Xử Nữ bước đi dưới tán ô rộng, lắng nghe bước chân mình lõm bõm dưới
những vũng nước trong trẻo đọng lại trên đường. Đêm nay mưa thật lớn.
Khiến cô có cảm giác như tiếng lộp bộp trên đầu mình sắp đục thủng cả
miếng vải chống thấm nước, và chẳng mấy chốc, người cô sẽ ướt như chuột
lột.
Người con trai bên cạnh tuy đã nghiêng dù về phía em gái
nhưng vẫn chưa yên tâm khi thấy thỉnh thoảng đôi vai gầy tội nghiệp của
cô lại run lên như người mặc áo mỏng đứng giữa mùa đông. Anh biết thể
chất của cô từ nhỏ đã không được tốt lắm, sau khi trải qua đêm mưa định
mệnh ấy lại càng yếu thêm. Thế là anh đành phải nhường cả chiếc áo khoác đen của mình cho cô, còn kéo lại gần mình khi đi ô cùng với nhau.
Xử Nữ đi bên anh, bình yên hít hà mùi hương còn vương lại trên lớp vải áo
khoác. Mùi hương của con người có gì đặc biệt đâu mà khiến người ta cứ
vấn vương như vậy, cứ nhớ mãi khôn nguôi, cứ muốn nép vào cơ thể ấy mà
nghe tiếng tim mình đập liên hồi trong lồng ngực.
"Nhìn kìa,
nhìn kìa, hai người kia cứ như tình nhân với nhau í. Nè, anh nghiêng dù
về đây một chút coi! Có biết phép lịch sự, galant tối thiểu của một
người đàn ông không?"
Khổng Tước và Bạch Du đi chung một dù, có
vẻ không vui. Anh nhìn cô nàng xinh đẹp đang làm ầm ĩ bên cạnh, nhất
thời cũng bực bội theo.
"Cô đừng có ở đó mà cằn nhằn. Tôi nào
muốn đi chung với cô? Mùi nước hoa với mùi son phấn nồng nặc khó chịu
chết đi được. Tôi thà đi với nữ thần của tôi còn hơn." Bạch Du nhắm mắt
tưởng tượng "Nếu được đi với nữ thần của tôi, tôi nhất định sẽ nhường
luôn dù của mình cho cô ấy khỏi ướt."
Khổng Tước nghe thấy anh
chàng dở dở ương ương bên cạnh mình bắt đầu lên cơn, điên tiết giật lấy
cây dù, một cước đạp anh ra khỏi vùng che chở của lớp vải chống thấm
nước.
"Anh cứ coi như tôi là nữ thần của anh đi ha. Thậm chí tôi còn đẹp hơn cô ta nhiều nhé!"
Thế là cảnh tượng hai người trai xinh gái đẹp đi trên đường giành giật nhau một cây dù như con nít khiến người ta không khỏi cảm thán. Sao cặp đôi
phía trước yên bình bao nhiêu, cặp sau lại ồn ào, nhốn nháo bấy nhiêu,
thật là chênh lệch quá đi mà.
Nếu có một chiếc khăn tay ở đây, Khổng Tước sẽ nắm lấy, sẽ cắn, sẽ xé cho nát vụn mới thôi.
"Bạch Du, rốt cuộc tôi hay Vương Xử Nữ mới là bạn gái của Tiểu Nam thế?"
Bạch Du lườm cô nàng một cái sắc lẻm, giở giọng miệt thị:
"Cô là bạn gái cậu ta, nhưng không nhận được bằng một góc sự quan tâm, chăm sóc của cậu ta dành cho em gái. Cô coi chừng xem lại bản thân mình đi
là vừa."
Khổng Tước và Bạch Du câm nín nhìn hai bàn tay phía trước đan vào nhau thật chặt, vai dựa vai thật tình tứ.
"Sao tôi có người yêu rồi mà lại cảm giác như đang FA thế này?"
"Sao tôi sắp yêu rồi mà vẫn cảm giác ganh tị với người khác thế này?"
Khổng Tước nếu không chú ý hình tượng của mình giữa đám đông, hẳn đã ôm bụng cười nghiêng ngả.
"Anh sắp có người yêu từ bao giờ thế? Cô gái nào mà xui xẻo vậy?"
Bạch Du đáp, giọng chắc nịch.
"Hạ Sư Tử sắp trở thành chị dâu tương lai của cô rồi đó. Lo mà nói chuyện cho đàng hoàng."
"Tôi họ hàng gì với anh mà chị dâu." Khổng Tước hất tóc "Hơn nữa tôi có cảm
giác cô ấy sắp trở thành em dâu của anh thì đúng hơn đó."
Bạch Du đen mặt:
"Ai bảo cô thế?"
"Cần gì ai bảo? Anh không thấy trong suốt quãng thời gian anh theo đuổi Hạ
Sư Tử, cô ấy liên tục bám theo em trai anh cầu cứu à? Tại sao trong
nguyên dàn mỹ nam còn lại, cô ấy chỉ bám theo Bạch Dương? Anh có não
không?"
Bạch Du không quan tâm lắm đến câu chửi xéo cuối cùng của Khổng Tước, khuôn mặt lộ rõ vẻ đăm chiêu. Hình như lời của Khổng Tước
không hẳn là ngoa. Anh cũng có thấy nhưng toàn bộ tâm trí đã đặt lên
nhan sắc của nữ thần rồi, không còn đủ tỉnh táo để phân tích những hành
động đáp trả của cô nữa.
Nhưng khi bị anh tra hỏi về việc có hàng xóm là nữ thần, Bạch Dương chẳng có vẻ gì là để tâm hay hứng thú cả,
còn nửa đùa nửa thật sẽ tác thành cho anh và Sư Tử. Được rồi, như vậy
chính là nữ thần của anh đơn phương em trai của anh, sau khi bị em trai
anh từ chối rồi, trái tim nhất định sẽ tan vỡ, đau khổ. Mà người ta
thường nói, con gái rất là dễ mềm lòng trong khoảng thời gian thất tình. Chỉ cần anh ở bên, kiên trì an ủi, nhất định sẽ thành công. Mua ha ha
ha...
Khổng Tước tặng cho anh chàng bên cạnh đang tự biên tự
diễn ánh mắt kỳ thị rồi lại tiếp tục khổ sở chống chọi với cơn mưa mùa
hè dữ dội, miệng liên tục gào thét:
"Bạch Du, mau giữ dù, đừng để gió thổi bay chứ!!!!! Á... Bạch Du!!!!"
Giữa không gian hỗn loạn là giọng nói nho nhỏ của cô MC chương trình thời sự buổi tối phát ra từ cửa hàng vô tuyến đã bị gió át đi.
Theo
như thông báo từ đài Khí tượng và Thủy văn quốc tế, một cơn bão mạnh
được hình thành ngoài Thái Bình Dương vừa đổ bộ vào đất liền. Trung tâm
kiểm soát thiên tai cho hay, hiện nay cơn bão đã gây nên thiệt hại lớn
cho quốc gia láng giềng và đang tạo một đợt áp thấp nhiệt đới cho đất
nước chúng ta. Chính phủ gửi đến tòan dân lời khuyến cáo, nên hạn chế ra đường để tránh gặp phải những rủi ro, bất trắc...
Khổng Tước khẽ nhíu mày. Ra nước ngoài đã lâu nên cô không nhớ ở quê hương, mùa hè hay có bão. Cô đang định nói với Xử Nam nhanh chóng về nhà thì anh từ
phía trước đã lên tiếng.
"Khổng Tước, Bạch Du, hai người muốn đi ăn khoai lang nướng không?"
Khóe môi Khổng Tước giật giật.
"Tiểu Nam, anh có nghe người ta nói gì không? Đang bão đấy! Về nhà sớm đi."
"Bão đâu mà bão." Xử Nam cười vô tư "Mới áp thấp nhiệt đới thôi mà, mưa lớn
cũng là chuyện bình thường. Bây giờ mình đi ngoài đường thì cũng có hơi
nguy hiểm. Chi bằng tạt vào đâu đó ăn ít khoai lang nướng, chờ mưa tạnh
rồi về."
Khổng Tước tinh mắt thấy khuôn mặt của Xử Nư thoáng chút áy náy, liền nhận ra có gì đó không ổn. Vừa bước chân theo hai anh em
phía trước, cô vừa lẩm bẩm, chỉ đủ cho Bạch Du bên cạnh nghe thấy.
"Tránh mưa gì mà tránh mưa? Rõ ràng là Vương Xử Nữ muốn ăn khoai lang nướng."
"Khổng Tước." Bạch Du nhíu mày "Không phải là cô đang ghen với em gái của bạn trai đấy chứ?"
Khổng Tước thở hắt ra. Mặc dù biết thứ cảm xúc này rất kỳ quặc nhưng cô không thể nào ngăn được nỗi bất an đang hình thành ngày một lớn trong lòng
mình. Cái suy nghĩ tình cảm hai người họ dành cho nhau không hề đơn giản chỉ là tình anh em cứ lởn vởn quanh cô, khiến bản thân cô đôi lúc cũng
nghi ngờ, muốn đánh liều đi xét nghiệm ADN của họ một phen. Nhưng hình
tượng thiếu nữ xinh đẹp kiêu sa đã ngăn cô lại. Nếu họ không phải anh em ruột và Xử Nam yêu Xử Nữ thì chẳng việc gì lại đồng ý hẹn hò với cô cả. Cô tin Xử Nam không phải là loại đàn ông tệ bạc chỉ xem phụ nữ như thứ
đồ chơi để tạm thoát khỏi nỗi cô đơn nơi đất khách quê người.
Hàng khoai lang nướng yêu thích của Xử Nữ nằm ở bên kia đường. Hôm nào có
dịp ra trung tâm thành phố, cô cũng phải mua một ít để ăn. Anh trai,
Phương Khổng Tước và Bạch Du nhất định sẽ rất khó kiếm được món này ở
Đức, thế nên cô muốn dẫn mọi người đi ăn thử một lần cho biết.
Màn mưa dày đặc không ngăn cản được Xử Nữ nhận ra hàng khoai lang nướng yêu thích của mình qua ánh đèn neon vàng nhòe nhoẹt. Cô kéo anh trai đến
bên vạch kẻ đường, ấn nút chờ đèn giao thông dành cho người đi bộsáng
xanh. Trong lúc đó, ánh mắt cô lơ đãng ngắm phố phường đã chìm trong làn nước mát mẻ buổi đêm khuya.
Một chiếc ô tô vượt qua bọn họ, lại
đột nhiên quay đầu. Cô đoán chắc là người trên xe cũng muốn mua khoai
lang nướng giống cô. Dù gì thì khúc đường này vắng vẻ, không có ngã tư,
ngã ba nào, hàng khoai ấy cũng nổi tiếng, có nhiều người đi đường đột
nhiên có nhã hứng muốn ăn hay chỉ đơn giản là họ muốn có một cái gì đó
ấm áp tỏa khói nghi ngút giữa đêm mưa lạnh buốt.
Chiếc xe chắn
mình ngang con đường để tìm cách quay đầu lại. Cần gạt nước hoạt động
với tần suất nhanh nhất của hệ thống ô tô. Cơn mưa vẫn ào ào như trút.
Một chiếc xe tải với ánh đèn pha chói lòa xé gió lao đến...
Rầm!
Một chuỗi âm thanh kinh dị vang lên bên tai Xử Nữ, còn khiến cô khiếp đảm
hơn cả việc nghe tiếng sấm rền. Chiếc ô tô bị hất lên không trung, lật
lại. Lực ma sát của bánh xe vào những đêm mưa lớn rất nhỏ, khiến chiếc
xe tải mất kiểm soát mà lao sang bên kia đường, những phương tiện khác
cũng không kịp trở tay, đâm sầm về phía trước.
Vụ tai nạn liên
hoàn diễn ra gây nên một chấn động không nhỏ cho những người không may
chứng kiến. Đặc biệt là Xử Nữ. Tiếng người lao xao trong màn mưa dội
thẳng vào đôi tai cô, lay động tâm can.
"Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Mau gọi xe cứu thương."
"Tắc đường rồi!"
"Gọi cả cảnh sát nữa."
Tại sao? Tại sao cô lại có cảm giác cảnh tượng này rất quen, cứ như cô đã
từng chứng kiến. Tuy kí ức không rõ rệt, nhưng nó vẫn tồn tại đâu đó
trong tâm khảm, chẳng biến mất mà cứ mơ hồ, lửng lơ như một sự ám ảnh.
Trong vô thức, đôi chân Xử Nữ cất bước về phía đám đông hỗn loạn trên mặt
đường. Những giọt mưa lạnh buốt xối xuống. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt đã tái nhợt thêm phần tiều tụy cho cơ thể bé nhỏ ướt đẫm, run rẩy
không ngừng.
Xử Nam sau một lúc thất thần cũng kịp lấy lại lý
trí, ôm em gái của mình, không cho cô ra ngoài đường lớn. Lớp áo thun
mỏng duy nhất còn sót lại trên người anh cũng thấm nước từ Xử Nữ. Cô
vùng vẫy, hét lớn.
"Bỏ ra! Bỏ ra mau!"
Tiếng mưa vô tình át đi âm thanh bi thương xen lẫn chút căm phẫn. Xử Nam nhìn đôi mắt vô hồn của em gái, đau lòng không xiết.
"Xử Nữ, bình tĩnh lại đi em!"
Khổng Tước và Bạch Du cũng hợp lực kéo Xử Nữ đang chống cự quyết liệt trong vòng tay của Xử Nam.
"Cô ấy bị sao thế?" Khổng Tước nhíu mày khi bộ cánh trên người mình cũng bắt đầu ướt.
Bạch Du cũng phải cố gắng lắm mới tránh được những cú cấu xé thô bạo của Xử
Nữ. Điều này khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Một cô gái với dáng người gầy gộc, khuôn mặt xương xương trắng bệch thiếu sức sống lại có sức mạnh
kinh khủng như vậy.
Bị ánh mắt khó hiểu của hai người bạn đọng
lại trên khuôn mặt cháy bỏng như cắt da cắt thịt, Xử Nam chỉ có thể cắn
răng chịu đựng, vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng đi khỏi khung cảnh hỗn
loạn vừa rồi.
Những giọt nước sắc lạnh rơi lộp bộp trên cửa kính
xe hơi. Cần gạt hoạt động với công suất mạnh nhất. Xử Nam đau khổ nhìn
cô gái yếu đuối ướt đẫm bên cạnh với đôi mắt đã nặng trĩu nỗi buồn và
mệt mỏi, thiếp đi trên bờ vai vững chãi của anh. Trông Xử Nữ lúc này
chẳng giống chút nào so với hình tượng mạnh mẽ, nghiêm túc nơi trường
học và quán cafe. Nhưng bộ dạng này thật khiến người ta muốn ôm trọn vào lòng, muốn che chở biết bao.
Khổng Tước tựa đầu vào cửa kính,
mắt nhắm hờ mệt mỏi. Chiếc áo thun trên người cô ướt sũng, ép sát vào cơ thể đầy đặn, quyến rũ của người thiếu nữ. Cuối cùng, cô cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí u ám đặc quánh bao phủ cả khoang xe từ nãy đến
giờ.
"Tiểu Nam, mau giải thích đi!"
Xử Nam nhíu mày không đáp.
"Vương Xử Nam!"
Khổng Tước gọi tên anh, giọng nói lạnh lẽo xuyên thấu cả tâm can. Trong suốt
quãng đời vừa qua, cô chưa bao giờ phải ở trong tình cảnh thê thảm thế
này. Cô vốn là người mẫu chủ chốt của một hãng thời trang nổi tiếng ở
nước ngoài, chỉ biết đến những gì ấm áp và xinh đẹp. Cô không phiền phải chịu đựng vì người mình yêu, nhưng cô cần một lời giải thích rõ ràng.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, Khổng Tước đã có cái nhìn không chút thiện cảm
dành cho em gái của người yêu. Một cô gái gầy guộc, khắc khổ, chẳng có
chút quyến rũ nào. Lại còn dành cho anh trai những ánh mắt và cử chỉ rất đáng ngờ, cứ như cô ấy đang yêu anh trai vậy. Cả Xử Nam cũng thế, cô
chẳng khó khăn gì để phát hiện ra so với em gái, mình chỉ đứng thứ hai
trong mắt anh, thua cả Xử Nữ.
Trên cuộc đời này có người anh trai nào lại đối xử với em gái hơn cả người yêu như thế không?
"Anh xin lỗi, Khổng Tước!"
Câu nói của anh như đánh mạnh vào trái tim vốn mềm yếu của người phụ nữ. Khổng Tước run lên, nước mắt đã trào ra hai bên gò má.
"Anh nói vậy là sao? Rốt cuộc thì em gái của anh bị làm sao? Tại sao lại có thể lôi những người vô can như chúng tôi vào cuộc."
Ánh mắt Xử Nam sững sờ nhìn cô. Bạch Du thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền lên tiếng nhắc nhở.
"Khổng Tước, mau bình tĩnh lại đi."
"Tôi không bình tĩnh được!" Khổng Tước gằn giọng "Một là anh giải thích mọi chuyện, hai là chúng ta chia tay đi, Vương Xử Nam."
"Khổng Tước, em không được ăn nói hàm hồ như vậy."
"Anh nói tôi ăn nói hàm hồ ư? Rốt cuộc là em gái anh quan trọng đến mức nào
chứ? Hai người là người thân duy nhất của nhau thì sao, tôi không quan
tâm. Trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có Vương Xử Nữ. Vậy thân phận bạn
gái anh của tôi chỉ để trưng bày thôi sao?"
Càng nói, nỗi ấm ức
của Khổng Tước lại càng lớn. Chúng biến thành những giọt nước mắt nóng
hổi lăn dài không ngừng trên đôi gò má đã trắng bệch vì lạnh.
"Rốt cuộc là anh có yêu tôi không? Rốt cuộc trong mắt anh, tôi là gì? Rốt
cuộc, Vương Xử Nữ đặc biệt thế nào mà lại khiến anh dành nhiều tình cảm
cho cô ta vậy chứ? Những ngày qua, nhìn hai người quấn quít bên nhau,
anh có biết tôi đau lòng đến mức nào không? Bạch Du thì mải đuổi ánh mắt mình theo Hạ Sư Tử. Rốt cuộc, anh kéo tôi về nước để làm gì chứ? Để trở thành người thứ ba trong cuộc tình của hai người, để chứng kiến sự mặn
nồng của hai người? Cuộc đời tôi chưa từng biết đến cô đơn, biết đến cảm giác tủi hổ. Nhưng, Vương Xử Nam, nhờ anh mà trong một tuần ngắn ngủi
thôi tôi đã được trải nghiệm hết rồi đấy!"
"Khổng Tước, đừng nói nữa!" Xử Nam gầm lên.
Họ mải nhìn đối phương mà trào dâng phẫn nộ, không ai để ý đến đôi mắt đang nhắm nghiền kia đã chảy ra bao giọt nước mắt.
Vì cô mà anh và người yêu cãi nhau sao? Tình cảm của cô dành cho anh đã
trở thành nguyên nhân khơi mào sự tức giận và ganh ghét trong Phương
Khổng Tước sao?
Cơn lạnh buốt lan khắp người, khiến đầu cô như
muốn nổ tung. Cô ước gì, mình chưa từng tồn tại trên đời, chưa từng yêu
anh đến thế...
"Xử Nữ!"
Xử Nam đã phát hiện ra biến đổi
trên khuôn mặt trắng nhợt kia, lo lắng cất giọng. Khổng Tước nghẹn lời,
ôm nỗi tức giận quay mặt ra cửa sổ.
"Chị Phương, em xin lỗi!" Xử Nữ thều thào, đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Khổng Tước định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ có thể căn răng để mặc những giọt nước mắt thấm vào vị giác, mặn đắng cả trái tim.
"Xử Nam, em xin lỗi!"
"Tại sao em phải xin lỗi chứ?" Xử Nam không hài lòng, bàn tay to ấm áp dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô.
Đột nhiên, Xử Nữ mở mắt ra, ánh nhìn lạnh lùng sắc sảo. Cô gỡ bàn tay anh ra khỏi khuôn mặt mình, cất giọng âm u.
"Xử Nam, em cảm thấy mình không ổn chút nào. Anh, anh có chuyện giấu em phải không?"