Bảo Bình uể oải ngồi thẳng dậy. Đập vào mắt cô là khuôn mặt Song Ngư đã kề gần sát bên.
"Tan trường rồi. Về thôi nào Bảo Bảo!"
"Sao nhanh thế?" Bảo Bình ngáp một cái thật dài "Thời gian trôi như tên lửa... Vèo..."
"Cậu làm gì thế?" Song Ngư hỏi, khi thấy ánh mắt cô bạn thân đang hướng ra
bên ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đã nhuộm cả bầu trời thành một màu
vàng cam rực rỡ.
"Không có gì" Bảo Bình mỉm cười thật tươi, nhanh chóng xách cặp đứng lên "Đi thôi nào!"
Hai cô gái sánh bước cùng nhau trên hành lang, trò chuyện ríu rít.
Chiều mùa xuân, sân trường rộng lớn được phủ một lớp hoa anh đào mỏng manh
màu hồng nhạt. Gió mơn man, từng nhành cây trên cao khẽ động, mang theo
những cánh hoa hãy còn tươi tắn nương theo làn không khí mát mẻ rồi đáp
nhè nhẹ xuống mặt đất.
Tiếng chuông tan trường reo đã lâu nhưng
xem ra nhiều học sinh vẫn còn tụ tập ở đây lắm. Các câu lạc đang sinh
hoạt. Tiếng trò chuyện, tiếng cười rôm rả, tiếng reo hò dưới từng gốc
cây, sân vận động, phòng học, phòng âm nhạc vẫn còn vang vọng. Chúng hòa vào nhau, tạo thành thứ tạp âm không lẫn vào đâu được của môi trường
cao trung mà tuổi thanh xuân đã bước vào khoảng đẹp nhất. Thứ âm thanh
đó đã khắc sâu vào tâm khảm Song Ngư về độ tuổi xuân xanh rực rỡ, mãi
chẳng thể phai nhạt.
Hai cô gái không tham gia một câu lạc bộ
nào. Đơn giản vì Song Ngư nhút nhát và trầm lắng, không thích hoạt động
tập thể. Còn Bảo Bình năng động cũng muốn trở thành thành viên của câu
lạc bộ phát thanh nhưng vì thấy bạn thân mình có vẻ không hứng thú mấy
thì liền từ bỏ ý định. Về điều này, Song Ngư không hề biết đến. Mà nếu
biết thì chắc chắn cô bé sẽ mắng bạn của mình một trận ra hồn ngay, sau
đó thì lại khóc vì nghĩ mình đã khiến bạn mình mất đi một cơ hội thể
hiện bản thân. Bởi ai cũng biết, Bảo Bình sở hữu một chất giọng rất
đẹp...
Bảo Bình và Song Ngư là bạn thân từ nhỏ. Nhà hai cô gái ở
sát cạnh nhau. Vùng nông thôn yên bình với biển xanh và cát trắng. Cho
đến khi Song Ngư chuyển lên thành phố sinh sống, Bảo Bình cũng nhất định phải vòi bố mẹ đi theo cho bằng được. Nhưng đối với gia đình cô lúc bấy giờ, tìm một nơi sinh sống mới ở chốn phồn hoa chẳng phải là điều dễ
dàng. Đến lúc đôi mắt trong veo của cô bé đã phản chiếu ánh đèn lấp lánh nơi thành đô hào nhoáng thì liên lạc với người bạn cũ đã bị cắt đứt
hoàn toàn. Những tưởng hai người sẽ xa nhau mãi mãi, sẽ chấm dứt quan hệ từ đây nhưng định mệnh lại cho đôi bạn có cơ hội một lần nữa tiếp nối
câu chuyện những tháng ngày xưa cũ.
Họ gặp lại nhau chính tại nơi đây, ngôi trường cao trung này, nơi mà họ đang cùng tay trong tay sánh bước.
"Nhà trường thông báo, mời em Diệp Song Ngư lớp 12C đến phòng giáo viên có việc cần"
Hai cô gái cùng khựng lại, nhìn nhau như muốn tự hỏi.
"Xin nhắc lại, mời em Diệp Song Ngư lớp 12C đến phòng giáo viên có việc cần."
Song Ngư có đôi chút ngập ngừng nhưng cũng quyết định làm theo. Cô quay
người lại, hướng về phòng giáo viên mà tiến bước, trong đầu cũng đã mơ
hồ đoán được lí do mình lại bị triệu tập.
Bảo Bình sau một hồi ngơ ngác cũng nhanh chóng đuổi theo Song Ngư.
Phòng giáo viên đã hiện ra trước mắt. Song Ngư nhẹ nhàng đẩy cửa. Âm thanh
cót két vang lên thật chói tai. Hình như có ai đó đã nói sẽ thay cánh
cửa phòng giáo viên thì phải, nhưng dự tính này vẫn chưa được thực hiện. Chính vì vậy, hai cô gái vừa xuất hiện đã gây sự chú ý cho tất cả mọi
người trong phòng. Giờ tan tầm, căn phòng trống trải, chỉ có lác đác vài giáo viên, đa số là đang nói chuyện riêng với học sinh hoặc phụ huynh.
Còn lại hình như là đã ra về hết.
Song Ngư ngại ngùng đẩy cửa
bước vào bên trong, thầm trút một tiếng thở dài kín đáo khi mọi người đã không còn nhìn chòng chọc vào mình nữa. Ở góc phòng, một đôi nam nữ
đang vẫy tay với cô như để thu hút sự chú ý. Cô nhanh chóng bước về phía đó.
"Em chào cô!" Ngập ngừng một lát, cô cũng quay sang người
con trai bên cạnh, gương mặt đã thoáng chút vệt đỏ hồng "Em chào...
thầy!"
Tiếng "thầy" thốt ra nghe thật gượng ép và có chút run run trong giọng nói trong trẻo. Cô chủ nhiệm của Song Ngư là người rất ngắn gọn và không thích vòng vo. Chính vì thế, cô nói luôn:
"Cô nghĩ
chắc em cũng biết mình được gọi đến đây là vì việc gì..." Cô định nói
tiếp nhưng khi thấy Bảo Bình đang đứng bên cạnh với gương mặt tò mò, cô
liền nghiêm giọng "Tô Bảo Bình, em không có việc gì ở đây cả, nên em có
thể về rồi. Cô chỉ muốn nói chuyện với riêng Diệp Song Ngư thôi."
"Em biết" Bảo Bình cảm thấy hơi ngại "Nhưng em muốn đợi bạn ấy về chung ạ."
"Thế thì em có thể ra ngoài đợi mà. Sân trường không thiếu ghế đá đâu."
Bảo Bình lè lưỡi, nhanh chóng cáo từ hai vị giáo viên đại nhân rồi bỏ ra ngoài, không quên thì thầm vào tai cô bạn thân:
"Tớ đợi cậu ở gốc cây anh đào. Trên đường về ghé ăn Takoyaki nhé. Tớ mời!"
Song Ngư đỏ mặt. Cô chủ nhiệm khẽ nhíu mày. Chỉ có thầy giáo kế bên là nở một nụ cười rất nhẹ.
Đợi cho bóng dáng của cô học trò nhí-nhảnh-hay-ngủ-gật đã khuất sau cánh
cửa cũ kĩ phòng giáo viên, cô chủ nhiệm mới nhẹ nhàng đặt câu hỏi:
"Diệp Song Ngư, vì sao buổi họp phụ huynh cuối học kì I lại không có người nhà của em đến nghe thông báo?"
Song Ngư không dám nhìn thẳng. Quả nhiên là vì vấn đề này. Và cô lặp lại câu trả lời muôn thuở:
"Người nhà em hôm ấy bận hết rồi ạ?"
"Thế tại sao em cũng không báo với cô một tiếng?"
Đến lúc này thì Song Ngư im lặng, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có thể thấy bầu trời đã chuyển thành một màu đỏ rực.
"Cô không muốn nghe lí do bận việc của em nữa, Diệp Song Ngư. Buổi họp đầu
năm, phụ huynh của em cũng không đến. Không chỉ thế, những năm học
trước, cô đã được nghe giáo viên chủ nhiệm cũ của em kể lại. Quả nhiên
chẳng có năm nào nhà em lại không bận vào các ngày họp cả."
Song Ngư vẫn không nói gì, tay mân mê vạt áo của mình, hơi nhịp nhịp chân vì mỏi.
" Diệp Song Ngư, những năm trước nhà trường có thể bỏ qua. Nhưng em cũng
biết thừa tính chất quan trọng của năm cuối cấp này mà. Đó là buổi họp
định hướng sau tốt nghiệp, nếu phụ huynh em không đi thì làm sao hướng
nghiệp, đôn đốc việc học của em được? Trong khi kết quả học tập của em
cũng không được tốt..."
"Em không nói dối đâu..." Song Ngư nhỏ giọng, có cảm giác như âm thanh đã bị không gian nuốt chửng mất."
"Thế thì hãy nhanh chóng giải thích với cô nào"
_*_*_*_*_*_*_*_*_*_
Bảo Bình chạy lăng xăng xung quanh gốc anh đào lớn nhất trường, kiên nhẫn
nhặt từng cánh hoa màu hồng nhạt, xếp lại thành những hình thù ngộ
nghĩnh trên bãi cỏ xanh đã chuyển thành sắc vàng cam do ánh mặt trời
buổi hoàng hôn phủ xuống. Sau đó chán chê lại lôi tập sách ra học. Chợt
nhận ra mình có học bài thì cũng vô ích vì vốn dĩ định hướng tương lai
của cô không liên quan đến các công thức toán lí hóa liền nằm lăn xuống
bãi cỏ, đưa tay lên trước mặt, lướt từng ngón thon dài trong không khí
như đang có một cây dương cầm thật trước mặt.
Tiếng sột soạt vang lên báo hiệu có người đến. Bảo Bình nhanh chóng ngồi dậy, ngước lên
nhìn. Quả nhiên là có người thật. Đó là Thiên Bình vô cùng đẹp trai, tài giỏi mà cô đã thầm thương trộm nhớ từ lâu. Vừa nhìn thấy anh, nhịp tim
của cô liền tăng vọt. Cô nhanh chóng đứng lên, phủi váy, cúi đầu thật
sâu.
"Em chào anh... anh Thiên Bình!"
"Ừm..." Thiên Bình mỉm cười.
Bảo Bình lóng ngóng:
"Em... chào... anh!"
"Ừ" Thiên Bình bật cười "Chào em!"
Thiên Bình là cựu học sinh tại ngôi trường cao trung mà cô đang theo học,
thậm chí từng là một trong những thành viên nổi bật nhất câu lạc bộ phát thanh nhờ chất giọng lạ nhưng luôn toát lên sự dịu dàng. Bảo Bình cũng
chẳng phải trong câu lạc bộ nhưng hai người có thể quen nhau chính là
nhờ duyên phận.
Chẳng là lúc đó, câu lạc bộ phát thanh có một dự án lớn, chính là làm những buổi trò chuyện trực tuyến với các học sinh
vào giờ nghỉ trưa. Lúc đó, Thiên Bình đã học năm cuối, còn Bảo Bình mới
chỉ vào trường được vài tháng. Cô theo dõi chương trình phát thanh của
trường rất lâu mới dám gọi điện đến câu lạc bộ với nhu cầu trò chuyện
trực tiếp. Đó là lúc người phát thanh viên với chất giọng lạ vô tình
than vãn về vấn đề hướng nghiệp sắp tới của mình.
Sau cuộc trò
chuyện đó, chẳng hiểu sao Thiên Bình lại tìm ra chủ nhân của cuộc điện
thoại, chủ động làm quen với Bảo Bình, ngỏ ý mời cô vào câu lạc bộ vì
anh nhận ra rằng cô có một giọng nói rất hay. Tất nhiên Bảo Bình từ chối nhưng lí do lại không nói ra. Dần dần, hai người thân nhau hơn. Dần
dần, Bảo Bình nhận ra mình ngày càng thích Thiên Bình hơn. Và dần dần,
anh đủ tin tưởng để tâm sự cùng cô rằng mình thích Song Ngư hơn ai
hết...
"Anh đợi Song Ngư à?" Bảo Bình hình như đã khá quen với việc này.
"Ừ."
"Song Ngư đang ở trong phòng giáo viên" Cô nở một nụ cười buồn "Anh chờ một lát được chứ?"
"Không thành vấn đề" Thiên Bình vui vẻ ngồi xuống bãi cỏ dưới gốc cây, mặc cho cánh hoa anh đào rụng lả tả còn vương lại trên tóc mình. Bảo Bình tần
ngần đưa tay ra định gỡ xuống nhưng lại ngại nên thôi.
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng hướng mắt về phía ánh hoàng hôn đang dần tắt hẳn. Sân trường cũng dần thưa thớt.
_*_*_*_*_*_*_*_*_
"Thôi được rồi, cô nghĩ đã đến lúc chuyện này phải chấm dứt rồi" Giáo viên
chủ nhiệm của Song Ngư đứng lên, day day hai thái dương.
Song Ngư cũng ngơ ngác nhìn theo như muốn hỏi.
"Cô sẽ đến nhà làm việc với phụ huynh của em"
"Sao cơ ạ?" Suýt chút nữa cô đã hét ầm lên, nhưng chợt nhớ ra thầy phó chủ
nhiệm vẫn đang đứng bên cạnh, cô liền cố gắng bình tĩnh lại "Em nghĩ
chuyện này không khả thi đâu ạ..."
"Tại sao?"
Câu hỏi này Song Ngư lại không trả lời được, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
"Tại sao?" Cô chủ nhiệm lặp lại câu hỏi.
Đôi tay Song Ngư run run, răng cắn chặt môi dưới, nước mắt đã muốn tuôn
rơi. Không khí căng thẳng đã lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc này, người con
trai đứng im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
"Thưa cô, em nghĩ chuyện này không nên gấp rút vẫn là tốt hơn"
Song Ngư ngước lên, vô thức bật ra tiếng nói:
"Thầy Trịnh?"
Ma Kết mỉm cười với cô học trò bé nhỏ của mình rồi mới quay sang giáo viên chủ nhiệm:
"Cô có thể giao việc này cho em không ạ? Em nghĩ Diệp Song Ngư vẫn cần phải bình tĩnh lại. Chuyện phụ huynh Song Ngư không đến tham dự kì họp nhất
định phải có lí do đặc biệt nào đó" Rồi anh quay sang cô "Phải không
em?"
Song Ngư không trả lời, chỉ buồn bã cúi đầu xuống. Giáo viên chủ nhiệm cũng thở dài một cái.
"Diệp Song Ngư, cũng đã khá trễ rồi, em nên về nhà sớm nhỉ?" Ma Kết hơi cúi người xuống "Người nhà chắc hẳn đang lo cho em lắm."
Song Ngư đỏ mặt, nhịp tim không hẹn mà tăng vọt. Cô lùi người về phía sau,
rồi vụt chạy ra ngoài, không quên để lại lời chào lí nhí mà phải chú ý
lắm mới nghe được.
Cô từ sớm đã nhận ra mình không thể giữ bình tĩnh khi đứng gần thầy phó chủ nhiệm..