm gia, hay góc độ suy xét thể diện của
Thẩm gia ông cũng không thể làm vậy.
Như vậy, Thẩm Duyên chỉ có
một con đường duy nhất để đi, chính là trợn mắt nói dối, tự mình nhảy
vào cái bẫy của Thẩm Tích Chu, dù trong lòng ông rất rõ ràng, cô đang
tính kế con gái và cháu gái ngoại của ông.
Tất cả những điều này đều là trùng hợp? Hay là kết quả của những mưu tính Thẩm Tích Chu đã thiết kế?
Vô vàn suy nghĩ nảy ra trong lòng Thẩm Duyên, nhưng tất thảy chỉ mới qua
giây lát. Ông nhìn dáng vẻ thản nhiên tươi cười, đơn thuần vô tội của
Thẩm Tích Chu, trong lòng tràn đầy tư vị khó nói lên lời.
Cả đời
ông tính kế vô số người, vô số việc lớn nhỏ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ
có một ngày bị chính đứa cháu gái mà ông chưa từng một lần nhìn thẳng
"giáo huấn" một trận.
Thẩm Duyên liếc mắt nhìn Thẩm Tích Chu sâu
kín, đáy lòng khẽ thở ra một hơi. Quả nhiên a, sông Trường giang, sóng
sau đè sóng trước.
"Tìm người tới nói rõ tình huống lúc đó. Đừng
có đứng đó đoán mò!" Thẩm Duyên cuối cùng cũng lên tiếng, dư quang nơi
khóe mắt vẫn liếc nhìn Thẩm Tích Chu.
Vẻ mặt Thẩm Tích Chu không chút thay đổi, nhưng không ai biết, trong lòng cô đã âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lần cá cược này, cô thắng.
Bước đầu tiên để đứng vững ở Thẩm gia, thành công.
Thẩm Tích Chu giương mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, độ cong nơi khóe miệng càng thêm đạm nhiên. Trịnh Tuyết Trân, cảm ơn đại lễ mà cô đã tặng cho tôi
a.