Đêm nay là một đêm vô cùng đặc biệt. Gió hè oi ả luồn vào căn phòng nhỏ, thổi những sợi tóc mảnh của Thiên Bình bay bay. Anh ngồi dưới ánh đèn
bàn, trước mặt là chiếc laptop được kết nối với tai nghe màu trắng. Giai điệu vui tươi của ca khúc chủ đề nhạc phim Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ vẫn vang vọng.
"Xin chào mọi người đã trở lại với chương trình truyền thanh ngày hôm nay, tôi là Hoa Linh Lan."
Phòng chat voice chật kín người, ai ai cũng háo hức, ai ai cũng phấn khởi. Âm thanh lách cách của bàn phím vang lên liên hồi, bình luận trôi vèo vèo
như nước chảy. Họ đang gửi đi những tâm tư, tình cảm của mình đến thần
tượng, dù biết rằng, có thể sẽ chẳng ai đọc. Sở dĩ họ vẫn kiên trì với
công việc tưởng chừng như vô nghĩa ấy, vì họ được thỏa mãn với cảm xúc
của bản thân, chỉ cần cho đi, không cần nhận lại.
"Không khí còn
đang rất nóng." Âm thanh vui tươi cơ hồ còn mang theo nét cười "Xem ra,
cuộc thi năm nay của chúng ta vẫn chưa có dấu hiệu giảm nhiệt nhỉ?"
"Làm sao mà giảm được cơ chứ?" Một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên, cực
kỳ cuốn hút "Khi dàn ban giám khảo năm nay của chúng ta đều là những đại thần kì cựu của giới CV."
Cuộc thi tuyển chọn những tài năng
thiên phú mới cho ngành diễn viên lồng tiếng nói chung và giới âm thanh
nói riêng đang ở trong giai đoạn cao trào. Vòng loại đã được diễn ra một cách bí mật và không công khai, các thí sinh chỉ còn lại chưa quá chục
người, đều là những nhân tố tiềm năng đầy triển vọng. Thiên Bình cũng có mặt trong danh sách.
Vốn dĩ lúc đầu anh không hề có ý định tham
gia. Nhưng Bảo Bình lại suốt ngày lè nhè bên tai, bảo rằng anh là đàn
ông con trai, phải dũng cảm, phải có ý chí cầu tiến, kiên định theo đuổi ước mơ. Mặc dù anh chưa bao giờ nuôi mộng làm diễn viên lồng tiếng,
nhưng cô vẫn thuận miệng thêm vào, với mục đích cho nhiều lý lẽ. Mà anh
từ lâu đã nhận ra bản thân không hề có khả năng từ chối bất cứ lời yêu
cầu nào của cô, đành phải cắn răng, gật đầu đồng ý.
Một điều
khiến anh nể phục nhất ở Bảo Bình, chính là việc sau khi mất đi nụ hôn
đầu vẫn có thể cư xử bình thường như mọi ngày. Đêm hôm ấy anh say, anh
tự nhận mình tửu lượng kém, chỉ cần có chút men vào người, đầu óc liền
sẽ không chịu được mà mất kiểm soát, dẫn đến bộc phát những hành động
trong tiềm thức. Nhưng hình như Bảo Bình đâu có uống rượu, rõ ràng là
tình trạng sức khỏe của cô vẫn rất bình thường, thế mà vẫn đón nhận nụ
hôn ấy một cách an nhiên, hôm sau lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra,
khiến anh suýt chút nữa đã không kiềm được mà nổi giận.
Rốt cuộc là cô có ngốc thật không đây, mà còn chưa chịu hiểu rõ lòng anh?
Thoáng thấy đôi mắt cô lóng lánh mà kiên định nhìn mình, Thiên Bình không cầm
lòng được. Tuy tự nhận xét giọng nói của bản thân chẳng có gì đặc biệt,
thể hiện cảm xúc hôm ấy cũng không tốt, nhưng anh vẫn vượt qua vòng
loại, cùng những thí sinh khác bước vào đêm bán kết để tuyển chọn ra
những tài năng thực thụ.
Đêm hè huyên náo với âm thanh đẹp đẽ
khác nhau, không khí vui tươi bao trọn cả căn phòng nhỏ. Thiên Bình ngả
người về phía trước, tì cằm lên bàn, lại tiếp tục theo dõi chương trình
truyền thanh.
"Ui ui, Sunshine nói vậy cũng thiệt là khiến tôi
háo hức quá đi mất..." Hoa Linh Lan đổi giọng trẻ con, nghe có phần hơi
kỳ lạ "Chắc các bạn cũng đang có cùng tâm trạng với tôi đúng không nè?"
Mục bình luận lại sôi sục những câu trả lời khác nhau nhưng vẫn mang một ý
nghĩa duy nhất: "Hoa Linh Lan ngự tỷ, chị mau tiết lộ đi, tiết lộ đi~",
"Hai vị MC đại nhân xin đừng úp úp mở mở nữa, người ta không đợi
được.",...
Thật ra chuyện khách mời, giám khảo hay danh sách thí
sinh đều có công bố trên trang web và fanpage của nhà đài cả rồi, nhưng
được nghe trực tiếp những cái tên ấy lại khiến con người ta cảm thấy
phấn khích hơn, cũng là giúp thần tượng của mình thỏa mãn với hư vinh,
he he...
"Vậy thì cũng không tiện để các bạn chờ lâu nữa." Giọng
cười của Sunshine khẽ vang lên bên tai, quyến rũ lạ kỳ "Sunshine sẽ công bố ba vị ban giám khảo của đêm hôm nay. Đầu tiên, xin trân trọng giới
thiệu, CV Scorpi..."
Lời còn chưa dứt, những lời tỏ tình lại được dịp ùa về như nước lũ. Lúc đầu Thiên Bình có định đọc thử, nhưng không
thành công, đành mặc kệ. Người ta là đại thần, bình luận đến chắc cũng
chỉ na ná mấy câu "Em yêu anh!", "Hãy gả cho em nhé!" rồi này nọ nọ kia
thôi.
"Người tiếp theo, xin giới thiệu, Điệp Điệp."
Điệp
Điệp là nữ CV rất được cộng đồng mạng yêu thích. Nhưng người này lại khá kiệm lời, được giới thiệu đến cũng chỉ im lặng. Chính vì thế, Điệp Điệp mới có biệt danh Nữ hoàng băng giá.
"Còn một vị giám khảo nữa..." Hoa Linh Lan cười hì hì "Để lại cho Sunshine giới thiệu vậy."
Cộng đồng fan mặc dù không nói gì nhưng vẫn có thể tưởng tượng đến hình ảnh một chàng trai đang đỏ mặt ngượng ngùng.
"Kyaaaaa, Tiểu Linh Lan, cậu thiệt là kì quá đi a~~"
Tuy cô nàng MC vẫn cười cười nhưng giọng nói đã nhuốm màu nguy hiểm: "Đừng có bắt chước Lưu Tinh Vũ gọi tôi là Tiểu Linh Lan."
Bình luận: "Haaaaaaa~", "Sunshine đại nhân, đó là bản quyền của đàn ông nhà
người ta.", "Đúng vậy, đúng vậy.", "Sunshine đại nhân, lại đây em ôm~",
"Thay vì ở đó sân si với đặc quyền của Lưu Tinh Vũ đại nhân, chi bằng
mau giới thiệu vị giám khảo tiếp theo bằng một giọng nói ấm áp tràn trề
tình cảm đi nào đại nhân ơi~",...
Sunshine mồ hôi lạnh đã toát
đầy hai thái dương nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh: "Vị khách mời
cuối cùng trong đội ngũ ban giám khảo, đồng thời cũng là quán quân của
cuộc thi tìm kiếm tài năng lồng tiếng năm ngoái." Anh dừng lại một chút
như để tạo không khí "Xin trân trọng giới thiệu, Oa Oa."
Ở mục
bình luận, thay vì tỏ tình thì fan lại bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cặp
đôi Sunshine và Oa Oa. Bên cạnh đó, cũng có một số thành phần khác người thích phá đám: "Ơ... Đã lập hẳn cả fanpage cho cặp Lưu Tinh Vũ đại nhân và Dalziel Sunshine đại nhân rồi cơ mà."
Sunshine: "..."
Hoa Linh Lan cười rũ: "Ha ha ha ha ha ha... Các bạn... Ha ha aha... Xin
lỗi, để tôi cười cái đã. Ha ha hah aha... Có thể cho tôi xin link của
fanpage đó không? Ha ha ha... Cười chết mất..."
Rất nhanh chóng ở mục bình luận đã xuất hiện một hàng ký tự lộn xộn.
"Linh Lan, không được, á, không được~~~~~~"
Hoa Linh Lan lướt trang tường nhà của kênh fanpage, không kiềm được mà chụp lại một số bài viết tiêu biểu đăng lên mục bình luận cho Sunshine cùng
xem.
[Sunshine ft. Lưu Tinh Vũ - Nắng ấm và Sao trời cùng chiếu tỏa*][Admin #1]: Cuộc đời này có thể nhận được vô vàn cuộc gọi đến, nhưng chỉ có cuộc gọi của người ấy là khiến bạn nhớ mãi... (Tệp đính kèm: Audio File chương trình giao lưu CV số đặc biệt.)
[Sunshine ft. Lưu Tinh Vũ - Nắng ấm và Sao trời cùng chiếu tỏa][Admin #2]: Một mối lương duyên đẹp đẽ, tình chắc như vàng, không thể nào đứt đoạn...
(Tệp đính kèm: Audio File cắt ghép từ các đoạn lồng tiếng của Lưu Tinh
Vũ và Sunshine trong những bộ phim cổ trang thành một kịch bản còn thê
lương hơn cả Đoạn Trường Tân Thanh dài 3254 câu thơ lục bát.)
[Sunshine ft. Lưu Tinh Vũ - Nắng ấm và Sao trời cùng chiếu tỏa][Admin #3]: Fanfiction couple Sunshine - Lưu Tinh Vũ được bình chọn nhiều nhất trong cuộc thi
viết tháng vừa rồi - "Giữa biển người mênh mông, gặp được anh là điều mỹ lệ tuyệt vời nhất". (Tệp đính kèm: File Word dài 4000 chữ.)
(*Tên của Sunshine nghĩa là ánh nắng, tên của Lưu Tinh Vũ nghĩ là mưa sao băng nên mới có cách chơi chữ Nắng ấm và Sao trời cùng chiếu tỏa. Thật ra, tác giả cũng thấy cái tên này hơi xàm... =.=)
Ở mục bình luận, liên tục có người thả biểu tượng cảm xúc "haha": "Tại
sao lại để tên của Sunshine trước tên của Lưu Tinh Vũ cơ chứ? Không phải người ta thường để tên của công trước thụ sao?", "Phải mau viết feedback cho admin fanpage chữa lại tên trang thôi...", "Nắng ấm và Sao trời cùng chiếu tỏa, ôi cuộc đời, tôi đang đọc cái gì thế này? Cùng chiếu tỏa, đúng là cùng
chiếu tỏa đấy, chỉ tiếc nắng chói chang quá, lấn át cả ánh sao mờ
nhạt..." (Chú ý: Bình luận này là của Dalziel Sunshine đại thần sân si
muốn phản dame.)
Lưu Tinh Vũ với tư cách khách mời quản lý phòng
chat vốn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "E hèm... Hình như
chúng ta đi quá xa rồi thì phải."
Không gian bất chợt chùng xuống.
"Ahaaa~ Xin lỗi, lại làm mất thời gian của các bạn rồi." Điệu cười giả lả của
Hoa Linh Lan vang vọng "Nãy giờ tôi đang đọc fanfiction Giữa biển người mênh mông, gặp được anh là điều mỹ lệ tuyệt vời nhất."
Sunshine đen mặt: "Cho tôi cái review xem nào."
Tiếng "ưm" của Hoa Linh Lan ngân dài, như đang đăm chiêu suy nghĩ: "Mọi người làm tôi lúng túng quá nên vẫn chưa đọc hết, nhưng tôi có cảm giác hai
nhân vật chính của chúng ta sẽ không có kết thúc viên mãn ở cuối truyện
đâu..." Cô nàng còn tiện chen vào thêm một câu an ủi "Sunshine đừng
buồn."
Sunshine: "..."
Bình luận: "Đại nhân đừng buồn, lại đây em ôm~", "Đại nhân, ở với Lưu Tinh Vũ có khó khăn quá, về bên Oa Oa anh nhé! Có em chờ!",...
Oa Oa: "Mọi người ơi..."
Bình
luận: "Oà òa, nữ thần của tôi. Mọi người đã làm tổn thương nữ thần của
tôi rồi, mau xin lỗi đi, mau xin lỗi đi~", "Mặc dù em không làm tổn
thương chị nhưng em xin thay mặt những con người thiếu nết kia dập đầu
gửi ngàn lời tạ lỗi đến chị.", "Thật ra, nếu không có Sunshine đại nhân, chị cứ đến bên Scorpi đại thần cũng được, em luôn ủng hộ Oa Oa.",...
Hoa Linh Lan tinh mắt đọc được bình luận, không khỏi giật mình: "Vị nào đó, cẩn thận phát ngôn kẻo dàn fandom của Scorpi đại nhân đánh phủ đầu
không còn đường sống."
Ai theo chân anh trên các chương trình truyền thanh mà chẳng biết idol nhà họ đã nhắm sẵn phu nhân rồi kia chứ. Lưu Tinh Vũ cũng rất hứng thú
chen vào: "Để tôi kiểm tra danh sách phòng chat xem có Sagitt không..."
Nhân Mã nghe được lời của Lưu Tinh Vũ đại nhân, không nghĩ là anh đang nói
đùa, liền chột dạ thoát ngay phòng chat. Giọng nói trầm thấp của Scorpi
chợt vang lên, cơ hồ còn mang theo ý cười, khiến trái tim những người
nghe không kiềm được mà run lẩy bẩy: "Cô ấy out phòng chat rồi."
Oa Oa: "Đến out phòng chat mà cũng biết, rốt cuộc, Scorpi đại nhân, anh là thần thánh phương nào thế?"
Thiên Yết rất không màng sĩ diện đáp luôn: "Thật ra trên mạng hiện giờ đang khá phổ biến chương trình Trở thành Stalker rất đơn giản."
"..." Anh còn có thể mặt dày hơn được nữa không?
Lời của Thiên Yết vừa dứt, hầu hết những người có mặt trong phòng chat lúc
đó đều đồng loạt thực hiện cùng một hành động: Lên mạng và tra thông tin về chương trình stalker đó.
"Tôi đùa đấy!"
Quả nhiên anh
vẫn là Scorpi - một phát ngôn cũng có thể khiến vạn người câm nín. Đổi
lại, cộng đồng fan rất dễ dàng nhận ra, rằng idol nhà họ hiện tại đang rất vui vẻ, còn có tâm trạng đùa giỡn linh tinh nữa. Họ lại bắt
đầu suy đoán: Có lẽ nào đại thần nhà mình đã tỏ tình thành công với
Sagitt đại tỷ rồi không? Ôi, trái tim thiếu nữ của tôi tan nát~
"Chúng ta mau trở lại với cuộc thi đi nào." Tiếng lật giấy sột soạt vang lên
giữa không gian yên tĩnh phát ra từ mic của đại thần Scorpi "Điệp Điệp
nãy giờ đã chờ lâu lắm rồi nhỉ?"
"Không sao." Một giọng nữ hết
mực thanh thoát, tựa hồ còn mang theo chút hàn khí "Nghe mọi người đùa
giỡn như vậy cũng rất thú vị."
Thật ra ban tổ chức đều đã tính
toán thời gian sẵn, chừa ra một khoảng đủ nhiều cho các đại thần CV cùng nhau đùa giỡn, nên khi chương trình chính thức bắt đầu cũng là lúc kim
ngắn của đồng hồ điểm số 11. Mùa hè về đêm, tuy tiết trời đã có phần dịu lại, nhưng trong không khí vẫn tồn tại những luồng gió hanh khô, nóng
bức. Ngồi trong phòng, Thiên Bình phải bật đến hai cái quạt mới có thể
miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu.
"Chủ đề chính cũng là nội dung thi của đêm bán kết ngày hôm nay chính là phim điện ảnh Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ. Không biết mọi người đã coi phim này chưa?"
Hoa Linh Lan ghé mắt nhìn bình luận. Hầu hết đều đã coi. Cũng không bất ngờ lắm, vì nam chính được lồng tiếng bởi đại thần Scorpi cơ mà.
"Đại nhân có thể chia sẻ một chút cảm nhận về nhân vật nam chính này không?"
Giọng nói của Thiên Yết vang lên nhỏ nhẹ, âm thanh tựa hồ như vừa ăn xong một cái gì đó: "Thật ra nội tâm của nhân vật này rất đơn giản, lời thoại
cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng chính cái không-đặc-biệt ấy đã trở
nên đặc-biệt. Điều quan trọng nhất chính là phải xử lý âm thanh của cổ
họng, sao cho có thể tạo ra bầu không khí lãng đãng đúng như tinh thần
ngay từ đầu của bên sản xuất bộ phim..."
"Ái chà, đại nhân ăn nói y như dân Văn."
Thiên Yết phớt lờ lời châm chọc của Sunshine, ra hiệu cho Hoa Linh Lan tiếp
tục dẫn dắt chương trình: "Không biết câu trả lời đã làm thỏa mãn mọi
người chưa?"
Bình luận: "Ôi, đại nhân, làm thế nào mà không thỏa mãn cho được?~~~~~"
Hoa Linh Lan cười rạng rỡ, tiếp tục nói vào micro: "Vậy cũng không tiện làm phí thời gian của mọi người hơn nữa, chúng ta bắt đầu phần dự thi của
các thí sinh nào."
Cuộc thi diễn ra hết sức suôn sẻ và trôi chảy, cũng phần lớn nhờ vào tài năng dẫn dắt của hai vị MC, một chuyên nghiệp - Hoa Linh Lan, và một ăn theo - ca sĩ nhà vườn Dalziel Sunshine. Để
tránh gây ra cảm giác nhàm chán, hai người họ còn thỉnh thoảng lái sang
những vấn đề đang được quan tâm trong cuộc sống, thỉnh thoảng lại trêu
chọc những người nổi tiếng khác trong giới âm thanh, khiến cộng đồng fan hết lời khen ngợi.
Tại một góc nào đó của vùng ngoại ô yên bình, vắng vẻ, Bảo Bình đeo tai nghe, chìm vào miền âm thanh đẹp đẽ vô tận.
Tiếng nhạc quen thuộc dập dìu, những giọng nói mộc mạc, giản đơn, còn
chưa qua trau chuốt.
Dù có bao nhiêu âm thanh trên đời này đi chăng nữa, chỉ có giọng nói của anh là mãi mãi trường tồn trong tâm
khảm em, chẳng thể nào phai nhạt...
Bảo Bình nhắm mắt, đặt
ngón tay lên môi, hình như còn cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn vương
lại đâu đó. Trái tim thổn thức trong lồng ngực, cô lặng im để giọng nói
của anh tràn về, lấp đầy thính giác.
"Mùa xuân năm đó, tôi ở lại quê hương, theo giai điệu rộn ràng của dương cầm tìm thấy em..."
"Xuân, hạ, thu, đông nối tiếp theo quy luật của tự nhiên. Mùa xuân gặp gỡ, mùa hạ bên nhau, mùa thu mỉm cười, mùa đông thật ấm áp. Chúng tôi cùng trải qua những tháng ngày tươi đẹp. Và không bao giờ quên được thanh âm ấy - thanh âm cuối cùng của mùa hạ - đã khắc sâu vào tâm khảm, chẳng thể nào nhạt phai..."
Giọng anh dịu dàng đến lay động tâm can.
"Tạm biệt!"
"Cuối cùng đã tìm thấy em rồi! Có biết anh vất vả lắm không?"
Giữa biển người mênh mông, gặp anh là điều mỹ lệ tuyệt vời nhất. Hai năm
trước, giữa hàng ngàn âm thanh huyên náo của giờ nghỉ trưa, chỉ duy có
giọng nói ấy, giọng nói ấy đã thu hút cô, thu hút tuyệt đối, khiến cô
không kiềm được mà nhấc máy gọi cho tổng đài với yêu cầu được giao lưu
với vị MC đang dẫn dắt chương trình bằng chất giọng tuyệt hảo kia.
"Xin chào bạn thính giả ở đầu dây bên kia."
Bảo Bình tựa hồ như có thể cảm nhận được trái tim như sắp nhảy vọt khỏi lồng ngực nhỏ bé.
"Xin chào, bạn còn ở đó không?"
Ở bên cạnh, Song Ngư đang làm biểu cảm cố lên với cô. Lúc này, Song Ngư đương hãy còn hồn nhiên và vui vẻ.
"Xin... Xin... chào!"
Ba tiếng ngắt quãng mới ra được câu chào đơn giản nhất. Bảo Bình thầm khinh bỉ bản thân mình.
"Xin chào!" Thiên Bình là người lên tiếng trước, giọng nói cơ hồ còn mang theo ý cười "Bạn có thể giới thiệu tên và lớp không?"
Bảo Bình như bị bao phủ bởi âm thanh ấy, ngắc ngư hồi lâu mới có thể trả lời: "Lớp 10, xin... được phép... giấu tên ạ..."
Cô bạn đồng diễn của Thiên Bình rất hứng thú đùa giỡn một câu: "Hóa ra là
tân binh của trường mình à. Em gái, em thật là can đảm."
Chuyện cũng có gì đâu, mà chẳng hiểu sao Bảo Bình lại căng thẳng đến thế. Mà
cô từ lâu đã nhận ra mỗi khi bản thân không giữ được bình tĩnh, thể nào
cũng sẽ gây ra vài chuyện đáng xấu hổ. Trong lúc cô đang tiến thoái
lưỡng nan giữa hai ý nghĩ tiếp tục chương trình giao lưu hay mặt dày cúp máy giữa chừng (còn bồi thêm tiếng thở phào nhẹ nhõm vì may quá mình
chưa khai họ tên ra), thì Thiên Bình đã lên tiếng, vẫn với ngữ điệu dịu
dàng cùng ý cười hiện rõ.
"Em gái, anh đang nghe em."
Lúc đó, Thiên Bình chỉ có ý muốn trêu chọc, phớt lờ cô bạn đồng dẫn của
mình, nhưng lọt vào tai Bảo Bình lại nghe như có dàn thiên sứ đang hợp
tấu bản tình ca réo rắt. Trái tim nhỏ bé của cô đập liên hồi. Ở bên
cạnh, Song Ngư đã vòng tay sau lưng Bảo Bình như để bản thân kịp đỡ nếu
Bảo Bình có bất thình lình mà lăn đùng ra ngất xỉu.
"Em... ơ... à... hồi nãy, em có nghe anh... Lâm... Thiên Bình... nói về... vấn đề hướng nghiệp."
"Đúng rồi, đúng rồi." Chị gái dẫn chương trình reo lên tán thưởng.
Ngược lại, Thiên Bình có vẻ quan tâm đến cảm xúc của cô hậu bối hình như là
đang rất căng thẳng kia: "Em gái, hít thở sâu, rồi mình nói chuyện nhé,
anh đang nghe em."
Bùm! Đồng chí Bảo Bình đã hy sinh anh dũng.
Thiên Bình rõ ràng là không có ý thả thính lung tung, nhưng Bảo Bình lại tự
suy tự diễn rồi tự đớp thính. Mà ông bà có câu: "Quả báo nhãn tiền".
Buổi trưa mùa xuân hôm ấy, một cánh hoa anh đào đã chui vào lòng Thiên
Bình mà thắp lên những rạo rực, bồn chồn của một thời thanh xuân đẹp đẽ.
"Anh Lâm, anh chẳng việc gì phải lo cả. Vì em cũng chưa được hướng nghiệp.
Khi nào anh thất nghiệp cứ tìm em, hai anh em mình sẽ nương tựa vào nhau sống qua những ngày đạm bạc, anh nhé!"
Giờ suy nghĩ lại thật nhục nhã không biết bỏ đi đâu cho hết. Bảo Bình vùi đầu vào con chim
cánh cụt bông trên tay, những sợi tóc xanh đen còn rũ xuống, thoang
thoảng hương thơm dễ chịu của dầu gội hoa anh đào. Bên tai cô vẫn ngập
tràn giọng nói của anh, so với ngày hôm ấy còn đẹp đẽ, dịu dàng hơn rất
nhiều.
"LiA, giọng của bạn nghe lạ quá, kĩ thuật xử lý âm thanh
cũng rất tốt." Oa Oa thực sự đánh giá cao vị thí sinh tiềm năng này
"Trước kia bạn đã qua trường lớp nào chưa?"
"Vẫn chưa ạ."
"Quào, thật là khó tin." Oa Oa cảm thán một câu rồi rơi vào trầm mặc.
Tiếng lật giấy sột soạt vẫn vang lên từ biểu tượng acc của đại thần Scorpi,
rõ ràng và thanh thoát. Giọng anh trầm ấm, ngữ khí ổn định: "Thanh âm
lạ, dịu dàng đến nao lòng..."
Bình luận: "Ôi~ Đại thần Scorpi đã rung động rồi..."
Thiên Yết cười khẽ: "Nếu các bạn muốn chèo thuyền hay gì gì đó thì không cần đâu."
Sunshine nhấn mạnh: "Không phải là không cần, mà là không nên, không nên, không nên. Điều quan trọng phải nhắc lại ba lần."
Thiên Yết một lần nữa bỏ qua ý châm chọc trong câu nói của đại thần Sunshine, tiếp tục nhận xét giọng của Thiên Bình: "Rất có tiềm năng. Tôi tin chắc rằng chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, cậu nhất định sẽ thành
công."
Anh chỉ nhận xét như vậy. Chuyên môn thì Điệp Điệp đã đề
cập rất kĩ rồi, anh cũng không tiện nhắc lại nữa. Thiên Bình nghe thế,
liền đỏ mặt, lí nhí cảm ơn. Nhưng chẳng ai ngờ, Thiên Yết đột nhiên phá
vỡ quy tắc thường ngày của bản thân, chen vào một câu hỏi.
"Xin lỗi nếu chuyện này có liên quan đến vấn đề cá nhân của bạn, nhưng cái tên LiA là do bạn tự nghĩ ra sao?"
Thiên Bình rất thành thực đáp lời: "Không ạ."
Vốn dĩ "LiA" là cái tên do Bảo Bình đề nghị anh đặt. Mà anh vốn dĩ cũng
lười trong ba vấn đề này nên cứ thuận theo ý cô nàng, không ngờ cái tên
đó lại được đại nhân chú ý tới.
Hoa Linh Lan hỏi: "Sao cậu lại có hứng thú với tên tuổi người ta thế?"
Thiên Yết cười: "Cũng không có gì, đột nhiên nghĩ đến Libra - chòm sao Thiên Bình."
Trái tim Thiên Bình đánh thịch một cái trong lồng ngực, đến cả khả năng hô
hấp cũng như đã biến mất. Thiên Yết cũng cảm được nỗi bất an trong sự im lặng bất thường của thí sinh kia, liền lên tiếng trấn an bằng một câu
chẳng rõ ý tứ.
"Không sao, chúng ta giống nhau cả."
Thiên
Bình nhíu mày khó hiểu, nhưng chưa kịp suy nghĩ thấu đáo đã nghe được
một câu hỏi khác của đại thần Scorpi: "Có thể cho chúng tôi biết lý do
vì sao bạn lại tham gia cuộc thi không?"
Oa Oa suýt xoa: "Ôi, lần đầu tiên thấy anh ấy quan tâm đến một thí sinh như vậy. Câu hỏi phỏng
vấn sau bài thi vốn không bao giờ đụng tới lần này cũng giành quyền của
chúng ta."
Mục bình luận đã bắt đầu hiện lên vô số biểu tượng "đang nhập". Thiên Yết rất kiên nhẫn nhắc lại: "Nếu các bạn muốn chèo thuyền hay gì gì đó thì không cần đâu."
Cả thế giới ại bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng. Trong khi đó thì Thiên Bình
rất biết tranh thủ thời gian suy nghĩ câu trả lời. Giọng anh dịu dàng,
mộc mạc, lời lẽ lại chân thành, lặng lẽ rót vào lòng người nghe thứ cảm
xúc xốn xang khó tả.
"Ngày xưa có lần, tôi vô tình than thở với
một vị tiểu cô nương rằng bản thân sắp thất nghiệp rồi. Cô ấy nói với
tôi rằng cô ấy cũng sắp thất nghiệp rồi, nếu chúng ta cùng thất nghiệp
thì chúng ta sẽ nương tựa vào nhau, sống những tháng ngày đạm bạc."
Dàn quản lý dậy sóng, dàn ban giám khảo dậy sóng, cả hai vị MC cũng bắt đầu chêm vào vài tiếng tượng thanh cảm thán.
"Nhưng ở bên nhau như vậy thật thiếu thốn biết bao. Tôi nghĩ nếu bản thân có
thể kiếm được chút tiền nuôi cô ấy, hai người sẽ hạnh phúc hơn rất
nhiều."
Cả thế giới lập tức bùng nổ: "Trời ơi, mấy soái ca đã
chết đang đội mồ sống dậy.", "Không, họ vốn không hề chết, họ chỉ không
bao giờ thuộc về chúng ta.", "Ôi, vị tiểu cô nương nào đấy chắc kiếp
trước đã một mình đi giải cứu thế giới mà không rủ chúng ta rồi.", "Dạo
này nuôi với bao nuôi đang là trào lưu hay sao thế?",...
Lỗ tai Bảo Bình lùng bùng như bị ngập nước. Trước khi ngả người ngất xỉu
với cơ thể nóng ran như lửa đốt, bên tai cô còn thấp thoáng giọng nói
mang đầy vẻ tiếc nuối của vị MC Hoa Linh Lan.
"Ôi, rốt cuộc, anh hùng cũng không qua được ải mỹ nhân..."