Dưới Vân Hoàng cùng Long Thiên liên thủ, cuối cùng cũng đem nam nhân
Thông Linh cảnh cửu cấp kia tiêu diệt, nhưng Vân Hoàng trên mặt không có bất cứ cái gì là thần sắc vui mừng, ngược lại thật sâu một cỗ ngưng
trọng.
Thanh âm chiến đấu đã giảm bớt, bởi vì càng nhiều người
đã bị bắt, càng ít đi sự chống cự thì lực lượng dồn vào vây bắt bọn hắn
sẽ càng ngày nhiều hơn. Đến lúc, xuất hiện mười, hai mươi người cấp bậc
cỡ nam nhân vừa nãy là hoàn toàn có thể xảy ra.
Kết cục thế nào
không cần nói cũng biết, hiển nhiên là bị trồng tử sắc ma văn lên người, trở thành những con rối. Chờ đợi nhóm tiếp theo tân khách đến.
Bất quá, Vân Hoàng tồn tại giống một cái dị số, bởi vì hắn tinh thần vượt
qua cấp bậc của chính mình quá nhiều. Cộng thêm tạo nghệ Tứ cấp Trận
Pháp Sư Trung Giai. Hắn có thể phá trận, có thể thoát khỏi đây!
Vân Hoàng khuôn mặt bỗng chốc trở nên quyết đoán. Hắn hướng Long Thiên, ngữ khí cương quyết.
“Long Thiên, ta cần ngươi làn một chuyện.”
“Ngươi nói.”
“Ta cần ngươi tại chỗ dẫn Lạc Vô Ngọc đến đây! Trong lúc đó, ta sẽ là người thủ!”
Long Thiên gật đầu, hắn đem đan dược nuốt vào, linh lực tản mát ra, bắt đầu hoạ thành những kí tự lớn trên không trung.
Mà Vân Hoàng đến cả thời gian quay đầu lại nhìn cũng không có, bởi vì đợt sóng dữ tiếp theo đã ập đến!
“Đến đây! Đối thủ các ngươi là ta!”
Vân Hoàng hét lớn, quanh người bắt đầu có khí lưu lưu chuyển, máy trăm phong đao ngưng tụ quấn quanh.
“Khởi Phong!”
Hắn phòng thích ra Phong Chi Lĩnh Vực, tuy chỉ là nguỵ lĩnh vực, nhưng
Phong Chi Lĩnh Vực cũng tăng lên phong thế rất nhiều. Hắn một bước đạp
tới, mấy trăm đao gió giống như sợi tơ mềm mại bện vào nhau thành một
dải lớn. Vân Hoàng cánh tay vung lên cao, phong thế cuồn cuộn như thác
đổ, từ hàng trăm đạo đao gió ngưng tụ ra trường tiên quất xuống. Đại địa nứt ro thành một đường rãnh lớn, từ trong rãnh sâu, phong bạo gầm thét, điên cuồng bốc lên, như muốn cuốn bay vạn vật lại gần.
Nhưng dù mãnh liệt như vậy gió bão, cũng không thể cản nổi đại quân đang tiến
gần, không gian trước mặt của hắn đứng sừng sững năm mươi Thông Linh
cảnh.
Đúng vậy, là năm mươi người.
Vân Hoàng dù có thể lấy một giết năm, lấy một địch mười, nhưng trước đạo quân như thế này cũng lực bất tòng tâm.
Hắn có một dự cảm, đem toàn bộ một ngàn lẻ tám mươi linh hà trong cơ thể
lấp đầy, đạt đến đỉnh cao của cảnh giới này thì dù có tới trăm Thông
Linh cảnh cũng không thể giết hắn. Bất quá, hắn còn cách vọng tưởng này
rất xa, rất xa.
Kế hoạch vẽ ra vô cùng tuyệt vời, nhưng thực tế
so với lý thuyết lại là một chuyện khác. Tình hình lúc này càng lúc càng tệ cho bọn hắn.
Đối phó hắn, Thông Linh cảnh hậu kì trở xuống
sẽ không chính diện tay đôi. Đối đầu với hắn, chính là từ hậu kì trở lên cường giả.
Thông Linh thất cấp, bát cấp dồn dập lao tới. Có kẻ
không ngần ngại đối chiến trực diện với Vân Hoàng, những kẻ yếu hơn đứng chung làm một chỗ, bắt đầu kết chiến trận.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ba quyền đem ba đối thủ trước mặt đánh bay, Vân Hoàng thở hồng hộc không
ra hơi lùi lại, một đạo khổng lồ hợp kích thuật pháp hạ xuống, biến chỗ
đứng lúc trước của hắn tan rã. Rất nhiều người đạp không niệm chú, hai
tay kết thủ quyết, kiếm, đao, thương, xích rất nhiều pháp bảo bay đến,
vẽ thành rất nhiều vệt sáng trên trời đêm. Vân Hoàng đem Phong Chi Lĩnh
Vực thôi động đến cực hạn, toàn bộ lực lượng dùng lên việc né tránh.
Nhưng hắn cung có thể thấy được bằng mắt thường Phong Chi Lĩnh Vực đang
tan nát, hắn cũng đang dần suy kiệt.
“Toái!”
Vân Hoàng
gầm lên, một quyền đánh tan đạo thuật pháp khổng lồ trước mắt, nhưng đón chào hắn là sáu Thông Linh cảnh bát cấp lao lên tấn công dồn dập. Vân
Hoàng bị đẩy lùi, toàn thân y phục rách nát, nhưng hắn chân vẫn như cọc
cắm xuống mặt đất, chưa bao giờ đổ qua. Vân Hoàng nhanh chóng lật người
dậy, hai ngón tay đâm xuyên qua mắt một người, huỷ diệt chi ý gia trì
đến cực hạn đem phần đầu kẻ đó phá toái, tuu rằng không giết được nhưng
ít nhất cũng tranh cho hắn một chút thời gian thở.
Mất đi một
hảo thủ, Vân Hoàng áp lực giảm bớt đi một chút, đủ để hắn có thể sử dụng đan dược hồi phục. Sáu người vây công, một người gần tàn ngay từ đầu
tiên, mà năm người còn lại dưới sau lưng hàng đám tu sĩ hỗ trợ cũng bị
đẩy lui.
Vân Hoàng Đạo Thể rạn nứt, trong người đạo đài giờ ảm
đạm thất sắc, Cánh tay hắn rực rỡ long văn, liên tục nhận công kích mà
dần mờ nhạt xuống.
Phốc!
Hắn phun ra một ngụm máu, cả người bay ngược về phía sau, hai chân con vẹo suýt ngã.
Vân Hoàng lau trên miệng tràn ra máu tươi, lật người dậy. Dù cho cảm nhận
được lục phủ ngũ tạng sắp vỡ nát, nhưng hắn vẫn không có bất cứ biểu
hiện đau đớn nào, một đôi mắt chăm chú vẫn luôn nhìn về phía trước.
Khí thế vốn đã yếu ớt của hắn giờ khắc này thể hiện ra một cỗ quỷ dị, không những yếu đi mà càng ngày càng mạnh, trên da thịt của hắn nứt ra những
đã rất nhỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được nguồn lực lượng đang bạo
động trong người Vân Hoàng là cực kì khủng khiếp, đến nỗi từ vết nứt
trên da tràn tán ra cũng lưu lại từng đợt vết cắt sâu trong hư không.
Cảm nhận được Vân Hoàng nguy hiểm khí tức, không còn là năm nữa, mà là mười Thông Linh cảnh bát cấp đồng loạt xông lên. Vân Hoàng đồng tử co rút
lại, cả người bất động như núi.
“Thiên Hoang Táng Thần.”
Thiên địa chi lực bắt đầu như keo kết dính lại, đông đặc một cỗ khó thở, nó
dần trở nên cứng cáp như đá. Những kẻ kia lại gần hắn thời điểm, thân
hình dừng lại không động đậy được, bởi vì xung quanh thiên địa chi lực
đã đông kết thành một lớp dày xung quanh bọn chúng. Dù cho không hoàn
toàn nhìn thấy, bọn chúng cũng có thể cảm thấy như bị một bàn tay khổng
lồ gắt gao bóp lấy.
Không chỉ có bọn hắn, mà cả những nhóm Thông Linh cản thất cấp đằng sau cũng chịu chung số phận, chiến hoả như bị
một gáo nước lạnh dội tắt, một cảm giác băng hàn đến cực điểm toả ra
khắp chiến trường.
Đây là lần đầu tiên Vân Hoàng sử dụng kĩ năng này trong phạm vi lớn như thế này.
Dù cho linh lực đang điên cuồng rút đi, hắn vẫn bình tĩnh bước đi. Trước mặt đại quân một quyền đánh ra.
“Thiên Hoang...”
“... Phá Thiên.”
Kinh khủng trấn động lan toả ra khắp không gian. Trong hư không, từng khẽ
nứt nớt hiện ra, khủng bố đến cực điểm huỷ diệt chi lực hình thành, từ
trong những kẽ nứt đó cuốn lên huỷ diệt chi phong. Nó dần lan rộng ra,
bao tràm đại quân. Những ai dính phải vết nứt này trên người thì thân
hình dần băng diệt, chia năm xẻ bảy, bọn họ không có cơ hội sống lại,
bởi vì huỷ diệt chi lực đã đem từng tế bào sự sống cho phá huỷ. Huỷ diệt đến tận gốc.
Còn sống sót, chỉ có từ bát cấp trở lên cường giả. Nhưng cũng là trong trạng thái cực kì tồi tệ.
Vân Hoàng cánh tay run rẩy hạ xuống, cả người buông thõng xuống, nhưng hắn vẫn chưa ngã. Hai vẫn cắm trên mặt đất.
Từ trên cao hiện ra năm bóng hình. Khí tức từ mỗi người trong đó vậy mà
không dưới những Thông Linh cảnh cửu cấp kia, thậm chí còn ẩn ẩn vượt
trội hơn một chút ít.
“Năm Thông Linh cửu cấp, coi trọng ta quá đấy.”
Vân Hoàng trên mặt hiện ra một nui cười khổ.
Một người trong số đó bước lên, cách không một chỉ đánh xuống. Vân Hoàng
rút từ trong ngực ra một cái bàn nhỏ tròn tròn, chỉ kia đụng vào cái bàn chỉ phát ra một tiếng ong ong rồi tản đi.
Lục Kì Đạo Bàn.
Thứ này bởi vì khong thể nhét nổi vào nhẫn trữ vật nên hánq vẫn luôn tàng
trong ngực áo. Chiếc bàn này cứng cáp lạ thường, trong tình huống nguy
cấp hoàn toàn có thể cứu hắn một mạng.
Nhưng cũng chỉ là câu kéo thêm thời gian, nếu không có viện binh thì hắn chết chắc rồi!
Thấy Vân Hoàng vẫn còn khả năng phản kháng, năm người đồng loạt xuất động,
khí tức gắt gao khoá chặt hắn. Đang thời điểm Vân Hoàng đang kêu không
ổn, một bàn tay từ đằng sau mạnh mẽ túm lấy hắn. Nhận ra khí tức không
phải của kẻ địch, Vân Hoàng thở phào một hơi.
“Chậm một hơi, ta có thể đã chết a.”
Lạc Vô Ngọc vẫn đang cực lực khống chế phi hành khí, trong phòng lớn, nhất thời bầu không khí trở nên lạ lùng.
“Vậy... ai có đề xuất?”
Mở miệng là Trần Chính, hắn ánh mắt sắc bén, liếc qua mọi người.
Tất cả không nói gì, đều trầm tư. Bọn họ cũng thật sự lúng túng, không biết nên làm gì.
Trần Chính cũng có vài kế sách, nhưng trận pháp đang bao phủ trên đầu họ
hoàn toàn đập tan tính khả thi của nó. Trận pháp là Tứ cấp Khốn Trận và
Tứ cấp Phòng Ngự Trận, trận kì của nó chính là những cây cột đá kia, lấy tâm trận là hòn đảo. Muốn phá cũng không được.
“Ta có cách.”
Vân Hoàng lên tiếng, lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
Vân Hoàng đem một thân thương thế áp chế một hồi. Sau đos đứng dậy nói.
“Đến gần trận pháp đi, ta cần các ngươi câu kéo cho ta càng nhiều thời gian càng tốt.”
“Ngươi sẽ phá trận?”
“Ta không thể, nhưng ta có cách của ta.”
“Nếu Vân Hoàng ngươi thất bại.”
“Sẽ không.”
Không ai còn nói gì sau đó, Lạc Vô Ngọc khống chế phi hành khí bay đến giới hạn trận pháp gần nhất.
Đằng sau, dồn dập thân ảnh, bọn họ trên người khí tức đều cực kì cường đại,
thậm chí có một số cá biệt. Lực lượng cơ hồ cùng thiên địa dung hợp,
phải biết là đạt đến tiêu chí này, cơ hồ đều đã là Thông Linh cảnh cửu
cấp hậu kì, thậm chí là cửu cấp đỉnh phong.
Chênh lệch xem ra
không lớn, nhưng lại lớn không tưởng. Cảm ngộ Thông Linh cảnh thiên địa
chi ý giống như đi trên một con đường hình cái phễu. Đường càng về sau
càng hẹp, càng khó đi. Cho nên càng về hậu kì, đạp một bước mà nói, đã
bỏ người đằng sau mấy dãy phố.
Những cửu cấp lúc trước, chỉ là sơ kì, hoặc là trung kì mà thôi. Cùng những người này so ra thì còn kém một khoảng.
Cũng vì vậy, tất cả ra một quyết định, một người sẽ ở lại bảo hộ Vân Hoàng,
còn lại người sẽ phân tán ra, đặc biệt là phân tán chủ lực của đối
phương. Kéo thời gian càng dài càng tốt.