Mùa hạ thường kéo theo những cơn mưa rào dai dẳng, chẳng mấy chốc đã
biến thành giông, phủ lên thành phố một màu đen buồn thương ảm đạm.
Chiếc đèn chùm bằng thủy tinh lộng lẫy từ trên trần nhà rơi xuống, sượt
qua giàn giáo dưới ánh mắt sợ hãi của người làm công, lấy mái tóc nâu đã ướt đẫm của người con gái nhỏ bé dưới kia làm đích, cứ thế lao đến. Bảo Bình nhanh chóng nhận ra tình thế nguy hiểm.
Nhân Mã sẽ chết mất.
Khoảnh khắc vụt qua nơi đường tơ kẽ tóc, thời gian như bị tiếng hét của cô làm cho ngưng đọng. Cô không kịp suy nghĩ gì cả, lại càng không muốn cân
nhắc quá nhiều, chỉ thấy bản thân đã lao về phía trước, dùng hết sức
bình sinh đẩy mạnh vào lưng Nhân Mã một cái, còn bản thân thì theo quy
luật quán tính mà tự động di chuyển, thay thế vị trí của Nhân Mã và...
Rầm!
Âm thanh kinh hoàng. Những mảnh thủy tinh vỡ bắn tứ tung, mang theo thứ
chất lỏng màu đỏ đặc sệt soi vào ánh mắt đẫn đờ của từng người trong căn phòng nhỏ. Nhịp tim đã không còn được duy trì ở trạng thái bình thường, cả khả năng hô hấp dường như cũng biến mất.
Bảo Bình nằm trong
vũng máu, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình bị nhuộm thành một màu
đỏ. Khắp nơi trên cơ thể là những mảnh thủy tinh vỡ, găm vào lớp sa
thịt, túa máu.
Thiên Bình bất chấp tất cả, lao đến bên cô, ánh
mắt hốt hoảng, bất lực, tuyệt vọng. Anh bế bổng cô lên. Mái tóc xanh đen dài đã bết lại, rủ xuống, nhỏ từng giọt máu đỏ tong tong xuống nền nhà.
"Không..."
"Mau gọi... mau gọi xe cứu thương... Nhanh lên!"
"Bảo Bình, đừng mà..."
"Em mau mở mắt ra đi."
Rèm mi dài nặng trĩu nỗi đau đớn tột cùng. Bảo Bình muốn ngủ, muốn ngủ một
giấc thật dài. Nhưng cô sợ Thiên Bình sẽ khóc mất. Cô không muốn, cô
không muốn thấy anh khóc. Vì khi anh khóc, trái tim cô sẽ đau lắm. Khuôn mặt anh nhạt nhòa qua đôi đồng tử đã bắt đầu mờ mịt, cô mấp máy, để
từng lời trôi tuột ra khỏi đôi môi, đến với anh, thật dịu dàng, hơi run
run, như muốn khóc.
"Thiên Bình, đừng khóc!"
Lúc bấy giờ,
nước mắt của Thiên Bình mới trào ra, theo trọng lực mà rơi xuống khuôn
mặt của cô trên tay anh đã bê bết máu. Cơ thể nhỏ bé mềm oặt, cả đôi mắt cũng đã nhắm chặt, như sẽ chẳng bao giờ có thể mở ra được nữa. Anh có
thể cảm nhận rất rõ, tiếng nứt vỡ của trái tim mình.
Tiếng còi
cứu thương văng vẳng trong không trung như dội vào tâm can Thiên Bình
những cơn run rẩy mãnh liệt. Anh tự nhủ, Bảo Bình nhất định sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu. Nhưng cơn mưa lớn ngoài kia hãy còn
chưa dứt, hòa cùng máu đỏ của cô soi vào lòng anh miền ảm đạm tưởng như
sẽ trải dài đến vô tận vô cùng. Khuôn mặt cô say ngủ bình yên, có hay
trái tim anh đang bồn chồn khôn tả.
"Bảo Bảo..." Âm thanh trong
trẻo vang lên giữa không gian ảm đạm, thổn thức với làn nước mắt đã ướt
nhòe đôi mi "Chị xin em, làm ơn tỉnh lại, tỉnh lại đi mà... Bảo Bảo..."
"Nhân Mã, đừng nói nữa." Xử Nữ quát, giọng nói run run, giận dữ "Chị không
muốn phải chứng kiến hai người bất tỉnh cùng một lúc đâu."
Người
quan trọng nhất vừa đã đi xa, cô hãy còn sức lực đâu mà chống chọi với
nỗi đau nhìn hai cô gái mình yêu quý phải chịu đau khổ. Đôi chân khẳng
khiu run run, như muốn khuỵu xuống. Cự Giải nhanh chóng đỡ lấy. Xử Nữ có thể cảm nhận được cánh tay anh cũng đang run rẩy không ngừng. Có phải
anh cũng đang lo lắng cho cô bạn thân của mình.
Bảo Bình tuy đã
thay Nhân Mã gánh chịu thảm họa, nhưng Nhân Mã vẫn không thoát khỏi
những mảnh thủy tinh mang theo khí lưu huỳnh độc hại ghim vào chân, máu
túa ra không ngừng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô tái xanh, giọng nói lạc
đi, đôi mắt dường như cũng đã trở nên mơ hồ không rõ. Nhưng cô vẫn cố
gắng gượng, để biết rằng bản thân vẫn còn sống, để tự nhủ rằng Bảo Bình
vẫn còn sống, sẽ không có ai vì cô mà chết nữa. Sẽ không có ai... không
có ai nữa đâu...
Nhưng cô không chịu được.
Nhân Mã khuỵu
người xuống, đôi mi khép chặt, một dòng nước mắt chảy ra, lăn dài trên
đôi gò má nhợt nhạt. Thiên Yết từ đầu đến giờ đã đứng ở bên, vươn tay ra đỡ. Song Tử đưa mắt nhìn, tần ngần chẳng biết bản thân nên làm gì cho
phải. Kim Ngưu khóc lóc thảm thiết, khuôn mặt xinh xắn lem nhem, vạt váy hoa đã bị nhuộm thành một màu máu đỏ.
Hai chiếc xe cứu thương
lao đi trong màn mưa giông ảm đạm. Từng hạt nước nhỏ dội vào kính xe lộp bộp, lộp bộp. Cảnh vật mờ mịt đến nao lòng.
Sự sống của con người, chẳng ngờ lại có thể mong manh đến thế, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan.
Bệnh viện trắng toát, mùi thuốc tẩy nồng nặc. Hành lang dài, tăm tối, đèn
huỳnh quang cũ kĩ mờ mờ nơi góc khuất, tỏa ra thứ ánh sáng loe loét, chỉ đủ soi một băng ghế nhỏ. Biển hiệu cấp cứu vẫn đang là một màu đỏ. Thời gian chầm chậm nhỏ giọt trôi qua, tưởng chừng như vô tận.
Thiên
Bình ngồi gục trên băng ghế dài màu xám, lấy tay làm điểm tựa đặt đầu.
Những sợi tóc mảnh rủ xuống ngang tầm mắt, như cũng đang toát ra một nỗi bi thương cùng cực.
"Thiên Bình, vẫn ổn chứ?"
"Thiên Bình..."
"Anh Lâm, anh chẳng việc gì phải lo cả. Vì em cũng chưa được hướng nghiệp.
Khi nào anh thất nghiệp cứ tìm em, hai anh em mình sẽ nương tựa vào nhau sống qua những ngày đạm bạc, anh nhé!"
Giọng nói hồn nhiên
và trong trẻo đó như hòa làm một với tiếng gọi của Xử Nữ. Anh đã được
hướng nghiệp rồi, sắp tới sẽ trở thành một nhà báo, hơn nữa, anh còn
được đánh giá rất cao trong cuộc thi về lồng tiếng nữa. Cô cũng đã được
hướng nghiệp rồi, anh tin chắc cô sẽ thành công. Hai người sẽ không cần
phải sống trong những tháng ngày đạm bạc, nhưng anh vẫn muốn họ ở bên
nhau, sống những tháng ngày hạnh phúc mà không cần phải lo nghĩ về bất
cứ điều gì khác.
Anh muốn ở bên cô...
Kể từ lúc ấy...
Buổi trưa mùa xuân hôm ấy, một cánh hoa anh đào đã nhẹ nhàng đậu xuống lòng
Thiên Bình mà thắp lên những rạo rực, bồn chồn của một thời thanh xuân
đẹp đẽ.
Phải, kể từ lúc ấy, anh đã thích Bảo Bình.
Thích rất nhiều.
Nhưng anh không đủ can đảm để cho cô biết điều đó. Anh quả thật chẳng bản
lĩnh chút nào, lại không quyết đoán, sao lại có thể mang trong mình mong muốn được ở bên cô cơ chứ? Thế là anh chọn một cách thật sự rất ấu trĩ, cố tình để cho Bảo Bình biết mình thích bạn thân cô, để được ở bên cô,
được nghe cô nói, dù cho nội dung của cuộc trò chuyện đó có xoay quanh
một người con gái khác đi chăng nữa, anh vẫn rất hạnh phúc. Được nghe
giọng nói của cô, đối với anh đó là một niềm hạnh phúc.
Nhưng giờ đây, sự sống của cô thật mong manh quá đỗi. Anh có lẽ sẽ chẳng bao giờ
được gặp cô nữa, sẽ chẳng bao giờ có thể nghe được thứ âm thanh ríu rít
ấy nữa, sẽ chẳng bao giờ được đi bên cô, cảm nhận sự hồn nhiên của cô
như cũng lây lan sang bản thân mình, để mỉm cười, xoa đầu cô, bảo cô
thật ngốc quá. Đó là khi anh cảm nhận trong lòng mình đã có sự thay đổi
rõ rệt. Rằng anh không chỉ đơn thuần là muốn ở bên cô nữa, nhưng chính
là muốn cô cũng thích mình, như cái cách mà mình đã thích cô.
Anh thể hiện rõ ràng đến thế, luôn ở bên cô, an ủi cô, lau nước mắt cho cô, dẫn cô về nhà gặp mẹ anh, không cho cô nói về Song Ngư nữa. Anh đã hôn
cô, đã dành cho cô những điều ngọt ngào nhất. Nhưng hình như cô vẫn
không hiểu. Thế mà anh còn chưa thu đủ can đảm, nói rõ cho cô hiểu lòng
mình. Anh vẫn có ý chờ đợi. Anh tự nhủ rằng thời gian mình ở bên cô
nhiều lắm, lâu lắm, cô chắc chắn sẽ nhận ra thôi... Để rồi giờ đây, cô
nằm trong kia, mê man bất tỉnh với cơn đau đớn cùng cực mà điều quan
trọng nhất hãy còn chưa được anh nói nên lời.
Thiên Bình hơi
ngẩng đầu, bắt gặp dáng vẻ bồn chồn của mọi người, nhất thời liền cảm
động. Họ trước kia đều là những kẻ xa lạ, không hề quen biết, thế mà giờ đây lại cùng nhau lo lắng cho một người. Chứng tỏ, đối với họ, Bảo Bình quan trọng đến nhường nào.
Đối với anh, Bảo Bình chính là người
quan trọng nhất. Khi cô tỉnh dậy, anh sẽ là người cô nhìn thấy đầu tiên, để ánh sáng lọt vào đáy mắt, cô sẽ nghe tiếng anh thì thầm, thỏ thẻ
tràn đầy yêu thương.
"Anh thích em rất nhiều. Cũng chẳng phải mới đây đâu."
Anh sẽ theo đuổi cô, đường đường chính chính.
"Bảo Bình, anh muốn em cũng thích anh. Như anh thích em."
Anh sẽ trông chừng cô thật cẩn thận, không bao giờ cho phép cô một phút nào rời xa mình nữa.
"Bảo Bình, anh thích em nhiều đến như vậy đấy. Em có hiểu không?"
Hành lang chờ cấp cứu được bao bọc bởi trường trắng. Chẳng biết ngoài kia,
trời đã bớt mưa chưa, nhưng lòng Thiên Bình hình như đang được sưởi ấm.
Chỉ cần nghĩ về cô, tâm trạng anh sẽ tốt hẳn lên, cũng chẳng hiểu vì sao nữa.
Tiếng giày lộp cộp vang lên đầy gấp gáp. Mọi người đều
hướng về phía âm thanh phát ra thì đã thấy Tô Hoàng Bảo và Tiêu Viện
Viện chạy đến.
"Bảo Bảo... Bảo... Bảo... Con bé..." Hơi thở của
Viện Viện đứt quãng, khuôn mặt đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm. Cơ thể
gầy gò run run, bà túm chặt lấy vai Thiên Bình mà hỏi: "Bảo Bảo, con
bé... đã bị làm sao thế này?"
Đôi mắt Viện Viện vằn ri tia máu,
tựa hồ như mọi bình tĩnh đã biến mất: "Nói cho tôi biết... con gái của
tôi... Các người đã làm gì con gái của tôi vậy hả?"
Móng tay của
Viện Viện bấu chặt vào vai Thiên Bình, qua một lớp áo sơ mi mỏng vẫn có
cảm giác đau đớn. Anh khẽ nhíu mày đau khổ, nhất thời chẳng biết phải
nên đáp lại thế nào. Giọng nói khản đặc của người phụ nữ vang vọng khắp
không gian của hành lang phòng cấp cứu, nghe thật bi thương.
"Tại sao... con gái của tôi... rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra... Tôi...
Tôi... còn chưa kịp bù đắp gì cho nó... những tháng ngày đau khổ ấy...
nó đã phải chịu nhiều thương tổn... Tại sao...?"
"Phu nhân, xin hãy bình tĩnh."
Xử Nữ cũng lên tiếng, chỉ mong muốn ổn định lại tình hình. Nhưng hình như chỉ khiến phản tác dụng.
"Các người, nhất định là đã làm gì con gái tôi... Nhất định..."
"Viện Viện!"
Một giọng nói trầm thấp, tựa hồ còn mang theo hàn khí, khiến không gian như bị đông cứng lại. Hoàng Bảo uy nghiêm, ánh mắt đau khổ, nhưng bình tĩnh thì vẫn luôn thường trực trên nét mặt cương nghị. Cự Giải ở bên cạnh
cúi đầu buồn bã. Nếu Nhân Mã nghe được những lời này, chắc chắn sẽ rất
đau lòng.
"Anh thì biết gì chứ. Bảo Bảo, con bé..."
"Đây chẳng phải là lỗi của ai cả. Quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải chờ đợi, và hy vọng."
"Hy vọng gì chứ?" Viện Viện quát lên đầy phẫn nộ "Tất cả chỉ là phù phiếm,
chẳng có tác dụng gì cả. Lỡ như, Bảo Bảo có chuyện gì... tìm ra được thủ phạm... tôi nhất định sẽ không để yên..."
Viện Viện quỳ sụp
xuống, ánh mắt tuyệt vọng. Tiếng khóc thút thít của Song Ngư như đang bị đè nén bằng một chiếc khăn tay. Cô gục vào lòng Ma Kết, để mặc cho nước mắt mình thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi anh đang mặc. Song Ngư từ nhỏ đã
biết bản thân bị mắc phải chứng hemophobia, chỉ cần nhìn thấy máu là co rúm người lại, hoa mắt, buồn nôn. Chính vì thế, cô không đủ can
đảm để đối diện với cơ thể đã nhuốm đầy máu đỏ của Bảo Bình, cùng không
thể đến bên mà ôm cô ấy vào lòng, truyền cho cô ấy chút hơi ấm ít ỏi của bản thân.
+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+
Tại một vùng không gian
khác cách đó không xa, biển báo cấp cứu vẫn đang sáng ánh đèn màu đỏ.
Hành lang cũng tăm tối, cũng ảm đạm. Ánh mắt mọi người phức tạp, mà đầy
lo âu. Nhân Mã tuy tình trạng không tệ như Bảo Bình, nhưng bị mảnh thủy
tinh với lưu huỳnh găm vào chân thì cũng rất đáng lo ngại. Nhất là khi
cơ thể dầm mưa về vốn đã không được khỏe mạnh lắm.
Sư Tử đi đi
lại lại, tiếng lộp cộp giày thể thao dội trên nền gạch vang vọng đều
đều. Bạch Du nối gót theo sau như một cái đuôi. Bạch Dương nhìn mà cũng
chóng mặt, liền nắm cổ tay Sư Tử kéo lại, không cho cô di chuyển nữa.
Bạch Du không hài lòng, nhưng trong bầu không khí này mà tranh nhau hơn
thua, thật chẳng phù hợp chút nào, đành phải im lặng, đứng bên cạnh Sư
Tử, cùng chờ đợi.
Song Tử mệt mỏi ngồi trên băng ghế dài, ánh mắt đờ đẫn. Kim Ngưu đã không còn sức lực đâu mà khóc nữa, chỉ có thể lặng
im nghe tiếng mưa rơi tí tách, cảm nhận nỗi buồn man mác đến nao lòng.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, không còn chút thần sắc, thỉnh thoảng lại liếc sang người con trai bên cạnh, tâm trạng phức tạp, ngổn ngang.
Có thể nói, Thiên Yết là người giữ được bình tĩnh giỏi nhất. Ánh mắt băng
lãnh không chút biến đổi, anh dựa lưng vào tường, ngắm nhìn màn mưa bao
phủ cả thành phố qua khung cửa kính. Tuy nhiên, chẳng ai biết lòng anh
đang chộn rộn, phập phồng biết bao. Anh lo lắng cho người con gái đang
nằm trong kia. Trên xe cấp cứu, đôi mắt cô nhắm nghiền, khuôn mặt xanh
xao, đôi môi tái nhợt. Nụ cười đã tắt. Anh không biết đã có chuyện gì
xảy ra với cô, chỉ biết rằng bản thân nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Kẻ đứng đằng sau tất cả mọi chuyện, làm tổn thương tất cả mọi người. Mùa
hạ đã gần kết thúc, mà nỗi buồn giờ đây mới chính thức bắt đầu.
+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+
Tiếng cửa mở cót két vang lên giữa không gian tăm tối. Tất cả như bừng tỉnh.
Một dáng người cao ráo, mặc áo blouse trắng từ từ bước ra, khuôn mặt đã
bị che lấp bởi chiếc khẩu trang y tế màu xanh nước biển, duy chỉ có ánh
mắt lộ ra, hiện rõ vẻ phức tạp.
Viện Viện đứng bật dậy, lao ngay đến bên người bác sĩ, kích động hỏi: "Con bé sao rồi?"
Mọi người đều không hẹn mà cùng vây quanh bác sĩ, ánh mắt đầy mong đợi. Vị
bác sĩ đáng kính khẽ nhíu mày, nhìn đám người nghi hoặc: "Ai trong số
những người ở đây là người thân của bệnh nhân?"
"Tôi." Viện Viện nhanh chóng lên tiếng đáp "Tôi là mẹ của con bé."
Vị bác sĩ lại quét ánh mắt của mình sang những người còn lại. Lúc bấy giờ
Ma Kết mới lên tiếng: "Chúng tôi đã đưa cô bé đến đây. Chúng tôi đều là
bạn của cô bé, rất mong có thể nghe được tình hình sức khỏe của bạn
mình."
Vị bác sĩ hơi khựng lại, ánh mắt buồn bã. Ông cởi khẩu
trang ra, mũ cũng từ từ được tháo xuống, cầm ngay tay. Ánh mắt tuy đã có vết chân chim, nhưng vẫn còn rất tinh anh, minh mẫn.
Hình như
mưa lại nặng hạt rồi. Tiếng nước rơi lộp bộp trên mái tôn, dù cách mấy
bức tường nhưng vẫn nghe rõ. Giọng nói của vị bác sĩ vang lên, như vọng
về từ một miền đất nào đó xa xăm lắm, dội vào tâm can của người nghe
những luồng sóng dữ dội: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Câu nói cũ rích, vô dụng, lại chẳng mang chút thành ý nào, nhưng vẫn khiến người ta xúc động quá đỗi...
"Không thể nào..."
Giọng nói thều thào, đầy bất lực. Viện Viện quỳ sụp xuống, đôi đồng tử mờ
mịt, tăm tối, hàng mi nặng trĩu, không còn giữ được ý thức nữa.
Mưa dứt. Màn đêm buống xuống thành phố, rắc lên bầu trời đen kịt những đốm
sáng nhấp nháy của sao sa. Thiên Bình nghe nói, nếu nhìn thấy hiện tượng sao đổi ngôi, tức là có một linh hồn vừa mới được Chúa mang lên thiên
đàng, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Bảo Bình từng bảo với anh,
rằng cô sẽ cố gắng sống tốt, để không phải chịu tội nơi hỏa ngục khổ
đau, để được sống cạnh Chúa, à, còn sống cùng với Thiên Bình nữa. Cô là
một chiên con ngoan đạo, nhưng vẫn không quên anh.
Một giọt lệ
trong suốt trào ra, rồi rơi xuống nền gạch. Thiên Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt in trọn ánh sáng của những vì sao xa xăm. Sao đâu hãy đổi
ngôi, mà Bảo Bình vẫn còn chưa tỉnh lại. Cô nằm trên giường, mắt nhắm
nghiền, khuôn mặt trắng bệch không chút thần sắc. Máy đo điện tim ở đầu
giường, kêu bíp bíp. Tần sóng vẫn dao động, chứng minh cho sự sống của
Bảo Bình nơi trần gian, dù là mong manh quá đỗi.
"Cô bé tuy đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng do chấn động quá lớn, lại bị chất độc lưu huỳnh thấm vào cơ thể, nên xác suất tỉnh lại là rất thấp."
"Xin hãy làm những gì tốt nhất có thể cho con bé."
"Sắp tới có một đoàn bác sĩ từ Anh về, họ rất mạnh trong việc phẫu thuật
chấn thương vùng đầu. Nếu may mắn, cô bé sẽ có thể tỉnh lại."
"Vậy nếu không may mắn thì sao?"
"Hiện tại, cô bé vẫn còn sống đấy, vẫn còn thở, tuy vẫn phải truyền dịch để
duy trì dinh dưỡng. Nhưng... nếu phẫu thuật thất bại, thì... cuộc sống
của cô bé... sẽ chấm dứt."
Lựa chọn quá khó khăn. Nếu không
phẫu thuật, khả năng tỉnh lại sẽ gần như bằng không. Còn nếu phẫu thuật, yếu tố rủi ro thật sự quá nguy hiểm. Anh không thể mất cô, cũng chẳng
đành lòng nhìn cô với đôi mắt nhắm nghiền mãi mãi.
Cô đến bên
anh, cho anh những tháng ngày tươi đẹp. Cô là người quan trọng hơn hết
thảy. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phải nói lời vĩnh biệt với cô. Thế
mà giờ đây, cô đang nằm trên giường bệnh, cơ thể yếu ớt, hô hấp khó
khăn.
Đêm sao lấp lánh, trong trẻo sau cơn mưa mùa hạ. Đáy lòng
xao động mãnh liệt, Thiên Bình không kiềm được, cúi xuống hôn cô, chỉ có nước mắt vẫn chẳng ngừng tuôn rơi, thấm vào vị giác, mặn chát.